Cuối cùng Tích Như cũng hiểu chuyện ầm ĩ của mình rồi, hoá ra là chính mình bị chủ tử nhà mình bán đứng.
Ở Hoán Y Cục ,chủ tử cố ý diễn đoạn đối thoại làm cho Tâm Nhuỵ và Tú
Vân nghe được đoạn đối thoại này, Như phi sẽ không hoài nghi đến chủ tử, sau đó lại bảo Tâm Nhuỵ giả vờ quy phục Như phi, làm cho Như phi tin
tưởng Tâm Nhuỵ vẫn trung thành với nàng, đồng thời, liền báo lại mưu đồ
bí mật của hai người Trình Lục, làm cho Hiền phi nổi lên sát tâm với hai người đó. Bên kia dùng chuyện chính mình bị đuổi giết, làm cho Huệ tần
sinh ra lòng muốn cứu hai người đó. Kể từ đó, vấn đề là suy nghĩ của
Hoàng thượng sẽ chọn Hiền phi hay Huệ tần, đương nhiên là Hoàng đế lựa
chọn người sau, dường như chủ tử đã dự đoán được.
"Nhưng làm
sao chủ tử có thể làm cho Huệ tần sinh ra ý muốn cứu hai vị tiểu chủ?
Trong lòng nàng hai vị tiểu chủ coi như là hung thủ đã giết chết cốt
nhục của nàng ? Huệ tần cũng không giống một người lương thiện như vậy." Tích Như hỏi.
Lạc Tử Hân thản nhiên cười nói:"Bản cung cố ý
hẹn Huệ tần đi đến chỗ lãnh cung hẻo lánh, còn Tiểu Vệ Tử liền giả vờ
phái người đuổi giết ngươi, làm cho ngươi nghĩ rằng hắn là người của Như phi, vì thế ngươi liều mạng chạy trốn, tự nhiên sẽ gặp Bản cung và Huệ
tần. Sau đó người đuổi theo ngươi liền xuống tay đánh ngươi ngất xỉu sau đó đào tẩu. Phía sau Tiểu Vệ Tử lại xuất hiện, nói với Bản cung và Huệ
tần một chuyện, đương nhiên Huệ tần sẽ chạy tới chỗ Hoàng thượng cầu
tình cho hai vị muội muội."
Ánh mắt Lạc Tử Hân thật sâu sắc
nhìn Vệ Dịch Hiên, hắn mỉm cười nói tiếp:"Nô tài nói cho Trữ tần và Huệ
tần là, Hiền phi vu cáo phụ thân Huệ tần có quan hệ cá nhân với Kì
vương gia, nàng chuẩn bị nói với Hoàng thượng, cứ như vậy phụ thân của
Huệ tần lại có khả năng tự dưng gặp tai hoạ, Huệ tần cũng có thể bị liên luỵ. Hiên tại người duy nhất có thể cứu phụ thân nàng đang ở Hoán Y
cục , đó là Trình bảo lâm, bởi vì nàng (Huệ tần) đã sớm tức giận với
Hiền phi, cho nên nàng (Huệ tần) có được căn cứ chính xác là Hiền phi vu cáo. Nay Trình bảo lâm thân bị nhốt trong Hoán Y Cục, Hiền phi cũng
không muốn cứu nàng, ngược lại còn bỏ đá xuống giếng, nếu phía sau Huệ
tần ra mặt cứu nàng, tất nhiên Trình bảo lâm sẽ cảm kích, muốn nàng
(Trình bảo lâm) cứu Tống tướng quân, đó cũng không phải là chuyện dễ
dàng."
Vẻ mặt Tích Như kinh ngạc, nhưng đầu nhỏ của nàng vẫn
không chuyển hoá được, ngây ngốc hỏi:"Nhưng sao chủ tử khẳng định Hoàng
thượng sẽ chọn ý kiến của Huệ tần, ngộ nhỡ Hoàng thượng lựa chọn ý kiến
của Hiền phi, vậy chẳng phải là để hai vị tiểu chủ đi chịu chết?"
