MƠ XANH NẤU RƯỢU – PN8
Phiên ngoại tám
Tống Trí Văn buổi tối mùng bốn mới trở về S thành.
Tống gia có máy bay tư nhân, bên trong thiết kế xa hoa, bất quá y không có ngồi, tặng cho mấy vị trưởng bối và thân thích, vì phòng máy bay có sự cố, y thì lại cùng người nhà phân tán, ngồi chuyến bay khác của công ty trở về.
Ở trên máy bay, y ngủ không ngon, hơn nữa còn đang xử lý công việc, xuống phi cơ, xe tới đón đã chờ ở sân bay.
Bởi vì cùng người nhà về chung một lúc, y không có về Già Lam Đạo trước, mà là trở về Song Nguyệt Hồ.
S thành là đại bản doanh của tập đoàn Tống thị, Song Nguyệt Hồ là nhà lớn của Tống gia đang ở bây giờ, từ đường của Tống gia ở gần Song Nguyệt Hồ đang sửa chữa, bất quá bọn họ vẫn như cũ muốn vào mùng sáu đi quê nhà trong núi cúng tổ tiên.
Tống gia những năm này tứ phòng mọi người phát triển vô cùng tốt, lần này trở về, từ thế hệ trước đến con cháu thậm chí là cháu chắt, có mấy chục người, những người này tất cả đều do Tống Trí Văn bên này phụ trách chiêu đãi.
Tống Trí Văn lúc trước đã sắp xếp, cho nên xe ngay ngắn nghênh tiếp, đem người đều đưa đến biệt thự đãi khách ở Song Nguyệt Hồ, cũng không có vấn đề gì.
Chỉ là Tống Trí Văn rất bận, đến Song Nguyệt Hồ xong, y không chỉ có không thể nghỉ ngơi, còn phải xử lý các sự tình.
Chờ tới lúc thở được một hơi, mới bắt đầu lấp đầy cái bụng, liền gọi điện thoại cho Giang Sam.
Mùng bốn Tết, trên đường cao tốc xe còn chưa có nhiều, Giang Sam sáng sớm ra ngoài, bởi vì trời mưa mà không dám lái quá nhanh, vốn là bốn, năm tiếng có thể đến, cậu chạy phải mất sáu, bảy tiếng.
Lúc cậu về đến Già Lam Đạo, đã là buổi chiều.
Năm nay là nhà lớn Tống gia phụ trách chiêu đãi người trong tộc hồi hương cúng tổ tiên, sự tình phức tạp, Kính Tẩu thậm chí chỉ có đêm 30 với mùng một cùng nhà mình sum họp, sau đó phải đi Song Nguyệt Hồ hỗ trợ.
Già Lam Đạo chỉ có một bảo mẫu cùng một đầu bếp mùng chín sẽ trở lại công tác, còn có hai bảo vệ, những người khác đều bị Kính Tẩu dẫn tới Song Nguyệt Hồ.
Giang Sam dừng trước sân, tự mình vận chuyển đồ trên xe xuống, cậu chở theo một xe đồ đạc, là trong nhà chuẩn bị cho, tất cả đều là đặc sản quê nhà.
Bất quá những thứ này phi thường hiếm thấy, mẹ Giang chạy đến nông gia trong núi để mua gà, vịt, ngỗng, gà rừng, thịt lợn, tự mình tìm người làm đồ sấy, bỏ vào bịch chân không, lúc Giang Sam về nhà, bà hiến vật quý ra cho Giang Sam bảo cậu đưa cho ông chủ Tống cùng Kính Tẩu, còn có cộng sự của cậu, Giang Sam ngạc nhiên liên tục nói bà nghĩ thật chu đáo, chỉ là không cần quá lao tâm, sau này đừng lại cực khổ đi như vậy, mẹ Giang bây giờ là nhàn rỗi liền cùng bạn già cãi nhau, có chuyện có thể làm, đối với bà mà nói trái lại là tốt.
Giang Sam đều tặng đặc sản trong nhà cho mỗi người ở Già Lam Đạo, còn có tiền lì xì, mọi người là luôn miệng nói cảm tạ.
Bởi vì Tống Trí Văn chưa có trở về, Giang Sam trở về nhà mình một chuyến, liền đóng gói lễ vật đầu năm gửi qua bưu điện cho không ít bạn bè, loay hoay tới lui liền đến tám chín giờ tối, Tống Trí Văn lúc này mới xuống phi cơ, gọi điện thoại cho cậu nói y bình an trở về, nhưng y có việc muốn đi Song Nguyệt Hồ, ngày hôm nay không thể gặp cậu.
Giang Sam đáp lại, nói: “Anh mới vừa xuống máy bay khẳng định mệt mỏi, chú ý nghỉ ngơi. Anh có rãnh rỗi, liền điện thoại hoặc là tin nhắn cho em, em luôn luôn ở đây.”
