Cậu lớn lên trong cô nhi viện Thiên Sứ tại Ma Cao, cái tên đó khiến cho mọi người lầm tưởng rằng đó là một nơi tràn đầy tình thương, nhưng thực chất người đứng phía sau cô nhi viện này lại là một lão đại trong thế giới ngầm. Cô nhi viện này là nơi chuyên đào tạo những đứa trẻ trở thành tay sai đắc lực của tổ chức. Tên của những đứa trẻ đươc đánh số đơn giản, lúc cậu có ý thức thì biết được người ta vẫn gọi cậu là Thập Bát Tứ, là đứa trẻ số một nghìn không trăm tám mươi bốn.
Lên ba tuổi, cậu rơi vào tầm ngắm của Khâm Định, người đàn ông đáng sợ đứng sau cô nhi viện Thiên Sứ này, hay nói cách khác ông ta chính là lão đại thế giới ngầm tại Ma Cao. Khâm Định không có con ruột, bằng một nguyên nhân nào đó mà cậu biết thì ông ta từ đó đến giờ vẫn không có ý định sinh một đứa con mặc dù xung quanh ông ta có rất nhiều phụ nữ. Khâm Định đặt cho cậu cái tên Lang Quân, ông ta muốn cậu sau này trở thành một con sói trung thành phục tùng ông ta. Cậu cứ như vậy trải qua một năm đen tối, những huấn luyện hà khắc, những quy định đối với một đứa trẻ ba tuổi phải chịu đựng chỉ sợ ngay cả đến một người trưởng thành cũng không thể nào ngờ tới.
Năm bốn tuổi, Khâm Định bị một người đàn ông trẻ tuổi dùng một khẩu súng nhỏ bắn thẳng vào thái dương chết tại chỗ, cả một quá trình thanh toán đó, dưới sự hỗn loạn của cuộc tranh giành địa bàn này, cậu đều trốn dưới gầm bàn quan sát hết thảy. Máu me, những tiếng la hét thất thanh, tiếng chửi bới, tiếng cầu xin tha thứ cậu đều mắt thấy, tai nghe rõ vèn vẹn. Tuy rằng trước đó đã trải qua một quá trình huấn luyện khổ cực, nhưng khi chính mắt nhìn thấy những cảnh tượng này một đứa nhỏ bốn tuổi như cậu vẫn không thể nào lạnh lùng không có một chút cảm giác gì được.
Người đàn ông trẻ tuổi kết thúc sinh mạng của Khâm Định chỉ bằng một phát súng lạnh lẽo tên là Tô Thành, câu nghe được từ cuộc nói chuyện trước đây giữa Khâm Định và đàn em, bọn họ nói tại Thượng Hải có một người luôn nhăm nhe chiếm địa bàn của ông tại Ma Cao này, có lẽ người mà bọn họ nhắc tới chính là Tô Thành.
Lần đầu tiên cậu nhìn thấy Tô Thành là từ dưới gầm bàn làm việc của Khâm Định, trên tay người đàn ông đó vẫn cầm khẩu súng nhỏ màu bạc sáng bóng, hắn rất cao, gương mặt lạnh tanh không một chút cảm xúc, khi đôi mắt kiêu ngạo kia nhìn xuống dưới phía cậu, giống như một kẻ bề trên giành cho người dưới một ân huệ vậy, cậu cảm thấy người đàn ông này còn nguy hiểm hơn là Khâm Định rất nhiều. Chiều hôm đó, dưới tiết trời sầm sì u tối, trong cơn mưa rào cùng giông bão, Tô Thành ôm cậu rời khỏi tòa biệt thự kinh khủng này.
Một đứa trẻ bốn tuổi không có khả năng chống trả, cậu cũng không biết Tô Thành người đàn ông này có biến thành Khâm Định thứ hai hay không, nhưng hiện tại ngoài việc đi theo hắn thì cậu cũng không còn sự lựa chọn nào khác.
Tô Thành đưa cậu về khách sạn hắn đang ở, gọi phục vụ mang tới đồ ăn. Ở tại biệt thự của Khâm Định, cậu chưa khi nào được ăn một bữa ăn ngon như vậy, hơn nữa trước khi ăn cũng không phải giống như trước tranh giành với những đứa trẻ khác từng mẩu bánh mì vụn.
