Mơ Ước Hậu Vị

Chương 16: Chương 16: Sóng gió hoa mai (8)




"Hoàng thượng..." Vẻ mặt Hoàng hậu kinh ngạc, con ngươi chuyển hướng nhìn về Mục Nguyên Trinh.

Mục Nguyên Trinh sớm nhìn ra sự nghi vẫn trong ánh mắt của mọi người, nói tiếp:"Trình Ngọc Dao hạ độc là thật, tội không thể tha. Nhưng Lục Nguyệt Nặc là chủ nhân của Thính Vũ hiên, dành cho nơi như vậy, biết mà không báo cho nên cùng tội."

Lý do này của Hoàng thượng nghe hoang đường cỡ nào không thể nói lý, nhưng hắn là đế vương, cho dù cố tình muốn gán tội cho người khác, cho dù là người ngoài nghe vô lý, đó cũng thành có lý. Bởi vì, hắn chính là hoàng đế đương triều.

Hoàng đế Nhân Tông Mục Nguyên Trinh của triều Đạo Võ có ngôi vị hoàng đế là nhờ đoạt vị, dùng vũ lực trấn áp thiên hạ sư dụng chính sách trị quốc bạo lực của hắn, lòng nghi ngờ của hắn rất nặng, từ trước đến nay tác phong đều là giết một người răn trăm người. Cho nên, ở phía hậu cung, thà rằng giết oan chứ không không bao giờ thả người.

Nhìn vẻ mặt của Lục Nguyệt Nặc và Trình Ngọc Dao khi bị lôi xuống, trong ánh mắt mang vẻ tuyệt vọng, Lạc Tử Hân không nhịn được kêu một tiếng:"Hoàng thượng..."

Mục Nguyên Trinh nhìn nàng, đi đến trước mặt nàng, lấy tay nắm lấy ngón tay nàng, có chút đau, nhưng nàng vẫn chịu được. Hắn nhìn nàng thật chăm chú trong chốc lát, nói:"Ngươi cũng muốn đi Hoán Y cục sao?"

Lạc Tử Hân ngậm miệng lại, bởi vì nàng biết rõ, hoàng đế là vô tình, hắn nói ra thì nhất định sẽ làm.

Trận phong ba này khắc sâu trong lòng mọi người, nghe nói Hiền phi tức giận quăng hết đồ vật trong cung, mà Huệ tần lại càng được Hoàng thượng ban thưởng và chăm sóc, trong lòng mỗi người trong cung đều có thêm một danh hiệu, người đi xu nịnh Huệ tần cũng càng nhiều.

" Lượng xạ hương mà Huệ tần hít phải chỉ là lượng nhỏ, theo lý thì sẽ không xảy thai nhanh như vậy." Đây là lời Sở Lăng Thiên nói với nàng.

"Ý của ngươi là còn có nguyên nhân khác sao?" Lạc Tử Hân tao nhã ngồi trên ghế, vẻ mặt lười nhác, tuy như thế nhưng Sở Lăng Thiên vẫn thấy trong ánh mắt của nàng có sầu lo.

"Thần không dám nói bừa, nhưng thần khuyên tiểu chủ vẫn nên tự bảo vệ mình trước."

Lạc Tử Hân cười nhẹ, nói:" Lời này của ngươi làm cho bản cung cảm giác có nhân vật lớn sau lưng thao túng việc này."

Sở Lăng Thiên cúi đầu không nói.

"Tích Như, cung nữ trong cung Như phi mà bị đưa vào Hoán Y cục, tên là gì?" Lạc Tử Hân nhìn trong gương thấy Tích Như đang chải đầu cho mình, lơ đãng hỏi.

Tích Như suy nghĩ một chút, nói:"Tên là Tâm Nhuỵ. Sao tiểu chủ lại nghĩ đến nàng?"

"Cùng bản cung đi một chuyến đến Hoán Y cục đi." Lạc Tử Hân cười nhẹ.

"A?" Tuy rằng Tích Như không rõ trong lòng chủ tử nghĩ gì nhưng vẫn ngoan ngoãn đi cùng nàng đến Hoán Y cục.

Muốn tìm được Tâm Nhuỵ không phải là chuyện dễ dàng, thời điểm gặp nàng (Tâm Nhuỵ) , thì nàng ta đã nằm trên giường hấp hối rồi. Chắc chắn nếu các nàng(Lạc Tử Hân) đi muộn một ngày thì cái mạng nhỏ của nàng đã không còn.

