Lúc này đã vào cuối hè mà khí trời vẫn còn rất nóng bức, bầu trời thì không gợn chút mây nào, nắng gắt chói chang.Chim choc cũng biến đi đâu mất sau những tán lá cây. Nhưng không vì thế mà đường phố ở kinh thành Tomoeda vắng người qua lại.Hôm nay trên đường, người ta thấy có 3 người hai nam một nữ đang đi cùng nhau.Một chàng trai tóc nâu có vẻ rất nghiêm nghị, một chàng trai tóc đen đeo kính thì trông khá hiền lành, còn cô gái duy nhất kia thì trông rất lanh lợi nhưng khuôn mặt thì lại đang nhăn nhó.Họ chính là Syaoran, Eriol và Sakura.Sở dĩ Eriol có thể có mặt ở đây là nhờ Sakura hiến kế cho cậu đi năn nỉ Hoàng hậu.Hoàng hậu vốn là người khá yếu mềm, lại thương con nên Eriol chỉ cần năn nỉ một lát là bà đã chấp thuận nói giúp cho cậu với Hoàng đế để cậu có thể ra khỏi hoàng cung và dĩ nhiên là với lý do tìm hiểu cuộc sống của dân chúng.Hoàng đế vì nể Hoàng hậu nên đồng ý cho phép cậu xuất cung với điều kiện là có Syaoran đi theo bảo vệ.Chính vì sự xuất hiện kèm theo này nên khuôn mặt của Sakura mới nhăn nhó như thế.
Ba người hướng về phía cửa nam của kinh thành, nơi có một cửa hiệu đồ gốm.Và trong cửa hiệu ấy có một cô gái rất xinh xắn đang ngồi trên ghế và may vá gì đó.
- Tomoyo, chúng tớ đến thăm cậu này!!!!
- Sakura!Cả anh Eriol nữa sao?Còn người này là…?
- Là Ly Syaoran, kẻ thù không đội trời chung của cô tiểu thư sắp ế chồng này. – Syaoran tự giới thiệu khiến cho Sakura sa sầm mặt mày lại.
Tomoyo biết là sắp có chiến tranh xảy ra nên vội vã mời họ vào nhà nên Sakura không có cơ hội phát hỏa trong khi khuôn mặt Syaoran hiện rõ vẻ thách thức.
Eriol đặt vào tay Tomoyo một bó hoa mộc lan trắng với vẻ ngượng ngùng lộ rõ trên mặt.Khổ thân Eriol, từ nhỏ đến lớn đã tặng hoa cho con gái bao giờ đâu nên cứ lúng ta lung túng đến khổ sở.Đầu đuôi cũng do Sakura bảo rằng đi thăm bệnh thì phải mang hoa, mà hoa Tomoyo thích nhất là Mộc lan trắng nên lúc nãy ba người phải ghé vào một hiệu hoa ven đường và giờ đây cậu mới phải bối rối như thế này đây.Tomoyo mỉm cười rạng rỡ đón lấy bó hoa.Từ trước đến giờ chưa có chàng trai nào tặng hoa cho cô cả, ngay cả Haruka cũng chỉ đem đến cho cô sách và các vật dụng cần thiết.Dĩ nhiên hoa không hữu ích bằng sách nhưng đối với một cô gái tuổi 17 như Tomoyo thì đây lại là hành động vô cùng lãng mạn và đáng yêu.Cô nhẹ nhàng nói lời cảm ơn Eriol.
Ba người ở chơi với Tomoyo cả môt buổi.Đúng hơn là chỉ có Eriol và Sakura chơi với cô, còn Syaoran thì lặng lẽ tách mình ra một góc và chúi đầu vào một cuốn sách cậu tìm thấy trên bàn.Tomoyo thỉnh thoảng vẫn liếc nhìn Syaoran và tủm tỉm cười.Cô cảm thấy anh chàng này rất đẹp và có sức hút với người khác, hơn nữa tính tình anh ta cũng không điềm đạm 100% như vẻ bề ngoài.Trông anh ta vẫn còn có nét gì đó trẻ con đáng yêu và cô cảm thấy nếu anh ta mà thành một cặp với Sakura thì chắc chắn sẽ có khối chuyện thú vị xảy ra.
