Mơ Ước Hậu Vị

Chương 89: Chương 89: Hậu vị




Lạc Tử Hân hơi hạ mắt cười nhẹ, quay đầu nhìn Tô ma ma một hồi, nói: “Tô ma ma, Hoàng hậu nói bản cung có đưa canh bổ trên tay cho ngươi, đó là Đại Cốt cộng thêm Cẩu Khởi* à?”

*Cẩu Khởi: vị thuốc Đông Y. (cũng như Đảng Sâm, Nhục Quế,...)

Vẻ mặt Tô ma ma đầy nghiêm nghị, lắc đầu một cái, nghiêm mặt nói: “Hoàng Quý phi nương nương, trí nhớ của người không tốt như vậy sao? Chính là bỏ thêm rất nhiều Đảng Sâm, Nhục Quế, Đương Quy....Bên trong còn có thịt. . . . . .”

“Tô ma ma. . . . . . .” Khi Tô ma ma vẫn còn đang lải nhải lan man miêu tả trong canh có những cái gì thì Hoàng hậu kêu lên thất thanh, quát bà ta dừng lại.

Đầu của Tô ma ma này còn chưa kịp phản ứng vì sao Hoàng hậu căng thẳng như thế, còn tưởng rằng mình nói sót, khi đang định tiếp tục bổ sung, lại thấy Lạc Tử Hân mỉm cười nói: “Tô ma ma, ngươi vậy mà biết rất rõ ràng nguyên liệu phối hợp trong canh nhỉ, bản cung nhớ lúc ấy, sau khi đưa canh cho Thái hậu, ngươi lập tức lui xuống, nắp của chén canh đó cũng là thị nữ bên cạnh Thái hậu mở ra, ánh mắt của ngươi thật là sắc bén, xa như vậy có thể nhìn được rõ ràng đến thế hả?”

Lạc Tử Hân vừa nói ra những lời này, Tô ma ma lập tức ý thức được mình đã lỡ miệng, vội vàng che miệng, nhưng đã không còn kịp nữa rồi. Không cần Lạc Tử Hân nói thêm nữa, Hoàng thượng đã nghe hiểu, tầm mắt dời về phía ánh mắt hơi lộ vẻ hoảng loạn của Hoàng hậu, cho dù Hoàng hậu rất nhanh đã khôi phục vẻ mặt tự nhiên, nhưng cũng đã không có tác dụng gì nữa.

“Thì ra thật sự là ngươi.” Ánh mắt của Hoàng đế càng lúc càng nồng đậm: “Trẫm thật sự không ngờ, ngươi đường đường là một Hoàng hậu, một Hoàng hậu mẫu nghi thiên hạ, lại có thể làm ra loại chuyện thất đức này. Mưu hại Mẫu hậu còn chưa nói, còn mưu tính đẩy trách nhiệm cho người khác, ngươi còn xứng được gọi là nhất quốc chi mẫu (Đức mẫu của một nước) không?”

“Hoàng thượng, thần thiếp không có mưu hại Thái hậu, đây thật sự là canh bổ, thần thiếp cho rằng canh này sẽ tốt cho thân thể của Mẫu hậu.” Vẻ mặt Hoàng hậu hoảng loạn, vội vàng tranh biện cho mình.

“Không biết? Ngươi không biết bây giờ thân thể của Mẫu hậu rất suy yếu sao, ngươi lại còn chuẩn bị canh đại bổ như vậy, không biết đạo lý quá bổ không chịu nổi hay sao? Cho dù không biết, ngươi cũng không biết hỏi qua thái y trước sao? Dù gì ngươi vẫn là một Hoàng hậu, ngay cả đạo lý dễ hiểu như vậy cũng không biết, có khác gì với thôn phụ đâu.” Hoàng thượng phẫn nộ nói.