Tống Trí Văn lúc ăn cơm gọi điện thoại cho Giang Sam giục cậu mau đi ngủ, bởi vì đã mười hai giờ.
Giang Sam còn đang xem tư liệu, ậm ừ ứng đáp, làm cho cậu cũng mau buồn ngủ.
Thời điểm gần cúp điện thoại, cậu lại nói: “Tống tiên sinh, ngủ ngon, em sẽ mơ thấy anh.” Một câu cuối cùng, đương nhiên là nói rất nhỏ giọng, tưởng là Tống Trí Văn không nghe được, mà Tống Trí Văn sử dụng ống nghe, xung quanh lại yên tĩnh, thế nào lại không nghe được, y vừa mừng vừa sợ “Hả?” một tiếng, Giang Sam đã cúp máy.
Mùa hè trên đảo Song Nguyệt Hồ mát mẻ hợp lòng người, là thánh địa nhân gian, Tống Trí Văn thích ở đây, mà mùa đông trên đảo cũng rất ướt lạnh .
Tống Trí Văn kể từ khi cùng Giang Sam bên nhau, qua Trung thu, y liền không có đến trên đảo Song Nguyệt Hồ ở, hoặc là đi công tác, hoặc là ở Già Lam Đạo, hoặc là ở nhà Giang Sam, hiện tại đột nhiên đến ở trên cái đảo này, cho dù trong phòng ấm áp, mở máy điều hòa, trên giường đồ dùng tất cả đều mới vừa phơi nắng, nhưng y vẫn như cũ ngủ rất không thoải mái, cảm thấy được khắp nơi đều ẩm ướt âm lãnh, trằn trọc trở mình ngủ không được, sau đó dẫn đến có chút đau đầu.
Lại nói, y muốn Giang Sam, nghĩ đến cậu, vừa muốn nghe giọng nói của cậu, vừa muốn thân thể của cậu…
Tống Trí Văn không phải người hay do dự, thế là quyết đoán rời giường, mặc quần áo xong đi ra ngoài.
Trên đảo còn chiêu đãi những khách nhân khác, thậm chí Thải Thải cũng bị đưa tới thay thế y ở trên đảo đãi khách, lúc này đã hơn một giờ tối, thịnh hội của Tống gia trong này vẫn như cũ đèn đuốc sáng choang, y đi tới bến tàu, người phụ trách ca nô còn ở, nhân viên nhìn thấy y, liền nhanh chóng hỏi thăm, Tống Trí Văn nói mình muốn lên bờ.
Song Nguyệt Hồ không phải rất lớn, ca nô đi hai, ba phút liền đến , y gọi điện thoại cho tiểu Trần, tiểu Trần nói hắn còn ở phi trường chờ khách nhân, Tống Trí Văn đành phải tự mình đi tới hầm để xe.
Trong nhà đều một bộ dáng bận rộn, người hầu, tài xế, bảo vệ các loại, tất cả đều bận rộn xoay quanh, hơn nữa những bằng hữu khác mượn xe cùng người hỗ trợ trong nhà, y cũng không muốn gây thêm phiền toái cho cấp dưới, liền tự mình đi lấy xe.
May mà y còn có xe ở ga ra, y thích chiếc Maybach này, bất quá chiếc xe này y cơ hồ chưa từng dùng, in vân tay mở ra cửa xe, y trước tiên kiểm tra xe một lần, sau đó mới lái xe rời đi.
Y ít khi tự mình lái xe, bất quá lúc này cầm lái cũng không có vẻ mới lạ.
Điện thoại Giang Sam buổi tối không có tắt, chừng hai giờ, tiếng chuông đặc biệt thiết lập cho Tống Trí Văn liền vang lên, cậu ngủ rất say, bị đánh thức liền tiếp máy, thanh âm không khỏi hàm hồ lim dim: “Tống tiên sinh?”
Tống Trí Văn nói: “Tiểu Giang, em bây giờ ra ngoài đón anh. Anh xảy ra tai nạn xe cộ!”
Giang Sam bị lời này của y sợ đến trong nháy mắt tỉnh táo: “Tai nạn xe cộ?”
Tống Trí Văn rất bình tĩnh: “Em chớ hoảng sợ, bọn anh không có xảy ra chuyện gì, chỉ là xe đụng phải.”
Giang Sam lập tức xuống giường: “Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Em hiện tại liền ra ngoài.”