"Nàng ta đã xảy ra chuyện gì?" Tích Như hỏi các cung nữ khác, nhưng đổi lại là một sự hèn mọn cùng khinh thường.

Cuối cùng, có một cung nữ lớn tuổi gọi các nàng lại, nói:"Thời điểm nha đầu kia đến đây cũng chỉ còn lại nửa cái mạng."

"Không có ai cứu nàng sao?" Lạc Tử Hân nhíu mày.

"Cứu? Đã đến nơi này thì chỉ là một người hèn mọn, có qua được hay không toàn dựa vào vận may của chính mình." Cung nữ lớn tuổi lắc lắc đầu, tiếp tục cúi đầu giặt quần áo hoa sen lục sắc.

Theo bàn tay của cung nữ lớn tuổi, Lạc Tử Hân nhìn vào quần áo trong chậu. Những cung nữ này cũng thật đáng thương, cả ngày ngâm tay trong nước, trời đông giá rét tạo ra những vết lở loét, cũng không có ai quan tâm, tâm tình nàng cũng có chút thổn thức.

"Vậy nhìn nàng chết sao?" Lạc Tử Hân không cam lòng hỏi.

Tay của cung nữ lớn tuổi dừng lại, ngẩng đầu lên nhìn nàng một cái, nói:"Vị tiểu chủ này, nếu ngài có lòng tốt thì ìm người đến cứu nàng, ở trong cung này không ai quan tâm đến sống chết của các nàng, ánh mắt của những người Thái y viện đều nhìn lên trời, làm sao có thể đến quan tâm những người ở đây."

Lạc Tử Hân nghe trong lòng không khỏi có chút bi thương, bởi vì nàng nhớ tới hai người khác.

Chỉ nghe giọng điệu thở dài của cung nữ già ở phía sau, nói:" Nha đầu Tâm Nhuỵ vẫn là người có phúc."

Lạc Tử Hân mỉm cười, không có trả lời, đi vào phòng.

Trong phòng có một hương vị ẩm ướt mốc meo, Tâm Nhuỵ nằm ở trên giường, không có chút huyết sắc nào, chăn đệm đơn bạc làm hiện ra sắc mặt trắng bệch hoảng hốt của nàng.

Dường như nghe thấy tiếng bước chân, Tâm Nhuỵ mở hai mắt ra, hơi có vẻ trống rỗng. Nhìn thấy Lạc Tử Hân, vẻ mặt có chút kích động, nhưng cũng chỉ khẽ co rút cơ mặt, ấp úng nói gì đó, nhưng lại không phát ra âm thanh nào.

"Có phải ngươi muốn nói ngươi oan uổng không?" Lạc Tử Hân đoán.

Trong mắt Tâm Nhuỵ rưng rưng, đôi môi hé mở, nhưng trừ những giọt nước mắt khô cạn trên môi ra, không có âm thanh gì.

Lạc Tử Hân tiến lên, đắp chăn cho nàng, chỉ cảm thấy bàn tay lạnh lẽo tê buốt:"Bản cung cho rằng, hiện tại ngươi lo lắng nhất hẳn là cha mẹ của ngươi, nghe nói bọn họ nghèo khổ vô cùng, ngươi còn có một đệ đệ năm tuổi."

Tâm Nhuỵ cố sức mở hai mắt, có lẽ trong lòng suy nghĩ vì sao Lạc Tử Hân biết rõ chuyện của nàng như vậy.

"Ngươi yên tâm, ta sẽ nghĩ cách chữa khỏi bệnh cho ngươi. Ta cũng sẽ tìm người chiếu cố cha mẹ và đệ đệ của ngươi." Lạc Tử Hân cười nhẹ.

Con ngươi Tâm Nhuỵ sáng lên một chút, ý trong lời nói của Lạc Tử Hân, nàng có thể hiểu được. Nhưng có một chỗ không rõ, cho nên nàng quay đầu ánh mắt kinh ngạc nhìn Lạc Tử Hân.

Lạc Tử Hân khẽ thở dài, nói: "Đến cùng, mạng này vẫn là ta nợ ngươi."

Đang nói thì cửa được mở ra, Tích Như mang theo Sở Lăng Thiên đến.

