Mộc Ngọc Thành Ước

Chương 6: Chương 6




“Công tử, nước đã được chuẩn bị xong.” Liễu Diệp thấp giọng gọi kéo Công tử đang mãi nghĩ bừng tỉnh trở về với thực tại, chàng quay đầu liếc nhìn hắn một cái, Liễu Diệp vẫn giữ bộ dáng không chút biểu cảm, mỗi người đều có thể giấu kín tâm tư của mình rất tốt, nhưng vì sao ánh mắt nữ tử kia, trong yên lặng lại biểu đạt tình cảm một cách sóng to gió lớn như vậy?

Công tử đẩy mạnh xe lăn xoay người, Liễu Diệp vừa định đến đẩy, chàng đã lắc đầu nói: “Không cần, để ta tự làm.”

Trong phòng, sau tấm bình phong, hơi nóng bốc lên, độ cao và tay vịn của thùng gỗ đều được thiết kế rất cẩn thận, để chàng có thể tự mình tắm gội trong tình huống không có người hầu hạ. Công tử cởi quần áo ra, dịch người vào trong nước ấm, cả người đột nhiên run lên.

Bên ngoài Liễu Diệp nghe thấy động tĩnh, dò hỏi: “Công tử?”

“Không sao.” Chàng vừa trả lời vừa không dám tin nhìn hai chân mình. Có cảm giác… có một chút cảm giác, trong tích tắc khi chân chàng đi vào nước ấm, rõ ràng cảm giác được nóng.

Nhưng –

Sao có khả năng đó được? Hai chân của chàng, rõ ràng đã bị phế bỏ tại Thái Sơn, ngay cả lão sư cũng đã nói khả năng khôi phục của chàng là vô vọng, đời này đều phải làm bạn với xe lăn, nhưng mà, cảm giác mới vừa rồi của chàng, sao lại có khả năng cho được?!

Chàng vươn tay, nhéo trên đùi một cái, thần kinh cảm giác được kích thích, nhanh chóng phản ánh cho não bộ biết được. Tuy rằng không phải rất rõ ràng, nhưng dù sao cũng là có cảm giác. Công tử bỗng dưng ngẩng đầu, dù bình thường chàng vốn trấn định thong dong. Giờ lại vui đến suýt kêu lên thành tiếng.

Nhưng ngay lúc chàng định mở miệng nói chuyện này cho Liễu Diệp, gương đồng bên phải bình phong phản chiếu mặt của chàng, những câu nói kỳ lạ chợt nhảy vào trong đầu óc…

“Không được đi theo ta!”

“Vì sao lại lừa ta?”

“Ta vốn chỉ là hạng hèn hạ, chỉ trách cô đã nhìn lầm người.”

“Vì sao…” Giọng nữ cứ quẩn quanh lỗ tai chàng, như là đã từng u oán ngàn năm, “Vì sao chàng lại đối với ta như vậy? Vì sao chàng lại không chịu đối với mình tốt hơn một chút?”

Công tử hoảng hốt, sau đó âm thanh kia càng trở nên rõ ràng: “Nếu chàng không chịu yêu mình, như vậy hãy để ta yêu chàng, có ta yêu chàng, trên đời này có ta yêu chàng!”

Một cơn đau đột ngột quét tới, như đao nhọn đào xỉa đầu óc chàng, chàng cảm thấy đầu mình như sắp rơi ra, mắt đầy ánh sao, tầm mắt nhất thời trở nên mơ hồ.

Công tử hét một tiếng dài, cả người chìm vào trong nước!

Bên ngoài Liễu Diệp nghe tiếng liền xông vào, vội vàng lôi chàng lên, “Công tử, người sao rồi?”

Sắc mặt Công tử trắng bệch, chàng ôm đầu mình, rên rỉ: “Lão sư… lão sư...”

Liễu Diệp ngẩn ra, “Công tử?”

“Ta, ta…” Chàng nói ra mấy từ xong, liền đau đến ngất đi.

***

“Không được đi theo ta nữa!” Dưới tán mai khô héo, Tiền Tụy Ngọc thấy mình đang đi phía sau n Tang, hai người cách xa nhau vài thước, hắn trừng mắt nhìn nàng.

Hắn đi mấy bước chân, quay đầu lại, nhìn thấy nàng vẫn ở phía sau, cố chấp đi theo mình như cũ, lại càng tức giận, “Ta đã nói, là không được đi theo ta! Ta sẽ không mang cô đi theo, sẽ không, vĩnh viễn sẽ không!”