Còn nhớ hôm đó Tô Thành nói với cậu rằng, hắn sau này sẽ trở thành ba của cậu, cho cậu chỗ ở, đồ ăn, cho cậu đến trường, hắn sẽ không bắt cậu làm những việc mà một đứa trẻ không phải làm, cậu nghe đến đó trong lòng quả thật nảy lên một nhịp, người đàn ông này thật sự tốt đến như vậy hay sao. Nhưng khi Tô Thành nói đến hai từ nhưng mà phía sau, đôi mắt cậu liền có một tia mất mát, Khâm Định trước đây dạy cậu không có bất cứ người nào đối tốt với cậu mà không cần trả công, có lẽ Khâm Định dạy cậu điều này cũng rất đúng. Tô Thành nói sẽ cho cậu những điều trên nếu như cậu chiếm được cảm tình của người hắn yêu thương, hắn đơn giản biến cậu trở thành món quà mang đi tặng, cậu lần nữa trở thành một món hàng được mang ra trao đổi.
Lần đầu tiên Lang Quân nhìn thấy Đồ Du Du là vào buổi tối trong một tòa biệt thự rộng lớn tại Tô gia. Người đàn ông này khác với tất cả những người khác mà cậu gặp trước đó, Đồ Du Du không mang dáng vẻ đáng sợ khó gần, ngược lại là một người dịu dàng hiền hậu. Đồ Du Du cũng chính là người đã đề nghị gọi bác sĩ đến khám cho cậu khi cậu cứ khóc mãi không thôi, người đàn ông này trong mắt cậu khi ấy quả thật đã biến thành một thiên sứ, cho cậu cảm nhận được sự an toàn.
Tô Thành bế lấy cậu, còn nghiêm nghị nhắc nhở cậu:
“Đây chính là người mà ba nói, mau chào hỏi đi”
Trong lòng cậu khi ấy ngập tràn cảm xúc vui mừng cùng lo lắng, nếu như có thể được Đồ Du Du thông qua, nếu như có thể ở cạnh bên người đàn ông ấm áp như vậy, nếu thật là thế vậy thì cuộc sống sau này của cậu sẽ tốt đẹp hơn. Cậu cố gắng ngừng khóc, thật lo lắng mà nói một tiếng:
“Chào ba...”
Giây phút đợi Đồ Du Du đáp lại cậu, nhìn thấy người đàn ông đối diện cứ im lặng ngẩn người, cõi lòng cậu khi ấy hoảng hốt, người đàn ông này có phải hay không không thích cậu:
“Ba...”
Đồ Du Du không đáp lại cậu, cậu khi ấy cảm thấy mọi thứ như muốn sụp đổ, nước mắt cứ như vậy tuôn rơi, cậu ôm chặt lấy cần cổ của Tô Thành, vùi đầu vào vai hắn khóc, cậu rất sợ mình lại một lần nữa bị bỏ rơi.
“Tô Thành, hay là gọi bác sĩ đến khám cho nó có được không, nó đột nhiên khóc như vậy em thật sự rất lo lắng”
Đó là tiếng nói của người đàn ông giống như thiên sứ kia, người đàn ông đó đang lo lắng cho cậu, lại muốn mời bác sĩ đến khám cho cậu, từ đó đến giờ cho dù có ốm sốt cũng là do tự cậu tùy tiện uống thuốc từ người ngoài đưa tới, chưa khi nào cậu được bác sĩ đến khám cho.
“Nó nghĩ em không cần nó đó” Lời này là của Tô Thành đáp lời, cậu quả thật đang có suy nghĩ như vậy.
Tô Thành mang cậu đưa cho Đồ Du Du, cậu vẫn còn nhớ rất rõ cảm giác mềm mại cùng mùi hương an toàn khi ấy, Đồ Du Du khi ấy hình như cũng có chút luống cuống mà dỗ dành cậu:
“Vậy... cháu đừng khóc”
Giống như bám được vào sợi dây mong manh cứu vớt, cậu nhanh chóng nói với Đồ Du Du thế này:
“Ba... ba sẽ không cần con, sẽ đưa con cho người khác sao?”
Lên đến bốn tuổi Lang Quân mới có họ, mới được làm giấy tờ tùy thân, mới có thể chứng minh mình là một sinh mệnh tồn tại trong thế giới rộng lớn này. Tô Đồ Lang Quân là cái tên mà Đồ Du Du đặt cho cậu, người ba này cực kỳ quan tâm cậu, đối xử với cậu rất tốt, cậu cuối cùng cũng cảm nhận được hơi ấm của tình thương.