"Sở Thái y đồng ý giúp đỡ thì lòng ta rất cảm kích." Lạc Tử Hân khẽ mỉm cười.

Sở Lăng Thiên nhìn nàng thật sâu một lúc, cuối cùng nhắm mắt lại, nói nhỏ:" Tiểu chủ, có một số việc vẫn thiếu."

Lạc Tử Hân chỉ cười cười, nụ cười đầy thâm ý. Nàng xoay người đi ra, để lại câu:" Ta tin tưởng y thuật của Thái y nhất định có thể khởi tử hồi sinh."

Đối với nàng, Sở Lăng Thiên chỉ có thể lắc đầu, nam nhân sợ nhất là cái gì, chính là tin tưởng một nữ nhân, sau đó làm ra những chuyện ngay cả mình cũng không tưởng được. Như hiện tại, làm viện phán, làm sao hắn có thể chạy đến Hoán Y Cục trị bệnh cho một nha hoàn.

Nghĩ vậy, Sở Lăng Thiên rùng mình một cái.

"Chủ tử, chúng ta cứu nàng, tiếp theo nên làm gì?" Tích Như đến bên cạnh Lạc Tử Hân.

"Ừ, mang nàng về Thừa Di hiên." Lạc Tử Hân nói.

" Nhưng nàng là nha hoàn mà Như phi bỏ, chúng ta làm như vậy, không phải sẽ đắc tội Như phi sao?" Tích Như hoảng sợ hỏi.

"Nàng ta sẽ làm nhưng không tạo nên sóng gió gì." Lạc Tử Hân có vẻ tràn đầy tự tin.

"Nhưng là..." Tích Như đầy một bụng thắc mắc, nhưng nhìn vẻ mặt chủ nhân cũng chẳng biết nói cài gì.

Có Sở Lăng Thiên tự tay trị liệu, đương nhiên thân thể Tâm Nhuỵ sẽ không có vấn đề gì, chỉ cần điều trị tốt vài ngày là có thể hồi phục, đây là ý kiến của Sở Lăng Thiên nói với nàng trước khi đi.

Cho nên, Lạc Tử Hân giao cho người của Hoán Y cục chăm sóc nàng, cho chút bạc, những cung nữ này tự nhiên sẽ không làm khó một quý nhân.

Từ trong phòng Tâm Nhuỵ đi ra, Lạc Tử Hân rất tình cờ gặp Trình Ngọc Dao và Lục Nguyệt Nặc đã bị biếm vào đây.

Cho nên, Tích Như lập tức nghĩ ra, đột nhiên chủ tử tới đây gặp Tâm Nhuỵ, cũng không phải là mục đích chính, gặp hai chủ tử này mới là việc chính của chủ tử. Khả năng tình cờ này thật sự không phải là tình cờ.

"Tỷ tỷ, chúng ta oan uổng." Lục Nguyệt Nặc nhìn thấy Lạc Tử Hân, nước mắt uỷ khuất chảy ra như suối.

Trình Ngọc Dao thì tương đối bình tĩnh hơn rất nhiều, nhưng khả năng là do tính tình của nàng, bình tĩnh với tình trạng hiện nay. Chỉ là, Lục Nguyệt Nặc thì không yên ổn như thế, đầu tiên nàng bị liên luỵ mà không thể hiểu nổi, còn nữa, tính tình của nàng không có lạnh nhạt như vậy.

"Ta biết, nhưng bây giờ tất cả chứng cứ đều bất lợi với các ngươi, bây giờ thật sự không có cách nào." Lạc Tử Hân thở dài.

"Nhưng hai chũng ta phải ở lại ... Hoán Y Cục tại này cả đời sao?" Lục Nguyệt Nặc nhìn xung quanh, chỉ nghe thấy tiếng nước chảy giặt quần áo, lại nghĩ tới mấy ngày hôm trước có cung nữ bị đánh đến chết, trong lòng liền rùng mình. Lại nói, như thế nào thì nàng cũng là con gái của quan viên trong triều, nếu cuộc sống của nàng giống với người đê tiện đó thì thật không có tự tôn, thế thì không bằng giết nàng đi.

"Nguyệt Nặc, Ngọc Dao, trước đừng có gấp, tỷ tỷ sẽ nghĩ cách." Thời điểm trước mắt, Lạc Tử Hân chỉ có thể tạm thời an ủi các nàng trước, tuy rằng an ủi này chẳng có chút đáng tin cậy nào cả.

