Cuối cùng cũng đến
ngày Hoàng Thượng tự mình tuyển chọn, các tiểu chủ tử đã thức dậy từ sớm tinh mơ trang điểm thật đẹp, muốn mình thật lộng lẫy trước mặt Hoàng
Thượng.
Lạc Tử Hân vẫn mặc một bộ trang phục thanh nhã, la quần
hồng nhạt, váy lụa trắng mỏng đến khủy tay, tóc đen xõa đến thắt lưng,
phía sau cắm một cây trâm hoa đơn giản, đoan trang ưu nhã, như hoa sen
mới nở, không dính bụi trần.
Các tú nữ theo hướng dẫn của thái giám tiến vào điện, nhưng do chưa tới giờ nên mọi người chụm lại thành nhóm tán gẫu.
"Tiêm Vũ muội muội, trang phục của muội có phải hơi giản dị quá không?" Lưu
Ti Ngữ lắc lắc eo thon tới cạnh Lạc Tử Hân Lục Nguyệt.
So với Lạc Tử Hân, Lưu Ti Ngữ này quả thật ăn mặc rất kiều diễm, bản thân nàng ta
cũng được coi là xinh đẹp, nên cách trang điểm đậm càng tôn lên vẻ tinh
xảo.
"Tiêm Vũ vốn giản dị nên bộ trang phục này ngược lại rất hợp với muội." Lạc Tử Hân cười nhạt.
Hoàng đế thích cái gì, Lạc Tử Hân biết rất rõ. Mắt nhìn các tú nữ trang điểm
cầu kỳ, duy chỉ có nàng là một thân thanh nhã, tất nhiên sẽ hấp dẫn con
mắt người khác, Lạc Tử Hân càng ngày càng cảm giác lựa chọn của mình sẽ
không sai.
"Quả nhiên là bình dị, có lẽ muội muội vốn là như thế, dù sao vẫn hi vọng muội muội có thể lọt vào mắt hoàng thượng." Âm thanh Lưu Ti Ngữ bất định.
Rõ ràng muốn châm chọc nàng ăn mặc bình
thường, không hợp thời, ra ngoài cũng chỉ khiến mình thêm mất mặt. Lạc
Tử Hân cười nhạt một tiếng, không để ý.
Nhưng Lục Nguyệt đứng bên cạnh lại không nén được tức giận, nói: "Ti Ngữ tỷ tỷ, ngươi cảm thấy
hoa Thủy Tiên không kiều diễm bằng hoa Hồng, nhưng hoa Hồng lại có gai
đấy."
"Ngươi. . . . . ." Lời nói của Lục Nguyệt hiển nhiên đã
chọc giận Lưu Ti Ngữ, cho dù Lưu Ti Ngữ vẫn duy trì nụ cười, nhưng tức
giận dưới đáy mắt không hề che giấu.
"Ơ, ta quên mất, nghe nói
Lục Nguyệt muội muội luôn sống ở thôn Hoán Khê - Tuyên Châu, dân chúng
thật thà chất phát, đúng là địa phương nào thì dưỡng ra người thế ấy."
Lưu Ti Ngữ nheo hai mắt, bộ dáng kiêu căng.
Lục Nguyệt nhất thời
tức nghẹn, lúc phụ thân bị giáng làm tri phủ Tuyên Châu, đúng là nàng và mẫu thân đã có một thời gian nương nhờ nhà ngoại ở thôn Hoán Khê, nhưng Lưu Ti Ngữ lại cí nàng như một cô thôn phụ chân đất, sao nàng có thể
nén được tức giân. Mặt lập tức xanh mét, đang muốn phát tác.
"Lục Nguyệt, trâm hoa của muội cài lệch rồi, tỷ giúp muội sửa lại." Lạc Tử
Hân kéo tay Lục Nguyệt, giúp nàng vén tóc, ý tứ rõ ràng.
