Tiếng đàn êm ái trầm bổng của Trữ Dung Hoa mỗi lần đều có thể làm cho hắn
ngưng thần tĩnh khí, tạm thời quên mất mọi phiền não ban ngày, nhưng hôm nay có chút khác, Mục Nguyên Trinh cảm giác được âm thanh có chứa sự u
buồn, không nhẹ nhàng giống thường ngày.
Người đang đàn, khi thì
nhíu mày, tuy rằng khuôn mặt cười nhạt nhưng lại mơ hồ chứa sự u sầu,
không khỏi làm Mục Nguyên Trinh nghi ngờ. Hắn đứng lên, đến gần nàng,
đưa tay giữ dây đàn, âm thanh đẹp đẽ đột nhiên ngừng lại.
Lạc Tử
Hân ngạc nhiên ngẩng đầu, trên lông mi quả thực có trong suốt, lại yên
lặng đón nhận ánh mắt xoay chuyển của hắn đang nhìn.
”Tiêm Vũ, nàng có tâm sự?” Giọng nói của Hoàng đế bình thản, ẩn chứa sự dịu dàng.
”Thần thiếp thất lễ, cũng nên đàn lại một lần nữa.” Lạc Tử Hân thản nhiên cười.
Nhưng, Mục Nguyên Trinh vẫn chưa bỏ tay ra khỏi dây đàn, tay kia thì liền giữ cằm
nàng, ánh mắt nhìn nàng thật sâu, nói:“Mắt đẹp này, khéo cười tươi đẹp
làm sao, ở trên người nàng là vừa đẹp, chỉ là vì sao hôm nay mỹ nhân lại cố tình mang bộ mặt ưu sầu?''
” Hoàng thượng, thần thiếp không buồn.” Lạc Tử Hân cười nhợt nhạt, nhưng cố tình cụp mắt đều bị Mục Nguyên Trinh nhìn thấy.
”Nàng dám khi quân?” Mục Nguyên Trinh tăng thêm lực tay chế trụ cằm nàng, nàng bị đau kêu một tiếng.
Sau khi Lạc Tử Hân hơi vờ do dự, thấy ánh mắt của Mục Nguyên Trinh có vẻ
đậm màu, khẽ cong miệng, ánh mắt nhìn về một phía, nói:“Còn không phải
là cái bình ngọc đó.”
Động tác có chút bướng bỉnh của nàng làm
cho khoé miệng Mục Nguyên Trinh khẽ nhếch lên, buông tay nắm cằm nàng
ra, theo ánh mắt của nàng, Lạc Tử Hân xoay mặt về một bên của cái bàn,
nhướng nhướng mày, nói:“ Bình ngọc , có gì không ổn sao?”
Lạc Tử
Hân khẽ thở dài một tiếng, đi đến trước bàn, nàng cái bình ngọc kia, có chút uỷ khuất nói:“ Hoàng thượng, còn nhớ rõ cái ngọc hồ này sao? Đó là lần đầu tiên ngàu ban cho thần thiếp cái gì, nhưng bây giờ ... Ài.”
”Bây giờ làm sao vậy?” Mục Nguyên Trinh hoài nghi nhìn bình ngọc trên tay
nàng vừa lấy ra, quan sát trái phải, nhưng không nhìn ra bất cứ bất
thường nào.
” Hoàng thượng chẳng lẽ đã quên, thời điểm ngài ban
cho thần thiếp, trên bình ngọc này có khắc một hàng chữ Trữ Hinh , ngài
còn nói là đại diện cho yên tĩnh ấm áp, là giống với nụ cười của thần
thiếp.” Hai gò má của Lạc Tử Hân đỏ ửng, ngượng ngùng cúi đầu.
Khoé miệng của Mục Nguyên Trinh khẽ nhếch lên, hắn nhớ rất rõ là có nói lời
như vậy, hai chữ kia là hắn đặc biệt phân phó Thượng Thiết cục khắc lên
ban cho nàng. Hắn lật đế của bình lên, đúng như lời nàng nói, hai chữ
kia không cánh mà bay.
