Mơ Ước Hậu Vị

Chương 59: Chương 59: Tính kế (hai)




Trải qua mọi cách thăm dò, hơn nữa tự mình gặp mặt phụ thân một lần, Hiền phi mới biết được toàn bộ sự việc, miệng không khỏi hít vào vài ngụm khí lạnh.

Thì ra phụ thân nàng thật sự giống như lời mẫu thân đã nói, rước một con hát vào trong phủ, chỉ là nữ nhân này cũng không phải dạng hiền lành, cả ngày lẫn đêm cứ quấn lấy phụ thân. Cũng không biết là phụ thân uống nhầm thuốc gì, hễ nàng ta nói gì thì đồng ý cái đó, tốn vô số bạc ở trên người nàng ta.

Hơn nữa, khoảng thời gian trước nữ nhân này còn xúi giục phụ thân mua một mảnh đất, nói là muốn đầu cơ sinh lợi gì đó, kết quả lại bị người ta lừa cho một vố, đất còn chưa tới tay, trong nhà vì thế mà thua lỗ một khoản tiền thật lớn. Nhưng điều khiến nàng cực kỳ kinh hồn khiếp vía chính là phụ thân lại dám lấy một khoản bạc mà hoàng thượng ban xuống nhằm cứu trợ thiên tai để lấp đầy khoản nợ kia, mà đây lại là chủ ý của nữ nhân kia.

Trong lòng Hiền phi thật không thể hiểu được, rốt cuộc nữ nhân này có bản lĩnh gì mà khiến cho Thái Phó đại nhân Nhất Phẩm đương triều lại mất đi lý trí, làm ra nhiều chuyện khác người như vậy, ngay cả nữ nhi như nàng cũng chưa từng có bản lĩnh lớn đến thế.

Mà nguyên nhân Xương Quảng Vương gia lại làm một bản tấu vạch tội phụ thân là vì trông thấy nữ nhân Liễu Chi này bên cạnh phụ thân. Chính vì quá ghen tuông nên hắn trực tiếp đánh nhau với phụ thân ở trên đường. Hóa ra nữ nhân Liễu Chi này đúng là nữ nhân của Xương Quảng Vương gia, rốt cuộc lúc này phụ thân về lại nhà.

Không những thế, Xương Quảng Vương gia còn hạch tội lên triều đình, nói là phụ thân đoạt người của hắn không tính còn trực tiếp vạch tội phụ thân làm thiếu hụt khoản tiền cứu trợ thiên tai, sự việc đó khiến nàng cực kỳ đau đầu, nếu như hoàng thượng thực sự cho người điều tra chuyện này thì phụ thân đúng là đã phạm phải tội lớn.

Đối mặt với tình huống như vậy Hiền phi cũng chỉ có thể lắc đầu, ai nói trên đầu chữ sắc có cây đao làm gì, trách không được người khác, còn không phải do những việc làm sai lầm của phụ thân sao. Nhưng mà, lại không thể mặc kệ phụ thân của mình, điều này càng khiến nàng càng đau đầu hơn.

...

Lạc Tử Hân ngồi trên giường nhắm mắt dưỡng thần, để Tích Như bóp chân cho mình, nghe nàng ta bẩm báo, khóe miệng khẽ cong lên.

“Lâm Thái Phó thật sự đi tìm Hiền phi rồi sao?” Lạc Tử Hân thản nhiên nói ra.

Tích Như nhẹ gật đầu, nói: “Dạ, hoàn toàn chính xác. Nương nương, kế tiếp, chúng ta nên làm thế nào?”

Lạc Tử Hân cụp mắt xuống, đúng vậy, toàn bộ đều là chủ ý của nàng. Quả nhiên không ngoài dự liệu, háo sắc chính là bản tính của nam nhân, mà tất nhiên nam nhân như Lâm Thái Phó cũng không chịu nổi loại cám dỗ này, tự nhiên đã bị mắc lừa, thật không ngờ lời nói bên gối của mỹ nữ này lại có tác dụng. Mà quả nhiên tính tình vị Xương Quảng Vương gia kia cũng thật nóng nảy, lại dám ra tay đánh người ngoài đường phố, thế mới nói sự hấp dẫn của nữ nhân đúng là đáng sợ, Liễu Chi này thủ thỉ nói vài câu thiếu hụt tiền bạc ở bên tai Vương Gia, thì thật sự lấy đó viết tấu.

