Mơ Tưởng Em Ấy Cũng Vô Dụng

Chương 21: Chương 21: Bị đánh lén




Kỷ Úc Ninh vẫn luôn quấn quít ở bên cạnh Tô Thành, Tô Thành thì luôn lo lắng sẽ bị Đồ Du Du hiểu lầm, có điều đương sự hiện tại lại chẳng thèm liếc mắt nhìn về phía hắn chứ đừng nói là quan tâm hay hiểu lầm cái gì cả. Kỷ Úc Ninh định vươn tay qua vuốt lấy mái tóc của Tô Thành thì bị hắn bực mình gạt sang một bên, bởi vì cô ấy đi đôi giày cao gót 7cm, sức lực của Tô Thành cũng không phải là nhỏ thế cho nên hiện tại liền trao đảo suýt chút nữa té ngã, may mắn ở phía sau có một nam sinh nhanh tay đỡ lấy cô ấy:

“Tô Thành, anh sao thế?”

Đồ Du Du nãy giờ vẫn lơ đãng nhìn ra ngoài cửa sổ, nghe thấy tiếng nói kia của Kỷ Úc Ninh mới chịu quay lại nhìn về phía đó, Tô Thành nhíu mày bực bội:

“Cô về trước đi”

Kỷ Úc Ninh ngây ngốc, sau đó không biết tại vì sao khóe mắt lại đỏ hoe nhìn vô cùng đáng thương:

“Tô Thành, anh có người mới rồi hay sao?”

Đồ Du Du giống như một người không liên quan nhưng lại nhiều chuyện muốn xem kịch vui, cô gái tốt như vậy tại sao lại yêu một tên xấu xa như Tô Thành cơ chứ, càng nghĩ thì cậu lại càng cảm thán trong lòng. Tô Thành không thích nhất là bị nữ sinh dây dưa như vậy, lại còn ở trước mặt hắn chảy nước mắt thật sự là khiến cho hắn vô cùng không muốn nhìn thấy nữa:

“Đại Tự, cậu giúp tôi đưa cô ta về đi”

Kỷ Úc Ninh vội vã chạy tới chỗ giường bệnh của Tô Thành:

“Tô Thành, anh nói rõ ràng cho em biết đi”

Tô Thành mắt thấy Kỷ Úc Ninh định kéo lấy cánh tay mình liền né tránh, hắn trầm giọng:

“Tôi không muốn nói nhiều”

Kỷ Úc Ninh bị ánh mắt đáng sợ kia của Tô Thành nhìn chằm chằm liền sợ hãi đi giật lùi lại phía sau, hai nữ sinh cùng đến thấy thế liền đi tới kéo Kỷ Úc Ninh rời khỏi phòng bệnh. Rất nhanh sau đó người trong phòng giống như là phát hiện ra tâm trạng của Tô Thành không tốt thì cũng theo đó nói muốn ra về. Chung Tử Tuấn là người cuối cùng rời đi, hắn có ở lại nói chuyện vài câu với Tô Thành, kết quả bị Tô Thành liếc mắt tiễn khách cũng không thể ở lại nữa. Đồ Du Du thấy mọi người đi hết rồi mới bĩu môi nói bóng gió:

“Đúng là kẻ vô tình mà”

Tô Thành hửm một tiếng, Đồ Du Du ngồi ở trên ghế nói vọng tới:

“Cô gái tốt như vậy lại yêu phải một tên xấu xa như cậu đúng là đáng tiếc”

Tô Thành nhìn đồng hồ cũng đã đến giờ ăn cơm trưa rồi, hắn mang điện thoại của mình mở ra làm một vài thao tác, rất nhanh sau đó hắn liền dùng một ngón trỏ ngoắc Đồ Du Du đi ra phía mình:

“Lại đây”

Đồ Du Du dùng ánh mắt có lửa liếc nhìn Tô Thành, Tô Thành đương nhiên không có một chút run sợ nào, ngược lại còn vô cùng thưởng thức cái kiểu đanh đá của ai kia. Tô Thành mở ra một app toàn những món ăn ngon tại địa điểm gần đây đưa cho Đồ Du Du nhìn:

“Gọi món đi, đến giờ ăn rồi”

Đồ Du Du cũng giống như bao nhiêu người khác, thích nhất là ăn đồ ăn ngon, mắt thấy trên màn hình điện thoại tràn ngập những món hấp dẫn liền sáng mắt, vươn tay cầm lấy điện thoại của Tô Thành:

“Cậu muốn ăn cái gì?”