Thượng Hải là một nơi đáng sống, không phải vì nó là thành phố xa hoa bậc nhất của đất nước này, không phải vì nó sầm uất nhưng vẫn còn mang nét cổ kính riêng biệt, càng không phải vì nơi đây có dòng sông Hoàng Phố êm đềm mà cậu thích, chỉ đơn giản một điều rằng đây chính là nơi bắt đầu một cuộc sống mới tốt đẹp của cậu, bởi vì nơi này có Đồ Du Du, có Tô Thành, nơi có hai người cho cậu hạnh phúc.
Một khoảng thời gian sau đó, vì một lý do nào đó mà một đứa nhỏ như cậu không được biết, cả nhà cậu đã chuyển tới Bắc Kinh sinh sống. Nếu như Thượng Hải chính là nơi bắt đầu sự tốt đẹp, thì Bắc Kinh chính là nơi cậu gặp được một đứa nhỏ bằng tuổi cậu, một đứa nhỏ biến thành một phần lớn cuộc sống sau này của cậu.
Ba cậu làm thủ tục nhập học cho cậu tại một ngôi trường tư nhân có hệ thống giáo dục tốt nhất thành phố, cho dù cậu chỉ mới học mẫu giáo nhưng dưới sự chăm lo của ba, hơn nữa trước kia ba cũng từng là thầy giáo cho nên ba rất quan tâm đến tương lại sau này của cậu, cụ thể hiện tại chính là việc học hành.
Cậu có tuổi thơ khác với những đứa trẻ khác, tính cách của cậu hướng nội, cậu rất ngại đi làm quen bạn mới, cũng ngại đi đến những chỗ đông người, càng ngại việc có người lạ chủ động tiếp cận cậu. Ba cậu có lẽ nhận ra đươc điều này, lần đó ba dắt cậu đến lớp mẫu giáo, sau đó liền hướng một đứa bé trai trong lớp mà vẫy tay. Đứa bé trai kia mặc bộ đồng phục lớp học, quần đùi màu đen cùng áo phông xanh da trời đáng yêu, dáng người mập mạp trắng trẻo, vừa nhìn thấy ba của cậu liền xoay người chạy thật nhanh tới:
“Chú Du Du”
Ba ngồi xổm xuống, một bên nắm tay cậu, một bên hướng đứa nhỏ kia nói:
“Tiểu Vinh, đây là con trai của chú, gọi là Quân Quân, Tiểu Vinh có thể hay không ở trong lớp chiếu cố Quân Quân một chút được chứ?”
Cậu đối với người lạ rất xa cách, đứng trước mặt đứa nhỏ này cũng tự động lùi về phía sau một bước. Đó là một đứa bé thông minh lanh lợi lại rất hay cười, đôi mắt mở lớn lấp lánh nhìn về phía cậu, cũng không quan tâm cậu có xa lạ hay không đã ngay lập tức đưa bàn tay trắng trẻo mập mạp kia nắm lấy cổ tay của cậu:
“Chú yên tâm, Quân Quân cứ giao cho cháu”
Ba của cậu có vẻ rất yên tâm, hướng cậu và đứa bé kia dặn dò một vài câu rồi cũng quay trở về.
Bên cạnh Hoàng Thế Vinh đã có một đứa bé khác ngồi, cho nên cô giáo xếp chỗ cho cậu ngồi với một đứa bé khác, là bàn nhỏ ở dãy bên phải cách Hoàng Thế Vinh ba bàn học về bên dưới. Lớp học khiến cho cậu căng thẳng, những đứa trẻ khác không cùng cậu nói chuyện, cậu từ trong cặp sách đã được ba chuẩn bị đầy đủ dụng cụ học tập chậm rãi lấy ra sách bút, lúc ngẩng đầu nhìn lên liền phát hiện ra Hoàng Thế Vinh đang quay đầu về phía sau nhìn cậu mỉm cười thật tươi, hai cái răng cửa của đứa bé kia đều không còn, Tô Đồ Lang Quân sau này liền tự nói đó là nụ cười không trọn vẹn theo đúng nghĩa đen mà Hoàng Thế Vinh dành cho mình.