Tống Trí Văn rất bình tĩnh nói chuyện đã xảy ra, y quanh năm không lái xe, tuy rằng vừa nãy y lái xe tự giác rất hài lòng, mà xe mới vừa vào thành, y phát hiện mình thật giống như đi lầm đường, mở ra hướng dẫn, y liền theo hướng dẫn đi, không nghĩ tới hướng dẫn cũng sai luôn, đem y chỉ thị đến đường một chiều, không thể đi hướng ngược lại, y không biết làm sao, liền lui về, thế là bắt đầu chuyển xe, lập tức không chỉ chạy lên đường hình răng cưa, đuôi xe còn đụng phải cây.
Lần này y không dám lái nữa, Tống Trí Văn y cực kì ham sống, nếu như xảy ra tai nạn xe cộ thì không phải là chuyện đùa giỡn. Y phản ứng đầu tiên chính là gọi điện thoại cho Giang Sam, để tránh khỏi tìm người khác, e sợ một đời anh danh bị hủy diệt sạch sẽ.
Y ngồi trên xe, Giang Sam ban đêm lái xe rất nhanh, hơn hai mươi phút đã đến.
Tống Trí Văn ngồi ở trong xe chờ cậu, Giang Sam đem xe dừng ở ven đường rồi bước xuống xong, y mới xuống xe, Giang Sam chạy tới nhìn anh, từ trên xuống dưới đánh giá: “Thật không có chuyện gì sao?”
“Không, anh có thắt giây an toàn.”
Giang Sam thở phào nhẹ nhõm, thân thủ ôm lấy y, Tống Trí Văn cảm thụ được tim cậu đập nhanh bao nhiêu, trước đó y vẫn luôn như người không liên quan bình tĩnh phi thường, lúc này cũng có chút sợ, nghĩ thầm chính mình không nên lái xe, y rất ít khi chạm bánh lái, ban đêm trên đường những chiếc xe khác cũng đều chạy thả ga, xảy ra vấn đề rồi không phải chuyện đùa.
Y nói: “Được rồi, anh thật không có chuyện gì.”
Giang Sam dẫn theo một bảo vệ, Tống Trí Văn bảo hắn liên hệ đội sửa xe, đem xe lái qua xem sửa thế nào, còn mình thì cùng Giang Sam lên xe trước.
Về đến nhà, Tống Trí Văn đầu vẫn như cũ mơ hồ hơi đau, thời điểm Giang Sam lấy áo ngủ cho y, y như thằng bé con y từ phía sau ôm hông cậu, không nói một lời, chỉ là đem môi kề sát ót cậu, Giang Sam bị y trêu đến ngứa, nói: “Anh mệt mỏi lâu vậy rồi, nghỉ ngơi cho khỏe đi.”
Thời điểm Tống Trí Văn thay áo ngủ nằm trên giường, hoàn toàn cảm khái nói: “Vẫn là thích ngủ nơi này.”
Nhưng y khó có thể ngủ, Giang Sam cũng khó có thể ngủ, cậu khó có thể tưởng tượng Tống Trí Văn nếu như không gặp tai nạn nhỏ, mà là xảy ra đại sự, vậy phải làm thế nào, cậu ôm lấy Tống Trí Văn bắt đầu hôn anh, hỏi anh: “Thế nào còn chưa ngủ?”
Tống Trí Văn xoa xoa huyệt thái dương: “Có chút đau đầu, ước chừng là mấy ngày nay đều ngủ không ngon.”
Giang Sam liền bò lên tìm dầu gió, thoa ở huyệt thái dương y giúp y xoa bóp, Tống Trí Văn mỉm cười nhìn cậu, đau đầu giảm bớt liền có hứng thú mò hông của cậu cùng cái mông, Giang Sam không làm gì được y, nói: “Anh không mệt mỏi sao? Hiện tại đau đầu tốt hơn một chút chưa?”
Tống Trí Văn nói đã đỡ chút ít, đem cậu ôm vào trong ***g ngực của mình, liền cắn môi của cậu hôn sâu vào, chỉ vài giây hai người đã dây dưa thành một đoàn.
MƠ XANH NẤU RƯỢU – PN9 (H)
Phiên ngoại chín 9 (H)
Tiểu biệt thắng tân hôn, hai người sảng khoái tràn trề làm một hồi, liền đi phòng tắm rửa bay cái nóng hổi, Tống Trí Văn có thêm cái đau đầu gì cũng nên trị hết rồi.
Y ở trong màn nước cùng Giang Sam, không ngừng xoa nắn eo lưng với cái mông của cậu, trước đây y không thích ứng việc Giang Sam đặc biệt yêu thích hôn môi, sau đó, hoặc là thời điểm nhìn y, đột nhiên liền hôn qua, làm cho y bất ngờ không kịp chuẩn bị.
Nhưng y phát hiện y bây giờ cũng biến thành rất yêu thích tiếp cận như vậy, nhìn cậu đã nghĩ muốn hôn cậu, hơn nữa rất muốn đem Giang Sam từ trên xuống dưới gặm cắn một lần, dục vọng này thường thường có, thời điểm dâng trào quả thực làm cho y cảm thấy được tim cung cấp máu không đủ đến nỗi khó có thể chịu đựng, cần phải ôm cậu hôn cắn không ngừng.
