Đã ba tháng trôi qua kể từ khi Yu ri mất, và trong suốt thời gian đó, Eriol không ngừng đến gặp, thuyết phục Tomoyo suy nghĩ lại.Nhưng đáng tiếc cái mà cậu nhận được chỉ là sự lạnh lùng, xua đuổi của cô.Tomoyo bình thường dịu dàng là thế mà khi đối diện với Eriol không ai ngờ cô có thể lạnh lùng đến như vậy.Nhưng thật ra trong trái tim cô đang vô cùng đau đớn, cô không muốn làm Eriol tổn thương nhưng cô lại không biết bằng cách nào đối diện với cậu.Thế nên cô chọn cách xua đuổi cậu để lẩn tránh.Vả lại, với sự “bảo vệ” vòng ngoài của Haruka, cũng chả mấy khi Eriol gặp được Tomoyo. Chính vì thế cậu rất đau khổ nhưng lại không tìm ra cách nào để cô thay đổi.Eriol cũng chả buồn hỏi cha mình xem có thật ông là người đã sắp đặt nên cái chết của Yu ri hay không vì cậu thừa biết có hỏi cũng chả thu được kết quả gì.Cha cậu sẽ chả đời nào nói với cậu những việc đó.
Thêm vào đó, sự hiện diện của Miko trong Hoàng cung càng làm cậu thêm bối rối.Cậu biết cô bé không có lỗi gì trong việc này, nhưng cậu không làm sao có thể chấp nhận được cô bé.Từ bé cậu đã cùng lớn lên với Syaoran, nên trong lòng cậu cũng xem Miko như em gái mình.Vậy nên giờ đây bắt cậu xem cô như người yêu, như vợ mình thì cậu không thể làm được.Cậu luôn tự trách mình quá yếu đuối, quá vô dụng.Cậu yêu Tomoyo, đó là điều hiển nhiên.Có lẽ người ta nghĩ cậu chỉ hời hợt trong tình cảm nhưng sâu tận trong trái tim cậu biết cậu thật sự yêu cô, yêu rất nhiều nhưng cậu lại không có can đảm vượt qua hết tất cả để đến với cô.Điều đó không phải là lạ đối với một người như cậu.Cậu là ai?Là Thái tử đương triều, từ bé cậu đã được nuôi lớn trong nhung lụa, được học những thứ mà người bình thường không học.Cậu biết làm gì?Làm thái tử và tương lai là làm quốc vương, cậu không biết làm gì khác để tự nuôi sống bản thân vì người nuôi cậu là nhân dân.Chính vì vậy khi nghĩ đến cuộc sống bình thường thì cậu sợ hãi, cậu tự hỏi mình sẽ làm gì để mang đến hạnh phúc thực sự cho Tomoyo.Và cậu cũng không có đủ can đảm để chống lại cha mình, không có đủ can đảm tìm hạnh phúc cho chính mình.Cậu chợt thấy ngưỡng mộ những người cậu quen biết.Một Syaoran tài ba, quyết đoán, một Sakura phóng khoáng, tự do và hơn hết là một Haruka dám can đảm chống lại cha tìm lấy con đường riêng của mình.Ở Haruka luôn toát lên một phong thái tự tin đĩnh đạc và mang đến cho người ta cảm giác an toàn.Eriol chợt nghĩ anh mới chính là chỗ dựa vững chắc cho Tomoyo.Và lần đầu tiên trong cuộc đời Eriol cảm thấy sao mình lại quá bất lực đến vậy, cảm thấy sao mình lại thua kém kẻ khác đến vậy.Cũng chính vì vậy, cậu thôi không tìm đến chỗ Tomoyo nữa.Tìm đến để làm gì khi ngay chính bản thân cậu cũng không xác định đâu là con đường, là cách sống, tìm đến làm gì khi cậu không có đủ tự tin sẽ bảo vệ được Tomoyo chứ đừng nói gì đến việc mang lại hạnh phúc cho cô.
***
- Thái tử, Người đang nghĩ gì thế?
- Miko, em đến từ lúc nào thế?
Eriol giật mình quay sang và thấy Miko đang đứng im lặng nhìn mình.Từ lúc cô bé nhập cung đến nay Eriol tỏ ra rất lạnh lùng với cô và cô cũng ít khi nói chuyện với cậu nên cậu hơi ngạc nhiên khi thấy cô bắt chuyện với mình.
- Em đến từ nãy giờ rồi, nhưng Người cứ thần người ra suy nghĩ nên không biết.Người đang nhớ đến tiểu thư Daidouji sao? – cô bé ngồi xuống trước mặt Eriol
- Ta…xin lỗi em Miko.Ta biết là thiệt thòi cho em nhưng người ta yêu là cô ấy, không phải em.Ta ước nếu ta có đủ quyền lực, ta nhất định sẽ thay dổi điều trớ trêu này.
