Mơ Ước Hậu Vị

Chương 10: Chương 10: Sóng gió hoa mai (2)




Tống quý nhân sắp rơi xuống nước, Thục phi lại giữ tay nàng lại, hạ thấp xu thế ngã xuống nước của Tống quý nhân.

"Tống quý nhân, ngươi cũng thật nặng. Bổn cung sắp không giữ được ngươi." Thục phi giọng run rẩy kêu to, cuối cùng vẫn không đủ sức mạnh, không khỏi thả tay ra. Chỉ nghe bùm một tiếng, cả người Tống quý nhân ngã xuống hồ.

Kinh hoảng chưa bình tĩnh được, vẻ mặt tỳ nữ bên cạnh Thục phi rất kinh hãi liên tục kêu:"Người tới, cứu mạng."

Người xung quanh đều xong tới, ai cũng không có lá gan xuống nước cứu người.

Lạc Tử Hân âm thầm cười lạnh, thầm nghĩ Thục phi này không là con hát(diễn viên) thật đáng tiếc, hòn đá này cũng chính là nàng đá qua, lúc này lại ở đây mèo khóc chuột giả từ bi, vừa kéo người xuống lại vừa diễn trò, thật làm người khác nhìn không rõ.

Lạc Tử Hân nhìn Tống quý nhân giãy dụa bất lực trong nước, trong lòng ngầm thở dài, đột nhiên nàng nhảy xuống hồ, bơi về phía Tống quý nhân.

"Viên quý nhân..." Trường hợp lúc này, mọi người đều có chút rối loạn, kêu sợ hãi, cũng không ít người xem cuộc vui.

Lạc Tử Hân cầm tay Tống quý nhân ra sức kéo về phía bờ hồ, nàng cũng chỉ am hiểu sơ sơ kỹ thuật bơi thôi, giờ phút này trên người nàng còn có một người nữa, cho nên có chút cố hết sức, cũng uống vài hụm nước hồ. Trong lòng nàng không khỏi âm thầm sinh ra một chút hoài nghi, phục vụ quên mình như thế để đạt được chút đồ vật,phải chăng thật sự đáng giá.

"Viên quý nhân, cầm lấy." Trên bờ có người cho một cây gậy nhỏ xuống nước, có một cọng cỏ cứu mạng, Lạc Tử Hân liều mạng cầm lấy cây gậy, cuối cùng được người ta kéo lên bờ.

"Là ngươi..." Sau khi lên bờ, đập vào mắt nàng là tiểu thái giám đã từng cứu nàng-tiểu Vệ Tử. Lần thứ hai hắn cứu nàng, nội tâm âm thầm cảm kích. Từ su khi trọng sinh, Lạc Tử Hân đã học được cách bố trí phòng vệ trong lòng, đối với bất cứ ai hay bất cứ chuyện gì cũng sẽ không thật lòng cảm kích, nhưng tiểu thái giám này, hình như là ngoại lệ.

"Nô tài vừa mới đưa cơm đi qua nơi này thấy nương nương đã rơi xuống nước, tiểu chủ có ổn không?" Vệ Hiên Dịch nhìn nàng, trong mắt có chứa sự lo lắng, nhưng trong chốc lát liền khiếp đảm cúi đầu xuống.

"Ta không sao, vẫn xem Tống quý nhân trước đi." Lạc Tử Hân chỉ cười nhạt, chỉ Tống Hàm Hương nằm dưới đất.

Giờ phút này, Tống quý nhân bị kinh hách, đã không còn bọ dạng kiêu ngạo lúc trước, kinh ngạc ngồi dưới đất, hai mắt thất thần, chỉ sợ ba hồn đã mất hai, mặc cho tỳ nữ bên cạnh lau nước trên mặt cho nàng.

"Mau đỡ chủ tử của các ngươi hồi cung đi, nhỡ bị cảm lạnh thì không tốt." Thục phi vẻ mặt nghiêm chỉnh.

"Dạ." Nha hoàn Ngọc Lộ bên cạnh Tống quý nhân dìu chủ tử nhà mình về cung.