”Đây là có chuyện gì?” Mày Mục Nguyên Trinh nhăn thành chữ xuyên, hình như có lo lắng.
Lạc Tử Hân bất đắc dĩ kéo miệng, nói:“Thần thiếp không dám suy đoán lung
tung, chỉ là thứ này là lễ vật đầu tiên Hoàng thượng ban cho thần thiếp, tuy rằng giá trị không phải là rất cao, chỉ là rất có tính kỷ niệm, như bây giờ ...”
Mục Nguyên Trinh buông bình ngọc, hai tay đặt trên
bả vai nàng, dịu dàng nói:“Khó được Tiêm Vũ dụng tâm, chỉ là người đánh
tráo này cũng thật đáng giận, ngày mai trẫm nhất định sẽ sai người điều
tra việc này.”
”Tạ Hoàng thượng quan tâm.” Hai tay Lạc Tử Hân khép lại đặt ở bên sườn, khẽ hành lễ, cười nhẹ.
”Thoạt nhìn vẫn không quá cao hứng, nàng muốn được ban cho cái gì, trẫm đều cho nàng.” Mục Nguyên Trinh nhéo nhẹ mặt nàng.
”Thật sự cái gì cũng được sao?” Lạc Tử Hân nâng hai tròng mắt, trong đôi mắt hiện lên sự khát vọng.
”Trẫm nhất ngôn ký xuất, tứ mã nan truy.” Mục Nguyên Trinh giơ tay phải lên, làm lời thề.
”Thần thiếp muốn Hoàng thượng cho viên ngọc mã (1) , có thể chứ?” Lạc Tử Hân
dùng ánh mắt mong chờ nhìn hắn, nói:“ Chỉ nhìn một cái, chỉ nhìn một
cái.”
(1) ngọc mã: ngọc lâu năm, ngọc quý
Lạc Tử Hân dựng một ngón tay lên đặt ở bên môi mình, bộ dáng thẹn thùng lại chờ mong
của nàng làm Mục Nguyên Trinh hé miệng cười không ngừng.
”Đây
chính là trân phẩm mà Lê Lan quốc tiến cống, vô giá, nàng cũng thật đủ
tâm.” Mục Nguyên Trinh nhẹ nhàng điểm vào chóp mũi của nàng, cưng chiều
hôn bên tai nàng.
” Lộ công công... A không.” Mục Nguyên Trinh
cười tự giễu, nói, “Làm sao trẫm lại quên, hôm nay Lộ công công cáo
bệnh, Tiểu Toàn Tử.”
Thái giám Tiểu Toàn Tử ngoài cung nghe thấy vậy lập tức chạy vào phòng, khom người, nói:“Hoàng thượng có gì sai bảo?”
”Đi Thái Càn cung, mang viên ngọc mã Lê Lan quốc tiến cống đến đây.”
Đầu tiên Tiểu Toàn Tử ngẩn ra, nhưng biết mình không nên hỏi nhiều, liền
tuân chỉ một tiếng rồi rời đi. Chỉ là trong chốc lát, Tiểu Toàn Tử liền
trở về Uyển Trữ cung, trên tay là ngọc mã xanh biếc tinh xảo.
Mục Nguyên Trinh đưa ngọc mã cho Lạc Tử Hân, liền thấy vẻ mặt vui sướng thụ sủng nhược kinh của nàng, tung tăng một hồi quanh viên ngọc mã kia.
” Hoàng thượng, ngọc mã này ở dưới có màu trắng rất đặc biệt, vì sao nó
không xanh biếc giống màu xanh của thân ngọc?” Lạc Tử Hân xoa nhẹ đáy
ngọc mã thì thào hỏi, ánh mắt vẫn chưa rời khỏi ngọc mã nửa phần.
