Căn cứ theo cách nói
của Linh Nguyệt, ở Trường Dương cung mỗi buổi tối Tích Như đều bị Như
phi đánh chửi, hơn nữa hình như là đang ép hỏi chuyện gì, chính là điều
này Linh Nguyệt cũng nói thật sự không hiểu được, nói là Tích Như bị
người theo dõi, nàng cũng chỉ có thể biết đại khái. Chuyện này làm cho
Lạc Tử Hân càng ngày càng cảm thấy chuyện có chút kỳ quái.
Đêm
hôm nay, nàng liền thay y phục dạ hành, đi tới phụ cận Trường Dương
cung, nàng thật muốn nhìn đến cuối cùng Như phi muốn biết chuyện gì từ
trên người Tích Như. Chẳng biết tại sao, nàng mơ hồ cảm thấy chuyện này
không giống như bình thường, hình như có thiên ti vạn lũ quan hệ với
mình, cho nên nàng tuyệt đối không thể không để mắt đến. Mà chuyện này,
Lạc Tử Hân mơ hồ có trực giác, hình như có chút quan hệ với thân phận
của mình, xem ra chuyện này vẫn là chính mình tự tìm cách hiểu ra.
(1) thiên ti vạn lũ: Có thể nói là rất nhiều, đếm không xuể hoặc mô tả tình cảm hoặc mối quan hệ phức tạp.
Lạc Tử Hân không khỏi cười khổ, từ khi trùng sinh tới nay, đây là lần thứ
mấy nàng trèo tường? Nhưng, loại bỏ nguy cơ trước mắt vẫn là chuyện quan trọng nhất, nàng không thể qua loa.
”Cuối cùng chỗ ngươi dò hỏi Tích Như thế nào?”
Trong phòng hình như truyền ra tiếng tranh luận của hai người, Lạc Tử Hân nằm sấp trên nóc nhà, nhẹ nhàng mà vạch một miếng mái ngói ra, ánh mắt nhìn xuống dưới, trong phòng là Như phi và Hoàng hậu.
Hình như Hoàng
hậu hỏi chuyện Tích Như, khi nào thì Hoàng hậu và Như phi hợp thành một chiến tuyến? Đột nhiên Lạc Tử Hân nhớ tới một màn bị hại chết kiếp
trước, đúng là Hoàng hậu và Như phi liên thủ cùng nhau, hai người này sẽ liên kết thành một phe cũng không hẳn là ngoài ý muốn. Làm sao bây giờ
nàng mới ý thức tới vấn đề này. Lạc Tử Hân vỗ nhẹ đầu mình, dưới đáy
lòng hô to mình ngu dốt đồng thời cũng chứng thực trực giác lúc trước
của mình, quả nhiên nàng tự mình điều tra chuyện này là không sai.
Bên trong vẫn còn tiếp tục nói chuyện, Lạc Tử Hân ghé vào nóc nhà, tập trung lắng nghe.
Chỉ thấy Như phi cung kính đứng trước mặt Hoàng hậu, nói: “Miệng nha đầu
kia rất chặt, hỏi không ra không nói cái gì, bất luận tra hỏi đánh thế
nào cũng vô dụng.”
”Vậy lại tiếp tục dùng sức, bản cung không tin nha đầu kia sẽ thật sự không biết cái gì, nghĩ rằng Trữ Dung Hoa kia
lại vô cùng tín nhiệm Tích Như thế nào.” Vẻ mặt Hoàng hậu có chút vội
vàng xao động, hoàn toàn mất đi sự dịu dàng ngày xưa, giọng điệu cũng
ngày càng sắc bén.
”Hoàng hâu, nô tì đã biết, chờ một chút sẽ lại đi tra hỏi.” Như phi ở bên cạnh Hoàng hậu khúm núm đáp ứng.
”Không phải bản cung nói ngươi, vì sao không có việc gì lại đi chọc Thạc Di
công chúa, bây giờ trước mặt Hoàng thượng nàng vẫn kể lể chuyện kia.”
Hoàng hậu xoay người, ngón tay dùng sức chỉ Như phi, sắc mặt căng thẳng, nói, “Thật không biết Trữ Dung Hoa cho công chúa ăn thuốc gì, làm cho
nàng đều nói chuyện vì tiện nhân kia với Hoàng thượng, nhưng nói Như phi ngươi không đáng một đồng. Ngươi cũng biết, Hoàng thượng vẫn vô cùng
yêu thương đối với trưởng công chúa, làm sao ngươi lại đi chọc nàng,
thật là.”