Tô Thành buồn cười:

“Thầy chọn đi”

Đồ Du Du thích nhất ăn thịt, mà những món thịt được nặn thành những viên tròn tròn lại càng thích, thịt rán lên cũng thích, thịt xào chua ngọt lại càng thích hơn, lướt màn hình điện thoại một hồi phát hiện ra toàn những món ngon mà cậu chưa từng ăn bao giờ thật sự là rất khó để lựa chọn. Đồ Du Du nghiền ngẫm một hồi rồi cúi người để cho Tô Thành nhìn thấy hình ảnh trong điện thoại:

“Tôi gọi món này được không?”

Hình ảnh đó là món thịt bò viên sốt cà chua, giá cũng không phải là rẻ cho nên mới muốn hỏi Tô Thành, nhưng mà Tô Thành ngay cả nhìn cũng không nhìn đã trực tiếp gật đầu đáp ứng:

“Được”

Đồ Du Du lại chỉ vào một hình ảnh nữa:

“Món này chắc cũng sẽ ngon nhỉ?”

Là món thịt rán ngũ vị hương, Đồ Du Du hỏi ý kiến Tô Thành xem hắn có thích hay không, chỉ cần là món cậu thích thì khẳng định Tô Thành hắn sẽ đồng ý:

“Vậy gọi cả món này”

Đồ Du Du nhìn thấy giá tiền của hai món cộng lại cũng khá nhiều rồi cho nên liền nói thế này:

“Như vậy đủ rồi đi”

Tô Thành biết cừu nâu ngốc nhất định vẫn còn nhiều món thích nữa vì thế mới đáp:

“Gọi thêm đi, như vậy ít quá tôi ăn không đủ”

Đồ Du Du hào hứng chọn tiếp, sau đó còn gọi thêm thịt ba chỉ rang kim chi, cá sốt cay, rau cải xào, canh bí hầm xương, chọn xong rồi lại cười nhìn Tô Thành hỏi:

“Như vậy có nhiều quá không nhỉ?”

Tô Thành thản nhiên nói:

“Muốn ăn cái gì thì cứ gọi”

Đồ Du Du lắc đầu:

“Như vậy đủ rồi, không nên lãng phí”

Tô Thành buồn cười, có hai người thôi lại gọi nhiều như thế mà còn nói là không nên lãng phí. Đồ ăn khoảng ba mươi phút sau liền được đưa tới, Đồ Du Du phụ trách mang từng món một bày ra trên bàn, mang bát đũa để ngay ngắn xong mới chạy ra chỗ giường bệnh đỡ Tô Thành tới:

“Một lát nữa ăn xong, tôi phải đi ra ngoài có chút việc”

Tô Thành nhíu mày, hôm nay Đồ Du Du không có giờ lên lớp, cậu rốt cuộc là muốn đi đâu:

“Có việc gì, hôm nay thầy không có giờ dạy cơ mà”

Đồ Du Du vươn tay gắp một viên thịt bò bỏ vào trong bát, cả một quá trình đôi mắt kia đều sáng lên, phảng phất trong đôi con ngươi xinh đẹp kia chỉ có chỗ chứa cho một mình viên thịt bò đó vậy:

“Tôi muốn mua vài cuốn sách tham khảo, vừa mới rồi để ý ở bên kia đường có hiệu sách rồi”

Tô Thành nghe vậy thì vầng trán mới chịu dãn ra:

“Cho đi mười phút”

Đồ Du Du ngừng lại động tác, lúc này mới đưa mắt nhìn lên Tô Thành:

“Ý của cậu là sao chứ, tôi thích đi bao lâu thì đi, cái gì mà mười phút”

Tô Thành thản nhiên nói thế này:

“Là thế sao, nếu như để cho ông ngoại tôi biết chuyện tôi đánh nhau với Vu Phóng cho nên mới ra nông nỗi này thì đến lúc đó ba của tôi khẳng định sẽ không để yên cho thầy đâu”