Sau khi rời khỏi nhà Tomoyo, ba người quay trở về hoàng cung và trên đường về Syaoran vẫn không ngừng châm chọc Sakura khiến cô phát cáu lên và đáp trả lại.Thế là lại cãi nhau và Eriol lại phải đứng ra dàn hòa cho hai người.Cậu nghĩ thầm rằng Syaoran bình thường luôn điềm đạm chính chắn thế mà cứ mỗi lần đứng trước Sakura thì lại không còn là chính mình nữa.Cậu mỉm cười suy nghĩ vẩn vơ rằng có khi nào hai người này sẽ thành cặp không nhỉ?
“ Chắc là thú vị lắm đây!!!” - Chậc, sao mà cậu và Tomoyo lại có cùng suy nghĩ thế nhở?
Đột nhiên Eriol dừng lại bên đường và cất tiếng gọi hai người kia.Thì ra là cậu nhìn thấy một tấm thông cáo dán trên đường rằng một tuần nữa sẽ tổ chức lễ hội hoa đăng tại cửa bắc của kinh thành.Cậu có vẻ rất hứng thú hỏi xem Sakura và Syaoran có muốn đi cùng cậu hay không.Sakura đương nhiên là rất thích thú vì cô vốn thích những lễ hội náo nhiệt, Syaoran thì không phản đối mà chỉ nói Eriol đi đâu thì cậu đi theo đấy.Eriol ngập ngừng hỏi
- Sakura này, cậu nghĩ tiểu thư Tomoyo có muốn tham dự lễ hội này không?
- Tớ nghĩ Tomoyo sẽ rất thích đấy.Thế để tớ rủ cậu ấy cùng đi nhá.
- Được vậy thì hay quá!!!Vậy thì đành làm phiền cậu vậy Sakura!
Tối hôm đó khi nằm trên giường, trong đầu Eriol cứ hiện lên hình ảnh của Tomoyo mãi khiến cậu cứ lăn qua lăn lại, trằn trọc mãi mà không ngủ được.. Đột nhiên cậu nghĩ ra một điều gì đó và cất tiếng gọi thị nữ cho người truyền tin đến phủ Kinomoto mời Sakura sáng sớm mai nhập cung gặp cậu.
Một tuần sau, Sakura và Tomoyo vừa đi trên đường vừa trò chuyện vui vẻ.Hôm nay chân của Tomoyo đã lành hẳn nên cô đi lại đã bình thường.Vì thế hôm trước khi nghe Sakura nói Eriol muốn mời cô cùng tham gia lễ hội hoa đăng Tomoyo đã sốt sắng nhận lời ngay. Hôm nay Tomoyo mặc một chiếc váy màu vàng nhạt trong khi Sakura lại mặc váy màu hồng.Cả hai cô gái đều xinh xắn nên khiến cho người đi đường không thể không để mắt tới.Hai người dừng lại trước một quán trà có tên là “Sugar” và bước lên lầu trên.Ngay chiếc bàn ở sát lan can, Eriol và Syaoran đã chờ sẵn.Người đi đường đã không thể làm ngơ trước vẻ kiều diễm của hai cô thì Eriol lại càng không thể.Cậu ngẩn ngơ khi vừa nhìn thấy hình bóng của Tomoyo thấp thoáng đằng xa.Cô vừa bước đến, cậu đã vội vã đứng lên kéo ghế cho cô và Sakura ngồi.Sakura nguýt dài một cái:
- Cậu thật là lịch sự Eriol ạh, chả bù với kẻ nào mang danh công tử nhà giàu lại chẳng biết chút phép tắtc lịch sự nào cả.
Syaoran trừng mắt nhìn cô trong khi Sakura trừng mắt nhìn lại.Và hai người cứ nhìn nhau chằm chằm như muốn ăn tươi nuốt sống nhau như vậy mãi. Eriol thấy vậy vội vàng giảng hòa:
- Hôm nay hai người có thể vì tôi mà đừng cãi nhau nữa được không vậy?
- Phải đấy, hai người cứ thế này làm sao chúng tôi vui vẻ được đây! – Tomoyo tán đồng
Syaoran lập tức thu ánh mắt về nhưng Sakura trước khi làm việc ấy còn phóng cho Syaoran một cái liếc sắc như dao.Eriol nhẹ nhàng cầm ấm lên và rót ra hai tách trà, đưa cho Tomoyo và Sakura, miệng thì nói:
- Bây giờ vẫn còn khá sớm, chúng ta uống trà xong sẽ xuống đó!