”Hôm đó nô tì tức giận hồ đồ, công chúa nàng...” Như
phi biết méo miệng, cũng không nói tiếp, thì cúi đầu thấp xuống, hiển
nhiên chính nàng cũng hiểu rõ ngày ấy nàng thắng chẳng qua chỉ là ngoài
mặt, trên thực tế Hoàng thượng sủng ái trưởng công chúa hơn nàng, nếu
không có đửa nhỏ trong bụng, chỉ sợ Hoàng thượng cũng sẽ không có vẻ mặt ôn hoà như vậy với nàng.
Hoàng hậu trừng mắt liếc nhìn nàng một
cái, nói: “Nay chính ngươi cũng nhìn thấy, Trữ Dung Hoa kia cũng không
biết có ma lực gì, trưởng công chúa mở miệng ngậm miệng cũng đều là Trữ
Dung Hoa tốt, bây giờ khen ngược, làm cho Hoàng thường càng ngày càng có hảo cảm với nàng, nếu sau này chúng ta động vào lời nói của nàng, cũng
không biết có phải Hoàng thượng sẽ thiên vị nàng hay không.”
”Chúng ta phải nhanh chóng ra tay, để tránh trong lòng Hoàng thượng có cảm
giác càng ngày càng tốt với nàng.” Vốn trong lòng Như phi cũng vì chuyện của Lộ Toàn mà hận Trữ Dung Hoa vô cùng sâu, lại nghe lời nói của Hoàng hậu, càng cảm thấy nói đến trong lòng nàng, lập tức lại kiên định nói
tiếp.
”Coi như ngươi thông suốt rồi.” Hoàng hậu lạnh lùng liếc nàng một cái.
”Hoàng hậu cũng cảm thấy Ninh Dung Hoa đáng giận sao?” Như phi lén lút giương
mắt nhìn Hoàng hậu, lại bị Hoàng hậu liếc mắt một cái sắc bén nhìn lại,
khẽ cúi đầu xuống.
Hoàng hậu liếc nàng một cái, cũng không trả
lời câu hỏi của nàng, bước đi thong thả vài bước trong phòng, nhưng vẻ
mặt có vẻ hơi nôn nóng, càng không ngừng dùng ngón tay chà xát qua lại
vào mặt bàn. Qua một lúc lâu sau, nói: “Như phi, có thật là nha đầu Tích Như kia không chịu nói ra một chút nào không?”
Như phi thở dài: “ Hừ, nha đầu kia vẫn nói không biết nhũ danh của Trữ Dung Hoa, đánh thế
nào cũng không được. Lại đánh tiếp, có thể thật sự muốn tính mạng của
nàng, nô tì có phần không dám xuống tay. Hoàng hậu, người nói có phải
nha đầu kia thật sư không biết hay không.”
”Ngươi trực tiếp đánh sao?” Hiển nhiên Hoàng hậu có chút sững sờ.
”Dạ, phạt trượng (đánh bằng gậy) , đánh.” Hình như Như phi không rõ ý trong
lời đó của Hoàng hậu, trên mặt lộ ra một chút nghi hoặc.
Hoàng
hậu kinh ngạc mở to hai mắt, biểu hiện ra một sự bất đắc dĩ tức giận,
chỉ vào Như phi nói: “Ngươi đã tiến cung bao nhiêu năm? Sao vẫn làm loại chuyện ngu xuẩn này? Đâm châm các loại hình phạt kín đáo đều có tác
dụng, ngươi lại cứ dùng loại hình phạt phạt trượng này, đây không phải
là ngươi để cho tất cả mọi người biết ngươi dùng hình với nha đầu kia
sao? Là muốn kinh động Trữ Dung Hoa sao?”
Nghe đến đó, Lạc Tử Hân âm thầm hít khí lạnh, quả nhiên Hoàng hậu âm hiểm ngoan độc, như vậy so sánh tiếp, tuy Như phi xấu, ít nhất bất cứ việc gì cũng làm ở ngoài
sáng. Nếu không phải thấy Hoàng hậu quá độc ác, sợ rằng cũng không nghĩ
đến nàng ôn nhu ngoài mặt lại có thể có một trái tim độc ác như vậy.
” Hoàng hậu, nô tì ngu muội...” Vẻ mặt Như phi xấu hổ, bất an xoay xoay khăn tay.
” Được rồi, được rồi, chỉ cần đạt mục đích là được.” Hoàng hậu không kiên nhẫn quơ quơ khăn, nói, “Bản cung mặc kệ ngươi dùng biện pháp gì, nhất
định phải hỏi ra tên khác của Trữ Dung Hoa.”
” Tích Như chỉ nói,
người nhà mẹ đẻ Trữ Dung Hoa, là quý phủ của Viên Chiêu, đều gọi nàng là Tiêm Vũ, chưa từng nghe qua tên Ngọc Hân. Có phải tin tức của Hoàng hậu người lầm không?” Như phi nói.