“Vì sao?” Nàng rũ mắt xuống, nhẹ nhàng hỏi. Nam nhân này sao lại thế? Đột nhiên lại trở nên xa lạ như vậy, lạnh lùng như vậy.

Tiền Tụy Ngọc bắt đầu giãy dụa, nàng biết bản thân đang lâm vào mộng cảnh vô biên, nàng đã dự cảm được kết thúc mộng cảnh ấy rất đáng sợ, không được, nàng không muốn lại tiếp tục, dừng lại, xin hãy dừng lại ở đây đi!

Có tạp âm pha lẫn tiếng nói lờ mờ truyền vào trong tai: “Cái gì? Công tử ngất xỉu? Mau đi tìm đại phu! Gặp quỷ rồi, chuyện gì đang xảy ra? Liên tiếp có người bị bệnh, chẳng lẽ đây là năm hạn sao?”

Sau đó còn có rất nhiều giọng nói, nhưng không thể nghe được rõ ràng, đầu nàng nặng trĩu, tất cả sức lực đều như bị rút đi, thế giới trước mắt xoay tròn, trở về với mộng cảnh lúc nãy –

n Tang mắt lạnh nhìn nàng, bình tĩnh hỏi lại: “Vì sao? Cô không biết vì sao ư?”

“Bởi vì thân phận của chàng sao?”

Hắn híp mắt đáp, “Không, là bởi vì thân phận của cô.”

“Ta không để ý đến thân phận của ta.”

“Nhưng ta để ý.” Đôi mắt hẳn chuyển sang màu lạnh lùng, “Ta sẽ không mang một thiên kim tiểu thư sinh chiều dưỡng chuộng theo bên mình.”

Nàng cắn môi dưới, sắc mặt hiển hiện vẻ giận dữ, “Ta được sinh chiều dưỡng chuộng, ta là thiêu kim tiểu thư, nhưng không có nghĩa ta là một phiền toái!”

n Tang thản nhiên nhếch mày, “Ồ? Cô ngay cả ngũ cốc cũng không phân biệt được, ngoại trừ chuyện phong hoa tuyết nguyệt thì cô còn làm được gì chứ? Cô có từng tự mình kiếm ra một đồng tiền nào chưa? Có từng tự mình mang nước nấu cơm…”

Lời hắn còn chưa nói xong, nàng đã thất thanh phản bác: “Sao ngươi biết ta sẽ không làm được?”

Hắn không nói lại, chỉ lẳng lặng nhìn nàng. Trong ánh mắt kia dường như có thương tiếc, rồi lại hờ hững.

Uất ức tràn lan trong lòng, nàng bi thương nói: “Ta không phải là người vô dụng, ta không phải!”

“Được, nếu như vậy, hãy chứng minh cho ta xem.”

Ánh mắt hắn lạnh lùng, lòng nàng đau xót – n Tang, chàng cứ làm khó dễ như vậy, chỉ đơn giản là nghĩ ta sẽ biết khó mà lui, nhưng ta cứ không! Chứng minh thì chứng minh, ta không tin Tiền Tụy Ngọc ta rời khỏi Tiền gia sẽ bị chết đói!

Cảnh tượng bị cắt ngang, nàng đi tới một nhà cầm hành.

Thị trấn trọng yếu của vùng Trung Nguyên, mặc dù không phồn hoa bằng kinh đô, nhưng cũng giàu có yên vui, hai bên đường phố cửa hàng san sát nhau, cầm hành này là một tòa nhà lộng lẫy nhất.

Nàng vừa mới đi vào. Mắt ông chủ Cầm Hành liền sáng lên, tự mình ra đón, “Vị cô nương này, mua đàn sao?”

Tầm mắt nàng chậm rãi lướt qua những chuôi đàn, thản nhiên hỏi: “Cầm hành này của ông làm ăn ra sao?” Trước mặt n Tang nàng có một nét riêng, còn trước mặt người ta, lại là một nét riêng nữa, đối xử không giống với nhau, lại không chiếm được sự quan tâm quý trọng từ đối phương. Thật đáng trách, đáng buồn, nhưng cũng đáng thương.

Khóe mắt nhìn thấy n Tang ôm ngực nửa tựa vào cạnh cửa không nói một lời trong lòng càng trở nên bướng bỉnh: Ta không phải người vô dụng, ta không phải là bao cỏ, chàng đừng hòng dùng cách này bức ta đi, đừng hòng!

