Đầu tháng 2, đến từng phân tử không khí cũng mang hương vị Tết. Miên rời khỏi tòa án, cảm giác tảng đá đè lên mình bấy lâu cuối cùng cũng có thể được dỡ bỏ, người đàn ông đó đã phải nhận hình phạt thích đáng, mẹ Ngân cũng hoàn thành xong thủ tục li hôn với ông ta, Ngân ở trên kia chắc cũng sẽ vui vì ít nhất mẹ em không còn phải chịu đựng tủi nhục một mình không ai hay không ai biết nữa. Chỉ tiếc em không được chính mắt nhìn thấy ngày này.
Miên hít một hơi thật sâu, mắt vô thức nhìn quanh một lượt rồi mới vẫy taxi gần nhất để về nhà. Tàu sẽ chạy vào 9 rưỡi tối, cô chỉ có tầm hơn 4 tiếng để sắp xếp đồ và thu dọn nhà cửa mà thôi.
Mọi năm tầm này cô và Hân sẽ mỗi đứa một việc rồi cùng lúc rời đi, cùng lúc lên ga tàu, cùng lúc vẫy tay nhau ai về nhà nấy. Còn bây giờ? Mí mắt Miên khẽ động, chuyện của hai tuần trước vẫn như còn mới nguyên. Hân đã làm được điều cô ấy muốn. Cô ấy đã để Sinh vĩnh viễn không có được điều anh ta cầu, hủy hoại triệt để đám cưới đẹp như mơ của hai người kia chỉ bằng đoạn thu âm mà trước đây vì bảo vệ Hân, Miên đã thu mà chưa kịp xóa đi, gieo rắc vào chuyện tình chóng vánh của hai người đó một cơn ác mộng mang tên những hình ảnh siêu âm của cái thai mới vài tháng tuổi không được phép chào đời. Nghĩ đến đứa bé Miên bỗng cảm thấy khó thở, nó nào có tội tình gì. Bốn tháng, có phải nó cũng không ngờ mình lại phải kết thúc sự sống vì chuyện trả thù của người lớn hay không?
Miên dựa đầu vào phía sau ghế xe, áp chế cơn xúc động như vừa chỉ mới xảy đến, cô không có quyền phán xét bất kì hành động nào của Hân vì suy cho cùng đó là cuộc đời cô ấy, là những lối đi và quyết định do chính cô ấy lựa chọn, dù có chuyện gì xảy ra cô cũng chỉ là người đứng ngoài nhìn vào mà thôi. Mà đã là người đứng ngoài thì không có quyền phán xét. Chỉ duy một điều, nếu là Hân cô sẽ không bao giờ phá bỏ cái thai, tước đi quyền sống của một đứa trẻ vô tội.
Nhắm chặt mắt, nén những suy nghĩ đang bung nở lại một góc, Miên thở hẳt ra, những gì đã xảy ra cứ để nó qua đi.
Taxi dừng trước khu nhà, Miên đi bộ vào trong, vừa đi vừa suy nghĩ bỏ Mũm Mĩm vào trong ba lô của cô liệu có ổn không nhỉ? Nó có chịu nằm yên một chỗ suốt 8 tiếng đồng hồ tàu chạy không? Miên ôm trán, kể cả nó không đồng ý thì Miên cũng đành cưỡng chế nó vậy. Chủ nó gửi nó cho cô rồi ra nước ngoài công tác không một lời hẹn trở về cũng đã được hai tuần rồi.
Miên mở cửa vào nhà, thoáng thấy Mũm Mĩm không kìm được nhớ nhung ai đó nơi xa kia, anh mặc dù đi công tác nhưng vẫn luôn theo sát và giúp đỡ Miên trong vụ kiện tụng vừa qua.
Đặt Mũm Mĩm lên sofa, cô bắt tay vào lau dọn nhà cửa, sắp xếp các đồ cần thiết vào vali rồi nấu bữa tối, cơm vừa mới bật nút báo chín bên ngoài lập tức có tiếng chuông cửa. Miên lò dò nhìn qua khe cửa xem thử ai vì từ lúc Hân về quê lâu rồi nhà Miên không có khách nhưng không thấy được gì, tầm này hàng tháng sẽ có người đến thu tiền điện tiền nước tiền cáp tiền mạng các loại nhưng Miên nhớ rõ là cô đã thanh toán qua mạng từ hôm qua rồi mà. Miên mở cửa, hơi lạnh theo đó luồn vào trong nhà, Miên ngó đầu ra, thấy người nào đó ở phía ngoài đang nhìn mình, đôi môi khẽ cong lên thành nụ cười, rạng rỡ tựa như mặt trời ngày đông.
“Chào em.”
Mắt Miên không chớp vẫn cứ giữ nguyên trạng thái nhìn anh chằm chằm như vậy, chợt nghe thấy anh nhắc khéo:
“Bên ngoài lạnh quá.”