Lời của Hoàng thượng càng lúc càng nặng, mà còn là quở trách Hoàng hậu ngay trước mặt mọi người. Hoàng hậu mất thể diện ở trước mặt mọi người như thế, mặt lại càng đỏ lên, úp úp mở mở không biết nên trả lời như thế nào, chỉ đành hơi cúi đầu xuống, khẽ cắn môi dưới, khóe mắt không khỏi hướng về phía Lạc Tử Hân trừng lớn.

Sở dĩ Hoàng hậu công khai dâng lên loại canh đại bổ kia, còn không phải đều nhờ công lao của vị Hoàng Quý phi đó sao? Mấy ngày trước, Hoàng hậu đến cung Thanh Dương của Hoàng Quý phi, lại thấy nàng đang lật xem sách. Khi đó cũng là Hoàng Quý phi kể rất nhiều công dụng của canh bổ, còn nói loại canh ấy rất thích hợp để Thái hậu uống. Hoàng hậu cũng là vì nghe xong lời của nàng, mới phải đặc biệt đi hầm loại canh này dâng cho Thái hậu, nhưng không ngờ còn có cách nói quá bổ không chịu nổi nữa.

Bây giờ Hoàng hậu nghĩ lại, đây có lẽ chính là Hoàng quý phi cố ý nói như vậy ở trước mặt nàng ta, mục đích là để nàng ta mắc lừa. Không ngờ, nàng ta còn thật sự mắc bẫy của Hoàng Quý phi, thật sự là đáng hận.

Lạc Tử Hân đương nhiên cũng cảm nhận được ánh mắt của nàng ta, cũng đoán ra suy nghĩ hiện giờ trong lòng nàng ta, cố tình phớt lờ ánh mắt của Hoàng hậu mà không nhìn nàng ta, ngược lại làm cho Hoàng hậu càng giận đến nghiến răng nghiến lợi. Không sai, đúng là nàng cố ý nói như vậy ở trước mặt Hoàng hậu, nàng chính là đánh cược Hoàng hậu sẽ như vậy, chỉ vì lợi ích trước mắt, quả nhiên, Hoàng hậu thật đúng là không phụ kỳ vọng của nàng.

Hoàng thượng quay đầu nhìn Thái hậu, khi nghe thái y nói không có gì quá đáng ngại, tâm tình cũng hơi ổn định một chút, nhưng quay lại nhìn Hoàng hậu thì ánh mắt vẫn không ôn hòa như cũ.

Song, lúc Hoàng thượng quay đầu nhìn nàng ta liền trông thấy Hoàng hậu đang dùng ánh mắt thù hận nhìn chằm chằm Lạc Tử Hân, không khỏi càng tức giận một hồi, nói: “Nghe ý chỉ của trẫm, Hoàng hậu Phùng thị, cậy ân sủng mà kiêu, lộng quyền hậu cung, đầu độc người khác, đức hạnh đã mất, uổng là nhất quốc chi mẫu, hiện phế bỏ tước vị Hoàng hậu này, biếm vào lãnh cung.”

“Không. . . . . .” Hoàng hậu nghe vậy sợ hãi kêu lên thất thanh, nhưng sớm đã không còn cách nào thu hồi quyết định của Hoàng thượng.

Trong khoảnh khắc Hoàng hậu bị nội giám đưa đi, ánh mắt mang theo sự tuyệt vọng và căm hận, tiếc nuối rời đi.

Hoàng hậu đương triều bị phế, chuyện này đương nhiên là náo động cả triều đình và dân gian, kèm theo phụ thân của nàng ta, thần tướng Phùng Tương cũng bị liên lụy giáng chức.Trong một thời gian ngắn, bất luận là tiền triều hay là hậu cung, mọi người đều không dám nói thêm gì, bầu không khí lập tức trở nên vô cùng quỷ dị.

Thế nhưng sau khi qua một khoảng thời gian, liền có một vài thần tử bắt đầu khuyên can, cho rằng nước không thể không có Hậu, kiến nghị Hoàng thượng lập Hậu, mà Hoàng Quý phi lại thành lựa chọn tốt nhất do mọi người nhất trí công nhận. Mục Nguyên Trinh suy tính vài ngày, cuối cùng thật sự lập Lạc Tử Hân làm Hậu.