Ông chủ cầm hành nghe lời nàng nói liền ngạc nhiên hỏi: “Việc này… cô nương hỏi việc này để làm gì?”

Nàng duỗi ngón tay chỉ một chuôi đàn dài phía trong, “Chuôi đàn sơn đen này, ông bán bao nhiêu?”

Ông chủ cầm hành cười ha hả nói, “Ta thấy cô nương quả là một người biết nhìn hàng, nếu cô nương muốn, ta có thể để lại với giá thấp nhất cho cô – ba mươi lượng bạc, chẳng qua lấy thân phận cô nương, chuôi đàn này cũng thật quá bình thường, chỗ ta còn có một chuôi khác, chính là của nhạc công trứ danh Đường triều Lôi Tiêu…”

Ông ta còn chưa nói xong, nàng đã cắt lời: “Ta biết chuôi đàn này là giá trị kém nhất rồi, cùng lắm chỉ giá trị có hai mươi lượng bạc mà thôi.”

Sắc mặt ông chủ cầm hành nhất thời trở nên rất khó coi.

“Nhưng mà,” Nàng bỗng nhiên khẽ mỉm cười, “Ta có cách bán chuôi đàn này với giá hai trăm lượng. Ông có tin hay không?”

Lời vừa nói ra, không chỉ ông chủ cầm hành, ngay cả mấy người làm thuê cũng hít hơi khí lạnh, nhao nhao quay đầu nhìn nàng.

“Đừng nói đùa, cô nương, cô có biết hai trăm lượng bạc, có thể mua được cả một chuôi đàn Minh Phượng đấy.”

“Nếu ông không tin, chúng ta có thể đánh cuộc.”

Ông chủ cầm hành cảm thấy hứng thú hỏi: “Đánh cuộc? Đánh cuộc như thế nào?”

“Nếu ta có thể có cách làm cho chuôi đàn này được bán đi với giá như vậy, ông sẽ phải chia cho ta ba phần. Nếu ta không thể, ta bồi thường cho ông ba phần.”

Ông chủ cầm hành nửa tin nửa ngờ, nhưng cuối cùng cũng không thể vượt qua được dụ hoặc, hơn nữa nghĩ kỹ lại, ông ta cũng không mất mát gì cả, liền gật đầu nói, “Được!”

Nàng vươn tay thử âm, âm sắc thường thương, loại này chỉ thích hợp cho kẻ mới học sử dụng. Chẳng qua cũng không sao, chỉ cần chuẩn âm không bị sao là được rồi.

Nàng ngồi xuống cạnh bàn, hơi trầm ngâm, khuấy động dây đàn bắt đầu gảy. Tiếng đàn liên miên thành khúc, âm sắc vốn quá đỗi bình thường, dưới bàn tay nàng lại trở nên lộng lẫy phong tình. Người nghe nhất thời cảm thấy sửng sốt.

Một khúc gảy xong, nàng lại chẳng hề ngừng nghỉ, cực kỳ thuần thục chuyển sang một khúc khác, tiếng đàn uyển chuyển, nhưng nước chảy Trường Giang, kéo dài không dứt, tiếng đàn truyền ra, hấp dẫn không ít người dừng chân lắng nghe.

Một khúc lại nối tiếp một khúc, nàng hảy liên tiếp năm khúc mới dừng tay, thu tay khẽ vuốt thân đàn, nói: “Thất huyền vi ích hữu, lưỡng nhĩ thị tri âm, tâm tĩnh tức thanh đạm, kỳ văn vô cổ kim.”

“Hay cho một câu ‘Tâm tĩnh tức thanh đạm, kỳ văn vô cổ kim’.” Theo tiếng tán thưởng, bỗng nhiên có một vị công tử mặc cẩm y thong thả bước vào trong sảnh, ông chủ cầm hành vừa nhìn thấy y, định mở miệng, vị công tử mặc cẩm y kia đã liếc mắt ra hiệu với ông ta, quay đầu lại nói với nàng: “Cô nương gảy được năm bản như vậy quả thực là ‘Lô hỏa thuần thanh, du xuân hoan khoái, lục thủy thanh nhiên, u cư cao viễn, tọa sầu bạc thương, thu tư thê lương, vô nhất bất tẫn đắc thần vận’.”

Nàng sắc mặt không đổi nói: “Là do đàn tốt, không phải công ta.”