Lạc Tử Hân hé miệng cười, trong ánh mặt lộ vẻ tự tin, nói:"Khuyết điểm
lớn nhất của Huệ tần chính là nghe lời, lại bảo sao hay vậy, cho nên
Tiểu Vệ Tử dạy nàng nói, nàng nhất định sẽ không nói sai một chữ nào."
Lạc Tử Hân thầm nghĩ, điểm tốt nhất của Huệ tần này , đó chính là nghe lời. Nghe nói, Huệ tần thật sự đã làm theo lời nói đó nói ra việc của
Lâm đại nhân. Trong khoảng thời gian Mục Nguyên Trinh nổi nóng, vừa nghe ba chữ kia nhất định sẽ làm. Quả nhiên không sai với dự đoán của
nàng,trong cơn tức giận hoàng thượng liền giúp Huệ tần, cũng không quan
tâm thái độ của Huệ tần có chuyển biến gì không ổn. Có đôi khi, khuyết
điểm của Huệ tần cũng là ưu điểm.
Nhưng, lời này của Trữ tần
nói ra, Tích Như vẫn không rõ, mở to hai mắt nhìn chủ tử nhà mình,
nhưng nàng chỉ thản nhiên mỉm cười, ánh mắt sâu sắc. Với cái đầu này của Tích Như, có nghĩ thế nào cũng không ra. Nhưng nàng (Tích Như) cũng
hiểu một chút rồi, tất cả đều là mưu kế của chủ tử nhà mình, chu dù cuối cùng là như thế nào, thì trong lòng nàng cũng rất khâm phục, chỉ là tự
dưng chính mình bị chủ tử lợi dụng, còn là chuyện mơ hồ quỷ quái. Nghĩ
đến đây, miệng khẽ bĩu.
Dường như Lạc Tử Hân nhìn thấu ý nghĩ
của nàng, nói:"Lừa ngươi, đơn giản chỉ là muốn màn diễn này càng thêm
giống như thật. Tích Như, lần này tính như Bản cung thiếu ngươi, chút
nữa nói Tiểu Vệ Tử bảo Ngự thiện phòng làm cho ngươi thức ăn ngon bồi
dưỡng.
Tích Như vừa nghe có thức ăn ngon, lập tức nở nụ cười,
vẻ lo lắng vừa rồi thoáng cái đã sạch bay. Chỉ là hỉ cực sinh bi ( vui
quá hoá buồn), lưng lại đau, kêu lên ô ô, làm Lạc Tử Hân che miệng cười
không ngừng.
"Nhưng, chủ tử, người nói mưu đồ bí mật của hai
vị chủ tử Trình bào lâm và Lục Tài tử cho Hiền phi, nhưng cho dù sự
tình là thật hay giả, lần này là lọt qua cửa, trong lòng Hiền phi nhất
định sẽ mang hận, đến lúc đó hai người bọn vẫn sẽ... Nói như vậy chẳng
phải chúng ta đã hại các nàng?" Tâm Nhuỵ lo lắng.
Lạc Tử Hân chỉ mỉm cười, nhìn thoáng qua chỗ Vệ Dịch Hiên, thản nhiên nói:" Rất nhanh, các ngươi sẽ biết."
Ngày thứ hai, ngày thứ ba, trong cung lưu truyền một lời đồn đại, nói
là Huệ tần cố ý tìm người làm lộ, làm cho Hiền phi nghĩ Trình bảo lâm và Lục tài tử muốn mưu hại nàng, muốn giết hai người, sau đó Huệ tần
lại làm người tốt cứu hai người ở trước mặt Hoàng thượng, liền càng
được sủng ái.
Sau khi lời đồn này được nói ra không quá mấy
ngày đã truyền khắp hậu cung, ồn ào huyên náo, đương sự là Huệ tần và
Hiền phi ở đằng kia đương nhiên là liên tục kêu oan, cuối cùng Hoàng hậu hạ mệnh lệnh, ai ở sau lưng nói lung tung, liền cắt lưỡi, lời đồn đại
này mới bị đè xuống.
