Bên đây Ninh Tiệp dư được đắc sủng, bên kia Thục phi cũng bắt đầu bày mưu tính kế. Mà Hoàng thượng lại đột nhiên sinh ra hứng thú lần nữa đối với Thục phi, người đã bị thất sủng gần hai năm nay, chuyện này không khỏi làm cho Hiền phi càng thêm tức tối.
Có lẽ ban đầu nguyên nhân là vì thái tử, nên số lần Hoàng thượng đi Khôn Phúc cung tăng lên một cách rõ rệt. Lâu ngày, chuyển tình cảm từ trên người thái tử sang mẫu thân của hắn, đồng thời đãi ngộ với Thục phi cũng không còn giống như trước. Không lâu sau đó, Thục phi đã trở thành phi tử được sủng ái nhất trong cung, mà Hiền phi bên này hào quang lại từ từ phai nhạt đi, hiển nhiên số lần Hoàng thượng đến cung của Thục phi cao hơn rất nhiều so với Hiền phi.
Mà điều làm Hiền phi khó chịu nhất chính là thái độ lúc lạnh lúc nóng của Hoàng thượng đối với nàng, rất giống dấu hiệu trước khi bị vắng vẻ của Thục phi năm đó, chuyện này không khỏi khiến nàng sinh lòng lo lắng, suy nghĩ nên làm sao cho phải.
“Nương nương hãy uống chút canh nóng, tuy hôm nay đã vào xuân, nhưng tiết trời vẫn còn hơi lạnh, tần thiếp đặc biệt hầm canh mang tới cho người đây.” Phạm Lương Đệ ra hiệu cho người hầu bưng canh lên.
Kể từ thời điểm Như phi bị thất thế, Phạm Lương Đệ liền nhìn trúng Hiền phi. Trước đó, khoảng thời gian mà nàng đi theo Như phi, cũng từng qua lại với Hiền phi. Như phi vừa ngã, Hiền phi cũng đột nhiên cảm thấy thiếu mất một cánh tay đắc lực, cho nên khi Phạm Lương Đệ cố tình tiếp cận thì Hiền phi đã thuận nước đẩy thuyền nhét nàng ta vào bên cạnh mình, vừa có tài ăn nói, lại còn biết nghe lời, dĩ nhiên là hợp tâm ý của nàng.
“Không cần uống nữa, giận đủ no rồi.” Hiền phi nhìn lướt qua thức ăn trên bàn, quay mặt chỗ khác, sắc mặt tràn đầy tức giận.
Phạm Lương Đệ nở nụ cười, nói: “Nương nương không nên tức giận, chuyện như vậy, chỉ có thể làm cho Hoàng thượng dời mục tiêu thôi ạ.”
“Dời mục tiêu? Làm sao dời chứ? Hiện tại toàn bộ tâm tư của Hoàng thượng đều đặt lên ả tiện nhân Ôn Á Yên đó, còn xoay chuyển thế nào được.” Hiền phi phẫn nộ nói.
Phạm Lương Đệ kề sát lỗ tai Hiền phi, nói: “Nương nương, bây giờ Hoàng thượng say mê Thục phi, nhưng nếu để cho Hoàng thượng tìm được chút mới mẻ, lập tức mục tiêu đó sẽ bị thay đổi. Chỉ cần Thục phi bị lạnh nhạt, muốn được sủng lần nữa cũng không phải là chuyện dễ dàng. Lúc này đây, nương nương nên thêm chút sức mới có thể.”
Hiền phi suy nghĩ một chút, nói: “Cho dù sự mới mẻ ấy coi như thành công dời được lực chú ý của Hoàng thượng, nhưng mà ngộ nhỡ ta trở thành một Thục phi mới, hoặc là Ninh Tiệp Dư, thì sao đây?”
Khóe miệng Phạm Lương Đệ khẽ nhếch, nói: “Nương nương băn khoăn như vậy đương nhiên là đúng, chẳng qua chút tươi mới đó miễn là người của chúng ta, tự nhiên chúng ta sẽ dễ dàng nắm trong tay rồi, hơn nữa đến lúc đó muốn nàng ta nhượng bộ cũng là chuyện đơn giản.”
