Mơ Tưởng Anh Ấy Cũng Vô Dụng

Chương 167: Chương 167: Tình cờ bắt gặp




Chuyện tìm bảo mẫu đã được giải quyết nhanh chóng, biệt thự Tô gia đều là những người làm đã đi theo Tô Thành cùng Đồ Du Du lâu năm, làm việc cẩn thận lại trung thành. Tô Đồ Lang Quân lựa chọn hai người giúp việc lúc nhỏ thường chăm sóc cậu, đối với việc đó cậu cũng yên tâm hơn nếu giao Tiểu Dực và Tiểu Dạ cho bọn họ chăm sóc.

Buổi sáng ngày hôm sau, Tô Đồ Lang Quân và Hoàng Thế Vinh đã hẹn gặp mặt Hồ Điển. Lúc đầu Hồ Điển vốn dĩ là từ chối gặp mặt, nhưng sau khi có sự trợ giúp của con gái Hồ Hân Nghiên, ba người bọn họ tự nhiên lại có một cuộc “ngẫu ngộ” gặp mặt.

Hồ Điển là một người đàn ông trung niên mang đường nét gương mặt cương nghị có phần khó tính. Ở ông toát ra được thần thái của nhà chức trách cấp cao rất có uy lực. Hồ Điển vừa nhìn thấy Tô Đồ Lang Quân và Hoàng Thế Vinh đi tới liền phát hiện ra bản thân mình bị con gái phối hợp với người ngoài tính kế, ông đương nhiên cảm thấy có chút bất mãn cùng tức giận, cho nên cũng không để cho hai người trước mặt một biểu cảm tốt:

“Hai người các cậu năm lần bảy lượt muốn gặp tôi rốt cuộc là có chuyện gì muốn nói?”

Hoàng Thế Vinh đối với dáng vẻ kia của Hồ Điển cũng không cảm thấy lúng túng, dáng vẻ đường hoàng chậm rãi đối diện với đối phương:

“Cục trưởng Hồ, cháu cũng là bất đắc dĩ mới dùng đến hạ sách này để hẹn gặp mặt ngài, hy vọng cục trưởng Hồ không để ý”

Hồ Điển không quen cách nói chuyện vòng vo, bản thân ông vốn là người ngay thẳng nên đáp thế này:

“Có gì thì cậu trực tiếp đi thẳng vào vấn đề, nếu như muốn xin cho ba cậu, vậy thì tôi đây nói thẳng luôn là sẽ không có bất cứ việc gì có thể ngăn cản chuyện tôi đưa việc này ra ánh sáng”

Hoàng Thế Vinh mỉm cười:

“Chỉ mong cục trưởng Hồ làm như vậy, cháu chẳng qua là muốn muốn giúp cục trưởng Hồ làm rõ chuyện này, mau chóng trả lại sự công bằng cho ba cháu mà thôi”

Hồ Điển nhíu mày:

“Ba cậu vì muốn bao che chuyện trốn thuế mới tông chết con rể tương lai nhà tôi, bởi vì nó chính là người có tham gia vụ điều tra này”

Hoàng Thế Vinh mang toàn bộ chứng cứ mình có được về những cuộc giao dịch bất chính của Lăng Chính Mãnh lên trên bàn:

“Cục trưởng Hồ là người sáng suốt, những sao kê chuyển tiền này có đứng tên của Lăng Chính Mãnh, số tiền không nhỏ, thời gian cách nhau lại không xa. Nếu như ngài không tin những thứ này là thật, có thể trực tiếp mang về nói người chứng thực, tin chắc chuyện này cũng không khó với cục trưởng Hồ”

Hồ Điển cũng không vội cầm những giấy tờ kia xem, nhưng ông vẫn im lặng coi như đồng ý để Hoàng Thế Vinh tiếp tục nói chuyện. Hoàng Thế Vinh nhìn thấy hy vọng, đương nhiên cũng không bỏ lỡ, tiếp tục lên tiếng nói:

“Cục trưởng Hồ, ngài có biết Lăng Chính Mãnh từng có quan hệ với một người tên Khâm Định hay không?”