Chỉ là chuyện này nhất định là có người
sau lưng giở trò quỷ, nhưng cuối cùng là ai, nhất thời Hiền phi cũng đắn đo không biết, một lúc sau, cũng phải từ bỏ. Nhưng trong đầu đã có vài
phần hận ý với Huệ tần, bởi vì nàng tin tưởng lời đồn đại này là sự thật , cái gì gọi là mưu đồ bí mật, hoàn toàn đều là do Huệ tần muốn có ấn
tượng tốt trước mặt Hoàng thượng mà cố ý nói ra vô căn cứ. Nàng bắt đầu hối hận sau khi nghe Như phi mật báo không hỏi phụ thân chứng thực,
hiện tại, tất nhiên Hoàng thượng cho rằng nàng quan báo thù tư ( lợi
dụng việc công để trả thù cá nhân.), Huệ tần này thật đáng giận.
Cũng không quan tâm ý nghĩ này có đúng hay không, Hiền phi đã kiên quyết đổ trách nhiệm lên đầu Huệ tần.
"Thật không nghĩ tới, Huệ tần này còn có thể làm Hoàng thượng yêu
thương, thật không nhìn ra nàng có chỗ nào tốt." Như phi và Phạm quý
nhân ngồi đối diện Hiền phi, ba nữ nhân vừa ăn nho vừa nói chuyện tào
lao.
Cái này gọi là ba câu không rời nghề, nói mãi, đương nhiên vẫn nói đến người Huệ tần.
"Đúng vậy , vốn tưởng rằng nàng mất đứa nhỏ, thì Hoàng thượng sẽ không
chú ý đến nàng nữa, cũng không nghĩ đến, ngay cả Hiền phi tỷ tỷ cũng
thua trên tay nàng." Như phi vụng trộm thoáng nhìn qua Hiền phi, quả
nhiên thấy sắc mặt nàng khác thường.
"Tiện nhân Tống Hàm Hương này!" Hiền phi nhỏ giọng mắng vài câu, nhận lấy quả nho mà Như phi đã bóc cho nàng, nhét vào miệng.
"Nhưng cũng đừng nói, Tống Hàm Hương này vẫn có chút bản lĩnh, có thể
bắt lấy tâm của Hoàng thượng, chỉ là khổ nhất vẫn là chúng tỷ muội."
Trong lời nói của Như phi mang theo đầy sự ghen tuông.
"Có thể làm gì bây giờ, lúc này người ta đang được sủng ái, chúng ta chỉ có thể ở bên cạnh hâm mộ." Tuy ngoài miệng Hiền phi nói như vậy, nhưng trong
lòng đã hận nghiến răng nghiến lợi, mấy ngày nay, căn bản Hoàng thượng
không có tới Vĩnh Di cung của nàng, lại tiếp tục như vậy, thì hoàn cảnh
của nàng sẽ không khác biệt lắm với Thục phi. Nhớ tới buổi sáng hôm nay
đi vào cung của Hoàng hậu thỉnh an thì gặp Thục phi nhìn nàng bằng ánh
mắt đùa cợt, liền hận từ đỉnh đầu đến lòng bàn chân.
"Thực ra, cũng không phải là không có cách nào." Phạm quý nhân luôn trầm mặc không nói gì ở một bên đã mở miệng.
"A? Phạm quý nhân nói nghe một chút ?" Mắt phương của Hiền phi khẽ nâng, nhìn nàng.
Phạm An Dung khẽ cười, ghé sát vào tai Hiền phi nói nhỏ một lúc, người nghe khẽ gật đầu.
Ngày hôm nay, Thái Hậu mời các cung phi đến Đức Khôn điện xem diễn, Lạc Tử Hân chọn y phục màu lam thanh nhã, bảo Tích Như vấn tóc tương đối
trang trọng, sau đó mới xuất phát.