Sau khi rời khỏi quán trà, bốn người xuôi theo dòng đường tấp nập người qua lại.Hai bên đường,các gian hàng bày bán lồng đèn và các nhà ở cũng treo lồng đèn trước cửa khiến cho cả một con đường sáng rực lên lung linh huyền ảo.Tomoyo đưa mắt nhìn hai bên đường, không giấu được vẻ mặt thích thú.Eriol cũng rạng rỡ không kém khi nhìn thấy nụ cười của Tomoyo.Chợt cậu nháy mắt với Sakura và Sakura mỉm cười tinh quái gật đầu.Đoạn Sakura giả vờ ngồi xuống đất như nhặt một thứ gì và cất tiếng gọi Syaoran.Syaoran nghe thấy tiếng gọi không thể không giật mình quay lại nhìn và nhân cơ hội đó Eriol kéo tay Tomoyo đi về phía trước.Chẳng mấy chốc chả còn thấy hai người đó đâu.Syaoran lạnh lùng hỏi:
- Này, cô sao vậy?
- Chả sao cả.Tôi chỉ muốn tách anh ra khỏi Eriol và Tomoyo thôi.
- Cô…Cô có biết như thế rất nguy hiểm không hả?Lỡ Thái tử gặp việc gì thì sao?
- Chả sao đâu.Thật ra thì Eriol muốn anh và tôi làm vài việc cho cậu ấy.
Nói rồi Sakura quay người bỏ chạy nên Syaoran không còn cách nào khác là phải chạy theo cô.Sakura vốn thường trốn nhà ra đây chơi nên đường sá trong kinh thành cô cũng biết khá rõ.Cô dẫn Syaoran chạy theo một đường tắt ra đến bờ sông và bắt tay vào khâu cuối củng trong cái việc mà Eriol đã nhờ cô.
Trong khi đó, Tomoyo cũng đã phát hiện mình đã lạc Sakura và Syaoran.Cô hết sức lo lắng trong khi Eriol có vẻ điềm tĩnh hơn.Cậu trấn an cô rằng đã hẹn với Syaoran và Sakura đích đến cuối cùng là bờ sông nên thể nào họ cũng ra đó.Và giờ thì cậu và cô cứ việc ra bờ sông chắc chắn sẽ gặp hai người kia.nghe vậy Tomoyo thở phào nhẹ nhõm nhưng bước chân cô thì càng lúc càng nhanh hơn.Chợt Eriol lên tiếng:
- Gượm đã Tomoyo!Ra bờ sông thì đâu thể bỏ qua thú vui độc đáo nhất của lễ hoa đăng được.
- Thú vui độc đáo ưh?
- Phải, cô chờ tôi ở đây một lát nhé!
Rồi Eriol rảo bước đi về phía một gian hàng lồng đèn.Một lúc sau cậu quay trở lại với hai chiếc lồng đèn loại dùng để thả nổi trên sông trên tay.
- Anh muốn nói đến việc viết điều ước đặt vào lồng đèn và thả trên sông sao?
- Đúng vậy!Giờ thì chúng ta ra bờ sông đi
Nói rồi hai người cùng hướng về phía bờ sông.Lúc này bờ sông cũng đã đông đúc, tấp nập người có cùng mục đích như hai người.Nét mặt của Tomoyo thoáng thất vọng.Eriol nhìn thấy và mỉm cười:
- Cô đừng lo việc có quá nhiều người bên sông.Tôi đã chuẩn bị sẵn rồi.
Nhìn theo hướng tay Eriol vừa chỉ, Tomoyo nhìn thấy một chiếc thuyền hoa đăng đang thong thả chèo đến chỗ hai người.Đứng ở mũi thuyền lúc này là Sakura và Syaoran.Tomoyo quay sang Eriol và nở nụ cười.Khi thuyền vừa cập bến, Eriol nhả xuống trước và đưa tay đỡ cô xuống thuyền.Và rồi chiếc thuyền nhẹ nhàng tách bến bơi về phía xa bờ bỏ lại sau lưng những dòng người đông đúc đang ở bên bờ sông.
Chiếc thuyền cứ chèo như vậy cho đến khi trước mặt xuất hiện một bến nước và người chèo thuyền nhẹ nhàng cập vào đấy.Eriol và Syaoran bước lên bờ, Eriol lại đưa tay đỡ Tomoyo và Sakura bước lên trong khi Syaoran lạnh lùng đứng nhìn.Và Sakura lại được dịp ban tặng cho Syaoran một cái liếc dài khi đi lướt qua cậu.Tomoyo ngạc nhiên hỏi:
- Sao chúng ta lại vào đây?