Hiền phi âm thầm suy tư một phen, cảm thấy chủ ý này cũng không tệ, khẽ gật đầu, nhưng lại hỏi “Người như vậy, đi đâu tìm?”
Phạm Lương Đệ cười nói: “Nương nương còn nhớ khi trước có một người tên là Liên Văn Lộ bị giáng làm cung nữ, sau lại trở thành Canh Y không?”
Chân mày Hiền phi cau lại, cất cao giọng nói: “Liên Văn Lộ? Con tiện nhân kia phá hư chuyện tốt của bổn cung. Bổn cung còn chưa tìm nàng ta tính sổ đây.”
“Nương nương, đừng vội nổi giận, dáng dấp của Liên Văn Lộ kia cũng không tệ lắm, chẳng qua đầu óc hơi ngốc nghếch một chút. Song, ngốc cũng có chỗ tốt của ngốc. Mặc dù bây giờ nàng ta đã thoát khỏi cảnh phải làm cung nữ, được Hoàng thượng sắc phong Cảnh Y, nhưng lại chưa bao giờ sủng ái qua. Nếu nương nương để nàng ta đi theo người, nàng ta sẽ có cơ hội tốt hơn, người cảm thấy nàng ta có thể nghe lời chúng ta hay không?” Phạm Lương Đệ nói.
Hiền phi suy nghĩ một lát, cảm thấy lời này hình như có chút đạo lý, nhưng trong lòng vẫn luôn ưu sầu, nói: “Tuy nói như thế, nhưng dù sao trước kia nàng ta cũng là Uyển Tần, sao Hoàng thượng có cảm giác mới mẻ với nàng ta được chứ? Hơn nữa, bây giờ coi như Liên Văn Lộ đó nghe lời chúng ta, vậy sau này? Ai dám đảm bảo nàng ta sẽ không phản bội chúng ta? Suy cho cùng, ban đầu người biến nàng ta thành cung nữ chính là bổn cung đấy.”
Phạm Lương Đệ hé miệng mỉm cười, nói: “Mới mẻ thì không dễ dàng, nhưng có thể thêm vài thứ đặc biệt khác ở trên người nàng ta, Hoàng thượng nhất định sẽ nhìn chăm chú. Về phần nương nương lo lắng tương lai sau này, thật ra thì cũng không cần lắm, chính là vì nguyên nhân năm đó nương nương mới biến Liên Văn Lộ thành cung nữ, nàng ta biết rằng tuyệt đối sẽ không đấu lại người. Nếu nương nương thêm mấy câu uy hiếp, nữ nhân này đầu óc đơn giản lại nhát gan, chắc chắn sẽ phục tùng. Hơn nữa trong tương lai nàng ta cũng không tạo được sóng gió gì, đợi đến khi vượt qua danh tiếng Thục phi, nàng ta cũng sẽ không còn chỗ hữu dụng, cho nên không cần chờ lúc nàng ta có cơ hội trở mình thì. . . . . .”
Phạm Lương Đệ khôngcần nói tiếp, Hiền phi đã hiểu ý của nàng ta, liên tiếp gật đầu.
“Vậy ngươi cứ làm như thế đi.” Hiền phi thì thầm một phen ở bên tai Phạm Lương Đệ.
. . . . .
Không tới mấy ngày, trong cung lại có mục tiêu mới để chú ý, đó chính là Liên Canh Y đã thất sủng từ lâu, cũng không biết sử dụng thủ đoạn gì khiến Hoàng thượng đột nhiên mê mệt nàng ta, hơn nữa còn được thăng làm Quý Nhân, điều này làm cho tất cả mọi người nhìn không ra đạo lý trong đó.
Tuy nhiên, người ngoài xem không hiểu là chuyện hiển nhiên, nhưng người bên trong lại vô cùng thông suốt, trong đó có Thục phi. Nàng biết rất rõ, đây chính là do Hiền phi giở trò, mặc dù tức giận, nhưng trong đầu đã có sự tính toán.
Hiền phi ngươi có thể, Thục phi ta đây cũng có thể, tuyệt sẽ không thua ngươi!