Công tử mặc cẩm y cười hỏi: “Ồ, không ngờ cô nương lại khen ngợi chuôi đàn này như thế, nhưng không biết nó tốt ở chỗ nào?”

“Đàn này khiến lòng ta yên tĩnh, trừ đi tâm tình nóng nảy, chỉ còn lại vẻ bình thảm đạm nhạt. Đương nhiên tốt.” Lời vừa nói ra, những người tụ tập nghe nàng đánh đàn ở phía trước nhất thời trở nên hiếu kỳ với chuôi đàn vốn trông có vẻ tầm thường này.

Cẩm y công tử cười càng sâu, “Như vậy theo như lời của cô nương, đàn này có hồn sao?”

“Cỏ cây đều có tâm, huống chi là đàn. Giấu sáng dưỡng tối, không lên tiếng thì thôi, bỗng nhiên lên tiếng tức thì nổi bật.” Vẻ mặt nàng nghiêm túc đến không thể nghiêm túc hơn, đứng đắn đến không thể đứng đắn hơn nữa.

Người xung quanh nhất thời tranh nhau xô đẩy, mua cho được chuôi đàn này, kẻ ra giá cao thì được, cuối cùng lại là vị công tử cẩm y này dùng năm trăm lượng bạc để lấy được vật ấy.

Mọi người nhao nhao thất vọng thở dài, không lâu sau liền giải tán. Ông chủ cầm hàng cười tiễn bọn họ ra ngoài, nhìn thấy n Tang tựa vào cạnh cửa im lặng bàng quan từ đầu đến cuối thì hơi sững sờ.

Bên kia vị công tử cẩm y nói: “Phúc Bá, cất chuôi đàn này đi.”

Ông chủ cầm hành vội vàng xoay người cất đàn, nàng lắp bắp kinh hãi, nghi ngờ nhìn họ: “Các ngươi… ngươi…”

Ông chủ cầm hành cười nói: “Thật ra ta chỉ là quản gia của Thụy Nhã trai mà thôi, chủ nhân thật sự là vị này, công tử nhà chúng ta, Khúc Linh.”

Nàng không vui nhíu mày, nhìn ông chủ cầm hành lại nhìn Khúc Linh. Khúc Linh biết nàng lo lắng chuyện gì, liền mỉm cười nói: “Cô nương lo lắng tiền đặt cược sao? Yên tâm, tuy rằng ta là người mua chuôi đàn này, nhưng tiền cược theo giao ước mà làm thôi.”

Ông chủ cầm hành vội vàng đưa ra ngâng phiếu một trăm năm mươi lượng, nàng lui lại không nhịu nhận, sắc mặc trở nên tối tăm nói: “Thiếu chủ tự mình bỏ bạc mua đàn của chính mình, đây là trò đùa gì chứ?”

Khúc Linh lắc đầu, “Thứ ta mua không phải là đàn, mà là tiếng đàn của cô nương.”

Nàng ngạc nhiên, “Tiếng đàn?”

“Cầm nghệ của cô nương tuyệt diệu nhân gian, dùng năm trăm lượng vàng mua còn khó, huống chi chỉ vỏn vẹn có năm trăm lượng bạc.” Không ngờ Khúc Linh này lại là người biết hàng, tiếng đàn của Tiền Nhị tiểu thư, vốn là tuyệt kỹ mà đám thiên kim quý tộc có cầu cũng chẳng được.

Khúc Linh cười cười, lại nói: “Hơn nữa đàn này cũng chỉ có mỗi cô nương mới có thể gảy lên những âm thanh huyền diệu như vậy, nếu rơi vào tay phàm phu tục tử, thì sẽ thật thô tục. Thụy Nhã trai của ta không dám phạm vào tối kỵ này, cho nên nghĩ đi nghĩ lại, ta cũng chỉ có thể tự mình mua về. Mời cô nương đừng lấy làm phiền lòng.”

Người này thật biết tính toán, tính ra, vừa lấy lòng nàng, vừa duy trì danh dự của cầm hành, vừa nâng giá của Thụy Nhã Trai, một cục đá hạ ba con chim, không hổ là thương nhân.

Nghĩ đến đây, nàng cũng không chối từ nữa, nhận lấy ngân phiếu, xoay người rời đi, không ngờ Khúc Linh lại lên tiếng giữ lại: “Đợi đã.”

“Ngươi đổi ý?”

