Ngọc Diệp triệu hồi ra thanh kiếm, luồng khí cuộn trào trên người cô lan tỏa đến xung quanh. Nơi linh khí bị chặn, bị va chạm đích thị là chỗ có người hoặc vật ở đó.
Cô gái giả dạng tỳ nữ trước mặt vốn không tin Ngọc Diệp có thể làm được gì. Chỉ chờ cô ta chạy đến, Ngọc Diệp liền lắng lỗ tai nghe, tiếng bước chân, tiếng gió, tiếng ma sát.
Ngọc Diệp né ra, không đợi cô gái phản ứng, Ngọc Diệp liền nhắm vào cô tung chiêu. Phải luôn đặt mình ở thế tấn công, không thể bị động. Cô ta đỡ kiếm, vẻ mặt cũng kinh ngạc không kém.
- Rõ ràng ngươi đã bị mù, còn bị ta đánh một chưởng, sao có thể đứng lên chống trả.
- Xem thường người Mộc gia là một sai lầm đó.
Ngọc Diệp khí thế đầy mình, vừa đánh vừa đáp. Tính ra cũng phải cảm ơn Thanh Thành, một tháng khổ luyện ở rừng U Minh đã đạt được thành quả rất cao.
Cô gái bị một kiếm phong của Ngọc Diệp đánh lui. Mấy người còn lại nhìn thấy cô ổn định như vậy, cũng bớt lo vài phần. Bên phía anh em Lê Tần Lê Dung, cũng may có hộ vệ giúp đỡ. Tuy nhiên số lượng người chênh lệch, nhưng thực lực vẫn là một vấn đề.
Lê Dung đã bị thương, động tác chậm chạp. Chớp mắt đã bị một tên bịt mặt đá bay. Lê Tần xoay mình qua giúp em gái đỡ một chưởng. Một tên thích khách bị hộ vệ hợp sức, giết chết, còn lại hai tên vẫn đang đánh.
Ngọc Diệp cảm thấy kiệt sức, thân mình lảo đảo, bị cô gái trước mặt chém một kiếm vào tay. Ngọc Diệp lùi lại, đầu cũng choáng váng.
- Không đúng! Sức lực của ta...
Cô gái ha ha cười:
- Phát hiện rồi sao? Ngươi càng dùng lực thì chất độc càng nhang phát tán, ngươi tưởng chỉ mất đi đôi mắt? Cũng ngây thơ quá rồi! Hiện tại lục phủ ngũ tạng của ngươi cũng đang bị chất độc ăn mòn đó.
Mọi người nghe xong lập tức kinh hãi. Lê Tần bỏ kẻ địch ở trước mắt, quay trở lại đỡ lấy cô, vẻ mặt cũng trở nên trầm trọng.
- Ngọc Diệp, cô làm sao rồi?
Ngọc Diệp xua tay, đáp.
- Ta không sao, đừng nghe cô ta nói bậy, cô ta chỉ là đang hù dọa mọi người thôi.
Cô gái kia trừng mắt nói rằng.
- Hù dọa? Đợi một lát nữa mạng ngươi cũng không còn, xem ta có nói thật hay là đùa?
Lê Tần lo lắng nhìn cô.
- Ngọc Diệp, lời cô ta nói có thật không? Cô cảm thấy thế nào rồi?
- Lê Tần, nếu như thật lo cho ta như vậy, thì nhanh giết bọn họ đi!
- Được! Vậy cô ở đây đợi ta!
Lê Tần đi lên đối đầu với cô gái trước mặt. Dì Lan thay anh đỡ lấy Ngọc Diệp. Lê Dung và Mỹ Duyên ở bên kia phối hợp với các hộ vệ mà đánh.
Bỗng nhiên trong không khí có một cổ tử khí bốc lên. Ngọc Diệp vì không nhìn thấy mà tai và mũi trở nên sắc bén hơn.
- Dì Lan, dì đến xem có mấy người chết?
Dì Lan nhìn cục diện, đếm xong rồi nói.
- Có 4 hộ vệ với một tên thích khách. Hả, vừa nãy dì có nhìn thấy một tên đã bị hạ, sao bây giờ lại không thấy nữa rồi?