Tất cả tình huống phát triển đều nằm trong lòng bàn tay của nàng, thậm chí còn tốt hơn so với dự đoán trước đó, điều này không khỏi làm cho Lạc Tử Hân có chút tươi cười, kế tiếp phải để Hiền phi diễn màn kịch vui rồi.

“Nương nương, Trình tài tử đến.” Tâm Nhụy ở bên ngoài hô lên.

“Muội muội, mau ngồi xuống, đã lâu không gặp, thân thể muội có khỏe không?” Lạc Tử Hân thân thiết kéo tay Trình tài tử ngồi xuống.

“Dạ, cũng không tệ lắm, chỉ là đứa bé trong bụng rất nghịch ngợm.” Sau đó xấu hổ cười cười.

Lạc Tử Hân thông cảm gật gật đầu, nói: “Tuy hôm nay đã là mùa xuân, không khí có chút mát mẻ, muội có thai thì càng phải chú ý bảo trọng thân thể nhiều hơn.”

“Cảm ơn Ninh Tiệp dư tỷ quan tâm.” Trình tài tử cảm kích nói, “Chỉ là đứa bé trong bụng tỷ tỷ...”

Lạc Tử Hân khẽ cười cười: “Đó là do mệnh của ta không có đứa bé này thế nên cũng không suy nghĩ nhiều nữa.”

“Đúng rồi, thần thiếp nghe nói Lâm Thái Phó đã xảy ra chuyện, Hiền phi nàng ta...” Trình tài tử nói.

“Muội vẫn quan tâm chuyện trong triều sao?” Lạc Tử Hân dừng một chút, nói, “Chắc là Tích Như nói chuyện với muội rồi.”

Trình tài tử nhất thời đỏ mặt, nói: “Đúng là Tích Như có nói qua chút ít, nhưng mà chuyện này nghe rất dọa người, Vương Gia và Lâm Thái Phó đánh nhau, lúc này sợ rằng Hiền phi sẽ rất lo lắng.”

“Hiền phi đương nhiên sẽ không dễ chịu được đâu, chỉ là bây giờ nàng ta đang mang đứa bé, dĩ nhiên là không chịu nổi một chút hoảng sợ.” Lạc Tử Hân thở dài, “Kỳ thật bổn cung cũng muốn đi thăm nàng ta, nhưng mà trong lòng Hiền phi chắc cũng không muốn thấy bổn cung.”

Trình tài tử khẽ cười cười, nói: “Ý của tỷ tỷ, thần thiếp hiểu, thần thiếp sẽ đi chuyến này giúp tỷ tỷ, hỏi thăm Hiền phi một chút cũng được.”

Lạc Tử Hân hé miệng cười, ngầm đồng ý chuyện nàng ta nói. Bây giờ Trình tài tử xem nàng như là tri kỷ thân thiết. Nói đúng hơn chính là, nàng muốn Trình tài tử đi hướng đông thì nàng ta không dám đi hướng tây, mọi việc đều nghe theo Lạc Tử Hân.

Nhưng mà trong lòng Lạc Tử Hân cũng hiểu rất rõ, tuy tính tình Trình tài tử luôn luôn lạnh nhạt, nhưng thân là nữ nhân trong cung, nào có thể chỉ lo thân mình, vả lại hoàng thượng đối đãi với Trình tài tử không tệ, cho nên mọi việc xung quanh cũng không phải không có khả năng dính trên người của nàng ta. Cho nên, Trình tài tử cũng rất thông minh, biết rõ việc gì có lợi nhất với mình, cho nên nàng ta xem Ninh Tiệp dư chính là một đối tượng kết thân phù hợp. Vì vậy, bây giờ nàng ta đối với Lạc Tử Hân chính là nói gì nghe nấy. Nhưng mà, trong lòng Lạc Tử Hân cũng có tính toán riêng của mình, trước đây nàng đã giúp Trình tài tử nhiều chuyện như vậy, cũng đến lúc nên báo đáp lại nàng rồi.

