Môi Anh Đào

Chương 2: Chương 2: Dù muốn hay không




Bác sĩ và y tá trong phòng đều sửng sốt.

Tai Lục Vũ hơi giật rồi hừ một tiếng: “Tớ mới không có em gái lớn như vậy.”

Lúc anh nói chuyện vô tình đụng đến miệng vết thương, vì thế anh nhe răng trợn mắt làm khuôn mặt đẹp trai cũng vặn vẹo theo.

Tô Khả Tây lén lút “chậc” một tiếng.

Y tá chạy nhanh tới dẫn anh đi kiểm tra.

Bác sĩ cắt áo Lục Vũ ra, để lộ một mảng sau lưng có mấy mảnh thuỷ tinh đâm vào, nhuộm máu nhìn qua rất dọa người.

Ông nhẹ nhàng thở phào:”Còn may không đâm vào sâu lắm, lần này về nhà đừng có đánh nhau, dưỡng thương cho tốt đi. ”

Bác sĩ này họ Trần, vừa mới được điều đến đây mấy tháng, nhưng hai tháng gần đây thì cuối tuần nào cũng thấy Lục Vũ đến đây, cũng xem như biết tính tình của anh, thế nên mới dặn dò như thế.

Tô Khả Tây nhìn ông dùng cái nhíp nhỏ gắp từng mảnh thuỷ tinh ra, sau đó thì nhanh chóng cầm máu.

Bởi vì là mảnh kính vỡ cho nên miệng vết thương rất nhỏ, nhưng lại làm mọi người không nỡ nhìn.

Có lẽ do dùng nước sát trùng nên Lục Vũ cau mày.

Cô yên lặng không một tiếng động mà đi sang bên nhìn chằm chằm miếng băng gạc đã thấm máu trên khay, lại dời ánh mắt đến trên lưng của anh.

Hai tháng không gặp mà trên mặt đã có thêm vài vết thương.

Tô Khả Tây không biết anh trải qua chuyện gì, nhưng biến hóa rõ ràng như vậy thì hiển nhiên là điều đó đả kích anh rất lớn.

Mảnh thuỷ tinh cuối cùng hơi sâu nên bác sĩ Trần cẩn thận mà kẹp nó ra làm Lục Vũ đau đến nỗi mặt trắng bệch, nhưng vẫn không nói tiếng nào.

Sau đó bác sĩ băng bó vết thương cho anh: “Được rồi, động tác nhẹ chút, buổi tối trở về nhất định không được chạm vào nước.”

Lục Vũ hỏi: “Thế tắm rửa phải làm sao giờ ạ?”

Bác sĩ Trần nói: “Nếu nhất định chịu không được thì cứ tắm rửa, nhưng chú khuyên cháu cố nhịn đi, nếu trong nhà có người lớn thì bảo họ giúp cậu lau phía sau lưng là được.”

Không biết có phải câu nói đó chạm vào nỗi đau của anh không mà anh đứng bật dậy, biểu cảm khó coi vô cùng.

Chỉ thiếu điều nổi giận đùng đùng mà thôi.

Bác sĩ Trần làm việc nhiều năm như vậy nên tất nhiên có mắt nhìn.

Nháy mắt liền đoán được tình huống gì, chỉ sợ cái bộ dáng cà lơ phất phơ hiện tại Lục Vũ có liên quan tới gia đình.

Thế nên cũng không nói gì nữa.

Ông không biến sắc nhìn về trước: “Cháu gái nhỏ, sắc mặt cháu tái nhợt hết rồi, còn ở đó nhìn làm gì.”

Lục Vũ xoay người lại: “Có gì đẹp mà nhìn.”

Tô Khả Tây giật mình, vết thương này cũng do cô nên cô không biết trả lời thế nào.

Cánh môi màu anh đào bị hàm răng trắng như tuyết cắn như bôi lên một lớp phấn, tạo thành sự tương phản mạnh mẽ.

Lục Vũ mơ hồ mà dời tầm mắt, cứng ngắc nói: “Tớ đi toilet.”

Dứt lời thì anh nhanh chóng rời khỏi phòng.

Phòng bên này người không nhiều lắm, đa số tới buổi sáng liền đi rồi.