Một ngày kia, Thục phi tản bộ trong ngự hoa viên, đúng lúc chạm mặt Lộ Quý Nhân đang đi tới. Có lẽ do được Hoàng thượng trau chuốt tốt, nên mới không bao lâu, nàng ta đã châu tròn ngọc sáng (*), so với dáng vẻ gầy gò khi ở Hoán Y cục, giống như thay đổi thành một người khác.
(*) Xinh đẹp như châu như ngọc
“Ơ, đây không phải là Liên Quý Nhân sao, đã lâu không gặp, sắc mặt lại hồng hào không ít đi.” Thục phi mềm mại nói.
Liên Quý Nhân khẽ mỉm cười, nói: “Bái kiến Thục phi nương nương, Tạ nương nương quan tâm.”
Thục phi cầm khăn che một bên miệng cười nói: “Liên Quý Nhân quá khách sáo rồi.”
Thục phi vừa nói xong, quét mắt nhìn Liên Quý Nhân từ trên xuống dưới, trong ánh mắt lộ vẻ kỳ lạ khiến Liên Quý Nhân không khỏi nghi ngờ, hỏi: “Trên người tần thiếp có gì đó không ổn sao?”
Thục phi khẽ phủi miệng, nói: “Thật ra cũng không phải, chẳng qua muốn nhắc nhở muội muội thôi.”
Liên Quý Nhân chớp chớp đôi mắt thanh tú, con ngươi hàm chứa sự tò mò, chưa kịp suy nghĩ, Thục phi đã nói tiếp: “Hazi, thật ra thì hai chúng ta cũng là đồng bệnh tương liên, đều là nữ nhân từng bị Hoàng thượng quên lãng, ở một nơi nào đó trong trái tim cảm thấy gần muội muội thêm không ít. Thật ra thì bổn cung có thể lần nữa được Hoàng thượng sủng ái, chính là vì biết rõ tâm tư của Hoàng thượng. Thế mới biết thì ra trước kia bị thất sủng đúng thật không trách được người khác, đều do mình không hiểu chuyện, phạm vào kiêng kỵ của Hoàng thượng.”
“Hoàng thượng kiêng kỵ gì?” Hiển nhiên cái đề tài này đã dẫn tới hứng thú cho Liên Quý Nhân, ánh mắt mong đợi nhìn Thục phi.
Thục phi len lén liếc nhìn Liên Quý Nhân, ho nhẹ một tiếng, nói: “Trông muội muội mặc dù hiện tại lấy được tân sủng, nhưng nếu như không chú ý, sợ rằng lại quay về ngày trước. Chuyện này bổn cung cũng là người từng trải, nên muốn nhắc nhở muội muội vài câu.”
“Muội ghé tai qua đây, ta nói cho muội nghe.” Thục phi vẫy vẫy tay, nói nhỏ mấy câu bên tai Liên Quý Nhân, Liên Quý Nhân nghe xong bỗng nhiên tỉnh ngộ, mới phát giác được mình thời gian qua ở trong cung đã lãng phí rất nhiều, cho nên phạm vào kiêng kỵ lớn như thế còn không tự biết.
Lập tức, trong lòng nàng không khỏi biết ơn Thục phi, quả thực đã coi nàng ta như ân nhân của mình.
Đêm nay, Hoàng thượng vẫn thắp đèn ở chỗ Liên Quý Nhân, trông thấy một mỹ nhân váy áo bồng bềnh bước tới, hàng mi rũ xuống, sóng mắt lưu chuyển, ngượng ngùng che mặt, phả vào mặt là một mùi thơm say mê lòng người.
Mục Nguyên Trinh khẽ nhếch môi, tinh thần nảy sinh chút nhộn nhạo, liền ôm nàng nói nhỏ ở bên tai: “Dáng người ái phi đầy mê hoặc, khiến trẫm mỗi ngày đều muốn nhìn thấy nàng.”
“Hoàng thượng. . . . . .” Liên Quý Nhân giả vờ thẹn thùng, giơ cánh tay lên, dùng ống tay áo to thùng thình làm bằng lụa mỏng che lại nửa bên mặt, nói, “Hoàng thượng trêu chọc tần thiếp.”
Mục Nguyên Trinh cười ha hả, lập tức ôm nàng vào buồng trong, ngồi xuống mép giường.