Thục phi đi dạo, tản bộ đi tới trước mặt Lạc Tử Hân, lau nước trên mặt Lạc Tử Hân, uyển chuyển hàm xúc cười nói:"Muội muội, thân thể ngươi còn đang bị bệnh, lại rơi xuống nước, sắc mặt đã trắng đến nỗi làm cho người ta đau lòng. Nhưng ngày hôm nay, cũng may muội muội cứu giúp, bằng không hậu quả cũng không thể tưởng tượng."

Lạc Tử Hân vội vàng làm ra bộ dạng sợ hãi, nói : " Tạ nương nương quan tâm, thần thiếp sẽ chăm sóc bản thân."

" Vậy thì tốt. Nếu không trái tim này của bổn cung không nỡ. Tích Như, mau tìm thái y cho chủ nhân nhà ngươi khám bệnh đi." Nói xong, Thục phi liền tự nhiên xoay người chuẩn bị rời đi, nhưng trước khi đi, lại nghoảnh lại nhìn nàng một cái, mỉm cười nói:"Là một người thức thời."

Lạc Tử Hân khẽ nhắm mắt không nói gì. Không phải sao, Thục phi muốn Tống quý nhân ngã xuống nước, nếu không ai ra mặt cứu Tống quý nhân cuối cùng cũng không tốt, cho nên Lạc Tử Hân cứu người là hợp tâm ý của nàng. Cho nên, hai chữ thức thời, thưởng cho nàng là cực kỳ thích hợp.

"Nương nương, Tống quý nhân rơi xuống nước, vì sao ngài muốn đi cứu nàng, nếu bị bệnh nặng hơn thì không đáng?" Tích Như bĩu môi bất mãn nói.

Lạc Tử Hân chỉ hé miệng mỉm cười, đây không phải là làm cho Thục phi xem. Nhưng Tích Như này không hiểu, cũng không nhất thiết phải nói nhiều với nàng, lập tức không nhiều lời nữa.

Sáng sớm hôm sau, Hoàng hậu muốn Lạc Tử Hân đến Càn Trữ cung, vào điện liền thấy Tống quý nhân quỳ trên mặt đất vẻ mặt uỷ khuất. Hoàng hậu ngồi ở chỗ cao nhất, Thục phi ngồi bên dưới phía trái, ánh mắt ngưng trọng.

"Hoàng hậu nương nương vạn phúc kim an." Lạc Tử Hân nhẹ nhàng hành lễ, cũng hơi cảm thấy được vì nguyên nhân gì mà mình bị buộc phải đến Càn Trữ cung.

"Thân mình của Viên quý nhân đã khoẻ mạnh rồi à?" Thanh âm của Hoàng hậu không lớn.

"Tạ Hoàng hậu nương nương quan tâm, thần thiếp đã khoẻ ." Lạc Tử Hân bộ dạng phụ tùng lạnh nhạt nói.

"Ừ, nghe nói hôm qua ngươi nhảy xuống hồ để cứu Tống quý nhân, Bổn cung nghe nói thân mình ngươi còn bệnh, có chút lo lắng, cho nên ngày hôm nay gọi ngươi tới để xem, cũng may không quá đáng ngại, Bổn cung cũng yên tâm." Hoàng hậu dịu dàng nói.

Lạc Tử Hân cười cúi đầu xuống, trong lòng thầm nghĩ, lời này của Hoàng hậu là giả mù sa mưa, nói là lo lắng cho nàng, thế mà còn bắt nàng đến Càn Trữ cung, rõ ràng là muốn cảnh cáo nàng thôi.

"Hoàng hậu nương nương, tâm địa của Viên quý nhân tốt, không để ý thân thể của mình nhảy xuống nước, cũng thực khó xử cho nàng." Mắt phượng của Thục phi híp lại, tươi cười xinh đẹp, chỉ là làm người thấy sinh hàn ý, quả nhiên ánh mắt đột nhiên lạnh lùng, đầu hướng về phía Tống quý nhân lạnh nhạt nói:" Cũng không giống như một số người ỷ vào việc mình có chút võ công, không để ý nghi lễ trong cung, để bọn thái giám cung nữ chê cười, dáng vẻ chủ tử không còn sót lại chút gì."