“Làm sao có thể? Chỉ là chưa được biết phương danh của cô nương…”

“Ta chỉ là đến để kiếm một trăm năm mươi lượng bạc này, sau này chưa chắc lại đến nữa, không cần để lại tên.”

Khúc Linh không nghĩ đến nàng lại lạnh lùng như vậy, nói trở mặt liền trở mặt, không nhịn được ngẩn ra. Bên kia Tiền Tụy Ngọc đã đi đến trước mặt n Tang, yên lặng nhìn hắn. n Tang không nói gì, xoay người đi ra khỏi cầm hành.

Nàng cũng đi theo. Hai người cứ như vậy kẻ trước người sau, ai cũng không lên tiếng, mặt trời dần xuống núi, trên phố người đi đường cũng càng ngày càng ít.

Không biết đã đi được bao lâu, n Tang bỗng nhiên dừng bước, quay đầu nhìn nàng chằm chằm, “Đáng giá sao?”

“Cái gì?” Không nghĩ đến hắn sẽ bỗng nhiên nói chuyện, nàng không khỏi ngẩn ra, nhất thời không kịp phản ứng.

“Ta hỏi cô, đáng giá sao? Khi xưa ỷ tài khinh mạn quyền quý thiên hạ, bây giờ lại uất ức gảy đàn nơi phố phường này, đáng giá sao?”

Nàng mấp máy môi, nhìn thẳng vào mắt hắn đáp: “Ta đã nói, ta là người hữu dụng, ta không phải là một bao cỏ.”

Tầm mắt hai người giao nhau trong không trung, ai cũng muốn thuyết phục đối phương, nhưng đều biết chỉ là phí công. Thật lâu sau, n Tang thu hồi tầm mắt trước, thở dài một hơi nói: “Đưa tay cho ta.”

Nàng phản ứng trong vô thức, rụt tay đưa về phía sau.

n Tang lặp lại một lần nữa: “Đưa tay cho ta.” Không đợi nàng đồng ý, đã tự ý kéo ta nàng ra, trên mười ngón tay, che kín vết thương do dây đàn gây ra, có chỗ đã bị rách da, thấm ra tơ máu.

Lúc nãy trên dây đàn chưa được bôi dầu, nàng vẫn cắn răng mà tiếp tục gảy. Mọi người đều không phát hiện, chỉ riêng mỗi hắn lưu ý, trong lòng nàng không khỏi nóng lên, hô hấp nhất thời càng nặng nề.

n Tang lấy từ trong lòng ra một cái bình nhỏ, mở nắp bình bôi thuốc cho nàng, miệng vết thương nhất thời trở nên lạnh buốt, trở nên dễ chịu hơn.

Trời chiều chiếu từ sau lưng chàng ra phía trước, phác họa bóng dáng anh tuấn gần như hoàn mỹ ấy, giấu trong âm u, không thể nhìn rõ mặt, nhưng nàng biết, hắn thật dịu dàng.

n Tang, dịu dàng.

Chàng để ý đến ta, chàng bận tâm đến ta, có đúng không?

Trong mắt nàng không tiếng động chảy xuôi một thứ tình cảm, n Tang bỗng nhiên cảm thấy buồn bực, hất tay nàng ra, nghẹn giọng nói: “Chuyện này đến đây là ngừng đi, đừng náo nữa.”

Người nàng chấn động, mở to hai mắt.

“Ta đưa cô trở về.” Hắn xoay người đi mấy bước, lại phát hiện nàng không đi theo, liền quay đầu nhìn, thấy nàng đứng tại chỗ, gió đêm thổi bay mái tóc và áo quần nàng, nàng mảnh mai nhạy cảm như vậy, sao có thể chống lại gió mưa bên ngoài, thế sự như sương? Giọng nói của hắn trở nên mềm nhũn lại, “Đi đi, ta đưa cô về nhà.”

Nàng hung hăng vung tay áo, lạnh lùng nói: “Ngươi lừa ta!”

Hắn nhìn nàng, không nói chuyện. Thế là nàng càng thêm tức giận, “Vì sao lừa ta? Ngươi muốn ta chứng minh mình có thể kiếm tiền, ta đã chứng minh cho ngươi thấy. Ta không phải kẻ vô dụng, ta không phải là một phiền toái, vì sao ngươi còn muốn đưa ta về nhà? Vì sao?”

Từ câu từng chữ mạnh mẽ vang lên.