Đồ Du Du đen mặt trầm mặc:

“Ăn đi ăn đi, làm ăn mất cả ngon đấy”

Tô Thành buồn cười, Đồ Du Du ương bướng như vậy nhưng lại đặc biệt ngốc nghếch, chỉ cần dọa nạt cậu một chút là khẳng định sẽ đi vào khuôn khổ ngay:

“Yên tâm đi, tôi sẽ không để công việc của thầy gặp khó khăn đâu”

Đồ Du Du bĩu môi, nếu không phải vì Tô Thành thì cậu cũng không rơi vào tình trạng nơm nớp lo sợ mất việc như thế này. Đồ Du Du tuy rằng trong lòng nghĩ như thế nhưng ngoài miệng lại không dám nói ra, cậu không nói ra không có nghĩa là Tô Thành không biết, Tô Thành khóe miệng khẽ cong cong chợt nghĩ tới đã lâu rồi không được hôn đôi môi nhỏ nhắn mềm mại kia rồi:

“Một lát nữa trở về lấy cho tôi một liều thuốc an thần đi”

Đồ Du Du có điểm không hiểu nhìn chằm Tô Thành một lượt từ đầu tới chân:

“Cậu không khỏe ở chỗ nào sao? Không ngủ được hả?”

Tô Thành ừ một tiếng, Đồ Du Du biết thuốc an thần không phải tùy tiện mà uống được, phải là có bác sĩ cho phép mới có thể sử dụng:

“Hay là tôi gọi bác sĩ đến khám xem cậu thế nào”

Tô Thành cười xấu xa, trong đôi mắt lóe lên một tia tính toán:

“Không cần, chỉ là gần đây ngủ không được cho nên cứ đi lấy thuốc cho tôi đi”

Đồ Du Du nhíu mày nhìn chằm chằm Tô Thành một chút, kết quả liền cúi đầu im lặng ăn. Ăn uống xong cũng là gần một giờ, người mà Tô Thành nhờ người trở về lấy quần áo cho Đồ Du Du lúc này mới tới. Đồ Du Du có thói quen ngủ trưa, nhưng mà nói rằng sẽ đi ra ngoài mua vài cuốn sách tham khảo cho nên vẫn quyết định đi mua sách xong rồi mới ngủ. Đợi Đồ Du Du đi ra khỏi phòng rồi, Tô Thành liền nhảy lò cò đi ra đến cửa sổ muốn xác định lại xem Đồ Du Du có thật sự sẽ đến hiệu sách hay không, mắt thấy bóng dáng nhỏ bé băng qua đường rồi đi vào trong hiệu sách thì hắn lúc đấy mới an tâm xoay lưng quay trở lại giường ngủ.

Tô Thành ở trên giường nhàm chán xem một vài tin tức giải trí trên mạng, mười lăm phút trôi qua rồi vẫn chưa thấy Đồ Du Du trở về thì không vui, hắn định nhấn số gọi cho cậu thì phát hiện ra lần đó bí mật thay sim điện thoại vẫn còn chưa lưu lại số, đến cuối cùng vẫn không có cách nào liên lạc được với cậu. Tô Thành trực tiếp nhấn vào nút cấp cứu ở bên cạnh giường, bởi vì Tô Thành là đại thiếu gia của Tô gia cho nên lúc nào cũng có người túc trực, giống như hiện tại chỉ cần nghe thấy tiếng chuông báo động thôi liền có một bác sĩ cùng hai y tá hớt hải chạy đến rồi:

“Cậu có chuyện gì sao?”