- Vì ở đây không đông người như ở bờ sông và có nhiều điều thú vị để xem. – Eriol đáp một cách bí ẩn
Bốn người tiến tới cho đến khi xuất hiện trước mắt họ là một khung cảnh khiến cho Tomoyo không thể không bất ngờ và reo lên thích thú.Cả một mái đình treo bốn chiếc lồng đèn kéo quân ở bốn góc, xung quanh là hàng trăm ngọn nến đang cháy lung linh, ở giữa đình là một bàn tiệc trà đã bày sẵn.Eriol mỉm cười nắm tay Tomoyo kéo cô vào đó.Sakura và Syaoran thì không có vẻ gì ngạc nhiên đi theo sau.Cũng phải thôi, vì chính họ đã chỉ huy việc chuẩn bị này theo sự dặn dò của Eriol mà.Thì ra hôm trước Eriol nghĩ ra điều này để làm Tomoyo bất ngờ.Và với sự giúp đỡ đắc lực của Syaoran cộng với cái đầu tinh quái của Sakura, cậu đã đạt được mục đích.Cậu đã đưa Tomoyo đi hết từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác trong sự thích thú vô cùng.Sau khi uống trà một lát, cậu nhắc Tomoyo nhớ đến hai chiếc lồng đèn ước nguyện.Tomoyo gật đầu ra ý hiểu và cẩm lấy cây bút Eriol đưa cho viết diều ước của mình lên đó.Eriol cũng làm theo trong khi Sakura và Syaoran thì không có hành động gì.Tomoyo cất tiếng hỏi:
- Cậu không muốn ước gì sao Sakura?
- Àh, tớ không hứng thú lắm với mấy trò này.Và tớ nghĩ anh chàng công tử kiêu ngạo này chắc cũng nghĩ như tớ.
Lần đầu tiên Syaoran không phản đối lời nói của Sakura vì quả thật cậu không thích mấy cái trò mà cậu cho là ướt át này.Thế nên rốt cục chỉ có Eriol và Tomoyo ra bờ sông thả lồng đèn.Trong khi Tomoyo loay hoay với chiếc lồng đèn của mình thì Eriol quay ra sau gật đầu với Sakura một cái.Và khi Tomoyo vừa buông tay cho chiếc lồng đèn trôi ra xa thì một tiến nổ vang lên và bầu trời đêm sáng rực khiến cô giật mình quay lại nhìn.Và trước mắt cô là một cảnh tượng đầy màu sắc và đẹp vô cùng.Hàng trăm ngọn pháo hoa được bắn lên trời với đủ màu sắc vui mắt, hết đợt này đến đợt khác.
Khi chùm pháo hoa cuối cùng tắt đi, cô quay sang nhìn Eriol và hỏi:
- Việc này là do anh làm sao?
- Phải, hy vọng nó làm cô vui.Nó cũng như lời xin lỗi tôi dành cho cô khi đã lỡ tay làm cô bị thương.
- Cảm ơn anh.Đây thật sự là điều bất ngờ với tôi.Từ trước đến nay chưa bao giờ tôi tham gia một lễ hội vui như thế.Kể cả những lễ hội hoa đăng mấy năm trước.
Eriol mỉm cười mãn nguyện khi cậu đã đạt được mục đích của mình.
Sau bữa tiệc trà, Eriol và Syaoran đưa Tomoyo và Sakura về đến nhà an toàn và trở về cung.
Tối hôm đó Tomoyo không tài nào vỗ được giấc ngủ.Trong đầu cô lúc này toàn là hình ảnh của buổi tối, và cả ánh mắt, nụ cười, từng lời nói mà Eriol dành cho cô.Cô thấy tim mình đập liên hồi khi nghĩ về chàng trai ấy.Bất giác trên môi cô nở một nụ cười hạnh phúc.
Trong khi đó, Eriol cũng không khá hơn cô là bao.Cậu cũng ngồi bên cửa sổ, ngước nhìn bầu trời đêm mà trong đầu thì toàn là hình ảnh của Tomoyo và trên môi cũng nở một nụ cười hạnh phúc.
Và rồi cả hai người cũng nghĩ “Chả lẽ mình yêu rồi sao?”