Gió đêm xuân, vũ yên động
Huyền cầm thanh động, Tinh như xuyết
Bầu trời đêm Tinh lan như vũ
Hoa phiêu nước lẻ Ám hương du
Doanh hoa thơm múi Phiên Nhiên động
. . .
Lạc Tử Hân chạm vào dây đàn, nhớ lại chuyện tuổi thơ, không nhịn được
hát lên câu ca dao. Âm thanh nhẹ nhàng, thấm vào nội tâm của người nghe. Tích Như đang thu dọn phòng ở bên cạnh, nghe bài hát này, tâm tình cũng đặc biệt tốt.
"Chủ tử, ca khúc này thật hay." Tích Như khen.
"Hồi nhỏ ta học ca khúc này từ mẹ ta..." Lạc Tử Hân cười nhẹ, nhớ tới
buổi tối hôm đó năm nàng mười một tuổi, có bắn pháo hoa trên bầu trời,
nàng xem pháo hoa cùng với nam hài đó.
"Chủ tử, tối hôm nay,
nghe nói Hoàng thượng thắp đèn ở Bách Phúc các." Đột nhiên, Tích Như
nghĩ đến gì đó, nói vòng vo:"Hai ngày nay, Phạm quý nhân kia thật có
phúc, Huệ tần mang thai, ngược lại làm cho Hoàng thượng chú ý tới nàng."
Phạm An Dung? Người đó cũng không phải loại người tĩnh tâm, Lạc Tử Hân
nhớ rõ trước khi sắc phong nàng ta làm chuyện tốt trong cung của nàng.
Nhưng gần đây, mọi tin tức trong cung đều xoay quanh chuyện của Huệ tần, một thời gian ngắn Lạc Tử Hân cũng không để ý nàng ta.
"Gần đây Phạm quý nhân có khoẻ không?" Lạc Tử Hân hỏi.
"Nàng? Chủ tử cũng không cần phải lo, nghe nói mấy ngày trước nàng còn
làm cho Lục tài nhân tức giận đến nỗi đêm không ngủ được." Tích Như nói
tất cả. Nhưng nàng là người thông minh, biết chủ tử có quan hệ với Lục
Nguyệt Nặc, nên bất luận là lỗi của ai, tóm lại nói đỡ cho Lục tài nhân nhất định là đúng.
Lạc Tử Hân cười nhẹ, nói:"Lúc này chắc Hoàng thượng sắp đến Bách Phúc các rồi ?"
Tích Như nói:"Nô tỳ cũng không biết chuyện này, dù sao liễn giá của
Hoàng thượng đi đến Bách Phúc các nhất định sẽ đi qua Thừa Di hiên của
chúng ta. Nhưng chủ tử, khi nào thì Hoàng thượng sẽ lật thẻ bài của
người ?"
Lạc Tử Hân liếc mắt nhìn nàng thật lâu, khoé miệng
nhếch lên, nhắm mắt lại, ngón tay ngọ khẽ chuyển động, tiếng đàn lại
vang lên. Tích Như thấy nàng không nói, cũng ngoan ngoãn ngậm miệng lại, tiếp tục thu dọn phòng.
Hai mắt Mục Nguyên Trinh khép hờ,
ngồi trên liễn giá đi về phía Bách Phúc các, nhưng khi vòng qua cầu
tiếng đàn giữ tim của hắn lại, âm nhạc kia rất quen thuộc...
"Tiếng đàn này từ đâu truyền đến ?" Mục Nguyên Trinh trầm giọng hỏi.
"Hồi Hoàng thượng, là từ chỗ Thừa Di hiên truyền tới." Thái giám Tiểu Lộ Tử khom người đáp lại.
"Thừa Di Hiên? Đó là ..." Mục Nguyên Trinh hơi nhíu mày, nghĩ về người ở đó rốt cuộc là vị nào.
Tiểu Lộ Tử vội tiếp lời nói:" Là Viên quý nhân, Viêm Tiêm Vũ tiểu chủ."
Mục Nguyên Trinh tìm tòi trong đầu một lát, đối với Viêm Tiêm Vũ này
thật sự không có ấn tượng gì cả. Tiếng nhạc kia như từ xa xưa vọng lại,
khi thì như dòng suối chảy xiết, khi thì vang dội như trong núi vọng
lại. Đáy lòng Mục Nguyên Trinh bị tiếng đàn kia hơi tác động.
"Bãi giá Thừa Di hiên..." Đột nhiên Mục Nguyên Trinh thay đổi chủ ý,
điều này làm cho Tiểu Lộ Tử kinh ngạc một lúc, nhưng lại dặn dò bọn thái giám chuyển hướng rất nhanh.