Hai nhà họ Hồ và họ Lăng vốn được duy trì mối quan hệ thân thiết từ ba đời, tuy rằng hiện tại họ Lăng không còn hiển hách như trước, nhưng Hồ Điển là người coi trọng tình nghĩa, ông không vì đối phương thất thế mà trở mặt không nhận người quen, chính vì thế mới có chuyện Hồ Điển không những không hủy bỏ mối hôn ước giữa hai nhà mà có ở phía sau âm thầm nâng đỡ Lăng Chính Mãnh, dù biết Lăng Chính Mãnh căn bản không phải là người tài.

“Đối với chuyện Lăng Chính Mãnh quen biết ai, tôi không có hứng thú can thiệt, nhưng tôi tin tưởng vào con người của cậu ta, sẽ không làm ra những chuyện trái với lương tâm”

Hoàng Thế Vinh cười nhẹ:

“Cục trưởng Hồ, Lăng Chính Mãnh thực chất không tốt đẹp giống như trong tưởng tưởng của ngài, hắn đã ăn không biết bao nhiêu hối lộ, cũng có liên quan đến chuyện buôn bán chất cấm”

Hồ Điển nhíu mày, nghiêm giọng đáp:

“Cậu chỉ là một người ngoài, nghĩ rằng ở trước mặt tôi khua môi múa mép là tôi sẽ tin sao”

Tô Đồ Lang Quân nãy giờ vẫn bảo trì trầm mặc, lúc này mới chậm rãi lên tiếng:

“Cục trưởng Hồ, ngài không tin chúng tôi cũng được, nhưng Hồ tiểu thư là con gái của ngài, ngài so với con gái ngài lại lựa chọn tin tưởng Lăng Chính Mãnh hơn sao?”

Hồ Điển hừ một tiếng:

“Nghiên Nhi chẳng qua là không muốn kết hôn cho nên mới như vậy, họ Hồ và họ Lăng có mối quan hệ thân thiết suốt 3 đời, tin chắc Lăng Chính Mãnh sẽ không làm ra chuyện khiến tôi thất vọng”

Tô Đồ Lang Quân gật đầu:

“Cũng được, trong đây có một số tư liệu điều tra viết rằng Lăng Chính Mãnh đã lợi dụng tên tuổi của ngài để làm một số chuyện không mấy tốt đẹp. Ngài có thể cầm về xem trước, rồi tự mình chứng thực, sau đó tìm cách giải quyết sớm, nếu không để lâu e rằng ngài cũng sẽ bị liên lụy”

Hồ Điển trầm giọng: . Hãy tìm đọc trang chính ở { T rùmTruyện. O RG }

“Hai người các cậu hôm nay chỉ có chuyện này thôi đúng không”

Hoàng Thế Vinh nói:

“Còn có chuyện của ba cháu, mong cục trưởng Hồ có thể dơ cao đánh khẽ, ít nhất là đợi đến khi ngài có thể chứng thực được những bằng chứng cháu đưa tới, vụ tai nạn của Lăng Chính Mãnh căn bản là có người đứng phía sau giật dây, ba của cháu chẳng qua là trùng hợp trở thành con cờ mà thôi”

Hồ Điển nhìn chằm chằm Hoàng Thế Vinh, tuy rằng ông không lên tiếng nói bất cứ lời nào nhưng tự nhiên hắn cũng ngầm hiểu được cuộc nói chuyện ngày hôm nay đã có tác động ít nhiều đến Hồ Điển, chuyện vụ tai nạn kia tạm thời sẽ không cần phải lo lắng.

Lúc định rời khỏi tiệm cà phê này, Hoàng Thế Vinh và Tô Đồ Lang Quân vô tình bắt gặp Hoàng Thế Minh. Hoàng Thế Minh lựa chọn một góc bàn khuất nhất trên lầu hai, trùng hợp Tô Đồ Lang Quân và Hoàng Thế Vinh cũng ngồi cách đó không xa, bởi vì trong quán khá đông khách cho nên ông ta nhất thời không phát hiện ra bọn họ.