Thời điểm đi vào Đức Khôn
điện, đại bộ phận mọi người đều đã đến. Người đứng đầu chính là Hoàng
hậu sau đó là chính nhất phẩm tứ phi, Quý phi, Đức phi, Thục phi, Hiền
phi. Lạc Tử Hân chỉ là một vị tần, cho nên chỉ ở vị trí giữa, ngồi bên
cạnh lại là Huệ tần.
Huệ tần nhìn Lạc Tử Hân, cười ngọt ngào,
nói:"Ngày hôm nay nhìn tỷ tỷ thần thanh khí sảng (tinh thần sảng
khoái), nghe nói tối hôm qua Hoàng thượng lại ở lại Uyển Trữ cung? Thân thể tỷ tỷ yếu, có thể chịu đựng được không?"
Trong lời nói
của Huệ tần nghe được sự thương tâm, câu cuối cùng rõ ràng là châm chọc. Lạc Tử Hân hiểu được vì thời gian trước chuyện tình Trình bảo lâm làm
nàng muốn khạc ra lửa, đương nhiên nàng cũng biết mình là Liễu đạo (tớ
cũng không hiểu cho lắm. mong mấy bạn thông cảm), nhưng chuyện của Trình bảo lâm là do chính nàng cầu thả người, cũng không có lí do gì lại đi
trở mặt. Tâm tư Huệ tần đơn giản, đương nhiên sẽ không nghĩ rằng chuyện
này có liên quan gì đến Trữ tần, nếu đổi lại là người khác, Lạc Tử Hân
cũng sẽ không làm như vậy, bởi vì chỉ có Huệ tần tính cách ngây thơ mới
không hiểu thâm ý trong đó. Nhưng đối với Huệ tần mà nói. Dù sao, lúc ấy là Trữ tần tin lời nói của Tiểu Vệ Tử, chính mình cũng tin theo, ở điểm này vẫn còn có chút bí ẩn, không khỏi sinh ra chút oán thán với Trữ
tần.
Lạc Tử Hân mỉm cười nói:" Muội muội yên tâm, về sau tỷ tỷ sẽ vô cùng cẩn thận."
Huệ tần thấy không thú vị, sau đó cũng không hề quan tâm đến Lạc Tử Hân, cứ thế ăn thức ăn nhẹ trên bàn. Thái hậu còn chậm trễ chưa tới, vở diễn
này đương nhiên sẽ không thể bắt đầu, cho nên mọi người chờ cũng không
tránh khỏi có chút sốt ruột, chỉ là ai cũng không nói gì.
"Vở
diễn này bao giờ mới có thể bắt đầu?" Vị chủ tử Huệ tần này vẫn thiếu
kiên nhẫn trước sau như một, nói thầm, âm thanh không lớn không nhỏ
nhưng vừa đủ để cho mọi người trong điện đều nghe được rõ ràng.
Hoàng hậu không khỏi quay đầu lại nhìn chỗ Huệ tần, vẫn không nói cái
gì, càng làm đầu óc xoay chuyển. Lạc Tử Hân không khỏi mỉm cười, quả
nhiên Huệ tần này làm việc không dùng đầu óc, nàng thật sự xem diễn sao? Chỉ sợ nếu lần này nàng còn làm như vậy, thì sẽ chưa chắc sẽ may mắn
giống như lúc tuyển tú.
Trong lòng mới nghĩ như vậy, thì vị
tiểu địa chủ này lại thật sự mở miệng nói chuyện : " Hoàng hậu nương
nương, khi nào thì vở diễn này mới bắt đầu? Sáng sớm Thái hậu mời chúng
ta tới đây, vì sao ngài còn chưa tới?"
Lúc này Hoàng hậu cũng
có chút thiếu kiên nhẫn, nhưng vẫn dịu dàng nói:" Huệ tần, Thái Hậu
nương nương có thể đang có việc, chúng ta nên kiên nhẫn chờ."