Trong đôi mắt Hoàng hậu hiện lên
sự lạnh lẽo, dừng một chút, nói: “Nếu tin tức đúng sự thật, vậy thì lấy
một tội khi quân trừng trị Trữ Dung Hoa, Ngọc Hân kia đúng là lớn lên ở
Lê Châu, mà Viêm Tiêm Vũ vẫn tự xưng là sinh ra ở kinh thành, chỉ đi Lê
Châu hai tháng, cho nên tội khi quân đó là trốn không thoát rồi. Nếu tin tức thật sự là giả, vậy chỉ có cách tìm ra cách khác đối phó với Trữ
Dung Hoa rồi.”
Như phi suy tư một lúc, nói: “ Có thể tính Trữ
Dung Hoa thật sự sinh ra ở Lê Châu, nhưng quả thật là con gái của Viên
Chiêu, cho dù là có khi quân, cũng sẽ không bị trách phạt bao nhiêu.”
Hoàng hậu trừng mắt chỉ thẳng, đột nhiên gia tăng âm lượng, lạnh nhạt nói:“Tội khi quân thêm tội mưu hại hoàng tự, đủ để nàng chịu chứ.”
”Cái gì? Hoàng... Tự?” Như phi thấy ánh mắt Hoàng hậu nhìn bụng của mình,
vội vàng che bụng của mình, không thể tin nhìn Hoàng hậu, vẻ mặt sợ hãi.
Hoàng hậu nhìn nàng không chớp mắt, ép tới gần nàng vài bước, mang theo ngoan độc mạnh mẽ, nói: “Chuyện của ngươi và Lộ Toàn, đừng tưởng rằng bản
cung không biết, mặc dù hắn đã chết, bản cung vẫn có khả năng trừng trị
tội dâm loạn hậu cung của ngươi.”
”Hoàng hậu nương nương... Lộ Toàn chỉ là một thái giám.” Mặt Như phi đỏ lên, giọng run run nói.
”Thái giám không thể * sao? Đây là cái gì, thư tình hai người tư thông!” Từ
trong tay Hoàng hậu lấy ra một phong thư, hung hăng bỏ trên bàn.
Nhất thời mắt Như phi choáng váng, đặt mông lại ngã ngồi trên ghế, trên mặt
vội hiện lên trắng xanh, có lẽ cho tới nay nàng cho rằng chuyện cực kỳ
bí ẩn vậy mà sớm bị người thấy rõ được một rõ hai ràng.
”Nhưng...” Như phi che bụng chính mình, thân thể đều hơi run rẩy.
Hoàng hậu nhìn nàng, khẩu khí hơi có chút mềm đi, nói: “Trước tiên nghĩ cách
từ miệng Tích Như moi ra lời nói đi, cuối cùng không ra, ngươi cũng cần
phải nghĩ cách lợi dụng Tích Như điều tra rõ ràng, phải biết rằng Tích
Như là một người thay thế Viên Tiêm Vũ tiếp xúc chặt chẽ nhất với Viên
gia.”
Hoàng hậu dừng một chút, hơi nhìn thoáng qua bụng của nàng, nói: “Như vô tất yếu (1), bản cung sẽ không động ngươi, thì nhìn ngươi
làm sao hồi báo bản cung. Làm cho tốt, sau này đi theo bản cung, sẽ
không bạc đãi ngươi, nhất định sẽ tốt hơn rất nhiều so với đi theo Hiền
phi. Làm không tốt, ngươi cũng là người biết chuyện, hiểu được hậu quả.”
(1) như vô tất yếu: Trong câu “Như vô tất yếu, chớ tăng thực thể“. Ý mặt
chữ là: Nếu không phải tất phải, không cần đi gia tăng này nọ. Đây là
một nguyên lí khái quát của William xứ Ockham, ý là thuận theo tự nhiên
không làm việc dư thừa.
”Vâng, Hoàng hậu nương nương, nô tì ghi nhớ lời dạy bảo của nương nương.” Như phi quỳ xuống hành đại lễ.
Hoàng hậu lạnh lùng nhìn nàng một cái, xoay người liền rời đi khỏi phòng. Như phi run rẩy uy uy bò lên từ trên mặt đất, run rẩy lau mồ hôi trên trán, nhìn phương hướng Hoàng hậu rời đi, lẩm bẩm nói: “Vì sao Hoàng hậu lại
hận Trữ Dung Hoa như vậy?”
Lạc Tử Hân nhẹ nhàng mà khôi phục mái ngói trên nóc nhà như lúc ban đầu, thần tốc về tới Uyển Ninh cung.
Ban đêm, nàng nằm ở trên giường, trong lòng lại có một loại không bình tĩnh như dời sông lấp biển. Hai chữ Ngọc Hân làm cho nàng đoán được nguyên
nhân vì sao Hoàng hậu hận nàng rồi.
