"Huệ tần này có long
thai, trái tim Hoàng thường đều bay đến chỗ nàng ta, không còn lo lắng
những người chúng ta." Phạm An Dung ăn quả hạch đào ( quả óc chó) trên
bàn, không chút để ý nói chuyện phiếm.
Lưu Ti Ngữ và Lục
Nguyệt Nặc ngồi đối diện nàng, lê quý đôn, nghe trong câu này mười phần
ghen tuông, trong lòng cũng có chút đồng cảm.
Sau khi ăn xong
bữa tối, trong phòng Lục Nguyệt Nặc đã có thêm hai vị khách này. Cho dù
nói như thế nào, cũng là những tú nữ cùng tiến cung, ngoài mặt quan hệ
coi như tốt, cho nên cũng thường xuyên đi lại.
"Vậy cũng
không phải, một tháng Hoàng thượng nới đến cung của ta vài lần, nhưng đi chỗ Huệ tần thì không đếm nổi, nghe nói thời gian trước mỗi ngày đều
lật bài tử của nàng." Lưu Ti Ngữ không nhịn được nói vài câu.
"Các ngươi cũng tốt, ta tiến cung lâu như vậy, ngay cả lật bài tử của
ta, Hoàng thượng cũng chưa lật một lần, chỉ sợ là muốn..." Trong
lòng Lục Nguyệt Nặc rất thê lương.
"Nguyệt Nặc muội muội,
ngươi cũng đừng nghĩ nhiều, nói không chừng một ngày Hoàng thượng sẽ coi trọng ngươi. Ngươi nhìn Huệ tần kia đi, tiến cung cùng chúng ta, hiện
tại đã bay lên đầu cành. Ngươi nói nàng dựa vào cái gì? Chẳng phải là
vận khí sao?" Phạm An Dung ăn quả cam, vẻ mặt viết rõ chữ bất mãn.
"Lời này nói đúng nha, nếu không phải ngày đó Hoàng thượng tới, nàng đã sớm bị Thái hậu đoạt tư cách tuyển tú, hiện tại còn chưa đến phiên nàng ta hô phong hoán vũ ở trong cung." Lưu Ti Ngữ lạnh lùng nói.
Phạm An Dung thở dài, đùa nghịch quả cam trên tay, vẻ mặt có chút thờ
ơ:"Đúng vậy, vỗn được cưng chiều lên trời, lại có long thai, càng ghê
gớm hơn." Phạm An Dung khẽ cắn môi dưới.
Đối với Huệ tần,
trong lòng nàng cũng rất ghen tỵ, buổi sáng hôm nay nhìn nàng ta kiêu
ngạo không để ai trong mắt, nghĩ lại trong lòng thấy buồn nôn.
"Lời này rất đúng, ngay cả Hoàng hậu nàng ta cũng không để trong mắt,
chứ đừng nói đến những người như chúng ta. Ngươi nhìn, hôm nay Hoàng
hậu tức giận lắm rồi." Lưu ti Ngữ vừa nói vừa cười khanh khách. lê quý
đôn
Phạm An dung cũng thêm vào vài tiếng cười, lại nói:"Nhưng
nếu nàng ta sinh hoàng tử, chỉ sợ càng được sủng ái, những người chúng
ta có thể càng ... Ài..."
Trong phòng rất trầm tĩnh, lời nói
của Phạm An Dung như ném hòn đá vào dòng sông, mặc dù không dậy sóng quá lớn nhưng những gợn sóng kia cũng không phải là nhỏ.
"Hôm nay nơi này thật náo nhiệt." Lạc Tử Hân cùng Trình Ngọc Dao đi vào phòng.
"Các ngươi tới thật đúng lúc, đã có trái cây." Lục Nguyệt Nặc thấy Lạc Tử Hân đến đây, rất vui vẻ.