Tới lúc đó mới biết điều lui ra cho anh vào nhà, lần nào anh qua cũng trùng giờ ăn cơm quá vậy. Miên nhăn mũi, đóng cửa tiếp tục nhìn anh:
“Anh mới đi công tác về ạ?”
“Ừ.”
Anh bế Mũm Mĩm lên, vuốt ve bộ lông của nó, vì mới đi ngoài đường về hẳn là tay còn rất lạnh, Mũm Mĩm giật mình kêu “Meo” một tiếng thảm thiết.
“Anh đã ăn tối chưa?”
“Anh chưa.” – Anh đáp, mắt vẫn không rời khỏi Mũm Mĩm.
“Vậy anh ở lại ăn tối với em luôn.”
“Ừ.”
Miên ôm bụng ấm ức, kiểu trả lời gì vậy?
“Chỉ sợ tắc đường qua muộn chút nữa là không được ăn cơm em nấu. Qua giờ này chính vì muốn ăn cơm em nấu.” – Như đọc được dòng suy nghĩ trong đầu Miên, anh nhìn cô nở nụ cười, giọng ấm áp và dễ nghe như tẩm độc. Miên vào bếp dọn cơm, thầm mắng mình không có tương lai, biết là tẩm độc nhưng vẫn tình nguyện, đúng là đồ dại trai.
Anh với Miên ăn tối, ăn xong Miên rửa bát còn anh dọn bàn rồi gọt hoa quả, tất cả đều thực hiện trong im lặng. Miên dừng tay chăm chú nhìn anh hồi lâu, nhìn lâu tới mức anh không thể vờ như không có chuyện gì xảy ra, phải ngẩng mặt lên nhìn cô:
“Em có chuyện gì muốn hỏi?”
Miên lau tay, ngồi xuống cạnh anh.
“Một ngày anh nói tổng cộng bao nhiêu câu vậy ạ?”
Nghe vậy, anh liền cười: “Vừa đủ.”
“Em muốn anh nói nhiều nhiều hơn như thế này một chút. Được không?”
Anh gật đầu đáp: “Được”
Miên khẽ cong khóe môi, chưa hí hửng được lâu đã thấy anh hơi nghiêng đầu nhìn cô, sóng mắt toàn là ý cười, nói tiếp: “Nói hao rất nhiều năng lượng, vì vậy ở cạnh em nếu em muốn tôi nói nhiều hơn một chút em cần cung cấp đủ năng lượng để bù đắp lượng hao phí đã mất.”
Miên cụp mắt, cái kiểu logic gì đấy?
“Vậy thôi, anh cứ tiếp tục nói ít, tiết kiệm năng lượng đi.” – Nói ra chợt thấy mình như là đang hờn mát vô cớ, Miên hơi ngượng, hai má thoáng đỏ bừng.
“Em lên chuẩn bị đồ đi, tôi đưa em ra ga.” – Anh tự động lược qua nét mặt ngượng ngùng của Miên chuyển chủ đề, giọng vẫn như cũ ấm áp.
“Anh đợi em một lát.” – Miên gật đầu, vội lên phòng thay đồ.
Nhìn bộ dạng luống cuống khác với vẻ điềm tĩnh thường thấy của Miên, Quân không nhịn được phì cười, tay vẫn vuốt ve bộ lông mềm mượt của Mũm Mĩm, giọng nói nhỏ khó có thể nghe thấy “Thật ra, lúc ở bên em đã đặc biệt nói nhiều hơn một chút rồi.”
Xe đến ga, anh xuống mở cửa xe cho Miên rồi vòng lại phía bên ghế lái mang xuống hai túi quà to đùng.
“Mẹ và tôi có chút quà cho hai bác ở nhà.”
Miên chần chừ, lúc nào cũng nhận quà thì thật là ngại, toan từ chối đã lại nghe anh nói tiếp:
“Tốt nhất là em cứ nhận đi, mẹ tôi đã lên một danh sách dài rồi, giờ em không nhận thì Tết mẹ tôi cũng mang qua cho nhà em thôi.”
Miên cứng họng, không lằng nhằng mất thời gian, máy móc nhận quà, chào anh định quay đi.
“Hẹn gặp lại em.”
Cô cười nhẹ: “Mong sớm gặp lại anh và dì An. Anh lái xe cẩn thận.”
Nói rồi kéo va li đi, bước chân thong dong, lòng cũng nhẹ nhõm đi nhiều, sắp được về nhà. Chỉ cần ngủ một giấc sáng mai tỉnh dậy đã thấy mình ở nhà, ít nhiều gì cũng có thể tạm lánh được chốn thị phi đầy rẫy mệt mỏi này một thời gian rồi, những chuyện ngày sau thì cứ để sau tính.