Loại ngọt ngào này, khiến cả người y tinh thần phấn chấn, lại thêm ở vào thời điểm gia tộc tụ hội, có người thậm chí bởi vậy mà trêu chọc y. Bất quá Tống Trí Văn không cảm thấy bị mạo phạm, sâu trong nội tâm hơi có chút đắc chí.
Người đàn ông trong tình yêu không có năng lực mới thực sự là tổn thương.
Tống Trí Văn chưa muốn ngủ, muốn ở trong phòng tắm làm, y đem Giang Sam đẩy đến trong bồn tắm ngồi xuống, đầu tiên là hôn môi cậu một trận, liền dọc theo thân thể của cậu không ngừng mút cắn xuống, không biết có bao nhiêu nước dính ở trên người Giang Sam, Giang Sam hơi thở hổn hển, xoa xoa đầu cùng lỗ tai của y, Tống Trí Văn liếm láp một hồi trên ngực của cậu, nhìn hạ thân cậu ngẩng lên, không giống của y dữ tợn khủng bố, trái lại hồng nộn đáng yêu, y dùng tay vuốt nắn một trận, y vẫn luôn cảm thấy giống như vuốt tơ lụa, trong lòng lay động, y thuận thế quỳ gối trên thảm trải nền trước bồn tắm, vùi đầu ngậm vào phân thân của cậu.
Đây là lần đầu tiên Tống Trí Văn dùng miệng khẩu giao, ngậm xong cũng không cảm thấy có cái gì không tốt, thế là chuyển đầu lưỡi liếm, y vốn là nhân vật thiên tài, ở mặt này cũng là loại suy, vừa nghĩ liền biết làm thế nào khiến người thoải mái.
Giang Sam lúc đầu bị anh làm kinh ngạc một chút, trong cổ họng Tống Trí Văn vừa mềm mại vừa nóng, đầu lưỡi vòng quanh đỉnh, hàm răng có lúc đụng tới cậu, cũng không cảm thấy đau, chỉ cảm thấy kích thích.
Cậu không khỏi lấy tay gắt gao giữ lại bên thành bồn tắm, trong miệng cũng tràn ra tiếng rên rỉ: “Ưm… Tống tiên sinh…”
Tống Trí Văn không quá thích ứng đâm sâu vào cổ họng, ngậm lấy liếm láp một trận, rồi nhả ra, liền đẩy ra chân của cậu hôn bắp đùi hắn, ngón tay thậm chí tìm đến phía sau đi mò mẫm hậu huyệt của cậu, Giang Sam quả thực ngồi không yên, đành phải nói: “Tống tiên sinh, về trên giường đi.”
Tống Trí Văn ở trên bụng của cậu hôn hai lần, nói: “Liền ở đây đi. Hửm?”
Y là ý tứ trưng cầu ý kiến, thế nhưng lại rất bá đạo mà đem Giang Sam bế lên, muốn cậu chống đỡ vách tường đứng lên, sau đó y đỡ hông của cậu chậm rãi cắm vào.
Trong phòng tắm có một mặt là kính mù sương, Giang Sam dựa ở trên mặt kiếng, một là cảm thấy hơi trơn, không vững vàng cho lắm, hai là Tống Trí Văn cố ý mỗi khi thúc vào đều đỉnh tới tuyến thể, làm cho cậu bị khoái cảm hành hạ đến phát điên, trước mặt phân thân vốn đã bị Tống Trí Văn liếm đến muốn bắn, hiện tại theo động tác của anh, tuyến tiền liệt càng tiết ra dịch lỏng, nhưng cậu lại bị Tống Trí Văn ở phía sau không ngừng đỉnh vào, phân thân không ngừng mài trên mặt kính, mặt kính pha lê băng lãnh, lại vì như vậy mà băng hỏa hai tầng, làm cho cậu cảm thấy quả thực muốn chết, mà cậu lại không có rảnh tay đi ve vuốt chính mình, muốn bắn cũng bắn không ra.
Tống Trí Văn một tay ôm chặt lấy eo thon của cậu không ngừng chuyển động, một cái tay khác thì lại nắm lấy đầu nhũ của cậu, lại đi sờ mó gáy cùng cằm của cậu, Giang Sam không nhịn được muốn khóc, đôi mắt đỏ lên, bên trong tất cả đều là nước, trong thanh âm cũng mang theo tiếng khóc: “A… Tống tiên sinh… Em từ bỏ, về giường đi… A…”
Tống Trí Văn cũng không ứng đáp, chỉ là động tác càng nhanh hơn, y từ trong gương nhìn sắc mặt Giang Sam ửng đỏ không ngừng rên rỉ, chỉ cảm thấy cả người đều bị thiêu cháy .