Trên đại điển sắc phong, khoảnh khắc Lạc Tử Hân tiếp nhận kim ấn, trong lòng vô cùng cảm khái. Kiếp trước chết bởi tay Hoàng hậu, sau khi sống lại cuối cùng vẫn đi trên một con đường khác. Rốt cuộc khi ngôi vị Hoàng hậu đã trở thành vật trong tay mình, trong lòng nàng lại không hề vui vẻ như trong dự đoán, hoặc là mình đã có một giấc mộng, sợ rằng đời này đều không thể viên mãn.

Lạc Tử Hân ôm Mục Dịch Chiêu dỗ bé đi vào giấc ngủ, nhìn bé khoan khoái tươi cười say ngủ, không khỏi nhìn đến ngây ngốc. Mi mày, cái mũi, làn môi của bé đều giống hệt một người, ngắm một chút, nàng lại si ngốc nở nụ cười.

“Chiêu Nhi, phụ thân của con có khỏe không? Mẫu thân đã rất rất lâu không nhìn thấy người ấy rồi.” Khi nói lời này lại là một bụng chua xót, lại rơi lệ.

“Hoàng hậu làm gì vậy?” Giọng nói của Hoàng đế vang lên, Mục Nguyên Trinh thế nhưng lại xuất hiện ở sau lưng nàng.

Lạc Tử Hân cả kinh, quay lưng lại vội vàng lau nước mắt, bày ra một khuôn mặt tươi cười ngọt ngào, nói: “Đùa hài tử chút thôi.”

Hoàng thượng gật đầu một cái, ngồi xuống, nói: “Ai, hiện giờ Tiểu Lập Tử cũng không hầu hạ dễ chịu như Tiểu Vệ Tử trước kia.”

Nghe được Hoàng thượng nhắc tới Vệ Dịch Hiên, trong lòng Lạc Tử Hân dâng lên một dòng cảm xúc, đôi mắt khẽ giật giật.

“Nghe nói gần đây hắn bị bệnh rất nặng.”

Lạc Tử Hân cả kinh trong lòng, nhưng ngoài mặt vẫn không biểu hiện ra chút nào, chỉ thản nhiên nói: “Hoàng thượng đối đãi với hắn tốt như thế, còn bố trí một tòa viện ở ngoài cung cho hắn, có lẽ do hắn phúc bạc không chịu nổi ân sủng như vậy, liền sinh ra cơn bệnh này.”

Hoàng thượng gật đầu một cái, nói: “Dù sao cũng coi như là một nô tài trung thành, trẫm đã triệu hắn vào cung, tìm thái y chữa trị cho hắn. Trước mắt cứ để hắn ở tạm trong Nguyên Dương các.”

“Người thương cảm cho hạ nhân như thế, thật sự là một Hoàng đế tốt.”

Mục Nguyên Trinh cười ha ha, cũng không nói thêm gì nữa, lại kéo Lạc Tử Hân nói sang chuyện khác.

Đối với lời nói của Hoàng thượng, lúc đầu Lạc Tử Hân cũng nửa tin nửa ngờ, nhưng về sau sai Tích Như đi nghe ngóng một chút, mới biết Hoàng thượng thật sự triệu Vệ Dịch Hiên vào cung, đúng là ở trong Nguyên Dương Các, chỉ cảm thấy Hoàng thượng cũng không nói dối, trái tim không khỏi hoảng loạn cả lên.

Vệ Dịch Hiên bị bệnh nặng, lòng của nàng không khỏi lo lắng hẳn lên, càng lo lắng thì trong lòng càng không buông xuống được, rốt cuộc không nhịn được vội khoác thêm y phục, đi về phía Nguyên Dương các.