“Để tay áo xuống đi, cho trẫm ngắm nàng kỹ một chút, với lại đã hai ngày trẫm không đến chỗ nàng rồi.” Mục Nguyên Trinh khẽ mỉm cười.
Liên Quý Nhân theo lời để tay áo xuống, rũ lông mi, ngượng ngùng đỏ mặt.
Mục Nguyên Trinh có chút kì quái, cho tới bây giờ Liên Quý Nhân không phải là người hay thẹn thùng. Sao dáng vẻ hôm nay lại ỏng ẹo như thế, ngay cả mắt cũng không dám nhìn thẳng vào hắn, chẳng lẽ đổi tính rồi hả?
“Ái phi, thật ra thì nên tự nhiên một chút sẽ hay hơn.” Mục Nguyên Trinh nhẹ nhàng nói.
“Vâng.” Liên Quý Nhân mỉm cười gật đầu, ánh mắt vẫn nhìn xuống mũi chân, e thẹn như chim nhỏ nép vào trong ngực Hoàng thượng.
Mục Nguyên Trinh ngược lại hơi ngẩn ra, chỉ cảm thấy cử chỉ của Liên Quý Nhân hôm nay không bình thường lắm, nhưng trong lúc nhất thời không nói được đó là cái gì, tiếp theo cũng không muốn suy nghĩ nhiều nữa, lập tức bế nàng ta đặt lên giường mây mưa điên đảo.
. . . . . .
Một ngày kia vào buổi sáng, mọi người đều đã đến Kiền Ninh cung thỉnh an từ sớm, riêng chỉ có Liên Quý Nhân là tới trễ, Hoàng hậu cũng không trách tội, liền mời nàng ngồi xuống.
“Sắc mặt Liên Quý Nhân đỏ thắm, màu da lại trắng hồng, thật khiến người ta hâm mộ.” Hiền phi khen.
“Nương nương khích lệ.” Liền Quý Nhân rũ mắt, tỏ vẻ thẹn thùng.
“Vậy cũng nên chia sẻ cùng mọi người một chút bí quyết chứ nhỉ?” Hiền phi cười nói.
Liên Quý Nhân hơi ngước lên, giống như chợt nhớ ra chuyện gì đó, đột nhiên đứng lên, vái chào Hoàng hậu, nói: “Hoàng hậu nương nương, người nhà tần thiếp mang tới cho tần thiếp một ít phấn, mùi dễ ngửi, hơn nữa màu sắc lạikhông tệ. Nhưng đưa hơi nhiều, trong khoảng thời gian ngắn tần thiếp cũng dùng không hết, nên muốn tặng cho các vị tỷ muội, không biết hoàng hậu có đồng ý chăng?”
Hoàng hậu khẽ mỉm cười, nói: “Khó được Liên Quý Nhân rộng rãi như thế, nếu từ chối có vẻ Bổn cung không hiểu thế thái nhân tình rồi.”
Liên Quý Nhân nghe vậy thì cảm thấy rất vui, lập tức kêu thị nữ lấy ra một gói đồ, nói: “Tần thiếp sợ bỏ sót vị tỷ muội nào đó, nên đã viết tên trên đáy mỗi hộp phấn, hi vọng tất cả mọi người đều thích.”
“Liên Quý Nhân cũng thật là chu đáo.” Hoàng hậu cười đón nhận hộp phấn trong tay nàng.
Lạc Tử Hân tiếp nhận hộp phấn trong tay Liên Quý Nhân, cười cười, lại không biết tại sao, cảm giác có chút kỳ quái. Đang yên lành, sao Liên Quý Nhân lại đột nhiên tặng phấn cho mọi người? Đây coi như là lung lạc lòng người ư? Chẳng qua lúc đó cũng không nghĩ sâu hơn, thu cái hộp giao cho Tích Như bên cạnh.
Sau khi trở về Thanh Dương cung, Tâm Nhụy cầm hộp phấn đi tới, trên mặt như có vẻ lo âu, ấp úng nói: “Nương nương, phấn này. . . . . .”
Quả nhiên có vấn đề thật sao? Lạc Tử Hân giương mắt nhìn Tâm Nhụy: “Phấn này thế nào?”