"Thục phi nương nương, lời này của ngươi cũng không thể nói lung tung, rõ ràng là ngươi muốn thần thiếp tập võ cho ngươi xem." Ve mặt của Tống quý nhân không phục ngẩng đầu lên .

"Hoàng hậu nương nương, người xem Tống quý nhân, chính mình phạm lỗi còn không nhận, không ngờ lại đổ trách nhiệm lên người nô tì. Nương nương, người cần phải làm chủ cho thần thiếp." Bộ dáng Thục phi nũng nịu khóc lóc om sòm, làm cho Lạc Tử Hân buồn nôn.

Không biết là do Hoàng Hậu nhìn Tống quý nhân không thuận mắt hay là bị lời nói của Thục phi thuyết phục, sắc mặt ngưng trọng:"Tống quý nhân, Bổn cung phạt ngươi quỳ hai canh giờ trước Càn Trữ cung, cho ngươi giác ngộ hành động của mình."

"Hoàng hậu nương nương, thần thiếp không phục." Tống quý nhân kêu to, nhưng bị thái giám bên cạnh kéo mang ra ngoài điện, quỳ xuống.

"Mọi chuyện trong ucng đều phải có quy củ, trăm ngàn lần đừng tưởng rằng mình có cái gi có thể làm càn trong cung, mọi việc đều phải có tôn ti trật tự. Tống quý nhân quỳ nơi này, hãy suy nghĩ cho cẩn thận." Hoàng hậu khẽ bước di giá đến ngoài cửa điện, nói với Tống quý nhân vẫn đang tức giận, lời nói mang theo uy hiếp nồng đậm.

Tuy rằng trong lòng Tống quý nhân không phục, nhưng trong lòng cũng hiểu được không thể chống lại uy quyền của Hoàng hậu, chỉ có thể than thở nhắm chặt hai mắt, sắc mặt không tốt chút nào, hiển nhiên trong lòng vẫn cảm thấy không cam lòng.

"Ta mệt mỏi, muốn đi ngủ một lát, Thục phi ngươi hãy thay ta trông Tống quý nhân hết hạn hai canh giờ này đi." Hoàng hậu mới vừa đi hai bước, lại quay đầu nói:" Đúng rồi, Viên quý nhân, ở lại Càn Trữ cung uống chút canh táo đi, để bồi bổ thân mình."

"Tạ nương nương thưởng." Lạc Tử Hân nhẹ nhàng hành lễ, cung kính chờ sau khi Hoàng hậu đi mới đứng dậy.

Trong lời nói của Hoàng hậu lúc gần đi, chắc là cũng cảnh cáo nàng đi. Mấy ngày nay, nàng vẫn cáo ốm sau này mới ới Càn Trữ cung thỉnh an, một lúc sau, Hoàng hậu tất nhiên sẽ nhận định là nàng già mồm, mà hôm qua nàng lại có tinh thần nhảy xuống nước cứu người, trong lòng Hoàng hậu vẫn cho rằng nàng không tôn trọng chính mình, cho nên mới mời nàng đến Càn Trữ cung. Rõ ràng đưa canh hỏi thăm sức khoẻ cho nàng, chính là dựa vào chuyện của Tống Hàm Hương để ám chỉ cảnh cáo nàng, một câu hai nghĩa này, thật ra vừa đúng. Nghĩ đến chuyện này, Lạc Tử Hân âm thầm kinh hãi, thầm nghĩ chính mình lại không nghĩ tới chuyện này, quả nhiên trong cung nguy cơ tứ phía, không thể khinh thường.

Hoàng hậu đi rồi, Thục phi liền chuyển cái ghế dựa ra ngồi ở trước điện, nhìn Tống quý nhân quỳ trên mặt đất, khoé miệng cong lên. Ai bảo Tống quý nhân ngôn từ bất kính, cái này là cho nàng một chút giáo huấn, làm cho nàng ta biết được hậu quả của sai lầm của mình.