Ngay sau đó, đột nhiên ngọc mã rời khỏi tầm mắt của nàng, nàng kinh ngạc
ngẩng đầu, liền thấy tay Mục Nguyên Trinh cầm ngọc mã, sắc mặt ngưng
trọng, nhìn chằm chằm ngọc mã đột nhiên con ngươi trở nên cực kì sắc
bén.
” Hoàng thượng ...” Lạc Tử Hân khẽ gọi.
Đột nhiên Mục Nguyên Trinh sắc mặt đại biến, sắc mặt giận dữ, vốn dĩ ánh mắt sắc bén
trở nên lãnh lệ hơn, tay trái nắm thành quyền run nhẹ, mu bàn tay gân
xanh nổi lên, hiển nhiên đã muốn phẫn nộ tới cực điểm.
” Truyền
Lưu Nghệ Long Đại Lý Tự, trẫm muốn tra rõ việc này.” Mục Nguyên Trinh
quát lớn một tiếng, vung tay, liền rời khỏi Uyển Trữ cung.
” Nương nương, Hoàng thượng làm sao vậy?” Tích Như kinh hồn chưa định nhìn bóng lưng Hoàng đé đi xa, vỗ ngực bất an hỏi.
” Hoàng thượng? Có công vụ.” Lạc Tử Hân cười nhẹ, quay người lại ngồi
xuống bên đàn, ngón tay ngọc khẽ đánh đàn, âm sắc du dương, kéo dài.
Tích Như bĩu môi, chủ tử nói như thế nàng nghe không hiểu, dù sao chủ tử nói được khéo như vậy, chắc đại khái không có chuyện gì.
______________________
Ngày hôm sau, trong cung liền truyền ra nhiều tin tức nhỏ.
Bình hoa Minh phi yêu thích là giả.
Danh hoạ của danh gia Vương Viễn Phú trong phòng Phạm lương đễ là đồ giả.
Đĩa ngọc trong cung Nhu tần là đồ giả.
Quan trọng nhất là cống phẩm của Lê Lan quốc trong cung của Hoàng thượng cũng bị đánh tráo.
______________________
Tin tức này truyền ra ồn ào huyên náo, người trong cung mới đầu còn tưởng
rằng là miệng lưỡi nói loạn của cung nữ, mãi cho đến các nương nương tụ
tập ở Ngự Hoa viên thì mới biết những lời này nói không quá, vốn là đột
nhiên Thượng Cung cục tiến hành kiểm tra bộ phận trân phẩm ở các cung,
nhưng không ngờ lại có rất nhiều đồ giả.
Miệng nữ nhân vĩnh viễn sẽ không nhàn rỗi, âm thanh cãi nhau ở Ngự Hoa viên cũng đã kinh động Thái hậu và Hoàng thượng.
”Trong cung có trộm? Đây nhất định phải tra cho rõ mới được!” Thái hậu nhíu mày.
” Đúng vậy, tên trộm này cũng quá trắng trợn, ngay cả đồ trong cung trẫm
cũng dám đánh tráo, bắt được hắn nhất định phải nghiêm trị. '' Hoàng
thượng nghe thái hậu nói liền vuốt cằm, “Phó Hổ, Lưu Nghệ Long, hai
người các ngươi hãy phụ trách điều tra rõ việc này, cần phải tìm ra tên
tặc nhân đó.”
Có mệnh lệnh của Hoàng thượng, trong cung mở, thái
giám tổng quản Phó Hổ cùng Lưu Nghệ Long Lập Đại Lý Tự lập tức liền
triển khai điều tra, trong khoảng thời gian ngắn mỗi người trong cung
đều cảm thấy bất an, trong cung liền trở nên nhiều tin tức.
Lạc
Tử Hân đứng trước cửa sổ, nhìn mưa nhỏ tí tách ngoài cửa sổ, trong lòng
lại hoảng sợ không nhỏ. Theo như Tích Như nói, Phó công công thống kê ở
đây, trân bảo trong cung bị đánh tráo tự dưng liên luỵ đến mười mấy
cung, còn bao gồm chưa thanh tra đến, bây giờ còn lục tục không ít phi
tần đến Thượng Thiết cục kiểm nghiệm, lúc này Thượng Cung cục đang bận
tối mày tối mặt.