Khi Vệ Dịch Hiên nhìn thấy Lạc Tử Hân vội vàng đi đến, trước tiên là một hồi kinh ngạc, sau đó lại cảm giác đầy nhu hòa. Đã lâu không gặp, cố ý lạnh nhạt nhiều hơn nữa cũng hóa thành hư không, tình cảm thay thế tất cả, hắn kéo nàng vào trong ngực, tâm ý mênh mông.

Song, giọng nói của Mục Nguyên Trinh lại không lệch không dời hợp thời vang lên ở bên tai hai người: “Hai người các ngươi quả nhiên là có tư tình.”

Hai người đột nhiên tách ra, nghênh đón chính là ánh mắt như lưỡi dao sắc bén của Mục Nguyên Trinh.

“Mục Nguyên Hiên, ngươi đối xử với sự khoan dung của trẫm cho ngươi như vậy sao? Bây giờ lại dám dụ dỗ Hoàng hậu của trẫm?” Mục Nguyên Trinh phẫn nộ nói.

Vệ Dịch Hiên cười khẽ: “Không phải ngươi cũng đoạt giang sơn của phụ hoàng ta như vậy sao?”

Đối với lời nói khiêu khích tùy tiện của hắn, Mục Nguyên Trinh nổi giận, chỉ vào mũi hắn, nói: “Láo xược, ngươi biết ngươi đang nói chuyện với ai không?”

Vệ Dịch Hiên khép hờ mắt không nói gì, nhưng vẫn không làm cho Hoàng thượng nguôi giận.

“Hoàng hậu, ngươi nói thật đi, có phải hai người các ngươi có tư tình hay không?” Ánh mắt sắc bén của Mục Nguyên Trinh nhìn Lạc Tử Hân.

Lạc Tử Hân nói: “Hoàng thượng, người quá lo lắng rồi.”

“Được, nếu thế, vậy ngươi lập tức đưa cho hắn ly rượu này, trẫm sẽ thừa nhận hai người các ngươi là vô tội.”

Thái giám Tiểu Lập Tử dâng một ly rượu lên, Lạc Tử Hân cả kinh lui về phía sau hai bước. Bên trong ly rượu này là gì, trong lòng nàng biết rõ, đó là rượu độc. Hoàng thượng muốn nàng tự tay độc chết Vệ Dịch Hiên sao? Hơn nữa, cho dù người đó không phải huynh đệ ruột thịt của hắn, nhưng vẫn là đường huynh đệ Mục gia của hắn, tại sao hắn có thể tàn nhẫn như vậy?

Lạc Tử Hân ngập ngừng mấp máy môi, nhưng trước sau vẫn không nói ra lời.

Tiểu Lập Tử đưa ly rượu tới trước tay Lạc Tử Hân, Lạc Tử Hân run run nhận lấy ly rượu, nhưng không biết nên làm thế nào cho phải. Ánh mắt Hoàng thượng lại càng ác liệt nhìn chằm chằm nàng, khiến cho nàng không cách nào trốn tránh.

Lạc Tử Hân chớp mở hai mắt, xoay người lại nhìn Vệ Dịch Hiên, nhưng thật sự không có dũng khí đưa ly rượu có thể cắt đứt giấc mộng của nàng cho hắn, trong mắt toàn là tia sáng lấp lánh.

“Hoàng thượng, cảm tạ người đã ban rượu.” Vệ Dịch Hiên lại đoạt lấy ly rượu trong tay nàng.

“Nguyên Hiên. . . . . .” Lạc Tử Hân kêu lên thất thanh.

“Thì ra là cái gì ngươi cũng biết hết!” Giọng nói của Mục Nguyên Trinh càng lúc càng lạnh lẽo.

Vệ Dịch Hiên đột nhiên cười to vài tiếng, lúc mọi người đang nghi hoặc vì sao hắn điên cuồng như vậy, đột nhiên ở phương xa vang lên tiếng động hỗn tạp lớn, chỉ chốc lát sau đã có thị vệ vội vàng đến đây báo cáo: “Hoàng thượng, không xong rồi, có rất nhiều đội quân xông vào cung ạ.”