- Người ước để làm gì?Người chỉ biết ngồi đó và ước ao thôi sao?Điều đó sẽ mang lại ích lợi gì?Những gì mình muốn có thì mình phải tự tay làm chứ.Em muốn nói với Người rằng, nếu em không muốn thì không ai ép em nhập cung được cả.Phải, chính em đã tự quyết định việc này?Người có biết vì sao không?Vì em yêu Người, thưa Thái tử!!!
- Em nói gì cơ Miko?Em…
- Ngạc nhiên phải không?Em đã luôn yêu Người, ngay cả khi trái tim Người trao cho người con gái khác.Em đã đau khổ rất nhiều nhưng em luôn tin rằng nếu cho em cơ hội, chắc chắn em sẽ khiến Người yêu em hơn từng yêu cô ta.Và giờ đây cơ hội đó đã đến.Em không yêu cầu Người yêu em, cũng không yêu cầu Người quên cô ấy.Em chỉ cần Người cho em cơ hội được yêu và được chinh phục Người.Thế là đủ!!!
Nói rồi Miko đứng lên và bước ra khỏi phòng trong sự ngỡ ngàng của Eriol.Ra đến cửa, cô bé quay lại nhìn Eriol mỉm cười và buông một câu:
- Nếu Người cứ u phiền mãi như thế thì Người sẽ chẳng có được điều gì tốt đẹp trong cuộc sống cả!
Eriol lặng người ngồi suy nghĩ mãi về những điều Miko vừa nói.Cậu không ngờ rằng cô bé yêu mình, lại càng không ngờ cô bé lại là một con người mạnh mẽ đến thế.Và lần đầu tiên trong vòng 16 năm qua cậu nhận ra rằng Ly Miko đã thật sự không còn là một cô bé con mà đã trở thành một thiếu nữ, một thiếu nữ trong sáng và rạng ngời không thua bất kỳ một ai.
***
Mùa đông đã dần trôi qua, không khí đã ấm dần lên báo hiệu mùa xuân sắp quay về.Đâu đó trên những cành cây khẳng khiu đã trụi hết lá bắt đầu hé nở những chồi non, tiếng chim bắt đầu ríu rít trở lại, đường phố cũng đông đúc hơn so với lúc nhà nhà, người người nép mình bên những chiếc lò sưởi và dường như lòng người cũng đã ấm áp lại.Nhưng đó có thật sự là tín hiệu tốt hay không?Không hề, đất nước này sắp phải trải qua một mùa xuân khủng khiếp, một cơn phong ba bão táp và đầy tang tóc.Nhưng lúc này thì ai cần biết đến điều đó, người ta đang nô nức chuẩn bị cho một năm mới.
***
Sáng hôm nay, cuộc thượng triều đã diễn ra vô cùng căng thẳng.Đó là vì tin tức từ biên giới phía tây truyền về khiến cả triều đình vô cùng lo lắng.Đất nước láng giềng Shuri 18 năm trước đã từng bị Hoàng đế Urushi đánh bại đang có ý đồ lăm le cất binh một lần nữa.Và lần này họ không chỉ có một mình.Theo tin thám tử hồi báo thì Shuri đã ký một hiệp ước liên minh với hai nước láng giềng của họ là Fuan và Honryu.Quân đội của vương quốc Clow là một trong những đạo quân hùng mạnh nhất trong khu vực nên quân đội của một Shuri không là gì với họ nhưng nếu là liên minh ba nước thì lại là chuyện khác thế nên cả triều đình đang lo lắng về việc này.Hoàng đế Urushi một mặt lập tức phái thêm binh chi viện cho biên giới phía Tây để đề phòng bất trắc, mặt khác cho người gấp rút chuẩn bị lương thảo, vũ khí, tuyển thêm binh lính sẵn sàng ra trận bất cứ lúc nào.
***
Sau khi bãi triều Hoàng đế cho mời ba vị Đại thần cao cấp nhất cùng mình thương nghị
- Ta cũng sẽ ra trận nhưng ta sẽ không ở tuyến đầu.Ly tướng quân, ta giao quyền chỉ huy tối cao quân đội cho khanh.Touya sẽ hộ vệ cho ta và thái tử.Còn Syaoran thì khanh có thể đưa nó đi cùng mình.Thằng bé ấy tài giỏi nhưng chưa lâm trận nhiều.Khanh nên giữ nó bên mình để dạy bảo thêm.Thái tử sẽ ở lại canh giữ kinh thành Tomoeda.Còn khanh Tenoshiwa, Haruka thế nào rồi?Nó sẽ ra trận chứ?