Huệ tần căng khoé miệng, vẻ mặt nhàm chán nói:"Nhưng ngồi chờ như vậy
thật sự rất nhàm chán, Thái hậu cũng nên thương cảm cho chúng ta một
chút."
Hoàng hậu than nhẹ một tiếng, thàm nghĩ Huệ tần
cũng không cảm thấy được, đang định nói cái gì, thì chỉ nghe âm thanh
trang nghiêm truyền đến : " Ai là người nói ai gia không biết thương cảm người khác?"
Người tới là Thái hậu nương nương, ánh mắt như đao kiếm nhìn về chỗ Huệ tần.
Hôm nay Thái hậu mặc áo dài màu vàng, trên áo dài thêu hoa mẫu đơn, có
vẻ đẹp ung dung quý giá đẹp đẽ. Tuy rằng Thái hậu tuổi không còn trẻ
nhưng trong lúc đó ánh mắt vẫn có bộ dạng cảnh xuân tươi đẹp, nói vậy
chắc lúc còn trẻ nhất định cũng là một mỹ nhân tuyệt sắc.
Vẻ
mặt của Thái Hậu luôn là bộ dạng hiền lành dịu dàng, nhưng có một loại
khí chất uy nghiêm làm người ta không dám thân cận, cho nên nàng vừa
đến, các phi tần cũng cúi xuống không dám nhìn thẳng.
Giờ phút này Huệ tần cũng không dám tuỳ tiện. Nhưng đương nhiên là Thái hậu đã
phát hiện ra nàng, đi đến trước mặt nàng nói:"Ngươi chê ai gia đến muộn
sao?"
Giọng nói của Thái hậu không cao không thấp, nhưng sự uy hiếp này rất rõ ràng.
"Nô tì ... không dám." Cuối cùng Huệ tần cũng không ngốc đến nỗi giáp
mặt tranh cãi với Thái hậu, sắc mặt Thái hậu có hơi dịu lại, nói:"Ai gia còn nhớ ngươi, là lúc trước khi tuyển tú, ngươi cũng từng ồn ào như
vậy. Tính tình này nên thay đổi."
Lời này của Thái hậu rõ ràng là cảnh cáo nàng, nếu như nàng còn không biết chừng mực như vậy, sau
này nàng (Thái hậu) tuyệt đối sẽ không khách khí.
"Đã biết ạ." Huệ tần cúi đầu thỏa hiệp, nhưng vẻ mặt cũng không giống như ngoài
miệng nói, chuyện này đều đã bị Thái hậu nhìn thấy, nhưng nàng cũng
không có nói gì thêm, quay đầu ngồi xuống vị trí phía trên.
Vở diễn cuối cùng cũng bắt đầu, dễn vở Lương Sơn Bá Chúc Anh Đài, Thái
hậu cảm thấy rất hoàn mỹ có ý nghĩa, không ngừng cười nói cùng Hoàng hậu và Quý phi ở hai bên.
Lạc Tử Hân có không hứng thú gì lắm
với vở diễn này, bởi vì kiếp trước cũng đã theo Thái hậu xem qua nhiều
lần, cho nên hôm nay lại thấy, cũng cảm thấy bình thường, nhưng không
hiện ra cảm giác phiền chán, dù sao đào kép ( diễn viên) trên đài diễn
cũng hay.
Meo meo ... Một con mèo trắng chậm rãi đi qua đây,
hết nhìn đông lại nhìn tây dường như đang tìm kiếm chủ nhân của nó. Lạc
Tử Hân khẽ quay đầu, nàng nhận ra được đây là con mèo mà Đức phi nương
nương nuôi dưỡng.
Con mèo này chậm rãi di chuyển, đi tới giữa
chỗ Huệ tần và Lạc Tử Hân. Đột nhiên sắc mặt Huệ tần trở nên trắng bệch, lập tức đứng lên, trong nháy mắt đã lật cái bàn lên.