"Các vị
tiểu chủ, giừo tuyển tú đã đến, nên chuẩn bị một chút, cùng nô tài đi
thôi." Thái giám chuyên trách Bệ công công xuất hiện đưa mọi người vào
trong.
"Đi thôi." Trình Ngọc Dao đi tới nắm tay Lục Nguyệt, nhẹ
nhàng nói. Một màn vừa rồi nàng thấy rất rõ ràng, chỉ là tính tình nàng
trước giờ luôn bình thản, không thích nhiều lời, nên lúc các tú nữ tranh cãi gay gắt, nàng cũng không tham dự. Từ trên người Trình Ngọc Dao, Lạc Tử Hân mơ hồ thấy được mình kiếp trước, không khỏi có chút lo lắng cho
nàng.
"A. . . . . . Bụng đau quá." Sắc mặt Lục Nguyệt đột nhiên trắng bệch, ôm bụng ngồi xổm xuống, mồ hôi lạnh trên trán toát ra.
"Lục Nguyệt, muội sao vậy?" Lạc Tử Hân thấy thế liền nôn nóng, đỡ nàng ngồi xuống thềm đá.
"Có phải ăn trúng thứ gì không?" Trình Ngọc Dao nhíu chân mày, trên mặt hiện vẻ lo lắng.
"Muội. . . . . . không có, tối qua đến sáng nay muội đều ăn cùng với tỷ,." Lục Nguyệt dùng sức cầm tay Lạc Tử Hân, đôi môi trắng bệch.
"Cái
miệng này nên an phận một chút, đầu lưỡi độc ác coi chừng bị báo ứng."
Lưu Ti Ngữ không khách khí nói xéo, còn có chút vẻ hả hê.
"Lục
Nguyệt muội muội, ngươi cố gắng chịu đựng một chút, sắp tới giờ rồi,
đừng làm hỏng buổi tuyển tú." Phạm An Dung híp hái mắt, mặt đùa bỡn.
Lạc Tử Hân nhìn Phạm An Dung, đột nhiên nhớ tối qua nàng ta tặng một chén
nho, do mình không thích nên Lục Nguyệt đã ăn hết. Nhìn Phạm An Dung
cười như không cười, vẻ mặt hài lòng, Lạc Tử Hân đã hiểu rõ.
Phạm An Dung cũng quá độc ác! Nàng thật sự cho rằng diệt trừ một đối thủ là có thể thắng được toàn cục sao? Thật ngu xuẩn.
"Xảy ra chuyện gì?" Bệ công công rốt cuộc phát hiện ồn áo phía sau liền đi tới.
"Lục Nguyệt muội muội hình như ăn phải đồ hư, công công có thể gọi thái y
đến xem được không?" Trình Ngọc Dao đứng lên, hành lễ với Bệ công công,
thỉnh cầu nói.
Bệ công công cau mày liếc nhìn sắc mặt trắng
bệch của Lục Nguyệt, bộ dạng khổ sở, nói: "Thời gian không còn nhiều,
Hoàng Thượng lại không thể chờ đợi lâu, Lục Nguyệt tiểu chủ, không phải
nô tài không muốn giúp nhưng làm trễ nãi công sự, nô tài cũng không gánh nổi."
"Vậy ta tự gọi thái y, công công không cần làm khó." Lạc Tử Hân nói, vẻ mặt trấn định.
"Nhưng nếu ngài đi, sẽ bỏ lỡ giờ tuyển tú." Bệ công công lại gần Lạc Tử Hân,
nhẹ giọng nói, "Tiêm Vũ tiểu chủ, cũng đừng vì người khác mà ảnh hưởng
đến con đường của mình."
Bệ công công hôm đó nhận ân tình của Lạc Tử Hân, đương nhiên tâm cũng hướng về phía nàng một chút.
"Cảm tạ Bệ công công đã quan tâm, ta sẽ tranh thủ về kịp lúc." Lạc Tử Hân
vẫn kiên trì, nắm bắt đúng thời gian, nhất định có thể kịp tuyển tú.
