Quân có mặt ở nhà Miên vào lúc 2 giờ chiều, vì sáng Miên có buổi phỏng vấn. Miên không kể chi tiết vì bảo mật là nhiệm vụ của cô. Cô chỉ nói sơ cho anh biết để anh có thể hình dung một cách tương đối về chuyện đang xảy ra với mình.
Suốt từ lúc lên xe Miên luôn trong trạng thái lo lắng bồn chồn. Quân lấy từ trong túi ra một thanh chocolate, đưa sang cho cô.
“Em ăn thử đi và nói xem trong đó có những gì.”
Miên nhìn anh cảm ơn, khóe môi khẽ cong lên. Cẩn thận bóc vỏ, bẻ nhỏ rồi đưa lên miệng.
Quân nhìn sang thấy trán cô đã giãn ra, ánh mắt vui thích như trẻ con trong lòng cảm thấy dễ chịu khó hiểu. Rõ ràng là dạng người có thể mua chuộc, không những vậy chỉ cần có đồ ăn là mua chuộc được dễ dàng.
Mặc dù còn nguyên cảm giác bất an nhưng Miên vẫn vô cùng phối hợp nhâm nhi chocolate và đoán thành phần, không phụ sự quan tâm của anh muốn kéo cô ra khỏi tâm trạng hiện thời. Chẳng mấy xe đã dừng lại ở địa chỉ cô đưa.
Nhìn ngôi biệt thự trước mặt có thể thấy gia đình của cô bé rất có điều kiện. Miên hít một hơi thật sâu rồi nhấn chuông cửa. Mãi một lúc sau Miên mới nghe tiếng có người ra mở cửa. Đó là một người phụ nữ trạc tầm bốn mươi, mái tóc điểm bạc, gương mặt thoáng tiều tụy, người ấy nhìn Miên chằm chằm rồi hỏi.
“Cô tìm ai?”
“Dạ cháu là bạn của em Ngân.” – Miên khẽ cắn môi, tự thấy mình quá liều, cái tên cô đọc ra chỉ dựa vào địa chỉ mail cô bé gửi mà thôi, hoàn toàn không có bất kì căn cứ xác thực nào.
Ngờ đâu người đó sau khi nghe cô nói vậy mở cửa ra thật. Miên một mình đi vào trong, anh không vào cùng cô mà đợi ở bên ngoài. Bên trong ngôi biệt thự rộng lớn, vườn hoa hai bên con đường dẫn vào tàn úa làm khung cảnh thêm phần ảm đảm, đang thất thần thì Miên nghe được người bên cạnh nhỏ giọng: “Mẹ Ngân vừa từ viện về sáng nay vì mệt mỏi quá độ nên không thể tiếp cháu được. Thắp hương cho Ngân xong cháu có thể ra về.”
Miên sững sờ, toàn thân hoàn toàn chấn động.
Người phụ nữ dẫn Miên đến gần bàn thờ Ngân rồi giúp cô châm hương. Miên cắn chặt môi, khắc chế đôi bàn tay đang run rẩy, thắp hương cho Ngân.
“Con bé dại dột quá, ai mà ngờ con bé lại tự tử.” – Người phụ nữ thở dài.
Miên im lặng, cô không nán lại lâu chỉ chào rồi ra về ngay.
*
Xe dừng trước khu nhà của Miên đã hai tiếng nhưng cô gái bên cạnh anh vẫn ngồi im không có vẻ gì là biết đến những chuyện đang diễn ra xung quanh. Miên như chìm trong thế giới của một mình cô. Quân gọi điện thoại dời cuộc hẹn vào tối nay, im lặng lấy găng tay đeo vào cho Miên, đến lúc này anh mới phát hiện bàn tay cô lạnh toát, các ngón tay không ngừng run rẩy. Quân lo lắng:
“Miên, em ổn chứ?”
Miên ngước mắt lên nhìn anh. Những giọt nước trong suốt dưới sự áp chế yếu đuối cuối cùng cũng rơi xuống.
“Cô bé đó… chết rồi.”
Gương mặt khẽ biến chuyển rồi lại trở về trạng thái như bình thường, Quân đưa tay lau nước mắt cho cô, giọng anh dịu dàng:
“Đó không phải là lỗi của em.”
“Chuyện đó có lẽ đã không xảy ra. Là do em.” – Chóp mũi Miên đỏ ửng, giọng nói nghẹn đi vì quá xúc động. Là do cô, vì cô không kịp trả lời mail mới khiến cô bé trong lúc tuyệt vọng không lối thoát, không thể sáng suốt nghĩ ra được bất kì điều gì, nghĩ rằng cả thế giới đều bỏ rơi mình nên mới tự sát. Nếu lúc đó cô gắng thêm một chút đọc mail rồi trả lời, nếu lúc đó cô cố thêm một chút… Cô bé mới 19 tuổi, gương mặt đó còn ngây thơ non nớt biết bao nhiêu. Cứ nhắm mắt lại là hình ảnh trên bàn thờ lại ám ảnh cô, sự hối hận đang dần ăn mòn tâm trí Miên.
Quân nhìn thẳng vào mắt Miên, trong phút chốc cảm giác sự dằn vặt mà cô đang trải qua mình cũng có thể thấu tỏ, cố gắng rành mạch:
“Nghe này Miên, em có chắc chắn rằng chỉ cần em trả lời, cô bé sẽ không hành động như thế không? Em không có lỗi gì cả, em đã làm hết những gì em có thể rồi. Là do người đàn ông kia, chính ông ta mới là người đẩy con riêng của mình vào đường cùng, chính bởi ông ta nên cô bé mới tự sát.”
“Cảm ơn anh đã đưa em về. Lúc khác mình sẽ nói chuyện lại với nhau sau. Em hơi mệt, em xin phép vào nhà trước.”
Miên xuống xe, giữ nguyên trạng thái thất thần đó để mở cửa vào nhà, lên phòng, khóa kín cửa, thay đồ rồi ngồi im bất động trên giường.
Cô cứ ngồi im như vậy, thời gian không biết đã trôi qua bao lâu…