Nhìn bóng lưng nàng ta rời đi, Lạc Tử Hân thầm nghĩ, Trình Ngọc Dao, ngươi chớ trách ta nhẫn tâm lợi dụng ngươi, ở trong cung này, có ai là không đạp lên lưng người khác mà đi lên.

...

Trong phòng có hai người đang tranh luận, mà hai người này chính là Hiền phi và Xương Quảng Vương gia.

“Nương nương, chuyện này ngươi không nên tới xin ta.” Xương Quảng Vương gia mang vẻ mặt ngây thơ của trẻ nhỏ, ngồi trên ghế dựa, nghiền ngẫm nữ nhân trước mặt.

Hiền phi thoáng cái liền vội nói: “Chuyện này coi như là phụ thân ta không đúng, ngươi hãy bỏ qua cho hắn đi.”

Xương Quảng Vương gia cười khà khà vài tiếng, giọng nói mang chút khinh bỉ: “Tại sao ta phải giúp hắn? Là hắn đoạt nữ nhân của ta trước. Còn nữa, giúp hắn thì ta có ích lợi gì?”

“Xem như là nể mặt ta, được không?” Hiền phi lên giọng nói.

Xương Quảng Vương gia ồ một tiếng, giọng nói hơi tùy tiện, nói: “Ngươi? Hiền phi nương nương, không biết tại sao bổn vương phải nể mặt ngài chứ?”

Hiền phi lập tức khó thở, từ trước đến nay Xương Quảng Vương gia chuyên làm theo ý mình, ngay cả hoàng thượng cũng không thể quản được hắn, cho nên đã sớm dưỡng thành bản tính của hắn, tính tình không kiêng nể gì ai. Hôm nay, nàng đến để van cầu hắn, lại không có ích lợi gì cho hắn nên đương nhiên hắn có thể không nể mặt nàng.

Cũng không biết là do nóng vội hay là xảy ra chuyện gì, Hiền phi cảm thấy trên người mình khô nóng không thôi, hết sức tâm phiền ý loạn, đầu cũng bắt đầu có chút chóng mặt, bèn nới lỏng cổ áo để mình thoải mái một chút. Cũng không biết, động tác như vậy, lại vô cùng dễ dàng khiến cho nam nhân sinh ra một loại cảm giác nhộn nhạo, ít nhất, Xương Quảng Vương gia cảm thấy như vậy.

Hiền phi này vốn đã xinh đẹp, hơn nữa hiện tại khuôn mặt bỗng nhiên đỏ lên, điệu bộ mười phần thục nữ, khiến trong lòng hắn không khỏi bắt đầu ngứa ngáy, bèn đứng thẳng dậy, đến gần nàng, cười nói: “Nương nương thế này là muốn làm gì?”

Hiền phi bị hắn sáp lại gần, đầu óc tỉnh táo ngay, lui về phía sau vài bước, nói: “Ngươi muốn làm gì?”

Xương Quảng Vương gia vô tội khoát tay áo, nói: “Ta có thể làm cái gì? Ta muốn hỏi nương nương còn muốn nói điều gì? Nếu không còn chuyện gì nữa thì ta đi gặp hoàng thượng.”

“Không được, ngươi không thể gặp hoàng thượng, cầu xin ngươi, được không?” Giọng nói Hiền phi mềm nhũn, cầu xin hắn tha thứ.

Cảm giác thân thể càng ngày càng khô nóng, đầu óc cũng càng ngày càng mơ hồ, sau một khắc thân thể đã nhũn xuống, đúng lúc được Xương Quảng Vương gia tiếp được, hắn cười cười, người nữ nhân này quả thật rất thơm: “Nương nương thế này là muốn lấy thân báo đáp sao? Bổn vương cũng không dám nhận, ngài chính là phi tử của hoàng thượng.”

Cho dù Xương Quảng Vương gia luôn càn rỡ, nhưng hắn hiểu chút đạo lý này, thế nên mặc dù trong lòng có suy nghĩ vẩn vơ, nhưng cũng chỉ là miệng nói lỗ mãng mà thôi, trên thực tế lại không dám có bất kỳ hành vi quá trớn nào.