Tô Đồ Lang Quân và Hoàng Thế Vinh muốn ở lại xem ông ta rốt cuộc là đi gặp người nào, quả nhiên rất nhanh sau đó liền có một người đàn ông trẻ tuổi xuất hiện, mà người này nhìn vô cùng quen mắt, cho dù cậu ta có mang một cặp kính râm che đi nửa khuôn mặt thì Tô Đồ Lang Quân cũng có thể nhận ra được đó chính là Đàm Dật Nam:

“Là Đàm Dật Nam!”

Đàm Dật Nam là người của Khâm Định, xem ra Hoàng Thế Minh chắc chắn là có liên quan đến Khâm Định.

Đàm Dật Nam ngồi xuống ghế đối diện trước mặt Hoàng Thế Minh, cậu ta không có ý định tháo mắt kính xuống, giống như là rất thần bí không muốn quá nhiều người chú ý tới phía mình:

“Giám đốc Hoàng, không đúng tôi phải gọi là Hoàng tổng mới đúng chứ, ngày hôm nay ông hẹn gặp mặt tôi là có chuyện gì?”

Hoàng Thế Minh cười cười, thời gian này ông ta có suy nghĩ rất nhiều đến lời đề nghị kia của Khâm Định, vốn dĩ ông ta không định buôn bán thứ hàng cấm kia nhưng sau bữa tối tại biệt thự Hoàng gia, ông ta bị người em cùng cha khác mẹ kia của mình không nể mặt mũi, con gái lại bị cháu trai căn bản không thật sự là người của Hoàng gia kia coi khinh, cho nên ông ta quyết định đồng ý muốn tham gia đường dây kinh doanh thứ hàng cấm kia. Hoàng Thế Minh muốn sau này có thể ngẩng cao đầu trong Hoàng gia, cũng nhân tiện đá bay Hoàng Thế Trung xuống đài, bản thân ông sẽ lên nắm giữ vị trí tổng giám đốc điều hành Hoàng thị, trở thành gia chủ chân chính của Hoàng gia.

“Mấy ngày hôm nay tôi đã suy nghĩ rất nhiều về lời đề nghị của bên cậu, cảm thấy cũng rất có hứng thú muốn cùng Khâm Định làm vụ làm ăn lớn này, chỉ có điều đây là một việc hoàn toàn mới mẻ, có tính sống còn, tôi lại chưa biết bước tiếp theo nên phải làm gì”

Đàm Dật Nam mỉm cười, chậm dãi lên tiếng:

“Hoàng tổng đúng là người sinh ra để làm việc lớn, ông yên tâm tôi sẽ hướng dẫn cho ông cách làm, chỉ là trước mắt vẫn cần Hoàng tổng bỏ ra một chút tiền để đầu tư, dĩ nhiên sau này ông sẽ rất nhanh thu lại được vốn, không những thế còn lãi rất nhiều”

Hoàng Thế Minh gật đầu đáp ứng. Tô Đồ Lang Quân và Hoàng Thế Vinh ở bên này nãy giờ vẫn tập trung nghe ngóng tình hình, xem ra Hoàng Thế Minh lại sắp chuẩn bị hành động rồi.

Đàm Dật Nam và Hoàng Thế Minh không nói chuyện lâu, rất nhanh liền đứng dậy rời khỏi tiệm cà phê này. Hoàng Thế Vinh và Tô Đồ Lang Quân đợi cho bọn họ rời đi hẳn cũng đứng dậy ra về.

“Tiểu Vinh, xem ra chú họ của anh đúng là có tâm tư không nhỏ”

Hoàng Thế Vinh lộ rõ tia âm trầm, trong giọng nói cũng lạnh đi rất nhiều:

“Việc này là do ông ta tự mình chuốc lấy, sau này cũng không thể trách ai“.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.