Điểm này trong lòng nàng vô cùng chắc chắn, dù sao, Lục Nguyệt cũng là
bằng hữu tốt nhất của nàng.
"Chuyện này. . . . . ." Bệ công công bất đắc dĩ, nhưng cũng không thể làm gì nàng, chỉ có thể dặn dò nàng đi nhanh về nhanh.
Lạc Tử Hân vội chạy đến Thái Y Viện, con đường này nàng rất quen, kiếp trước đã đi qua rất nhiều lần, một lát đã đến.
Vừa mới đến cửa, Lạc Tử Hân đã đụng trúng cái gì đó, ngã lăn xuống đất. Tên đáng chết nào không có mắt như vậy, đụng nàng đến mức đầu đầy sao?
Trong lòng Lạc Tử Hân không ngừng thầm mắng, giương mắt nhìn liền giật
mình, người nọ không phải là Sở Lăng Thiên sao?
"Tiêm Vũ tiểu thư, thật trùng hợp." Sở Lăng Thiên hiển nhiên vô cùng ngoài ý muốn, vội vàng đỡ Lạc Tử Hân còn đang ngẩn người.
Lạc Tử Hân lập tức hồi hồn, đứng thẳng người dậy, như bắt được cọng cỏ cứu
mạng liền níu lấy ống tay áo của Sở Lăng Thiên, la lên: "Sở thái y, gặp
được ngươi thật tốt, có thể giúp Tiêm Vũ một chuyện không?"
"Tiêm Vũ đừng vội, có chuyện gì cứ nói, ta nhất định sẽ giúp một tay." Sở Lăng Thiên vẫn nở nụ cười ấm áp như cũ.
"Tỷ muội tốt của ta - Lục Nguyệt đột nhiên đau bụng, nhưng lại sắp đến giờ
tuyển tú, Sở thái y có thể qua xem một chút được không?" Lạc Tử Hân nói
liên tục một hơi.
"Được, ta lập tức qua ngay, nhưng Tiêm Vũ tiểu
thư không phải cũng tham gia tuyển tú sao? Lúc này có bị trễ giờ không?" Sở Lăng Thiên khẽ cau mày lo lắng.
"Ngươi đừng lo cho ta, mau đi xem Lục Nguyệt đi, ta sẽ chạy thật nhanh, vẫn
còn kịp." Lạc Tử Hân đẩy tay Sở Lăng Thiên liền đi ra ngoài.
"Được." Sở Lăng Thiên quay người cầm hòm thuốc ra khỏi Thái Y Viện.
"Ta đi Vi Tú cung, ngươi mau tới Tĩnh Nguyên điện đi, ngươi biết đường đi chứ?" Sở Lăng Thiên đi được mấy bước đã quay đầu lại.
"Biết, ta sẽ đi Tĩnh Nguyên điện ngay, ngươi mau đi đi." Lạc Tử Hân làm bộ giậm chân giục hắn, khiến Sở Lăng Thiên bật cười.
Cảm xúc trong lòng Sở Lăng Thiên rất khó tả, hôm nay gặp lại Viên Tiêm Vũ,
lại có cảm giác không giống nhau. Mới gặp thì thấy nàng thanh nhã, đoan
trang, hôm nay lại thấy một mặt khác, thật là một cô gái đặc biệt.
Kiếp trước nàng cũng từ Tĩnh Nguyên điện
được chọn vào cung, sao lại không biết đường chứ. Lạc Tử Hân chạy như
bay tới Tĩnh Nguyên điện.
Mới vừa đi được nửa đường, đột nhiên có hai tiểu thái giám chắn trước mặt nàng. Lạc Tử Hân cho là do mình chạy
loạn khiến người ta nghi ngờ, lập tức nói: "Hai vị công công, ta là tú
nữ Viêm Tiêm Vũ, bởi vì trễ giờ nên vội tới Tĩnh Nguyên điện."
"Nô tài biết tiểu chủ muốn đi tuyển tú, chỉ là. . . . . ." Hai tiểu thái
giám nhìn nhau một cái, chẳng những không nhường đường, ngược lại càng
ép sát nàng.
