Như phi đến làm tâm
trạng của Lạc Tử Hân căng thẳng, kiếp trước tình cảnh bị uống thuốc câm
rõ mồn một trước mắt nàng, nàng ta có thể là đồng loã. Lạc Tử Hân cho
rằng nàng ta là tỷ muội tốt của nàng, cuối cùng nàng lại chết trên tay
nàng ta, điều này làm cho lòng của Lạc Tử Hân nguội lạnh.
Nay, Như phi đứng ở trước mặt nàng, cười nhẹ nhàng, ánh mắt tràn đầy
dịu dàng, nhưng phần dịu dàng kia ẩn dấu dưới hơi thở lạnh lẽo của con
người, Lạc Tử Hân thấy nhất thanh nhị sở, giống như lúc Như phi đi vào
lãnh cung hạ độc thủ với nàng, ý cười có chưa sự lạnh lùng. Có lẽ, đáng
sợ nhất trên thế gian này là nụ cười như thế, bởi vì ngươi thường sẽ bị
nó mê hoặc.
Như phi, ta sẽ không quên tất cả mọi việc ngươi
đã làm với ta! Ta cũng sẽ không bao giờ để ngươi có cơ hội làm tổn
thương ta nữa. Lạc Tử Hân âm thầm cắn răng, nhưng trên mặt vẫn cười ôn
hoà.
"Thần thiếp tham kiến Như phi nương nương." Bộ dáng Lạc Tử Hân nơm nớp lo sợ, hành lễ với Như phi.
"Muội muội thật là đa lễ." Như phi lại cười nói, nhưng không có ý cho
nàng bình thân, chậm rãi bước vài bước trong tẩm cung, nhìn cách bài trí chung quanh trong phòng, miệng chậc chậc vài tiếng.
"Thật là
không nghĩ tới, tẩm cung của muội muội bài trí đơn giản như thế, nói gì
thì hôm nay muội cũng được phong làm quý nhân, nên bảo Thượng Cung cục
chuẩn bị chút đồ đạc." Vẻ mặt Như phi kiêu căng.
"Đa tạ tỷ tỷ
nhắc nhở, nhưng muội muội vốn thích đơn giản, cảm thấy thế này rất thích hợp, cũng không làm phiền Thượng Cung cục." Lạc Tử Hân trả lời với nụ
cười dịu dàng.
"Vậy cũng không nên, hôm nay muội muội chính là quý nhân, nếu đơn giản như vậy, làm người ta nhìn thấy sẽ nói xấu, bị
người ta coi thường thì không tốt." Tuy rằng Như phi cười nói, nhưng
tùng chữ đều xúc phạm người khác, rất có mùi vị chế giễu.
"Muội muội thụ giáo." Lạc Tử Hân liên tục nói phải, hiện tại nàng vừa
mới bắt đầu ở trong cung, tất cả đều nên cẩn thận khiêm tốn thì tốt hơn, không thể giống như kiếp trước để lộ tài năng ra.
Như phi
thấy Lạc Tử Hân không phản bác, tâm tình rất sung sướng, tìm cái ghế dựa rồi ngồi xuống, xem xét Lạc Tử Hân quỳ trên mặt đất từ từ cười
nói:"Muội muội vừa mới tiến cung không lâu đã được làm quý nhân, quả
thật nên chúc mừng ngươi. Nhưng mà sau này muội muội cũng nên nhớ kỹ,
trong cung mọi việc nên tiếp thu ý kiến của người lớn. Mặc dù bổn cung
không lớn hơn ngươi mấy tuổi, nhưng thời gian vào cung nhiều hơn muội
muội một chút, nghe nhiều sẽ không thiệt thòi."
Ánh mắt của
Lạc Tử Hân có phần sâu thêm, khoé miệng hơi nhếch lên, quả nhiên Như phi này ra oai phủ đầu với nàng, ý tứ trong đó là muốn Lạc Tử Hân nghe lời, ngàn vạn lần không thể đắc tội nàng ta, nếu không thì không có hoa quả
tốt để ăn.
"Nương nương dạy phải, thần thiếp được lợi rất nhiều ." Lạc Tử Hân cung kính cúi đầu nói phải.
"Ôi, bổn cung đến thăm trò chuyện, muội muội cũng không đứng dậy, mau
đứng lên đi." Như phi giả vờ kinh ngạc, vung khăn tay, để cho Lạc Tử Hân đứng dậy.
"Tạ nương nương." Lạc Tử Hân nhẹ nhàng đứng dậy,
khí chất tao nhã, tươi cười dịu dàng như nước rơi vào trong mắt Như phi, trong lòng không tự nhiên một lúc lâu.
