Mộc Thần Tái Sinh

Chương 66: Chương 66: Kiếm băng khổng lồ




Thân thể Tuyết Lang nhẹ nhàng bay lên, đứng trước mặt cự xà, áo trắng cùng tóc tung bay, cảnh tượng vô cùng tráng lệ.

Kiếm băng rời khỏi tay Tuyết Lang, to hơn gấp ba lần. Hai đầu rắn nhe nanh khè, lao tới đớp anh ta. Bóng trắng nhỏ nhanh nhẹn bay trong gió, thuần thục điều khiển kiếm băng đánh lên người cự xà.

Thân thể con rắn uốn lượn bò trên nền đất. Dù nó to lớn nhưng hoạt động khá nhanh. Một đầu rắn chống lại kiếm băng, đuôi của nó quất vào kiếm, làm thanh kiếm băng kia chao đảo. Một đầu còn lại đuổi theo Tuyết Lang há miệng đớp.

- Băng khởi!

Bông tuyết từ trên trời đang rơi xuống bỗng nhiên hóa thành băng nhọn, bay vèo đâm vào thân mãng xà kia. Vảy của nó thật cứng cáp, băng đâm vào đều gãy vụn, cự xà không hề tổn thương.

- Tới lượt ta! Độc châm.

- Cả ta nữa! Xem vảy rắn của ta đây.

Trong miệng mãng xà phun ra vô vàn kim độc, một bên thì vảy rắn tróc ra, bén nhọn như lưỡi đao đâm về phía Tuyết Lang.

Long Quân bên dưới vung tay tạo ra kết giới, làm màn chắn bao bọc cho tất cả binh lính.

Tuyết Lang bay lượn trong không trung, tránh né vô cùng đẹp mắt. Nơi kim châm đâm trúng sẽ bị độc tố làm tan chảy. Vảy cứng của rắn cũng không kém, phá hủy khắp nơi, mấy tòa phủ thành không trụ được ầm ầm sụp đổ.

Một đầu cự xà lao xuống thấp chặn lại đường tới của Tuyết Lang, nó há miệng ra chuẩn bị táp.

Tốc độ của Tuyết Lang nhanh, không kịp tránh né. Anh kết băng nhọn đâm vào miệng cự xà, sau đó xoay mình đá vào đầu của nó.

Cự xà ăn đầy miệng băng, trực tiếp nhận thêm một đá của Tuyết Lang, đầu lập tức choáng váng. Băng trong miệng trộn lẫn, cắt cho máu thịt chảy ra.

- Gào! Tên khốn kiếp.

Cự xà tức giận, động tác lại nhanh hơn. Hai đầu lớn thay nhau đánh vào Tuyết Lang. Vảy trên người nó không ngừng bay ra, trên đầu lại phóng thêm châm độc.

Tuyết Lang chỉ lo tránh né, không ngờ trước mắt đã bị đuôi của mãng xà quất xuống. Thân thể anh đâm sầm vào một góc tòa nhà, tường đá nứt đổ theo lực tác động.

Rắn khổng lồ không dừng lại, tiếp tục phun ra một loạt châm độc, phi vào nơi anh vừa ngã xuống. Cả tòa phủ đó sụp đổ tan nát, khói bụi văng tung tóe.

Các binh lính ma cung lập tức nhốn nháo.

- Đại thiếu gia! Cậu ấy bị thương rồi!

- Cậu ấy có sao không? Chủ thượng ngài xem...?

Long Quân châu mày, bình tĩnh đứng yên một chỗ, chưa có ý định nhúng tay vào. Tuyết Lang không dễ hạ như vậy đâu.

Sau khi lớp bụi tan ra, cự xà bò tới gần, phát hiện không có người ở đó, hai đầu lớn liền đảo quanh tìm kiếm.

- Hắn đi đâu rồi?

- Hắn có bị dính độc châm của ta không?

Bóng mát che trên đầu cự xà, một đầu rắn cảm thấy lạ, ngước lên nhìn, sau đó trừng lớn hai mắt.

- Hắn ở đó kìa!