"Ngọc Dao muội muội, muội thêu khăn tay đẹp này sao?" Phạm An Dung cầm lấy khăn tay của Trình Ngọc Dao, nhìn ngắm.
"Ừ, gần đây trong lúc rảnh rỗi, thêu vài cái, vốn định đưa cho Nguyệt
Nặc tỷ tỷ, không nghĩ mấy vị đã đến đây, vẫn đủ tặng." Trình Ngọc Dao
thản nhiên cười.
Tính tình Trình Ngọc Dao luôn bình thản,
không tranh với đời, chỉ thêu thùa để giết thời gian. Lục Nguyệt Nặc
thấy nàng hay tặng những bức tranh thêu, lập tức cười nhận.
Đang yêu thích, nhưng cửa lại truyền đến âm thanh nũng nịu làm cho tất cả mọi người hơi sửng sốt.
Huệ tần, không thể ngờ nàng lại đến Thính Vũ hiên, điều này làm cho tất cả mọi người có chút kinh ngạc.
"Sao lại dùng ánh mắt kỳ quái như vậy nhìn Bổn cung?" Huệ tần cười
khanh khách, tìm vị trí ngồi xuống:"Lâu không thấy chúng tỷ muội tụ,
nghe nói hôm nay mọi người tụ tập ở đây, nên cũng tới cho náo nhiệt."
Nói xong lời này, trong lòng mọi người không khỏi bồn chồn, hôm nay gặp nhau vốn là tuỳ ý của mình làm, cũng không cố ý cùng đến, tin tức của
Huệ tần cũng thật quá linh thông, chỉ sợ ở đây có ngụ ý gì. Trong lòng
Lạc Tử Hân thầm nghĩ.
"Huệ tần nương nương đến đây, đương nhiên chúng ta hoan nghênh." Lục Nguyệt Nặc tươi cười, cùng mọi người hành lễ.
Huệ tần hé miệng mỉm cười, thấy mấy bức tranh thêu trên bàn, nói:"Bức tranh thêu tinh xảo này là do ai thêu?"
"Hồi nương nương, Ngọc Dao bất tài, tuỳ tùy tiện tay thêu." Trình Ngọc Dao cung kính trả lời.
Phạm An Dung cười cười, lấy ra một bức tranh thêu uyên ương, nhẹ nhàng
xoa vài cái, trong mắt lộ ra vẻ thưởng thức, nói:" Tài thêu của Ngọc Dao muội muội, tinh diệu vô song, thế nào thì ta vẫn kém hơn,nhưng nghe nói tài thêu này của Ngọc Dao muội muội là gia truyền sao?"
Trình Ngọc Dao vội vàng nói:" Tỷ tỷ khen nhiều, quả thật là gia truyền, nhưng Ngọc Dao học nghệ không tinh thông, khiến mọi người chê cười rồi."
"Ta xem xem?" Huệ tần lấy bức tranh thêu trong tay Phạm An Dung cẩn
thận xem xét. Chỉ thấy uyên ương kia thêu tinh xảo giống như chúng đang
sống vậy:" Tài nghệ thêu của Trình Bảo lâm có thể nói là hạng nhất, bổn
cung nhìn cũng thấy thích."
"Uyên ương này thật ra là vật cát
tường. Lê Quý Đôn. Ta thấy bây giờ Huệ tần nương nương đúng là người có
phúc thật xứng với bức tranh thêu này." Phạm An Dung cười nói.
Vỗ mông ngựa đúng lúc, Huệ tần nhất thời cười tươi như hoa, ánh mắt
nhìn Trình Ngọc Dao, nói:" Cũng không biết muội muội có thể bỏ thứ yêu
thích không?"
Trình Ngọc Dao cười nhẹ:" Bức tranh thêu này vốn là tặng cho các tỷ muội, nếu Huệ tần thích thì cầm đi."