Sau một trận cuồng phong thảo phạt, y lấy tay vuốt ve phân thân Giang Sam, sau đó liền không ngừng động eo, tại thời khắc đem Giang Sam tuốt bắn, y cũng bắn ra, bắn vào trong thân thể Giang Sam.
Giang Sam nằm nhoài trên gương thở dốc, y thì lại cắn vai Giang Sam, một lát sau, y hoàn toàn lấy lại tinh thần, xoay người Giang Sam lại, y liền cùng cậu ôm nhau hôn môi, ngón tay thì lại mò xuống từ bên trong hậu huyệt cậu đem dịch thể lấy ra, nhưng y làm vậy, chỉ khiến dục vọng của Giang Sam lại dâng lên, ôm y hôn càng thêm động tình, cùng y môi lưỡi quấn quýt lấy nhau không tha.
Chờ cuối cùng cũng coi như tắm xong trở lại trên giường, Tống Trí Văn liền thoa lên phía sau Giang Sam bài thuốc bí mật giảm nhiệt chống sưng, cũng đã tới bốn giờ.
Hai người đều không có mặc quần áo, ôm nhau ngủ. Bình thường hai người đều không quen ngủ trần.
Tống Trí Văn bận bịu, Giang Sam cũng không rỗi rãnh, cậu có không ít người muốn thăm hỏi, cho nên sáng sớm mùng năm, mười giờ, hai hướng trái phải, hai người liền ra đi.
Tống Trí Văn để cho tài xế đến Già Lam Đạo đón y, y lên xe, Giang Sam còn ở ven đường đứng tiễn y, y do dự nháy mắt, hạ xuống cửa sổ xe hướng Giang Sam vẫy tay, Giang Sam cho là y có chuyện gì, đi tới hỏi: “Còn có chuyện gì sao?”
Tống Trí Văn bảo cậu cúi đầu xuống, cậu mới vừa cúi đầu, Tống Trí Văn cư nhiên đưa tay kéo lại ca-ra-vat cậu, sau đó cùng cậu hôn môi.
Điều này làm cho Giang Sam chấn kinh không nhỏ, bởi vì Tống Trí Văn luôn luôn thận trọng, đứng đắn, uy nghiêm, thậm chí đến nông nỗi quá nghiêm túc, cứng nhắc, cho dù ở trong phòng ngủ làm một chút chuyện ngoài dự đoán của mọi người, mà Giang Sam không cho là y ở bên ngoài còn như vậy.
Không nghĩ tới thực sự là làm mới nhận thức của Giang Sam, hai người hôn có một phút, Giang Sam bởi vì vẫn luôn khom lưng, còn bị lôi kéo ca-ra-vat, liền hơi sốt sắng, cơ hồ nghẹt thở, Tống Trí văn lúc này mới buông cậu ra, liền giúp cậu chỉnh ca-ra-vat một chút, nói: “Anh buổi tối vẫn là về đây.”
Tống Trí Văn buổi tối cũng không có thể trở về Già Lam Đạo, y buổi chiều an vị trên xe, trước tiên tiếp đón đi ông nội.
Quê nhà Tống gia cách S thành có hai giờ đường xe, ở trong núi, vốn là chuẩn bị mùng sáu trực tiếp đi về, không nghĩ tới thế hệ trước muốn đi về trước nhìn xem, Tống Trí Văn hết cách rồi, đành phải đi trước tiếp đón.
Mùng chin, Tống Trí Văn mang Giang Sam đến gặp người nhà họ Tống.
Về nhà cúng tổ tiên người nhà họ Tống, ngoại trừ lưu lại chơi hoặc là có chính sự, trên căn bản đều rời đi.
Bất quá nhà lớn Tống gia bên này mọi người không rời đi, bởi vì Tống Trí Văn muốn mang Giang Sam cùng bọn họ gặp mặt.
Gặp mặt liền gặp ở tòa biệt thự lớn nhất ven bờ Song Nguyệt Hồ, ông nội về nước luôn luôn ở nơi này.
Nhà lớn Tống gia, bây giờ là Tống Trí Văn chủ sự.
Y có một người chị, còn có một em gái, cũng đã thành hôn, mang theo chồng với con, cũng đều lưu lại.
MƠ XANH NẤU RƯỢU – PN10
Phiên ngoại mười
Tống Trí Văn đầu năm mùng một liền nói với Giang Sam, hỏi cậu trong lúc người nhà y ở S thành đón tết có nguyện ý cùng bọn họ ăn một bữa cơm hay không.
Này rất hiển nhiên là dẫn cậu đi gặp gia trưởng, Giang Sam vừa vui mừng vừa có chút lo âu.