Hắn rốt cục mở miệng, thản nhiên cười nói: “Xem ra Nhị tiểu thư thực không nhớ rõ ta là ai, nói dối đối với ta chỉ như cơm bữa, hơn nữa, thỉnh thoảng trêu chọc thiên hạ đệ nhất tài nữ một chút, cũng là một chuyện thú vị…”

Thân thể nàng run rẩy, giọng nói cũng trở nên run rẩy: “Là như thế… sao? Chỉ là trêu đùa… thôi sao?”

“Bằng không cô cho rằng là vì cái gì?”

Nàng cụp mắt. Cảm thấy lòng mình như lơ đãng giữa dòng nước không nóng không lạnh, trôi nổi, lơ lững, bất định như vậy, lại không chút thống khổ. Thật kỳ lạ, bị nụ cười châm chọc và lời nói lạnh lùng đó tổn thương như vậy, nàng lại không cảm thấy thống khổ. Nếu bị người khác biết, nhất định nàng sẽ bị gán cho một chữ ‘tiện’ đi?

“Thương tổn ta, chàng rất vui vẻ sao?” Nàng nhẹ nhàng nói một câu, đổi lấy tầng tầng lớp lớp rung động trong lòng hắn, sắc mặt hắn nhất thời trắng bệch.

Nàng nhìn biểu tình thất lễ của hắn, giọng nói càng bình tĩnh: “Chàng tổn thương ta như vậy, chàng không đau sao? Nói cho ta nghe, chàng không đau sao?”

“Cô…” Hắn nói một chữ, rốt cục cũng không thể đáp thêm được gì nữa.

“Chẳng lẽ đến bây giờ chàng còn chưa rõ? Ta không như những nữ tử khác, bị chàng kích một kích, hoặc là mắng một trận liền ôm mặt chạy đi, cách này không hữu dụng với ta. n Tang, chàng làm như vậy không phải thương tổn ta, mà là chính chàng, là chính chàng đó, chàng đang thương tổn chính mình…”

“Đủ!” Hắn quát lên một tiếng, lại không hữu dụng.

Nàng cứ tiếp tục nói: “Ta có hai tỷ muội, tỷ tỷ xinh đẹp muội muội hoạt bát, chỉ riêng ra, từ nhỏ đến lớn tính cách hướng nội, không thích nói chuyện, bởi vậy mới không được mọi người yêu thích. Ta không giống tỷ tỷ, bà nội nói gì cũng phải nhẫn nhịn chịu đựng nghe theo, cũng không giống muội muội sáng sủa hoạt bát có thể làm vui bà nội, cho nên đến nay, trong ba tỷ muội, chỉ có ta cũng chỉ như là không khí. Mãi cho đến năm mười lăm tuổi, Thái phó của Thái tử đương triều - Mạnh đại nhân trong lúc vô tình đọc được bài thơ của ta, mới kinh ngạc tán thán, hỏi thăm ra tác giả, ta mới được mọi người chú ý. Từ nay về sau trong hai năm, có thể nói là nở mày nở mặt, được tâng bốc làm thiên hạ đệ nhất tài nữ, nhưng mà người chân chính hiểu biết ta, lại có mấy người? Ta nói điều này không phải để lấy được đồng tình của chàng, mà là muốn cho chàng thấy – n Tang, chúng ta giống nhau, chúng ta là người giống nhau!”

n Tang nắm chặt bờ vai nàng, nàng không giãy dụa, chỉ lẳng lặng nhìn hắn, chỉ nhìn hắn như thế, nhìn đến trong lòng hắn. Người đi đường xung quanh, hai bên đường trở nên mờ ảo hư vô trong tầm mắt nàng, chỉ có hắn, chỉ có hắn với tràn ngập bí mật giấu dưới dung nhan kiên nghị, chỉ có hắn với tình cảm mềm mại giấu dưới biểu tình băng lãnh.

Nàng nghĩ, n Tang, chàng hiểu ta, chàng là người hiểu ta, đúng không?

Chợt tiếng xé gió truyền đến từ phía sau, n Tang bỗng nhún người, ôm lấy nàng lăn về bên phải, chỉ có mấy người trên đường kinh hô tản ra bốn phía, đầu phố, một đội thiết kỵ vội vàng phi đến. Một người dẫn đầu giữ trường cung, cao giọng hô: “n Tang, ngươi chạy không thoát, mau thúc thủ chịu trói đi!”