Hoàng thượng xuất hiện, làm Tích Như rất kinh ngạc, nhưng hết sức vui mừng, đang muốn báo cáo, lại bị
Mục Nguyên Trinh ngăn cản. Hắn vung tay ra hiệu cho tất cả thái giám chờ đợi bên ngoài, một mình chậm rãi đi vào.
Trong phòng như có
như không hương hoa lan nhàn nhạt truyền đến, thấm vào mũi hắn. Hắn híp
hai mắt lại, hưởng thụ mùi thơm này. Vẻ mặt người đánh đàn kia rất thanh nhã nhưng lại không dính chút bụi trần, như một tiên nữ hạ phàm. Lần
đầu thấy Lạc Tử Hân, Mục Nguyên Trinh có cảm giác này.
Có lẽ
Lạc Tử Hân rất chuyên tâm đánh đàn, không phát hiện ra Mục Nguyên Trinh
đến, mãi cho đến khi hắn đi đến trước đàn mới đột nhiên ngẩng đầu, đôi
mắt trong suốt như nước chăm chú nhìn hắn, cười nhợt nhạt, câu hồn
người.
"Tham kiến Hoàng thượng." Lạc Tử Hân đứng lên, nhẹ
nhàng hành lễ, vẻ mặt thản nhiên, dường như cũng không vì Hoàng đế tới
chơi ngoài ý muốn mà thay đổi nhanh chóng tâm tình kích động. Sự mạnh
dạn cùng khí chất tao nhã của nàng làm trong lòng Mục Nguyên Trinh âm
thầm thưởng thức.
Mục Nguyên Trinh tìm chỗ ngồi xuống, chăm
chú nhìn nàng vài lần, nói:" Hãy bình thân. Ngươi đánh đàn rất hay, có
thể nói cho trẫm biết tên ca khúc này không?"
"Hồi Hoàng
thượng, tên của ca khúc này là quay đầu nhìn lại, là một nữ tử chờ đợi
trượng phu về nhà, ca khúc có chứa cả tình yêu đối với trượng phu của
nàng, cũng diễn tả tâm nguyện hy vọng trượng phu đánh trận xong về nhà
sớm của nàng." Lạc Tử Hân nói.
Mục Nguyên Trinh hơi trầm ngâm một chút, cười nhẹ nói:" Sao ngươi học được khúc ca này ?"
"Là do một vị sư phụ của thần thiếp dạy." Lạc Tử Hân dừng một chút, ánh mắt hơi ảm đạm nói:"Chỉ là sư phụ đã quy tiên từ lâu."
Trong
lòng Mục Nguyên Trinh không khỏi có chút căng thẳng, hắn nhớ tới tỷ tỷ
của mình. Nàng thường xuyên đàn thủ khúc này trước khi lâm chung, cho
nên đời này hắn sẽ không quên được thủ khúc này, chỉ là người ấy đã qua
đời, hắn cho rằng đời này không có khả năng được nghe lại âm thanh này.
Nhưng hôm nay, không ngờ hắn lại có thể nghe được. Người đàn khúc này
giống hệt với tỷ tỷ, càng chuẩn xác hơn.
Đối với nữ nhân này, hắn xuất hiện cảm giác giống như vậy.
"Ngươi cũng thích hoa lan?" Ánh mắt Mục Nguyên Trinh chuyển về phía chậu hoa lan trên bàn.
Lạc Tử Hân hiểu được hành vi của mình giờ phút này đã làm cho trong
lòng Mục Nguyên Trinh xuất hiện gợn sóng không nhỏ, chỉ cần một chút
nữa, nhất định Hoàng thượng sẽ khắc sâu ấn tượng về nàng. Nàng liền âm
thầm cảm kích thời gian kiếp trước ở ngoài cung nghe được Hoàng thượng
nói chuyện với Thái hậu, không thì nàng làm sao biết được Hoàng thượng
thật sự yêu thích người ấy, việc ấy mãi mãi lấy làm tiếc. Nhưng mà, thời điểm kiếp trước nàng không biết sử dụng tài nguyên tốt như thế, cũng
may, ông trời cho nàng cơ hội trọng sinh này, nếu không nắm thật chắc,
thì thật sự rất có lỗi với ông trời. Hơn nữa, đối với hoa lan, không nói đến Hoàng thượng, trùng hợp là nàng thật sự yêu thích.
Ngay
sau đó, nàng cười nhợt nhạt nói:"Hồi Hoàng thượng, đúng vậy, thần thiếp
cũng yêu thích hoa lan, do đó sự phụ dạy thủ khúc này cho thần thiếp,
thì thần thiếp rất thích."