Lạc Tử Hân rốt cuộc phát hiện ra điều bất thường, đanh giọng nói: "Hai vị công công muốn gì?"
"Cũng không có gì, chỉ là chủ nhân chúng ta muốn mời tiểu chủ qua ngồi một
chút." Trong mắt hai tiểu thái giám hiện vẻ âm ngoan, từng bước một tới
gần Lạc Tử Hân.
"Ta không đi, các ngươi tránh ra." Lạc Tử Hân có
ngu mấy cũng hiểu hai tiểu thái giám này có ý đồ, cho dù nàng không đoán chính xác họ muốn làm gì, nhưng đại khái cũng có thể đoán được một hai, nên hất tay ra khỏi bọn họ.
Hai tiểu thái giám hiển nhiên không
nghĩ tới Lạc Tử Hân nhìn như nhu nhược nhưng lại có chút võ công, lập
tức thoáng sửng sốt. Không chậm trễ chút nào, nàng xoay người bỏ chạy.
Nàng từng bị giam ở Quan nô, những ngày đó bị người ta bắt nạt, lưu lạc đầu
đường, nếu không phải có lão khất cái sư phụ dạy nàng võ công, sợ rằng
nàng đã sớm phơi thây trên đường. Chỉ tiếc, lão khất cái không bao lâu liền qua đời, cho nên nàng cũng chỉ có thể khoa
chân múa tay được một chút. Không nghĩ tới, hôm nay lại có chỗ sử dụng .
Hai thái giám không định bỏ qua cho Lạc Tử Hân, vội vàng đuổi theo, Lạc Tử
Hân hoảng hốt chạy bừa, vừa cùng tiểu thái giám so chiêu, vừa cắm đầu
chạy, nhưng vẫn không thoát được hai tên thái giám.
Cho dù nàng
biết khoa chân múa tay, nhưng dù sao cũng chỉ có một người sao có thể
thoát được hai nam nhân cường tráng, cho nên một khắc sau nàng đã bị túm chặt hai tay.
"Các ngươi đến tột cùng muốn làm gì?" Lạc Tử Hân hét lớn.
"Không muốn làm gì, chỉ muốn tiểu chủ qua ngồi một chút, tiểu chủ vẫn nên chấp nhận đi." Tiểu thái giám bắt được cánh tay của nàng, không hề có ý
buông tay.
Ngồi một chút? Xem nàng như đứa ngốc à, nếu ngay cả
điều này cũng không hiểu, nàng đã sớm chết rồi. Hiển nhiên là có người
muốn ngăn cản nàng tham gia tuyển tú, người này cũng thật dụng
tâm.
"Chủ nhân của các ngươi chỉ biết
dùng cách này thôi sao? Buông ta ra, đừng quên phụ thân ta là Phó đô ngự sử, đến lúc đó xem hai người các ngươi làm sao chịu tội." Lạc Tử Hân cố gắng mạnh miệng quát lên.
Mặc kệ đối phương là ai, dù gì Viên Chiêu cũng là Chính tam phẩm Phó đô ngự sử, nhắc tới lúc này chắc sẽ có chút tác dụng.
Hiển nhiên, hai tiểu thái giám đầu tiên là sửng sốt một chút, nhưng rất
nhanh ánh mắt lại thêm mấy phần tàn bạo, động tác càng thêm tàn nhẫn:
"Vậy ngươi phải xuống giếng này ngồi một chút, hi vọng tiểu chủ còn có
mệnh lên đối phó với bọn ta."
Sau lưng là một cái giếng cạn,
không biết bên dưới nông sâu ra sao, nhưng Lạc Tử Hân biết một khi rớt
xuống hậu quả sẽ rất nghiêm trọng nên liều mạng giãy giụa.
Tiểu thái giám dùng sức đẩy nàng.
"A. . . . . ." Chỉ nghe Lạc Tử Hân kêu to một tiếng.