- Thần e rằng nó sẽ không đồng ý đâu thưa Bệ hạ.Nó và thần đã mâu thuẫn quá sâu nên thần không thể bắt nó làm theo ý thần.Xin Bệ hạ thứ tội!!! – tả đại thần cung kính khép nép trước Hoàng đế
- Đành chịu vậy.Thật đáng tiếc vì nó không tham gia.Nó là một tướng quân tài giỏi đấy. – Hoàng đế Urushi lắc đầu thất vọng – Khanh sẽ lo về vấn đề thông tin liên lạc Tenoshiwa, còn khanh, Kinomoto, ta giao việc chuẩn bị lương thảo, vũ khí, thuốc men cho khanh.Đây là thời điểm khó khăn của vương quốc.Chúng ta cần phải hết sức tỉnh táo vượt qua.Ta mong các khanh cũng sẽ hết lòng phò trợ quốc gia.
Ba người đàn ông đều tỏ ra hết sức cung kính trước vị hoàng đế uy nghi.
***
Tin tức chiến tranh sắp nổ ra nhanh chóng lan ra khắp kinh thành và cả vương quốc.Đi đến đâu cũng nghe người ta bàn tán xôn xao, các điểm tuyển binh được dựng lên khắp nơi và quân đội ra sức thao luyện.Triều đình cũng cho người về các vùng lương thực chính trong cả nước gấp rút thu gom và đốc thúc sản xuất.Nhân dân trong cả nước vừa vô cùng hăng hái chuẩn bị lâm trận nhưng cũng tỏ ra khá lo sợ trước viễn cảnh trước mắt.Họ đã sống trong yên bình quá lâu nên hai chữ chiến tranh dường như đã trở nên lạ lẫm với họ.Chính vì thế mà dân chúng hơi hoảng sợ nhưng vì triều đình vẫn vững mạnh trong mắt họ nên họ cũng yên tâm phần nào.
Và mọi thứ cứ tiếp diễn như thế trong suốt một tháng tiếp theo.
***
Vào một ngày giữa xuân, tiết trời ấm áp, có một cặp nam nữ đang tay trong tay cùng nhau rảo bước trên đường.Cả hai đều vô cùng xinh đẹp và quý phái.Chắc hẳn mọi người đều biết họ chính là Syaoran và Sakura.Họ đang tận hưởng ngày cuối cùng bên nhau vì ngày mai Syaoran sẽ cùng cha ra chiến trường.Chính vì vậy mà mới sau buổi duyệt binh một lúc Syaoran đã có mặt ở phủ Kinomoto để đón Sakura cùng đi dạo.Họ cứ đi mà chẳng biết mình đi đâu, vì với những người đang yêu nhau thì đi đâu không quan trọng, quan trọng là họ đi cùng nhau.Sau khi đi dạo vòng vèo qua mấy phố phường, Syaoran kéo Sakura ra ngoại thành phía tây cùng cưỡi ngựa.Hai người cùng phi ngựa với tốc độ khá nhanh trên thảm cỏ xanh, gió thổi vạt áo của Syaoran và Sakura tung bay phần phật, khiến tóc họ rối tung lên và Sakura bật lên những tiếng cười giòn tan khiến Syaoran không kềm được cũng phải cười theo cô.Vào một buổi chiều mùa xuân lồng lộng gió, trên một thảo nguyên xanh mát tràn ngập cỏ non có một đôi ngựa trắng tung vó và những tiếng cười trong veo cất lên thật sự là một bức tranh tuyệt đẹp.
Lúc này trời đã về chiều và mặt trời sắp lặn, thế nên Syaoran kéo Sakura cùng ngồi lại ngắm hoàng hôn.Hai người cột ngựa lại và cùng ngồi nghỉ dưới một gốc cây to.Syaoran mỉm cười đưa tay vuốt lại mái tóc rối tung vì gió của Sakura rồi nhẹ nhàng ôm cô vào lòng.Sakura thẹn thùng đỏ cả mặt nhưng lại rúc vào vòng tay của Syaoran sâu hơn và từ từ nhắm mắt lại, miệng nở một nụ cười hạnh phúc.Và hai người cứ ngồi như thế cho đến tối mịt mới chịu về nhà
- Em vào nhà đi Sakura, anh về đây!!!
Syaoran mỉm cười và quay bước rời khỏi phủ Kinomoto nhưng cậu chợt thấy có ai đó đang níu vạt áo của mình.Cậu quay lại thì thấy đó là tay của Sakura.Cô bé phụng phịu:
- Anh thật sự phải về sao?Anh không ở lại thêm một tí được àh?