Ít nhất, trước mắt, các nàng cũng vẫn an toàn, đây là phần duy nhất làm Lạc Tử Hân thấy vui mừng. Về phần rốt cục ai là người hại các nàng, nhất định sẽ không chạy khỏi mắt thần của nàng.

Đêm nay, Mục Nguyên Trinh lại lật bài tử của Lạc Tử Hân.

Thường lui tới cũng thế, nàng lấy tiếng đàn làm động lòng người , làm cho Hoàng đế ngồi trước mặt nàng nghe đàn như si như say.

Một tay Mục Nguyên Trinh kéo nàng ngồi lên đùi hắn, ngửi hương thơm trên người nàng, nhàn nhạt, không giống các nữ nhân khác đậm và rực rỡ. Nàng luôn có thể cho hắn cảm thấy mùi thơm ngát thầm vào tâm tì ( Tim, lá lách), mà loại thanh nhã này đúng là hắn cần có.

Hắn hôn trán nàng, nhìn con ngươi dịu dàng như nước của nàng, giống như bầu trời đêm, giống như ánh sáng ngọc, như một hồ nước trong, giống như mắt phượng, khắc sâu vào tim hắn.

Mục Nguyên Trinh ôm nàng trong lòng, đè dưới thân, cởi quần áo trên người nàng, cùng giai nhân đi đến thiên đường.

Sáng sớm, khi tỉnh lại , Lạc Tử Hân đã tỉnh, dùng cặp mắt to linh động của mình nhìn hắn.

"Trên mặt trẫm có cái gì sao?'' Mục Nguyên Trinh nhìn vẻ tươi cười đáng yêu trên mặt nàng, đáy lòng có chút nhu tình.

"Có, có hai chữ phu quân ." Lạc Tử Hân cười khúc khích.

"Vậy cho trẫm nhìn xem, có phải trên cổ ngươi có hai chữ nương tử không." Nói xong Mục Nguyên Trinh liền tiến về phía nàng, hai người lại đánh nhau kịch liệt một trận.

Qua trận náo loạn này, thời gian đã không còn sớm, Mục Nguyên Trinh được Lạc Tử Hân hầu hạ mặc quần áo.

"Nghe nói, ngày hôm qua ngươi đi đến Hoán Y Cục." Con ngươi Mục Nguyên Trinh thật sâu, sắc mặt trở nên ngưng trọng.

"Vâng, nhìn nha đầu Tâm Nhuỵ kia, nàng thật đáng thương." Lạc Tử Hân khẽ thở dài.

Trong hoàng cung này quả nhiên không có điều gì là bí mật, đã truyền đến tai Hoàng đế nhanh như vậy, hoàn hảo, nàng có chuẩn bị.

Mục Nguyên Trinh hơi chần chờ, nói:"Tâm Nhuỵ? Là ai?"

Lạc Tử Hân dừng một chút, đi đến trước người của hắn quỳ xuống, nói:" Hoàng thượng, người có thể cho phép thần thiếp mang nha đầu kia đến Thừa Di hiên được không?"

"A?" Mục Nguyên Trinh không ngờ nàng lại thỉnh cầu hắn điều đó, hắn tưởng nàng sẽ thỉnh cầu vì hai người kia.

" Không lừa gạt Hoàng thượng, Tâm Nhuỵ vốn là thị nữ trong cung của Như phi, bởi vì phạm sai lầm mà bị biếm vào Hoán Y cục, nhưng nàng là họ hàng xa của mẹ thần thiếp, cho nên không đành lòng nhìn nàng vất vả như thế." Lạc Tử Hân gục đầu xuống nói.

Trong lòng Mục Nguyên Trinh thở phào sắc mặt cũng dịu xuống, lấy tay nhẹ nhàng nâng nàng dậy, nhìn nàng nói:"Ngươi muốn nhận nàng ta không phải không thể , chỉ là..."

Hắn dừng một chút, nói:"Theo quy củ trong cung, quý nhân trong cung chỉ cho phép có bốn cung nữ theo hầu, hiện tại Thừa Di hiên đã đủ. Trừ phi..."

Mục Nguyên Trinh nhìn nàng im lặng không nói, Lạc Tử Hân ngẩng đầu nhìn thẳng hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.