Nhưng cũng không biết làm sao, Hiền phi cảm thấy toàn thân vô lực, ngay cả hô hấp cũng khó khăn, mềm nhũn dựa trên người Xương Quảng Vương gia.

Ngay lúc đó, cửa đột nhiên bị phá tung, một giọng nói lạnh lẽo như băng vang lên: “Hay cho một Hiền phi, lại dám làm ra chuyện không tuân thủ cung đức như thế sau lưng trẫm.”

Người tới đúng là hoàng thượng, Hiền phi đột nhiên bừng tỉnh, đột nhiên liền có khí lực, đẩy mạnh Xương Quảng Vương gia ra.

Nhìn lên, chính là Hoàng thượng đang trừng mắt giận dữ.

“Hoàng thượng, ngài đừng hiểu lầm, thần thiếp không phải như ngài nghĩ vậy.” Hiền phi kinh hoảng nói.

“Không có? Chính là trẫm tận mắt nhìn thấy ngươi... Nằm ở trên người của hắn, ngươi dám nói hai người các ngươi trong sạch?”

“Hoàng thượng . . . . .” Hiền phi há hốc miệng, nửa câu cũng nói không ra lời.

“Còn ngươi nữa...” Hoàng thượng chỉ ngón tay về phía Xương Quảng Vương gia, tức giận nói, “Có phải là bình thường trẫm quá nuông chiều ngươi, nên ngươi dám cả gan làm ra chuyện đại nghịch bất đạo như thế.”

Ngược lại Xương Quảng Vương gia rất điềm tĩnh tự nhiên, vái chào hoàng thượng rồi nói: “Hoàng thượng, ngài cần phải điều tra rõ ràng, là Hiền phi nương nương muốn quyến rũ hạ thần, nói là muốn cầu xin hạ thần đừng tố cáo Lâm Thái Phó, nhưng hạ thần luôn từ chối.”

Ánh mắt Hoàng thượng lập tức dời về trên người Hiền phi, chỉ thấy nàng ta không ngừng khoát tay, nói: “Không phải, thần thiếp không muốn quyến rũ Vương Gia, hắn nói bậy.”

“Vậy vì sao ngươi lại chạy đến Thiên Điện này?” Hoàng thượng nhíu mày hỏi.

“Thần thiếp...” Giờ khắc này một Hiền phi nhanh mồm nhanh miệng lại không biết nói gì, không biết phải trả lời hoàng thượng thế nào, lại thấy sắc mặt hoàng thượng càng lúc càng đen.

“Buồn cười, thân là phi tử của trẫm chẳng những không biết san sẻ ưu phiền cho trẫm, ngược lại còn định quyến rũ hoàng thân nhằm đạt mục đích xấu xa mờ ám, tâm tư xấu xa.” Mặt hoàng thượng giận dữ.

“Hoàng thượng, thần thiếp không có lỗi với hoàng thượng, thần thiếp... Thần thiếp còn vì hoàng thượng mang thai long tử, làm sao có suy nghĩ gian dối với hoàng thượng được.” Hiền phi đột nhiên nhớ tới chuyện mình đang mang thai, lập tức mượn việc này làm lệnh bài.

Nhưng vẻ mặt hoàng thượng cũng không biến hóa như nàng ta dự liệu, ngược lại càng ngày càng lạnh lùng, nói: “Ai biết cái bào thai trong bụng ngươi là thông đồng cùng một chỗ với ai. Ngươi có thể quyến rũ Xương Quảng Vương, đương nhiên cũng có thể đi quyến rũ người khác.”

Vẻ mặt Hiền phi thoáng cái đã trắng bệch không còn chút máu, thật không ngờ hoàng thượng lại nghi ngờ nàng ta, điều này làm sao nàng ta chịu nổi, trong cung nàng ta chính là nữ nhân được hoàng thượng sủng ái nhất, tại sao hoàng thượng có thể đối với nàng ta như vậy.

“Người đâu.” Hoàng thượng quát.

“Hoàng thượng, đừng...” Hiền phi nắm chặt ống tay áo hoàng thượng, nàng ta rất sợ hãi lời tiếp theo mà hắn nói ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.