Mục Nguyên Trinh gật gật đầu, đi
đến trước mặt nàng, dùng ngón tay nhẹ nhàng nâng cằm của nàng lên, chăm
chú nhìn một lúc, nói:"Ta nhớ, hình như thân mình ngươi không khoẻ?"
"Thái y nói nói dùng một toa thuốc nữa sẽ có thể khỏi bệnh." Lạc Tử
Hân gật đầu nhẹ nhàng. Mặc dù ở mặt ngoài, vẻ mặt của nàng bình thản,
nhưng trong lòng đã trách mắng Mục Nguyên Trinh một lúc. Không hổ là đế
vương đào hoa, bổn cô nương chỉ bị bệnh mấy ngày, không ngờ có thể làm
cho hắn quên tất cả về nàng, quả nhiên hắn là người vô tình nhất trên
đời này. Thảo nào hậu cung này nhiều oán phụ như vậy, đều là do nam nhân giàu có nhất thiên hạ này làm cho cực khổ.
Nhưng trong lòng mắng thì mắng, khuôn mặt vẫn dịu dàng, nụ cười trong veo làm hắn động tâm.
Mục Nguyên Trinh gật gật đầu nói:"Trẫm sẽ nhớ kỹ ngươi, ngươi mau chóng chăm sóc tốt cơ thể, mấy ngày nữa trẫm sẽ trở lại thăm ngươi."
Trong lời nói này có chứa sự quan tâm, nếu là kiếp trước thì nàng nhất
định sẽ cảm động tới mức muốn ôm chặt bắp đùi của hắn khóc lóc chảy nước mắt, ngoảnh đầu lại nhìn chính là thật sự tuyệt vọng. Nhưng đáng tiếc,
nàng không còn là nữ nhân ngây thơ không biết gì của kiếp trước.
"Tạ ơn Hoàng thượng quan tâm."Vẻ mặt của Lạc Tử Hân rất cảm động, nhẹ nhàng bái lạy.
Mục Nguyên Trinh hài lòng gật đầu, đứng dậy chuẩn bị đi, nhưng lại dừng bước chân ở trước bàn. Trên bàn đặt một bức hoạ, giữa bức tranh là một
đoá hoa lan đang nở rộ. Người vẽ tranh phải là một người tinh tế, làm
hoa lan thanh nhã ý vị hiện ra trên giấy trông rất sống động.
"Tranh này là do ngươi vẽ sao?" Mục Nguyên Trinh tập trung chăm chú nhìn bức tranh kia.
"Thần thiếp tiện tay vẽ, không đẹp, làm Hoàng thượng chê cười." Vẻ mặt
của Lạc Tử Hân thẹn thùng, ngay lúc đó trên mặt đỏ ửng.
"Không, rất đẹp." Mục Nguyên Trinh ngẩng đầu liếc mắt một cái nhìn nàng, cười rời khỏi phòng.
Tiểu Lộ Tử hô vang dội:"Khởi giá Bách Phúc các."
Liễn giá của Hoàng thượng chậm rãi rời đi.
Mục Nguyên Trinh ngồi trên liễn giá, tâm tư có chút cảm thán, cho dù đã qua bao nhiêu năm, hắn đối với Kì Vân quận chúa, cũng chính là tỷ tỷ
ruột duy nhất của hắn, phần tình cảm kia cũng không có kẻ nào có thể
sánh bằng. Năm đó nhìn thấy nàng hương tiêu ngọc vẫn, đến nay trong lòng hắn vẫn tiếc nuối. Nay, vị ở trong Thừa Di hiên này làm cho hắn thấy
được bóng dáng của tỷ tỷ.
Hắn hít vào một hơi thật sâu. Còn hoa lan này, hắn lại nghĩ đến một người khác...
"Chủ tử, khó khăn lắm Hoàng thượng mới đến Thừa Di hiên một lần, lại đi nhanh như vậy, thật sự rất đáng tiếc." Tích Như bĩu môi, rất thất vọng.
Lạc Tử Hân thản nhiên mỉm cười, không phản ứng gì.
Bởi vì nàng hiểu được, nàng đang câu một con cá lớn, hơn nữa cá sắp cắn câu, không phải sao?
Đêm khuya, chắc chắn tất cả mọi người đã đi vào mộng đẹp, chỉ có Lạc Tử Hân trằn trọc không ngủ được.
Hôm nay là sinh nhật của phụ thân, đáng tiếc nàng không có cách nào gặp phụ thân được, thật là đáng tiếc. Nhưng ít nhất phụ thân còn sống, nhớ tới cảnh kia ở kiếp trước, trong lòng Lạc Tử Hân giật mình, hết buồn
ngủ.