- Thôi được rồi.Vậy chúng ta vào vườn uống trà được không? – Syaoran lắc đầu nhìn Sakura trìu mến
Sakura mỉm cười rạng rỡ và kéo Syaoran chạy ngay vào vườn, bảo người hầu pha một ấm trà và hai người cùng ngồi dưới gốc cây anh đào trong vườn, nhâm nhi trà và trò chuyện không ngớt:
- Anh nhìn xem, hoa anh đào nở rồi kìa.Thật là đẹp phải không?
- Phải, thật là đẹp.Anh yêu hoa anh đào, và cả em nữa Sakura. – Syaoran đỏ mặt nói.Đây là lần đầu tiên những lời nói lãng mạn như thế này thốt ra từ miệng Syaoran nên Sakura giật bắn mình nhìn cậu đầy ngạc nhiên.
- Anh…anh vừa nói đó sao?Em có nghe lầm không
Thế là Syaoran lại càng đỏ mặt hơn nữa và cậu im lặng không nói gì thêm. Điều này khiến Sakura hoảng hốt:
- Anh giận em sao?Em xin lỗi, em không cố ý chọc ghẹo anh đâu
- Anh không giận em, anh chỉ hơi…àh,… bối rối một chút
Sakura thở phào một cái và mỉm cười nhẹ nhõm.Trông cô lúc này thật sự rất đẹp và rất đáng yêu khiến cho Syaoran không kềm chế được mình chồm người về phía cô và khẽ đặt một nụ hôn lên má cô bé.Sakura run bắn người lên và nhìn Syaoran chằm chằm, giọng nói thì lắp bắp:
- Syaoran…anh…anh…
- Anh … anh…xin lỗi Sakura, anh sai rồi.Sau này anh không làm thế nữa đâu! – Syaoran cuống quít nắm lấy tay Sakura giật giật, giọng hết sức thiểu não.
- Được rồi Syaoran.Em có giận đâu nào.Em chỉ bất ngờ vì hành động này thôi.Trước đây em cứ nghĩ anh là một người lạnh lùng nhưng hóa ra là không phải.Nhưng điều làm em bất ngờ là anh lại có lúc dịu dàng và đáng yêu đến thế này. – Sakura như choàng tỉnh
Rồi cô bé cúi đầu mỉm cười khiến Syaoran lúng túng nhìn cô không biết nên nói gì.Cách đây vài tháng cậu không hề nghĩ sẽ có những phút giây như thế này, vì cậu ghét cái cô gái đang ngồi trước mặt mình vô cùng.Với cậu, cô ta là kẻ hung hăng, ngang ngạnh, không xem ai ra gì, nói tóm lại là không đủ tiêu chuẩn của một đứa con gái.Thậm chí cậu còn mạnh miệng tuyên bố sẽ không có ai dám lấy cô ta hoặc kẻ nào lấy phải cô ta là do ăn ở không có đức suốt ba kiếp
“Hóa ra mình là kẻ ăn ở không có đức suốt ba kiếp sao?” – Syaoran nghĩ thầm “Mà thôi, đành chịu vậy.Kiếp này cứ lấy cô ấy đi, rồi ba kiếp sau mình sẽ tu hành nghiêm chỉnh để bù lại vậy”
- Anh đang nghĩ gì thế Syaoran?
- Àh, không có gì!Chỉ nghĩ vu vơ vài việc ấy mà.
- Ngày mai anh ra trận rồi.Anh nhất định phải cẩn thận và phải chiến thắng trở về nhé. – Sakura nói với giọng đượm buồn và đầy lo lắng
- Nhất định rồi cô bé.Anh sẽ chiến thắng trở về mà.Lúc ấy anh sẽ đưa em đi dạo dưới con đường hoa anh đào đẹp nhất kinh thành, được chứ? – Syaoran xoa đầu Sakura
- Anh hứa đấy nhá!Anh nhất định phải về đưa em đi dạo đấy! – Sakura nhổm người dậy nắm lấy hai vai Syaoran lắc lắc
- Anh hứa mà!!! – Syaoran mỉm cười
Rồi Syaoran chỉ im lặng ngồi nhìn sâu vào đôi mắt xanh biếc màu ngọc bích của Sakura với một tình yêu tràn ngập, như để ghi nhớ khuôn mặt ấy, ánh mắt ấy, nụ cười ấy vào sâu trong tâm trí và bất chợt cậu khẽ nghiêng người đặt lên môi Sakura một nụ hôn.Đó quả là một hành động táo bạo nên cậu nhắm mắt lại chờ đợi một phản ứng mạnh mẽ của Sakura nhưng cô bé lại không chống cự mà cậu chợt cảm thấy cô bé như đang đáp lại mình.Syaoran hạnh phúc vòng tay ôm lấy Sakura trong khi cô bé cũng nép vào lòng cậu.Thế là hai người trẻ tuổi ấy đã trao nhau nụ hôn đầu đời trong một đêm mùa xuân ấm áp như thế đấy.