Trong mảnh hỗn loạn, nàng nhìn thấy mắt hắn, biểu lộ bên trong không phải kinh hoảng mà là cô tịch, một loại cô tịch sắp bị thiêu đốt nhưng đột nhiên bị dội cho gáo nước lạnh.

Nàng nghe thấy hắn dùng giọng nói ám ách nói: “Bây giờ nàng đã biết chưa? Chúng ta…không giống nhau.”

Thân thể nàng chợt nhẹ, người đã đứng vững trên mặt đất, n Tang buông tay ra, xoay người đối mặt với kẻ vừa đột kích, cười lạnh nói: “Đường đường Việt tứ gia của Lục Phiến môn, nhưng lại làm mấy chuyện đâm thọt sau lưng người thế này.”

Thiết kỵ dẫn đầu liếc hắn một cái, tầm mắt rơi xuống người nàng, nàng cắn môi giật mình đứng trong trận, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy.

n Tang đột nhiên phi thân lên, vọt lên mái hiên, cười nói: “Người ta nói Việt tứ gia dẫn dắt thiết kỵ của Lục Phiến môn nổi danh là Quỷ kiến sầu, chỉ cần các ngươi quyết định bắt một người, người ấy liền có chắp cánh cũng trốn không thoát. Như vậy, ta cũng muốn thử xem, tới đi!”

Theo con chữ cuối cùng, cả người hắn liền giống như biến mất, không thấy bóng dáng đâu cả.

“Đuổi theo!” Mặc kệ nàng, nhóm thiết kỵ lập tức thúc ngựa đuổi theo. Phố dài mờ mịt, dân chúng đều chạy đường mình, chỉ chừa lại mỗi một mình nàng. Chút ánh sáng cuối cùng của hoàng hôn rốt cục cũng biến mất không chút chần chờ, màn đêm giáng lâm.

Tầm mắt nàng vẫn dừng lại ở mái hiên trống trơn, trong đầu hồi tưởng lại những lời hắn nói với nàng khi nãy –

Chúng ta, không giống nhau.

Chúng ta là người không giống nhau. Tối thiểu, ngươi không bị nguy hiểm đến tính mạng, cũng không có kẻ mọi cách tính toán mơ tưởng tính mạng ngươi, ngươi không cần phải trốn đông núp tây như chó chết, chúng ta không giống nhau.

Đây chính là những lời mà hắn muốn nói, mà nàng đã hoàn toàn rõ ràng.

Đột nhiên, nàng lệ rơi đầy mặt.

Nước mắt vốn kìm nén rất lâu vỡ ra như hồng thủy, nhân lúc này mà đổ trào, muốn thu lại cũng không thu được.

Gió đêm lành lạnh, một mình nàng đứng trên phố tiêu điều lạnh lẽo mà rét buốt, khóc không thành tiếng.

***

Trên giường, Công tử hơi mở mắt, tỉnh lại.

Trước giường lập tức có một đám người xúm lại, người nôn nóng nhất là Cố Vũ Thành, “Sao rồi sao rồi? Ngươi cảm thấy đỡ hơn chưa?”

Đầu đã đỡ đau hơn rất nhiều, chỉ là vẫn còn choáng váng như trước, công tử nửa ngồi dậy, thấp giọng nói, “Ta lại ngất xỉu…”

“Rốt cục là xảy ra chuyện gì vậy?”

Công tử nhớ lại một màn nọ, chỉ cảm thấy quái dị đến không thể thành lời. Vì sao lại có ký ức như vậy? Giống như có ai đó bổ một đao vào đầu chàng, sau đó đem chúng nhét vào, đau đến không thể chịu được.

Liễu Diệp thấy sắc mặt chàng khác thường, liền hỏi: “Công tử, có cần mời tiên sinh đến không?”

Cố Vũ Thành kỳ quái hỏi: “Vì sao phải mời Hiên Viên lão nhân đến?”

Thanh Nghiên Đài Hiên Viên lão nhân, ân sư của công tử, là tiền bối đức cao vọng trọng nhất thiên hạ, có đại sự gì mà cần phải kinh động đến ông ta?

Quả nhiên, Công tử vội vàng lắc đầu nói: “Không cần. Chẳng qua --” Chàng vươn tay tới chân mình, không có, lại không có, chẳng lẽ loại cảm giác lúc đó chỉ là ảo giác thôi sao? Vốn định tìm đại phu đến xem thử, nhưng đã không còn cảm giác, vẫn không nên nói thì hơn, miễn cho mọi người lại lo lắng.