"Quả thực muội muội
sắc đẹp tuyệt trần, khó trách Hoàng thượng lật bài tử của ngươi nhanh
như vậy." Như phi đứng lên, đi đến trước mặt nàng, nhẹ nhàng nâng cằm
của nàng, ý cười dạt dào, nhưng trong ánh mắt rõ ràng có chứa sự ghen
tị:" Nhưng nữ nhân trong cung như chúng ta, thắng cũng là khuôn mặt này, thua cũng là khuôn mặt này, thật là bất đắc dĩ."
Lạc Tử Hân
cười nhẹ, nói:"Tỷ tỷ thiên sinh lệ chất, cần gì lo lắng. Tỷ tỷ như bách
hợp, thần thiếp như hoa quỳnh, hoa quỳnh sao có thể luôn luôn phồn thịnh như bách hợp?"
Như phi nhếch miệng cười không ngừng, nhưng
cũng không khiêm tốn, cười nói:" Lời này của muội muội thật thú vị, cũng là tình hình thực tế."
"Nương nương, mời dùng trà." Tích Như bưng trà tới cho Như phi.
"Ừ, để xuống đi." Như phi khẽ vuốt cằm, nhưng không biết nguyên nhân
nào khiến Tích Như quá khẩn trương, lại trượt tay, cái chén khẽ nghiêng, có vài giọt nước chảy ra.
"Cẩn thận." Nha hoàn Tâm Nhuỵ bên cạnh Như phi nói.
Đột nhiên Như phi trầm mặt, tát Tâm Nhuỵ một cái, quát:"Nha đầu chết
tiệt, chẳng qua Tích Như trươt tay một chút, ngươi dám nói năng lỗ mãng! Cẩn thận? Ngươi muốn ai cẩn thận ai?"
Tâm Nhuỵ này bị tát một cái, hoa dung thất sắc, lập tức quỳ xuống xin khoan dung, nói:"Nương
nương bớt giận, nô tỳ nói bừa, xin nương nương thứ tội."
"Nha
đầu chết tiệt, Tích Như thế nào đi nữa, cũng là người của Viên quý nhân, nàng cẩn thận, trong lòng Viên quý nhân hiểu rõ, nha đầu ngươi nhiều
chuyện, vả miệng cho ta!" Vẻ mặt Như phi lạnh lùng, Tâm Nhuỵ sợ hãi, lập tức đánh lên mặt mình.
Nhưng Như phi không có ý kêu ngừng, mắt thấy mặt Tâm Nhuỵ đã hồng đến chói mắt.
Trong lòng Tích Như không đành lòng, nghĩ là chính mình hại Tâm Nhuỵ,
đang định nói với Như phi tội là do mình, lại bị Lạc Tử Hân kéo lấy ống
tay áo cản lại.
"Tỷ tỷ, không nên tức giận, muội muội mời
người một ly trà xin tỷ bớt giận." Lạc Tử Hân lấy khay trên ty Tích Như
ra, cung kính đưa cho Như phi.
Khoé miệng Như phi khẽ nhếch, trong đôi mắt hiện ra ánh mắt đắc ý, có ý tứ là: Viên quý nhân, coi như ngươi biết điều.
Lạc Tử Hân mỉm cười rũ mắt xuống, trong lòng thầm nghĩ: Như phi, Hứa
Băng Cầm, ta cho ngươi đắc ý, xem ngươi có thể cười đến cuối cùng hay
không.
Đại Vũ quốc quy định cung phi đã thị tẩm, ngày hôm sau
phải thỉnh an Hoàng hậu, cho nên sau khi Như phi đi Lạc Tử Hân liền bảo
Tích Như chỉnh trang cho mình, chuẩn bị đến Càn Trữ cung thỉnh an.
Lạc Tử Hân bảo Tích Như vấn phi vân kế cho mình, đầu cài trâm hoa tua,
phối với hoa mai cắm ở búi tóc giữa. Váy dài màu hồng, hình vẽ hoa mai
vẽ trên váy kéo dài đến thắt lưng, đai lưng màu tím buộc vòng quanh dáng người tinh tế của nàng, ngoài có choàng một cái áo choàng mỏng, thanh
nhã nhưng không mất đi vẻ cao quý.
"Chủ tử, ngài mạc thế này
với tối hôm qua như hai người khác nhau vậy." Tích Như khen:" Nô tỳ
không rõ, vì sao tối hôm qua chủ tử ăn mặc mộc mạc như thế, nếu tối hôm
qua người như hôm nay, chẳng phải có thể đả động tâm của Hoàng thượng
sao?"
Lạc Tử Hân nhếch miêng mỉm cười, cũng không trả lời.
Tích Như thấy chủ tử cười quyến rũ như hoa, dù trong lòng khó hiểu, cũng không hỏi nhiều nữa, chỉ là tay tăng tốc độ.
"Tham kiến Hoàng hậu nương nương, nương nương vạn phúc kim an." Lạc Tử Hân nhẹ nhàng hành lễ, cúi đầu.