Mùi tử khí đang bay lại gần mùi hương của Lê Dung. Ngọc Diệp lập tức xô dì Lan ra, nắm chặt kiếm trong tay chạy về phía Lê Dung. Bà bị hành động này làm cho bất ngờ.
- Ế! Ngọc Diệp, con làm sao vậy?
Khối tử thi kia bất ngờ xuất hiện ở sau lưng Lê Dung, đâm kiếm vào người cô. Ngọc Diệp vừa kịp nắm tay Lê Dung kéo ra, thay thế mình vào chỗ cô, đỡ lấy một kiếm xuyên tâm.
- Ngọc...
- Ngọc Diệp!!!
Mọi người kinh hãi hét lên. Ngọc Diệp đứng ở trước mặt tử thi kia, vung một kiếm chém đứt đầu của nó. Thủ cấp bay ra, rơi xuống đất, thi thể cũng mất phương hướng ngã về phía sau.
Ngọc Diệp té khụy xuống, Lê Dung trừng lớn hai mắt, run rẩy đỡ lấy Ngọc Diệp. Trong phút chốc nghẹn lời, miệng lắp bắp không nói được.
- Ngọc Diệp, cô điên rồi sao? Sao lại đỡ cho tôi hả?
Lê Tần ở bên kia cũng không kém, nội tâm chấn động. Cơ thể bùng lên nộ khí, chém vào cô gái trước mặt một kiếm. Ả ta lập tức lui lại.
- Ngọc Diệp!
Anh ta hét lên một tiếng chói tai, cơ thể đột nhiên biến hóa, tụ lại linh khí. “Bùng” một phát tấn thăng lên võ tông cấp 1. Ánh sáng vàng chói, lan rộng cả một khung trời.
Lê Tần chạy lại chỗ Ngọc Diệp, quỳ xuống, hai tay run rẩy, không biết làm thế nào. Lưỡi kiếm này đâm quá sâu rồi, máu đỏ chảy tràn lan, không có cách nào kìm lại được.
- Ngọc Diệp, cô làm sao rồi?
Ngọc Diệp tuy rất đau, nhưng lại không có chút sợ hãi nào. Miệng còn mỉm cười, đưa tay sờ vào người anh. Lê Tần lập tức nắm chặt lấy bàn tay lạnh ngắt của cô.
- Lê Tần, chúc mừng anh, đột phá lên võ tông.
- Ta không cần! Ta không cần làm võ tông! Ta chỉ cần cô khỏe lại.
Lê Tần sụt sịt, hai mắt đỏ hoe, dựa đầu cô trong lòng mình.
- Cô nhất định không sao, cô nhất định khỏe lại!
Ngọc Diệp lại cười, khóe miệng trào ra máu đen. Giọng nói có chút khó khăn.
- Anh thấy... có người nào... bị kiếm đâm... xuyên người... mà... còn sống không?
- Nói bậy! Không được nói bậy! Nhất định có cách cứu cô, ta sẽ xin tiểu thư, tiểu thư nhất định có cách cứu cô.
Ngọc Diệp kiệt sức, hơi thở đứt quãng.
- Phụ...phụ chàng... rồi...
Bàn tay của Ngọc Diệp tuột ra khỏi tay của Lê Tần, buông thõng, rơi xuống đất.
...
- Ngọc Diệp
...
- Ngọc Diệp, cô tỉnh lại đi, đừng bỏ lại ta! NGỌC DIỆP!!!...
...
- Ngọc Diệp!
Lê Dung cũng không dám tin, ôm mặt khóc, khóc rất dữ. Cô từng ghét bỏ Ngọc Diệp như thế nào, mà bây giờ cô ta lại không màng tính mạng đỡ cho cô một kiếm. Bây giờ nói, làm sao có thể ghét cô ta?
Lê Tần không kiềm chế được cảm xúc, nước mắt hai hàng, hét lên. Tất cả mọi người đều sững sờ, không dám tin cảnh tượng trước mắt. Không khí bi thương lập tức bao trùm cả Mộc phủ.
...
Cô gái giả dạng nô tỳ và hai tên thích khách cũng không có thời gian ngồi xem bọn họ diễn kịch. Đã nhanh chóng lao đến, chuẩn bị chém giết một lần nữa.
- Gầm!...
- Là tiếng gì vậy?