Công tử cười khổ nói: “Thôi, không sao, các ngươi không cần khẩn trương thế.”

Một thị tỳ lấp ló đầu sau mành gấm, Công tử thấy nàng, liền hỏi: “Có chuyện gì?”

Thị tỳ ấp úng ngập ngừng nói: “Cái kia…thiếu trang chủ, hình như Mộc tiên sinh nàng sắp không được…”

Ánh mắt Công tử khẽ run, bên kia Cố Vũ Thành đã giậm chân nói: “Cái gì mà kêu không được chứ? Ngươi đừng có rủa nàng! Thật là, nàng ta đừng có chết ở đây mới tốt…” Vừa nói vừa vội vàng đi.

Công tử nhìn theo bóng lưng của hắn, Liễu Diệp sát ngôn quan sắc nói: “Có muốn đi qua nhìn xem không?”

Công tử ngạc nhiên, “Ta biểu biện rõ ràng như vậy sao?”

Liễu Diệp chỉ nhẹ nhàng thở dài một tiếng.

Công tử trầm mặc. Từ khi Mộc tiên sinh cầm tay chàng hỏi chàng có yêu nàng hay không thì nàng liền trở thành khúc mắc trong lòng chàng, không chạm, nó tồn tại chân thật như vậy; đụng vào một cái, lại cảm thấy tâm hoảng ý loạn.

“Ngươi tin tưởng sao? Liễu Diệp.” Công tử lẩm bẩm, “Không biết vì sao, vừa gặp phải nàng, ta liền trở nên không giống ta. Trong thân thể ta giống như có một linh hồn khác, muốn gấp gáp thoát ra ngoài để nói chuyện với nàng…Ta không thích loại cảm giác này.”

“Công tử tâm loạn.”

“Phải không?” Chàng nhẹ khép hờ mắt, chăm chú nhìn vào tay mình, trắng nõn như ngọc, mềm mại xinh đẹp như nữ tử, nhưng trên ngón cái và ngón trỏ lại có một lớp kén hơi mỏng, rõ ràng đó là vết tích lưu lại do quanh năm luyện tập đao kiếm, nhưng, chàng lại không biết võ công, “Liễu Diệp, nếu như – ta nói là nếu như, ta không phải ta, vậy ta chính là ai?”

“Vì sao Công tử lại nghĩ như vậy?”

Đúng vậy, sao chàng lại nghĩ như vậy chứ? Chàng chính là chàng, Thủy Vô Ngân, là đệ tử duy nhất của Hiên Viên lão nhân, là thiếu chủ Thanh Nghiên đài, là Vô Song Công tử của giang hồ. Nếu chàng không phải là chàng, chàng còn có thể là ai?

Nhưng mà, vì sao lời nàng nói cứ một lần lại một lần vang lên bên tai chàng? Chữ chữ rõ ràng --

“Thân là người nối nghiệp của Thanh Nghiên đài, một trong ba tháng địa lớn của võ lâm, người đời ngưỡng mộ tôn xưng Công tử, vừa có người yêu như hoa như ngọc, lại vừa có gia thế hiển hách, chàng sẽ yêu ta sao? Sẽ yêu ta sao? Sẽ yêu ta sao?”

Chàng đột nhiên cả kinh, nhanh chóng nhắm mắt, cảm động mà trước đây Cố Minh Yên mang cho chàng đang chống đối với câu nói này, tạo thành sức rung động mãnh liệt, nhưng mà, trong đầu óc hiển hiện lên không phải câu nói “Nếu chàng không chịu đối tối với mình, như vậy, để ta đối tốt với chàng đi” của Cố Minh Yên, mà là một âm thanh khác, một câu nói khác –

“Nếu chàng không chịu yêu mình, như vậy hãy để ta yêu chàng, có ta yêu chàng, trên đời này có ta yêu chàng!”

Là ai, là ai? Người nói những lời này là ai? Vì sao chàng lại có ký ức về câu nói này?

Rốt cục tại sao lại xảy ra tất cả những chuyện này?

Còn có Mộc tiên sinh, còn có Tiền Tụy Ngọc, ai là ai?

Nhất thời hơi thở trở nên rối loạn, nóng nảy không yên. Thì ra, bất hạnh giống như lời Liễu Diệp đã nói –

Lòng của chàng, loạn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.