"Muội muội, nhanh đứng dậy đi." Vẻ mặt Hoàng hậu tươi cười, mời Lạc Tử Hân ngồi xuống.
Dung mạo của Hoàng hậu trong tất cả cung phi ở đây chỉ có thể coi là
thanh tú, nhưng nàng có được khí chất cao quý ung dung mà chúng phi tần
không thể thay thế. Nụ cười của nàng luôn có sự độ lượng ôn hoà, có lẽ
đó chính là dáng vẻ mà một mẫu nghi thiên hạ một Hoàng hậu cần có. Nhưng Lạc Tử Hân vừa thấy nàng liền nhớ về kiếp trước trước khi chết thấy vẻ
hung ác của nàng ta, cho nên nhìn Hoàng hậu, nàng cảm thấy
ẩn dưới nụ cười kia là xấu xa dối trá.
"Bộ dáng của muội muội thật mềm mại dịu dàng, ngược lại trời sinh có ý
nhị, bổn cung thấy cũng yêu mến, khó trách Hoàng thượng yêu thương như
thế, mới được lâm hạnh, đã thăng phẩm vị." Hoàng hậu cười nói ôn hoà.
Nửa câu đầu này giống nhau như đúc với thời điểm kiếp trước, nhưng kiếp trước khi nghe nói thế thì Lạc Tử Hân chỉ nghĩ là Hoàng hậu thật tâm
khen nàng, còn vui mừng hớn hở, nhưng hôm nay nghe lại, rõ ràng trong đó có ý châm chọc. Cái gì mà bổn cung nhìn yêu mến, rõ ràng ám chỉ nàng
trời sinh dụ dỗ người khác, quyến rũ Hoàng thượng, nữ nhân này đã muốn
làm, còn muốn lập đền thờ, Hoàng hậu này thật là không thú vị.
Quả nhiên, sau khi trong lòng của nàng học được cách bố trí phòng ngự, nhiều việc đều thấy thông suốt hơn.
"Nương nương nâng đỡ làm thần thiếp sợ hãi." Lạc Tử Hân tỏ vẻ sợ hãi,
hai tay khép lại đặt dưới thắt lưng phía bên phải nhẹ nhàng hành lễ.
"Vòng trên tay muội muội rất là đẹp ." Lời nói của Hoàng hậu chỉ hướng về phía vòng tay trên cổ tay của Lạc Tử Hân.
"Hồi nương nương, vòng tay này là hồi nhỏ mẫu thân cho thần thiếp, từ
nhỏ thần thiếp đã đeo, chưa từng rời khỏi người." Lạc Tử Hân thầm nghĩ
bảo vật gì mà Hoàng hậu ngươi chưa thấy qua, nhưng lại nổi lòng tham đối với cái vòng tay bình thường này?
Nhưng, Lạ Tử Hân nhìn về
phía Hoàng hậu thì thấy trong đôi mắt Hoàng hậu như ẩn như hiện sự lạnh
lẽo, làm cho trong lòng Lạc Tử Hân chấn động. Nàng nhớ tới kiếp trước
trước khi chết Hoàng hậu nói bốn chữ" Chết không nhắm mắt", chẳng lẽ
chuyện này có liên quan tới cái vòng tay này sao? Xem ra, nàng phải tra
ra chân tướng sự việc, nếu không kết cục của kiếp trước có lẽ sẽ tái
hiện.
Lần này đang nghĩ ngợi, Hoàng hậu đã khôi phuc thái độ
thái độ bình thường, cười nói:" Mẫu thân muội muội thật có tâm, chắc
chắn là có phương pháp dạy, mới dạy dỗ ra muội muội có khí chất bất phàm này."
Lạc Tử Hân cười cảm tạ Hoàng hậu đã khen ngợi, ngồi
xuống ở một bên. Lúc này, theo âm thanh truyền báo của thái giám, Tống
quý nhân Tống Hàm Hương đến.
"Thần thiếp khấu kiến Hoàng hậu
nương nương." Tống Hàm Hương vẫn cứ một vẻ tuỳ tiện, đối với Hoàng hậu
không hề sợ hãi. Nàng ta cười sáng lạn, trên mặt hiện rõ ra một cái má
lúm đồng tiền.
"Đứng dậy đi." Hoàng hậu mỉm cười:" Tống quý
nhân và Viên quý nhân đều là người mới trong cung, về sau cần phải giúp
đỡ nhau nhiều hơn."
"Dạ, xin tuân theo chỉ bảo của nương nương." Hai người đồng thời hành lễ.
"Triệu tu nghi, Bệ phương nghi đến..."
"Minh phi, Nhu tần đến..."