Trái ngược với vẻ mặt lo lắng hấp tấp của ba người kia, Tô Thành ngược lại nằm trên giường bình thản nói:

“Lấy đến đây cho tôi một cây nạng”

Một y tá theo đó liền không dám chậm trễ xoay người đi lấy, bác sĩ trưởng khoa bước tới nhìn Tô Thành xem xét xem cậu có gì bất thường không:

“Cậu muốn đi chỗ nào hả, hay là để tôi nói y tá đến đẩy xe lăn cho cậu”

Tô Thành trực tiếp phất tay, hắn vẫn chưa đến mức phải ngồi xe lăn, tự mình chống nạng vẫn có thể đi tìm Đồ Du Du được:

“Không cần”

Cây nạng rất nhanh được mang tới, Tô Thành xỏ dép chống nạng rời khỏi phòng bệnh, bác sĩ cùng y tá ở phía sau lo lắng rối rít hỏi:

“Cậu muốn đi đâu thế, cậu muốn làm gì thì có thể nhờ chúng tôi làm cũng được, nếu như cậu mà có mệnh hệ gì thì bệnh viện chúng tôi không biết giải thích sao với Tô lão gia”

Tô Thành không nói gì cả mà cứ như vậy bước vào trong thang máy chọn xuống tầng một, bỏ lại sau lưng gương mặt lo lắng của những người bên ngoài, hắn đi tìm cừu nâu ngốc nhà hắn, chuyện này làm sao có thể giao cho người khác làm thay, giao cho người khác làm thay thì hắn nhất định sẽ không thể yên tâm được.

Tô Thành đi không được nhanh cho lắm, hắn để ý lúc này bầu trời đang sầm sì như sắp mưa, đứng ở trước cửa bệnh viện có thể nhìn sang được phía bên đường lớn nơi có hiệu sách mà vừa mới rồi Tô Thành thấy Đồ Du Du đi vào. Tô Thành nhanh chóng bước xuống bậc thềm, khi đang định băng qua đường liền nghe thấy tiếng xô xát ở phía bức tường đằng xa, hắn nhíu mày vốn định không quan tâm mà chẳng hiểu sao lại có dự cảm không lành, bước chân cứ thế tự động chuyển hướng đi về nơi phát ra tiếng động kia.

Tô Thành ở phía xa loáng thoáng nhìn thấy một cậu thanh niên có mái tóc màu hồng chạy đi, ở khoảng cách xa như vậy cho nên hắn không nhìn thấy mặt cậu ta, sau đó hắn bước thêm vài bước nữa liền phát hiện ra nơi đó còn có cả Vu Phóng, nhìn tới trên mặt đất có một cây gậy đánh bóng chày bằng sắt liền âm thầm nghĩ có lẽ rằng người bên hắn muốn đánh lén Vu Phóng. Kế đó Tô Thành liền nhận ra được có điểm không đúng, ở dưới mặt đất còn có một người đang nằm, trên đầu bị trùm kín bởi một cái bao, nhưng đôi giày của người kia hắn nhận ra, đôi giày đó chính là đôi giày mà Đồ Du Du mang lúc rời đi.

Tô Thành giật mình vội vã chống nạng đi nhanh hơn một chút, Vu Phóng ở bên này cũng chỉ mới vừa bỏ được cái bao trên đầu Đồ Du Du ra thì bị một lực đạo ở phía sau bất ngờ tập kích đẩy hắn ngã lăn sang một bên. Tô Thành mắt thấy Đồ Du Du nằm ở dưới đất, trên đầu chảy máu, mặt mũi cũng bị đánh cho đến bầm tím liền muốn nổi điên lên không suy nghĩ được cái gì khác hét ầm lên với Vu Phóng:

“Dám đánh người của tôi”

Vu Phóng vừa mới rồi đi dạo ở trong khuôn viên bệnh viện thì bắt gặp cảnh tượng có một cậu thanh niên đột nhiên chạy đến đánh Đồ Du Du, chỉ là hắn từ phía xa nhìn thấy cho nên lúc chạy lại thì cậu đã bị đánh bất tỉnh rồi, cũng không bắt được tên ra tay nhưng mà hắn nhận ra người kia không ai khác chính là một người trong nhóm Tô Thành:

“Tô Thành, cậu cũng thật quá đê tiện rồi, cậu cho người đánh thầy giáo thành ra như vậy”

Tô Thành nghe thấy câu này thì mới nhớ tới nam sinh tóc hồng vừa chạy đi kia, hắn hiện tại cũng không muốn tìm ra xem kẻ đánh Đồ Du Du là ai mà chỉ muốn ngay lập tức đưa cậu vào trong bệnh viện. Bởi vì một chân Tô Thành đi lại không thuận tiện cho nên hắn không thể nào có cách bế Đồ Du Du vào trong được, Vu Phóng lúc này cũng không quản cái gì cả trực tiếp gạt Tô Thành ra rồi nhanh chóng bế Đồ Du Du đã bất tỉnh chạy vào trong bệnh viện.