Cậu biết Tống Trí Văn là người phi thường có trách nhiệm, đã cam kết điều gì, đều sẽ thực hiện.
Nhưng cậu không biết Tống Trí Văn mang mình đi gặp người nhà của anh, đối với Tống Trí Văn mà nói, liệu có làm cho anh khó xử hay không, e rằng gia đình anh cũng không dễ tiếp thu anh mang một người nam nhân về nhà như vậy đâu. Bởi vì từ Thải Thải đã từng lơ đãng nói ra, cậu biết được Tống Trí Văn chính là bởi vì thích đồng tính mà cùng trưởng bối trong nhà quan hệ khá xa cách, có thể thấy được gia đình anh cũng không ủng hộ tính hướng của anh.
Mà Giang Sam sẽ không để cho Tống Trí Văn khó xử, cậu chỉ hy vọng mình sẽ trợ lực cho Tống Trí Văn, mà không phải là liên lụy.
Mùng tám ngày đó, cậu đi cắt tóc, thậm chí đi tới SPA một lần, cần phải khiến hình ảnh của mình lên tinh thần một chút.
Sáng sớm mùng chín, trước khi đón người nhà Tống Trí Văn đến Già Lam Đạo, Giang Sam đã thức dậy, cậu không biết mình là nên mặc đồ giản dị một chút, hay vẫn là mặt chính trang mới tốt, hỏi Kính Tẩu, Kính Tẩu cũng không có chủ ý.
Nàng nói tùy tiện là tốt rồi, mà nhìn Giang Sam trên mặt tuy rằng trấn định thong dong đến nhẹ như mây gió, mà trong mắt lại có một ít căng thẳng, nàng cũng chỉ bảo: “Hỏi Tống tiên sinh một chút đi.”
Mà Giang Sam không nghĩ chút chuyện như thế còn muốn hỏi Tống Trí Văn, cho nên tự mình suy nghĩ là tốt rồi.
Cậu cuối cùng quyết định mặc trung hòa hai loại phong cách, bên trong ăn mặc khá là trang trọng, bên ngoài thêm một cái áo khoác khá là tùy tính, thoạt nhìn liền OK .
Thời điểm Tống Trí Văn đến, cậu cũng vừa thay xong quần áo, đối mặt với gương nhìn mình chằm chằm, hiển nhiên còn rất đang sốt sắng.
Chuyện này quả thật so với cậu năm đó làm phỏng vấn tìm việc còn khẩn trương hơn.
Nhiều năm qua, cậu ngồi đến vị trí hiện tại, trên căn bản sẽ không còn căng thẳng, nhưng hiện tại lại như vậy.
Tống Trí Văn mở ra cửa phòng thay quần áo, nhìn thấy Giang Sam ăn mặc chỉnh tề đối gương ngẩn người, quả thực như là chế phục mê hoặc, không khỏi động lòng, y cảm giác mình gần đây mỗi khi nhìn thấy Giang Sam liền tinh trùng thượng não, cho nên nhanh chóng thu liễm tâm trí, đi tới từ phía sau cậu ôm lấy bờ vai của cậu, Giang Sam sợ hết hồn, quay đầu lại nhìn, đã bị y hôn lên, Tống Trí Văn vốn là không dự định tiến tới, mà hôn hôn mấy cái liền đưa tay tiến vào áo sơ mi của cậu sờ mó eo và bụng cậu, hơn nữa còn muốn tiến tới chạm vào dây nịt.
Giang Sam không thể không bắt lại tay của anh, thật vất vả cách xa anh một chút, liền nói: “Thật vất vả mới chọn xong quần áo, đừng làm nhăn.”
Tống Trí Văn cười gật đầu: “Không sai.”
Hai người đồng thời xuống lầu ăn điểm tâm, sau đó Giang Sam lái xe đi tới cửa hàng lấy lễ vật, cậu vì mẹ Tống chuẩn bị một đôi bông tai phỉ thúy, giá trị hai mươi tám vạn, xem như là bỏ ra vốn lớn , cha tống lại là một bộ sách đóng bìa cứng, có người nói tác giả này là tác giả ông yêu thích, chị và em gái cùng cháu của Tống Trí Văn đều có quà tặng.
Tống Trí Văn không có ngăn cản cậu, thế nhưng lại đưa cho cậu một thẻ ngân hàng phụ không cần mật mã để trả tiền, bất quá Giang Sam không có dùng.
Tống Trí Văn lần trước đặt mua lễ vật cho cha mẹ cậu, giá trị tuyệt không dưới những thứ này.
Lại nói, điều này vốn là cậu phải làm.
Tống Trí Văn cùng Giang Sam đi lấy bông tai, thời điểm Giang Sam đem bông tai nâng ở trong tay nhìn, lại hỏi Tống Trí Văn: “Bà sẽ thích không đây?”