"Thục phi nương nương, không nghĩ tới trước mặt nói một đằng, sau lưng cư nhiên cắn người." Tống quý nhân như cũ mồm miệng vẫn linh hoạt , căn bản không nhìn thân phận của mình có thích hợp nói ra lời này hay không.

Tuy rằng Lạc Tử Hân không thích Tống quý nhân, nhưng trong lòng vẫn nặng nề toát mồ hôi vì nàng ta. Tưởng Thục phi cũng từng là người được sủng ái nhất trong hậu cung, hiện tại đã có chút thất sủng, nhưng vẫn đang ở địa vị chính nhất phẩm là một trong tứ phi địa vị cao, hơn nữa còn sinh hoàng tử cho Hoàng thượng, địa vị này tôn quý hơn quý nhân, tuỳ tiện nói một câu không chừng có thể đưa người vào chỗ chết. Đáng tiếc Tống quý nhân cũng không biết trời sinh tính cách nh thế nào mà không hiểu được thâm cung hung hiểm, cư nhiên nói chuyện làm việc mà không dùng đầu óc, thật làm cho người ta lo lắng.

"Bổn cung chưa từng nói qua như vậy, hôm đó Viên quý nhân đã ở đó, hẳn là có thể làm chứng." Ánh mắt Thục phi dừng lại ở chỗ Lạc Tử Hân.

Ánh mắt của Thục phi thâm ý, nếu Lạc Tử Hân không hiểu lời nói kia, nàng chính là sống vô dụng một đời, uổng phi ông trời cho nàng cơ hội trọng sinh.

"Thần thiếp xác thực chưa từng nghe qua." Ở phía sau lựa chọn Thục phi, hẳn là lựa chọn chính xác hơn.

Nhớ rõ thời điểm kiế trước, bởi vì nàng bảo vệ Tiền tần mà bị thục phi phạt quỳ, chuyện này vẫn còn rõ một một trước mắt, thà rằng đắc tội quân tử không thể đắc tội tiểu nhân, huống hồ Tống quý nhân cho dù là quân tử hay tiểu nhân đều không bằng.

Nhưng trọng sinh đến nay, có nhiều người và chuyện không có ở kiếp trước kiếp này đều xuất hiện, giống như mọi chuyện cần thiết sau khi nàng Vi Tú cung sang ở hậu Nam viện đều khác đi. Tại thế giới xa lạ này , từng bước đi phải cẩn thận, quả thật không phải là chuyện dễ dàng. Nhưng có một chuyện thay đổi làm cho nàng vui mừng, dù sao sau khi trải qua kiếp trước, rất nhiều chuyện thái độ của nàng đã thay đổi, cũng hiểu được cách sinh tồn trong cung, có lẽ là thứ kiếp trước trân quý nhất lưu lại cho nàng.

"Các ngươi..." Tống quý nhân gặp hai người đồng khí liên chi, không khỏi thở không thông, mặt đỏ lên, lại không nói gì chống lại.

Bây giờ là mùa xuân, trời có chút cảm giác lạnh, gió nhẹ lướt qua làm cho người ta bất giác run rẩy, trong chốc lát, Tống quý nhân bị cảm giác này làm cho không phát cáu, cũng không nói cái gì.

Tuy rằng Hoàng hậu không yêu cầu Lạc Tử Hân ở lại, nhưng cảnh cáo của nàng, Lạc Tử Hân cũng không dám tuỳ tiện rời đi, chỉ sợ lại rơi vào tội danh bất kính, cho nên ân phận ngồi bên cạnh Thục phi, mặc dù trên người cũng cảm thấy hơi lạnh nhưng cũng may có mái hiên che cũng vẫn khá thoải mái.

Đột nhiên, đông một tiếng, chỉ thấy Tống quý nhân ngã xuống đất, bất tỉnh nhân sự.

Thục phi kinh hồn, đứng lên run rẩy nói:"Mau, mau xem nàng làm sao vậy?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.