Kết quả như thế không khỏi làm cho Lạc Tử Hân
líu lưỡi, đáy lòng cũng phát ý lạnh, Lộ Toàn này không tránh khỏi quá
can đảm đi, lòng tham không đáy đến mức này, vốn dĩ nàng chỉ muốn lấy
lợi nhỏ dụ hắn xuất động, lại không ngờ đến dẫn đến sóng gió lớn như
vậy, như thể vô tâm trồng liễu, nàng muốn xem Lộ Toàn này bảo vệ chính
mình như thế nào.
” Tỷ tỷ, nghĩ cái gì mà xuất thần như vậy?” Trình thường tại đẩy nhẹ nàng, Lạc Tử Hân mới tập trung tinh thần, ngượng ngập cười.
Đêm nay, sau khi Lạc Tử Hân và Trình thường tại, Lục Nguyệt Nặc ăn tối liền cùng nhau đi tản bộ nói chuyện phiếm, nàng đột nhiên như đi vào cõi
thần tiên, Trình thường tại lại nhìn thấy, có chút ngượng ngùng, mắt
nhãn chuyển động, liền chỉ vào ánh trăng trên trời, nói:“Ánh trăng hôm
nay thật ảm đạm, cẩn thận chút.”
Trình thường tại cười, nói:“ Tỷ tỷ sợ tối như vậy?”
”A, cái gì?” Mới cười nói, liền thấy sắc mặt Trình thường tại đại biến, con ngươi lộ vẻ hoảng sợ, túm chặt tay áo Lạc Tử Hân, dường như rất sợ hãi.
” Cái gì vậy? Ta cũng chưa thấy.” Lạc Tử Hân xoay đầu, cũng không hiểu được nguyên nhân Trình thường tại hô to gọi nhỏ.
”Kia, bóng đen.” Trình thường tại chỉ vào đằng trước cách đó không xa.
”Trình thường tại, đây chẳng qua chỉ là bóng dáng hoa cỏ, ngươi sao lại nhát
gan hơn bản cung thế? Phải biết rằng bản cung sợ tối, ngươi cũng không
thể tự tiện trộm đi nha.” Lạc Tử Hân cười nói.
Trình thường tại mặt đỏ lên, vội vàng xua tay nói:“ Trữ Dung Hoa, thần thiếp không phải nói bậy, tỷ xem ...”
Lời còn chưa dứt, một bóng đen hiện lên trước mắt bọn họ, lúc này không chỉ có Lục quý nhân nhìn thấy, ngay cả Lạc Tử Hân cũng thấy được rõ ràng,
không khỏi che miệng chính mình sắp phát ra âm thanh, trái tim như trống thùng thùng rung lên. Cung nữ dẫn đường phía trước cả kinh, đèn lồng
xách trên tay cũng rơi xuống, tắt mất đèn.
” Không phải là quỷ đi?” Trình thường tại lui cả người phía sau Lạc Tử Hân, lạnh run.
”Trời đất sáng sủa, không có quỷ, muội trấn định chút.” Lục Nguyệt Nặc trở
lại bình thường, dùng sức kéo Trình thường tại đến bên người, chỉ vào
hướng cái bóng đen chạy trốn, nói:“Bản thân ta muốn nhìn xem đó là cái
gì, doạ người, đi Ngọc dao, hai chúng ta đi xem.”
Tuy Trình
thường tại có nghi ngờ, nhưng thấy Lạc Tử Hân kiên định như thế, tuy
rằng trong lòng vẫn đang sợ hãi, nhưng như uống thuốc an thần đi theo
sau Lục Nguyệt Nặc.
Khoé miệng Lạc Tử Hân khẽ cong, vẫn chưa theo sau, xoay người liền trở về trong cung của mình.
Theo nơi bóng đen biến mất, hai người chậm rãi đi tới, hai người lại nghe thấy trong góc có tiếng xì xào bàn tán.