Huệ tần cũng không khách khí, trực tiếp bỏ bức tranh thêu uyên ương vào trong lòng, nói:"Nói đến phúc khí, bổn cung vận khí cũng tốt, nhưng
phúc khí là một chuyện, cũng tuỳ người, có những người trời sinh mạng
quý, có người trời sinh mạng tiện."
Lời này rõ ràng là châm
chọc những người khác trong phòng này không có phúc khí, bởi vì đến nay, số lần những nữ nhân ở trong phòng này được Hoàng đế sủng hạnh chỉ đếm trên đầu ngón tay, trừ Huệ tần.
Cho nên, ngoài miệng mọi người không nói, trong ánh mắt có thêm vài phần oán niệm, chính là giận mà không dám nói.
Lạc Tử Hân mỉm cười, âm thầm cười lạnh. Nếu Huệ tần này không biết tthu liễm lại, chỉ sợ...
. . . . .
Thái Càn cung là nơi Hoàng thượng phê duyệt tấu chương hằng ngày. Lúc
này, Mục Nguyên Trinh đang ngồi trước bàn, nhưng không có tâm trạng nhìn mấy cuốn sổ đó, trong lòng lại nghĩ một việc trong triều vào buổi sáng, sắc mặt xanh mét. Lâm Thái phó ỷ vào địa vị trong triều làm mất mặt mũi của Hoàng đế, nghĩ đến chuyện này, Mục Nguyên Trinh vỗ mạnh vào bàn,
cái chén trên bàn bị nảy lên một chút, nước trà đổ ra.
Thái
giám Tiểu Lộ Tử nhìn vẻ mặt Hoàng thượng, vốn là nơm nớp lo sợ đứng một
bên, Mục nguyên Trinh vỗ bàn làm hắn sợ tới mức quỳ trên mặt đất, run
rẩy nói:" Hoàng thượng, có việc gì không thoả đáng ạ?"
"Gần đây Hiền phi thế nào?" Mục Nguyên Trinh hoà hoãn lại giọng điệu, trầm giọng hỏi.
Hắn nhớ rõ đã hơn một tháng rồi không vào trong cung của Hiền phi.
Tiểu Lộ Tử lau trán đầy mồ hôi, nói:"Hồi Hoàng thượng, theo nô tài
biết, mấy ngày nay Hiền phi nương nương không có việc gì, luôn ở trong
cung của mình, chưa từng đi ra."
Mục Nguyên Trinh khẽ gật đầu, dường như vừa lòng với đáp án đó. Lê Quý Đôn
Lâm Thái phó này là phụ thân của Hiền phi Lâm Vãn Tình, trong triều phụ thân diễu võ dương oai, trong hậu cung nữ nhi ngang ngược kiêu ngạo
ương ngạnh, nếu không trừng trị một đôi phụ thân và nữ nhi này, mặt mũi
của Mục Nguyên Trinh để đâu.
Nữ nhân hậu cung có thiên ti vạn
lũ (nhiều) quan hệ với tiền triều, có đôi khi Mục Nguyên Trinh cũng rất
mệt, rất muốn tìm kiếm một chút đơn giản.
Đơn giản? Mục Nguyên Trinh nhớ tới một người.
"Đêm nay thắp đèn ở Thừa Di hiên." Mục Nguyên Trinh vừa nói xong lại vùi đầu vào trong đống tấu chương.
Tiểu Lộ Tử hơi giật mình, vị tiểu chủ trong Thừa Di hiên này lại được lật bài tử, xem ra Hoàng thượng kiếm sự mới mẻ.
Thời điểm Mục Nguyên Trinh đi đến Thừa Di hiên, vẫn không có người thông báo, một người nhẹ nhàng đi vào.
Trong phòng, nữ tử mặc váy dài mỏng màu lam, vẫn phù dung kế, đai lưng
ngọc bích, hiện ra dáng người mềm mại tinh tế. Hai tay của nàng đan chéo đùa nghịch, dường như rất chuyên tâm với trò chơi, hồn nhiên không biết phía sau Hoàng thượng đã đi vào.