Cùng với lời truyền báo của thái giám, chúng phi tần lần lượt đến Càn
Trữ cung thỉnh an Hoàng hậu. Các phi tần này đều mềm mại đáng yêu diễm
lệ, cho nên hôm nay trang phục của Lạc Tử Hân không hoa lệ quá, cũng
không quá khiêm tốn, cũng không quá đặc biệt.
"Nghe nói hôm
qua muội muội được Hoàng thượng sủng hạnh, hôm nay đã từ tài nhân thăng
lên quý nhân, thật là đáng mừng." Nhu tần cười nói.
" Vậy cũng phải, người muội muội đẹp hơn hoa, nhìn thân thể lung linh của Viên quý nhân, trông rất quyến rũ, nếu ta là nam nhân, cũng sẽ thích." Bệ phương nghi khen.
"Các tỷ tỷ khen nhiều, thân thiếp chỉ là vận khí
tốt thôi." Đỗi mặt với mỗi người một câu khen tặng, Lạc Tử Hân có phần
không ứng phó nổi.
" Cũng vận khí tốt nhưng thật ra Tống quý
nhân vận khí tốt hơn, nghe nói tuyển tú ngày đó Tống quý nhân thấy mặt
rồng đó." Bệ phương nghi quay sang nhìn Tống Hương Hàm.
"Vận
khí dù tốt, nhưng cũng chỉ là một lần sủng hạnh, có lẽ tình cảm của
Hoàng thượng với Viên quý nhân sẽ không như thế, nghe nói hôm qua Hoàng
thượng còn rất nhiều tấu chương chưa phê duyệt, ra khỏi Thừa Ân điên rất sớm, xem ra Hoàng thượng đối với Viên quý nhân không giống như người
khác." Trái lại Tống Hương Hàm thẳng thắn, vẫn ngồi ở một bên của Hiền
phi nói, trầm mặt xuống.
Hôm qua, Hiền phi đến Chính Kiền cung cung thỉnh Hoàng thượng giữ gìn long thể, không nên làm cơ thể mệt mỏi, nhưng Hoàng thượng chẳng những không cảm kích ngược lại lật bài tử của
Viêm Tiêm Vũ trước mặt nàng. Mà sáng hôm sau chợt nghe thấy Hoàng thượng phong nàng ta làm quý nhân, Hiền phi vốn rất tức giận, lại nghe Tống
Hàm Hương nói thế, trong lòng giống như lửa đốt, tức khắc ánh mắt nhìn
Lạc Tử Hân cũng trở nên phẫn nộ.
"Viên quý nhân cũng đã được
Hoàng thượng ân sủng, bọn tỷ muội cũng vui mừng cho ngươi, chỉ là được
ân sủng vẫn phải có chừng mực." Lời này của Hiền phi cực kỳ rõ ràng, ánh mắt chúng phi tần ở đây đều nhìn Lạc Tử Hân, rất có mùi vị hưng tai
nhạc hoạ (vui mừng khi người khác gặp chuyện). Phải biết rằng, trong
cung dưới Hoàng hậu, thì Hiền phi là người được sủng ái nhất, bị nàng
chú ý, e rằng ngày tháng sau này sẽ không trôi qua tốt.
Một
ngày này, Lạc Tử Hân được phong làm quý nhân, chúng phi tần thất chuỷ
bát thiệt tâng bốc nàng, nhưng lời nói kia rõ ràng có gai, trong lòng
Lạc Tử Hân âm thầm thấy không ổn.
Thật vất vả mới kết thúc
cảnh này, đã sắp đến giữa trưa, Lạc Tử Hân ra khỏi Càn Trữ cung, vừa mới nhẹ nhàng thở ra, người lại bị người khác va vào, suýt nữa thì ngã sấp xuống, may mà Tích Như kịp thời đỡ nàng. Người va vào nàng là Tống Hàm
Hương. Nàng ta bướng bỉnh nhìn nàng, rồi vượt lên đi phía trước nàng.
Lạc Tử Hân cảm thấy không biết nên khóc hay nên cười. Cho dù Tống Hàm
Hương này đố kỵ nàng, thì cũng không cần làm động tác này rõ ràng như
vậy, cho rằng đi trước nàng chính là hơn nàng sao? Quả thực ngây thơ tức cười. Nhớ vừa rồi ở trong cung của Hoàng hậu, nàng ta khơi mào địch ý
của Hiền phi với mình, liền cảm thấy không có thiện cảm với nàng ta.
Chỉ là, mắt thấy phi tần cao thấp trong cung đều muốn chĩa mũi nhọn về
phía nàng, không phải chuyện tốt, hiện tại địa vị của nàng chưa trở
thành cái đích cho mọi người chỉ trích, nếu không, cái chết có khả năng
đến gần nàng bất cứ lúc nào.
Nhìn bóng lưng tuỳ tiện của Tống Hàm Hương ở phía trước, trong lòng Lạc Tử Hân đột nhiên có một kế.