Trời đổ mưa lớn, Tô Thành nhìn tới bao tải cùng côn sắt ở trên mặt đất lại nhìn hai bóng người phía trước rất nhanh biến mất trước cửa bệnh viện, hắn chưa khi nào cảm thấy lại bất lực như thế, quần áo bệnh nhân mặc trên người bị nước mưa làm ướt dán sát vào từng đường nét trên cơ thể hắn càng khiến cho hắn trở nên nguy hiểm đến đáng sợ. Tô Thành cúi người nhặt lên bao tải cùng cây gậy sắt kia, nhìn tới trên cây gậy sắt có khắc tên chủ nhân của nó liền híp mắt lại thành một đường chỉ rồi nhanh chóng bước vào trong bệnh viện.

Khi Đồ Du Du tỉnh lại là buổi chiều ngày hôm đó, cổ họng khô khốc, cả người đau nhức, vừa định cựa quậy liền truyền tới một cơn đau đến nhăn mặt nhíu mày khẽ rên lên. Một giọng nói trầm khàn ở rất gần cậu bình thản nói:

“Nằm im đi, muốn cái gì?”

Đồ Du Du đưa mắt nhìn sang bên cạnh thấy Tô Thành đang ngồi ở trên một chiếc ghế gỗ, gương mặt kia của hắn lạnh như băng vô cùng khủng bố:

“Lấy cho tôi một ly nước được không?”

Tô Thành không nói gì cả, cầm lấy cây nạng bên cạnh chống lên đi tới phía bàn uống nước rót cho Đồ Du Du một ly. Đồ Du Du không cần ngồi dậy, cứ nằm như thế dùng ống hút mà hút nước. Tô Thành nhìn chằm chằm cậu một hồi mới lạnh giọng nói:

“Tại sao lại thành ra như vậy?”

Đồ Du Du cũng không biết tại vì sao mình lại bị thành ra như vậy, cậu vừa mới chỉ mua sách xong lúc băng qua đường liền bị một cái bao bố trùm lên đầu rồi kéo vào một góc, giây tiếp theo cứ như vậy bị vật gì đó đánh rất đau rồi:

“Tôi không biết...”

Tô Thành khàn giọng, vừa nhìn thấy bên khóe miệng của ai kia bị rách, lại thấy được trên đầu đang quấn băng liền đau lòng không thôi:

“Thầy không biết tìm cách thoát thân hay sao, ở bệnh viện nhiều người qua lại như vậy cũng không biết đường mà hét lên hả?”

Đồ Du Du bị đánh bất ngờ như thế, đối phương lại sức khỏe kinh hồn làm sao có thể thoát được đây, cậu cũng chẳng phải là vua đánh lộn giống như hắn:

“Phải rồi, điện thoại của tôi, có thấy điện thoại của tôi hay không?”

Lúc ấy Đồ Du Du có lấy được điện thoại từ trong túi quần ra, không rõ nhốn nháo thế nào liền bị người kia đánh mạnh vào tay làm rơi mất điện thoại, trong người cậu cũng không có nhiều vật giá trị gì chỉ có chiếc điện thoại kia xem như là có giá một chút, nếu như mất điện thoại rồi sẽ chẳng có tiền mà mua mất.

“Điện thoại của thầy bị đánh vỡ rồi”

Đồ Du Du nghe vậy thì giật mình:

“Đánh vỡ rồi? Đánh vỡ rồi sao, cậu có cầm về cho tôi không, không biết chừng mang ra hiệu còn sẽ sửa lại dùng tiếp được”

Tô Thành nhíu mày:

“Thầy nghỉ ngơi đi, một lát nữa bác sĩ sẽ đến thay băng cho thầy, tôi sẽ mua cho thầy một chiếc điện thoại khác”

Đồ Du Du theo phản xạ sờ lên đầu mình:

“Cậu nói mua điện thoại cho tôi hả?“.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.