"Ngươi đàn làm cái gì?" Mục
Nguyên Trinh nhìn chốc lát, thật sự không hiểu được nàng đang nghịch cái gì, không nhịn được mở miệng hỏi.
"Hoàng thượng, thần thiếp không biết Hoàng thượng tới, xin thứ tội." Lạc Tử Hân hành lễ rồi cười ngọt ngào.
Mục Nguyên Trinh cảm thán khí chất tao nhã của nữ tử này, ngay cả nhận
tội cũng có vẻ ngay thẳng như thế, to gan cũng không kém phần thanh
lịch. Nụ cười của nàng có đẹp khuynh thành nhưng không tục, chính là
thản nhiên thanh nhã, làm tâm hồn người ta sợ hãi. Nụ cười của nàng rất
ngọt, trong ngọt có sự đáng yêu, làm cho người ta không đành lòng dời
mắt.
"Không cần đa lễ, nói cho trẫm, người đang nghịch cái gì?" Mục Nguyên Trinh vẫn tò mò động tác vừa rồi của nàng.
"Đây là diễn bóng của dân gian, Hoàng thượng có muốn chơi cùng không?" Lạc Tử Hân nghịch ngợm trừng mắt nhìn hắn.
"Được! Chơi như thế nào?" Mục Nguyên Trinh bị nụ cười của nàng hấp dẫn.
Lạc Tử Hân cười nhợt nhạt, kéo tay hắn, cùng tay của mình tạo thành một tư thế, chỉ về phía vách tường nói:"Hoàng thượng, người xem, có giống
hai người không?" _Lê Quý Đôn_
Mục Nguyên Trinh nhìn theo phía nàng chỉ, quả nhiên dưới ngọn đèn mờ, nhìn như hai con người nhỏ, không khỏi cười thú vị, nói:" Thú vị."
"Tướng công, người muốn ăn cái gì?" Thanh âm Lạc Tử Hân ngọt ngào nói.
Đùa nghịch vài ngón tay, đè thấp âm thanh xuống giả vờ như giọng nam nói:"Nương tử, ta đói bụng, ta muốn ăn thịt nướng."
Lại đổi thành giọng nữ nói:"Không có thịt, chỉ có rau cải trắng, ngươi thích ăn không?"
Mục Nguyên Trinh lại vui cười, nói:" Nương tử thật hung dữ, vi phu sợ, cải trắng liền cải trắng đi."
Lạc Tử Hân cười khanh khách, hai má hơi đỏ ửng, cười nhạt nói:"Nữ tử
trong dân gian đều cùng phu quân sống một cuộc sống đơn giản bình thường như thế, cãi nhau đấu võ mồm cũng là tình thú."
Khoé miệng
Mục nguyên Trinh cong lên, áp sát vào tai nàng nói:" Nhưng hiện tại vi
phu thật sự muốn ăn thịt nướng, nhưng thịt này chỉ có ở trên người của
ngươi."
Hàm nghĩa trong lời nói của hắn , sao Lạc Tử Hân không hiểu, gục đầu xuống. Mục Nguyên Trinh cười cười, ôm lấy thân nàng, đi
về phía giường.
Một đêm mây mưa thất thường, đèn nến đỏ, hắn thoả mãn ngủ thật say, thật lâu rồi không có hương vị ngọt ngào như thế.
Lúc đó bầu trời mới sáng, Mục Nguyên Trinh đã bị Tiểu Lộ Tử làm thức
giấc, mở hai mắt, nhìn thoáng qua Lạc Tử Hân bên cạnh, đáy lòng vẫn đang kích động. Nhưng âm thanh Tiểu Lộ Tử kêu càng to, hắn không khỏi
quát:"Chuyện gì!"
"Hoàng thượng, không tốt, xảy ra chuyện lớn!" Thanh âm Tiểu Lộ Tử run run.