Đây không khỏi làm nàng nhớ
lại thởi điểm quá khứ, từ nhỏ nàng sịnh ra ở Lê Châu, cho đến năm ấy
mười hai tuổi mới vì phụ thân Lạc Kiến Húc mới chuyển tới kinh thành vì
làm quan ở kinh thành.
Mà chuyện kia lại xảy ra năm nàng mười tuổi ấy, đó là tại bên bờ Yến Vân hồ Lê Châu.
Lúc đó nàng gặp một nam hài lớn hơn nàng năm tuổi, nàng cực kỳ thích đứa
con trai kia, cùng hắn cùng nhau đi chơi, cùng nhau ngắm hoa, cùng nhau
ngắm sao, lại cùng nhau chơi diều, gần như ngày nào nàng cũng chuồn ra
gặp mặt hắn, nàng còn thường xuyên làm canh đậu xanh hoa quế sở trường
cho hắn ăn, bọn họ tốt như keo như sơn.
Nàng nói với hắn, nàng
tên Ngọc Hân. Tên này quả thật là nhũ danh của nàng, là trước đây mẫu
thân gọi nàng như vậy, nhưng từ sau khi đến Kinh thành, không còn có
người gọi nàng như vậy.
Sau này hắn nói chờ sau khi nàng lớn lên muốn lấy nàng, nàng còn đồng ý với hắn, lại kéo ngoắc ngoắc.
Nhưng có một ngày, một nữ hài đột nhiên xuất hiện trước mặt nàng, nói cho
nàng, nam hài kia là của nàng ta, không người nào có thể cướp hắn đi. Vì thế, bé gái kia lại tát nàng một cái, lộ ra ác độc nói, nói là nếu nàng dám tiếp tục cùng nam hài kia ở một chỗ, nàng ta sẽ không tiếc tất cả
đại giá giết nàng.
Sau này chuyện nàng thường xuyên trốn đi bị
phụ thân phát hiện, bị phạt nhốt ở nhà không cho phép ra cửa. Đợi cho
đến khi nàng lại ra ngoài, nam hài kia đã không xuất hiện nữa, ước chừng nàng đợi hai tháng đều không nhìn thấy hắn đến, dần dần, cũng có lẽ lúc ấy tuổi quá nhỏ, nàng lại thật sự quên đi nam hài kia.
Bây giờ,
hai chữ Ngọc Hân làm nàng nhớ lại quá khứ này, cũng rốt cuộc nhớ tới,
năm đó nữ hài lộ ra sự độc ác nói, là Hoàng hậu. Mấy ngày hôm trước nàng mệnh lệnh cho Tâm Nhuỵ gọi Vệ Dịch Hiên đến, nhờ hắn âm thầm tra xét
quê quán của Hoàng hậu, đúng như nàng đoán, quả thực Hoàng hậu đã từng ở Lê Châu hai năm. Bây giờ nghe được đối thoại của Hoàng hậu và Như phi,
ngược lại thật sự là đúng tên kia.
Lạc Tử Hân không khỏi ngầm tức giận, lâu như vậy lại có thể không phát hiện ra, thật ra năm đó Hoàng
hậu đã mười lăm tuổi, bây giờ cũng không quá hai mươi ba, dung nhan thật ra vẫn còn dấu vết năm đó, làm sao nàng không phát hiện ra. Trái lại
chính nàng, từ bảy tám năm đó, đã xảy ra quá nhiều chuyện, huống hồ năm
đó chỉ có mười tuổi, diện mạo vẫn thay đổi rất lớn, nhưng đã như thế, mà Hoàng hậu vẫn chỉ liếc mắt một cái là nhìn ra manh mối, đây chỉ sợ chỉ
có thể trách mình ngu dốt rồi.
Nhưng, Hoàng hậu đã là bé gái năm
đó, thật sự sẽ vì chuyện nam hài năm đó mà muốn làm hại nàng sao? Nàng
sớm xa nhau với nam hài kia, mà còn nhiều năm như vậy, chẳng lẽ Hoàng
hậu còn vì chuyện thời thơ ấu đó mà canh cánh trong lòng sao? Huống hồ
nam hài kia, bây giờ hắn ở đâu, nàng cũng không biết. Lạc Tử Hân lâm vào trầm tư một lần nữa, nhưng bây giờ chỉ sợ là không nhanh nghĩ đến đáp
án như vậy rồi.
Nhưng, Như phi đầu này, trái lại nàng thật muốn
giải quyết nhanh chóng, nếu không không đợi nàng điều tra rõ chân tướng, đã chết dưới đao người.
Nhớ lại, liền gọi Tâm Nhuỵ: “ Bản cung có phần không khỏi, truyền Sở thái y.”