“Cái gì?” Mục Nguyên Trinh nhìn Vệ Dịch Hiên ném ly rượu xuống, kéo Lạc Tử Hân sang bên cạnh để hắn bảo vệ, lập tức hiểu ra: “Là ngươi dẫn người vào cung?”

Vệ Dịch Hiên thay đổi dáng vẻ cung kính thường ngày, nói: “Đương nhiên, Hoàng thượng triệu ta vào cung, dĩ nhiên ta biết ta không thể tiếp tục sống mà xuất cung. Cho nên, Mục Nguyên Trinh, ngươi đã giết phụ hoàng của ta, ngồi trên cái ngai vàng này năm năm rồi, cũng là lúc ngươi nên trả lại tất cả cho ta đi.”

Rất nhanh, người của Vệ Dịch Hiên đã xông vào, trận chiến này, Mục Nguyên Trinh đột nhiên phát hiện, những thần tử vốn trung thành với hắn, cả đám đều phản bội hắn. Hắn thật sự không ngờ, Mục Nguyên Hiên lại mua chuộc được nhiều lão thần tử như vậy làm người của hắn. Trận chính biến cung đình này ước chừng tiến hành trong hai ngày hai đêm, cuối cùng, Mục Nguyên Trinh và Thái hậu đều bị bắt sống. Mà Mục Nguyên Trinh cũng là một kẻ cứng cỏi trong xương cốt, có thể đối mặt với thất bại, nhưng không đối mặt được với ô nhục, cho nên khi phải thành tù nhân, hắn liền tự sát.

Cuối cùng trận tranh đấu này của Đại Vũ quốc đã kết thúc, dưới sự ủng hộ của thần dân, Mục Nguyên Hiên bước lên đế vị, trở thành Hoàng đế quyền xâm thiên hạ.

Đây là chuyện lòng dân hướng đến, thực ra trong lúc Mục Thành Trị vẫn còn là Hoàng đế, Mục Nguyên Hiên sớm đã có căn cơ như vậy, bây giờ lại càng thuận lý hợp lẽ thôi.

“Nếu Mục Nguyên Trinh không làm như vậy, ta sẽ không thành công được.” Đây là sự cảm thán của Mục Nguyên Hiên sau khi lên ngôi.

“Làm Hoàng hậu của ta đi.” Đây là câu đầu tiên mà Mục Nguyên Hiên nói với Lạc Tử Hân sau khi lên ngôi.

Lạc Tử Hân ôm đứa bé, do dự nhìn hắn một chút, sau một hồi lâu, nói: “Thiếp là Hoàng hậu của Mục Nguyên Trinh, người người đều biết rõ, thân phận như vậy sao có thể trở thành Hoàng hậu của chàng chứ?”

Mục Nguyên Hiên suy nghĩ hồi lâu, cười cười, nói: “Hoàng hậu của Mục Nguyên Trinh tên là Viêm Tiêm Vũ, mà Hoàng hậu ta muốn cưới, tên là Lạc Tử Hân.”

Lạc Tử Hân kinh ngạc ngẩng đầu, một hồi lâu sau nở nụ cười tươi, mắt khép hờ, mặc cho hắn ôm cả mình và con vào trong lòng.

Không lâu sau, Hoàng đế Nhân Tông Mục Nguyên Hiên liền hạ lệnh, nữ nhi Lạc Tử Hân của thần tướng Lạc Kiến Phú được phong làm Hoàng hậu.

Đây là chuyện khiến người ta vui mừng, nhưng còn có chuyện khác khiến cho các thần tử sốt ruột, chính là trừ Hoàng hậu ra, Hoàng thượng lại cự tuyệt tuyển phi, nhưng bất kể bọn họ có can gián thế nào, hình như Hoàng thượng cũng không hề tiếp thu.

Lạc Tử Hân nằm ở trên ghế dựa, khóe môi hơi nhếch lên, nhắm hai mắt lại đi vào giấc ngủ say. Đời này, giấc mộng của nàng nên viên mãn rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.