Tống Trí Văn nói: “Rất đẹp, mẹ rất thích phỉ thúy.”
Giang Sam thở phào nhẹ nhõm.
Người nhà bình thường luôn là hẹn ăn cơm tối, mà cha mẹ Tống lại hẹn bữa trưa, Giang Sam mở ra xe của mình, Tống Trí Văn ngồi trên ghế cạnh tài xế, trong tay thay cậu cầm mấy hộp quà, trang sức này nọ, xe của mình thì được tài xế lái đi theo phía sau.
Trong thành không khí không tốt lắm, sắc trời có chút âm u, đến phụ cận Song Nguyệt Hồ, không khí đã không khác hẳn, bầu trời xanh thẳm, mặt trời rất chói, ánh nắng tươi tắn.
Lần này là dựa theo Tống Trí Văn chỉ đạo từ một con đường khác đến bên hồ, rào chắn cùng cửa lớn rất là khí thế, chặn lại đường xe chạy.
Tống Trí Văn xuống xe ấn chuông cửa, bên trong mới mở ra cửa lớn, Giang Sam đem xe lái vào, đây là lần đầu tiên cậu tiến vào trong này.
Người nhà họ Tống ngồi ở trên ghế ngoài sân cỏ chơi, nam có nữ có, Tống Trí Văn bảo cậu dừng xe một bên, mang theo cậu xuống xe.
Những người kia đã nhìn lại, vốn là phải mặc áo gió còn chưa kịp mặc, Giang Sam đã bị Tống Trí Văn lôi kéo tay hướng bên kia đi tới.
Tống Trí Văn rất tùy ý nắm tay của cậu, nói đến, đây là lần đầu tiên hai người ở bên ngoài nắm ta nhau, mà Tống Trí Văn phi thường tự nhiên, Giang Sam cũng yên lòng, lúc trước hết thảy căng thẳng, tại lúc Tống Trí Văn nắm tay của cậu hướng người nhà của anh đi tới đều tan thành mây khói.
Người nhà họ Tống mặc kệ trong lòng như thế nào, lúc này đều là phi thường hiền hoà và ôn nhu.
Tống Trí Văn tự mình đi cầm lễ vật cho người nhà, thậm chí tự mình đổi bông tai cho mẹ Tống, nói: “Tiểu Giang bỏ ra rất nhiều tâm tư mới đặt được nó.”
Đồ trang sức đối với nữ nhân sức hấp dẫn lớn vô cùng, mặc kệ nữ nhân này tuổi tác ra sao. Mẹ Tống vui vẻ ra mặt, đương nhiên, một đôi bông tai tự nhiên không thu mua được bà, nhưng bà nhìn Giang Sam tướng mạo tuấn tú, làm người ôn hòa, tiến thoái chừng mực, tao nhã thong dong, cùng con của bà đứng chung một chỗ, rất xứng đôi, bà cũng yên tâm hơn.
Người Trung Quốc phần lớn là nội liễm, đặc biệt như bà là người của thế hệ trước.
Bà cũng từng vì hiểu rõ tính hướng của con trai mà cùng ông già đến tham quan khu nổi tiếng của các đồng chí, nhưng chỉ làm cho hai người suýt chút nữa lên cơn đau tim, bây giờ nhìn Giang Sam cũng không phải người là làm cho bọn họ không thể nào hiểu được, cũng rất hài lòng.
Giang Sam cùng người nhà họ Tống, cơ hồ người người đều có thể đáp lời, cái gì đều có thể nói một ít, nét cười của cậu quả thực so với ánh mặt trời còn khiến người thoải mái.
Con gái của em Tống Trí Văn so với Lê Lê còn nhỏ hơn một chút, vẫn luôn là tiểu cô nương cực kỳ hào phóng, ban đầu nhìn thấy Giang Sam cũng rất thẹn thùng, sau đó thậm chí đối với Tống Trí Văn nói: “Cậu à, con có thể hôn nhẹ chú Giang không?”
Tống Trí Văn đối với con nít luôn luôn không có biện pháp cũng không có kiên trì, lúc trước cùng với cô cháu gái này không một chút nào thân thuộc, lúc này bị con bé lôi kéo ống quần như thế, y mới đưa mắt nhìn thẳng nó.
Y ngạc nhiên xong, nói: “Cái này, con phải đến hỏi chú ấy mới được.”
Tiểu cô nương thế là chạy về bên người mẹ của nàng, chỉ là lén lút đánh giá Giang Sam.
Xong bữa trưa, nàng mới lấy dũng khí đi tìm Giang Sam, nói muốn hôn cậu.
Giang Sam đã từ Lê Lê tiếp thu qua rất nhiều lần nhiệt tình loại này, cậu thật rất là được con nít yêu thích.