Nếu không thể ngủ được, nàng khoác áo, đi ra khỏi Thừa Di hiên. Buổi tối trong cung rất lạnh lẽo, nhưng thích hợp để nàng thả
lỏng tâm tình.
“Phụ thân, sinh nhật vui vẻ." Lạc Tử Hân ngẩng
đầu nhìn bầu trời, tuy rằng ánh sao ảm đạm, nhưng qua ánh sáng mông lung này, dường như nàng thấy được khuôn mặt từ ái của phụ thân, có một ý
nghĩ thôi thúc muốn đưa tay ra vuốt ve, nước mắt chậm rãi tuôn ra.
Một lúc sau, Lạc Tử Hân rũ mắt xuống, khẽ thở dài, quay người lại đang
muốn trở về, lại đụng vào một người, suýt nữa xô ngã nàng.
Người nọ ngã, trong quần áo rơi ra một đống trang sức tiền bạc, hoảng sợ phát ra tiếng.
"Tâm Nhuỵ?" Lạc Tử Hân nhận ra nàng, nàng là nha hoàn bên cạnh Như phi, đang dùng ánh mắt hoảng sợ bất lực nhìn nàng.
Lạc Tử Hân nhớ rõ cảnh tượng này, kiếp trước đã từng xảy ra, Tâm Nhuỵ cũng đụng vào nàng, rơi tiền bạc ra.
Thỉnh thoảng Lạc Tử Hân cũng thấy khó hiểu, vì sao hoàn cảnh chung
quanh của nàng hiện tại khác với nhiều chuyện của kiếp trước, ngay cả
trong cung mọi người cũng đã có chút thay đổi, ví dụ như Lục Nguyệt Nặc
không vào cung, nhưng kiếp này nàng ta lại cùng đợt tuyển tú vào cung
với nàng. Tuy rằng nhiều chuyện không giống, nhưng nhiều chuyện quan
trọng vẫn cứ giống kiếp trước, chẳng lẽ bất kể người chung quanh và hoàn cảnh thay đổi như thế nào, cuối cùng kết quả vẫn chỉ về cùng một hướng
sao?
Lạc Tử Hân rùng mình một cái.
"Đây là tiền bạc đúng không?" Lạc Tử Hân hỏi lời giống hệt kiếp trước.
"Phải...Phải..." Sắc mặt Tâm Nhuỵ trắng bệch, hoảng sợ nhìn nàng, nói lắp bắp.
"Với thân phận của ngươi, tài vật này nhất định không phải là của ngươi, ngươi trộm đi?'' Lạc Tử Hân trầm mặt.
"Viên quý nhân tha mạng, là nô tỳ lấy của Như phi nương nương, lần sau
nô tỳ không dám, chỉ là gia cảnh nô tỳ không tốt, nghĩ lấy của nàng đổi
lấy ít tiền, có thể giúp một chút việc cho người nhà, bệnh của mẫu thân
nô tỳ thật sự rất nặng." Tâm Nhuỵ quỳ rạp xuống đất, khóc lóc van xin,
nói.
Lạc Tử Hân chăm chú nhìn nàng, yên lặng không nói. Nàng
nhớ rõ kiếp trước nàng trói Tâm Nhuỵ đi gặp Như phi, sau đó nha đầu lia
bị giáng xuống Hoán Y cục, có lẽ những ngày sau đó nàng thật sự rất thê
thảm.
Nàng không nên tạo ra tội ác này!
Nghĩ tới điều này, Lạc Tử Hân đang định nói ra, ánh mắt lại thấy được một chút màu lam ở góc tường, đó là Như phi!
Đột nhiên, nàng hiểu ra tất cả, có lẽ Tâm Nhuỵ trộm tài vật ra khỏi
cung, cũng là do Như phi sai khiến, như vậy kiếp trước nàng giao Tâm
Nhuỵ tới trước mặt Như phi, chính là tát một cái vào mặt của Như phi.
Cho nên, nàng biết nên làm như thế nào rồi.
"Nếu muốn cứu mẹ ngươi, không nên làm việc lỗ mãng như vậy. Ngày hôm
nay coi như bản quý nhân không có nhìn thấy cái gì, lần sau không thể
làm như thế này nữa." Lạc Tử Hân quay lưng lại, ý tứ đã vô cùng rõ ràng.
"Cảm ơn Viên quý nhân, cảm ơn." Tâm Nhuỵ liên tục dập đầu, đứng dậy chuẩn bị đi.
Lạc Tử Hân nhẹ nhàng thở ra, âm thanh bén nhọn lại truyền đến bên tai.