Mọi người nhìn theo, trên đỉnh đầu bọn họ xuất hiện một thanh kiếm băng vô cùng lớn, to gần bằng thân cự xà kia. Hóa ra không phải là đám mây. Tuyết Lang đang ngự trên thanh kiếm đó, so ra thì thân thể có chút nhỏ bé.

- Hắn ở đó từ lúc nào?

- Lại còn triển khai ra một thanh kiếm to như vậy nữa?

Tuyết Lang đảo ngón tay, kiếm băng khổng lồ hướng vào mãng xà bay tới. Hai đầu rắn há miệng tích tụ năng lượng cùng lúc bắn ra, cản lại mũi kiếm to kia. Sóng kích lan tràn, những ai đứng gần đều bị đẩy lùi mấy bước.

Hai nhóm người ở cửa tây vào cửa đồng đều nhìn về phía phát ra năng lượng mạnh mẽ đó. Không biết tình hình của đối phương thế nào rồi.

Phần mũi kiếm bị lôi quang của rắn bào mòn, vỡ từng mảng băng nhỏ rơi ra, nhưng thân kiếm cứ tiếp tục tiến lên. Tuyết Lang hừ một tiếng.

- Vô ích thôi.

- Bọn ta sẽ không thua ngươi!

Tuyết Lang chau mày, đưa tay về phía trước, thanh kiến lại di chuyển nhanh hơn, hai đầu rắn bị đẩy lùi, thân thể to lớn cũng dịch chuyển theo. Phủ, thành dưới chân bị đè bẹp. Binh lính ma cung hồi hộp nhìn bọn họ.

Hai đầu rắn gào lên.

- Vỡ cho ta!

Đầu cự xà bạo phát, khí lực bắn ra mạnh gấp đôi. Kiếm băng lao tới nứt vỡ nghiêm trọng, rơi từng mảng lớn. Rốt cuộc cũng bị hàn quang bắn cho vỡ hết. Tuyết Lang bay ra khỏi chỗ đó, miệng nở nụ cười ác.

Rắn lớn chưa kịp vui mừng thì một thanh kiếm băng nhỏ trong lớp vỡ nát bay ra, đâm thẳng vào trước ngực của một đầu cự xà.

- GÀO!!!

- Đánh trúng rồi!

- Thiếu gia lợi hại!

Thân rắn bị đâm trúng đau đớn giãy dụa, một đầu còn lại lo lắng không ngừng.

- Ca, anh làm sao rồi! Mau tách ra thôi.

Cự xà biến thành ánh sáng thu nhỏ lại, tách ra làm hai nửa. Trong luồng ánh sáng hiện ra hai anh em. Chí Bảo ôm lấy anh trai Chí Tâm đang bị thương.

- Ca, anh có sao không?

- Mau rút kiếm ra!

Chí Tâm đau đớn, cắn chặt răng nói. Nơi lưỡi kiếm đâm vào trước ngực tỏa ra hơi lạnh, đang muốn đông cứng. Chí Bảo chỉ đành mạnh tay rút ra, mặc cho anh trai có đau đến cỡ nào. Lưỡi kiếm vừa lấy ra, Chí Bảo lập tức quăng đi, vì nó quá lạnh, lạnh đến nỗi tay hắn cũng tê tái.

Tên đó, hắn là quái vật hả? Lúc nào cũng cầm trên tay thanh kiếm lạnh như thế? Bản thân hắn không bị đóng băng hay sao?

Tuyết Lang đáp xuống bên cạnh Long Quân, thu kiếm về tay. Ma binh phía sau lưng đều ngưỡng mộ nhìn anh.

Chí Tâm Chí Bảo dìu nhau đứng lên. Người anh Chí Tâm ôm vết thương trước ngực, hì hục nói.

- Ma chủ đại nhân, người tìm tới viện binh rất giỏi. Nhưng chỉ với mình hắn mà cũng muốn kéo quân đánh Huyết đế cung thì thật là ngây thơ.

Long Quân không biểu cảm, đáp.

- Là ai ngây thơ vẫn còn chưa biết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.