Cậu đem mặt cho nàng hôn xong, còn nắm bàn tay nhỏ của nàng hôn một cái lên mu bàn tay, nàng vui vẻ ra mặt chạy về bên mẹ, còn nhỏ giọng nói: “Mẹ, mẹ có thấy chú Giang phi thường đẹp trai không?”
Mẹ của nàng cười nói: “Ừm, đúng.”
Mà sau đó lại chuyển sang hỏi Tống Trí Văn, cô liền cảm thấy buồn cười không thôi: “Con bé sau này nhất định là một fan cuồng.”
Cha mẹ Tống không ở nước nhà lâu, sau nguyên tiêu liền đi. Mà chị và em Tống Trí Văn thì lại rời đi càng sớm hơn.
Giang Sam đi ra sân bay tiễn bọn họ, mẹ Tống rất Tây hóa ôm cậu, hơn nữa còn cọ hai gò má của cậu, trên lỗ tai cũng vừa hay mang bông tai Giang Sam tặng, còn gọi cậu “Con trai của ta”, hiển nhiên là tiếp nhận cậu.
Cha Tống không quá nhiệt tình, mà cũng không có lạnh nhạt, cùng Giang Sam nắm tay lại.
Bọn họ không có bàn giao cái khác, mấy ngày nay nói chuyện cũng không như trưởng bối cổ hủ, yêu thích chuyện trò tùy tiện, bọn họ chỉ như người ngang hàng với nhau cùng nói trời nói đất, này đối Giang Sam mà nói, thì lại ở chung không tự nhiên lắm.
Giang Sam tặng lễ vật, cha mẹ Tống cũng không có bạc đãi cậu, cơ hồ là tặng lại cậu quà Tết giá trị còn cao gấp đôi, bất quá Giang Sam cảm giác mình tuổi không nhỏ, thực sự là thật không tiện nhận lấy.
Ba năm sau, Tống Trí Văn cùng Giang Sam ở nước ngoài đăng ký kết hôn cùng cử hành lễ cưới đơn giản.
Giang gia chỉ có cha mẹ Giang cùng với em họ Tô đến tham gia, mà Tống gia cũng chỉ chấp nhận họ hàng gần tham gia lễ cưới.
Một năm trước Giang Sam đã đổi nghề làm tổng giám đốc một công ty khác, nam mới nam mạo, có thể nói xứng đôi.
Thải Thải làm phù rể, bồi tiếp hai người đi một đường, nhìn họ hạnh phúc bên nhau, đột nhiên cũng muốn kết hôn rồi.
Kết thúc lễ cưới, Tống Trí Văn cùng Giang Sam ở trong sân trồng hai cây nhỏ, đã được cắt tỉa, Giang Sam chắp tay sau lưng đứng ở trước cây híp mắt nhìn ngọn cây, Tống Trí Văn đi tới nắm chặt tay của cậu, hỏi: “Xem gì đấy?”
Giang Sam nói: ” Người nước ngoài bọn họ căn bản không hiểu, ở trên trời nguyện làm chim liền cánh, trên đất nguyện làm cây liền cành.”
“Ừm.” Tống Trí Văn cúi đầu hôn một cái lên lỗ tai của cậu, nói: “Chúng nó lớn lên cùng nhau, cành nối cành, lá quấn lá.”
Y cũng nhìn chằm chằm ngọn cây, ở trước mặt y, cây này lại như được gió thổi lớn, trưởng thành tán cây che rợp trời, cho dù y có chết đi, chúng nó cũng vẫn sống, vừa vặn, làm vợ chồng cây.
Ba Giang cũng từng tại lúc Giang Sam nói với ông cậu muốn cùng Tống Trí Văn kết hôn, không muốn tiếp nhận nói cậu: “Con cùng với y, chớ để hối hận.”
Giang Sam nói: “Này có cái gì mà hối hận. Không nói cái khác, chỉ việc y giúp nhà chúng ta từ trong tuyệt cảnh đi ra, mọi người không bao giờ nghĩ về hoàn cảnh mình gặp phải trước đây, đi qua không bao giờ nghĩ về thế giới, con đi, cũng là con đường con thấy là tốt nhất, ba ba, ba nói, ba muốn chúng con từ bỏ quá khứ, chưa từng cùng y có quan hệ sao.”
Ba Giang không có gì để nói.
Giang Sam cũng không nói gì, cậu không biết có bao nhiêu cảm tạ trời xanh, mới có duyên phận kiếp này, tại sao lại hối hận.
Mà đường đời của cậu, cũng sẽ không ngừng tiến về phía trước, nếu cứ quay lưng lại, làm sao đi được cho tới bây giờ.
( toàn văn hoàn )
~~~~~~~~