Cho nên có thể thấy rõ mọi thứ bên trong, Dương Kỳ nhìn biểu cảm của con gái mình thì cũng đoán được gì đó, rồi suy nghĩ hồi lâu.

Bà thấp giọng hỏi: “Hai đứa quen nhau sao?”

Tô Khả Tây nghe xong thì khựng lại.

Cô đương nhiên quen biết anh.

Tô Khả Tây đột nhiên nhớ tới năm trước, lúc cô nhìn thấy Lục Vũ lần đầu tiên.

Khai giảng học kì một lớp 11 không lâu thì trường học có tổ chức đến thành phố bên cạnh du lịch, thống nhất cùng thuê xe buýt nên mỗi lớp một chiếc, chiếc nào cũng giống nhau.

Sau khi đến khu ngắm cảnh thì tất cả mọi người đều đi chơi, bởi vì cô hơi chóng mặt cho nên đi vệ sinh rồi mới quay lại bãi đỗ xe.

Điều thảm nhất chính là cô hoàn toàn quên mất xe của lớp mình ở đâu, cuối cùng tìm được một chiếc xe hơi giống nên liền bước lên xe.

Cũng không biết cô vào chiếc xe nào mà trên xe chả có một ai, cô ngồi ở một bên, chờ có người trở lại rồi hỏi thăm.

Sau đó chờ một lúc thì thấy Lục Vũ trở lại.

Mới lớp 11 nhưng vóc dáng của anh cũng đã tương đối cao, thân hình cao gầy, mái tóc đen hơi ngắn ở trên trán.

Anh mặc áo sơ mi trắng, cổ áo hơi mở để lộ ra xương quai xanh gợi cảm, tay áo được gấp gọn lại và cuốn lên trên cánh tay, rõ ràng là áo sơ mi trắng bình thường nhưng mặc trên người anh lại sinh ra cảm giác sang trọng.

Đồng phục màu cam trắng được vắt trên khủy tay.

Anh cầm một chai nước suối trong tay, mười ngón tay thon dài lộ ra khớp xương rõ ràng.

Anh nhíu mày, đôi mắt đen láy nhìn cô chằm chằm mang theo ý tứ “người sống chớ lại gần”.

Tô Khả Tây nhịn không được mà liếm môi. Mỹ nhân đẹp như vậy thế mà trước kia cô không để ý nhỉ?

Vào lúc cô xuất thần thì Lục Vũ đã mở miệng,

“Bạn học, chỗ cậu ngồi là chỗ của tôi.”

Giọng anh hơi khàn, nhưng vẫn nghe ra được âm thanh mát lạnh, giống như dòng suối trên núi.

Ngực Tô Khả Tây hơi rung động.

Thật lâu sau cô cũng không phản ứng làm anh mất kiên nhẫn, trong mắt hiện lên một màu xám nhạt.

Tô Khả Tây hoàn hồn, cười nói: “Ngại quá, tôi lên sai xe.”

Cô rời khỏi chỗ ngồi, đứng ở lối nhỏ giữa hai hàng ghế.

Có sắc đẹp trước mặt làm đầu óc Tô Khả Tây đần độn buột miệng nói: “Soái ca, cậu học lớp mấy đấy?”

Mí mắt Lục Vũ hơi giật, con ngươi đen như mực đánh giá cô.

Khuôn mặt bằng bàn tay của cô gái trước mặt hơi trắng, càng hiện rõ đôi mắt đen lung liếng, cặp sách thì đeo trên vai cứ đung đưa theo mỗi chuyển động.

Có thể do thân hình quá mức nhỏ xinh nên đồng phục trên người cô nhìn rộng thùng thình.

Anh nhìn từ trên xuống dưới, sau đó ánh mắt hướng đến cổ áo cô.

Ánh mắt dừng lại một chút rồi từ từ rời đi.

Hình dáng môi thực đẹp, miệng anh đào nhỏ khẽ nhếch lộ ra hàm răng tuyết trắng.

Chắc là do bị bệnh nên môi nhìn như thiếu máu.

Nó nên có màu hồng mới đúng.

Lục Vũ bỗng nhiên suy nghĩ như vậy, sau đó nhẹ nhàng lắc đầu mà không thể thấy.

Tô Khả Tây nhường đường rồi hỏi: “Đây là xe lớp nào vậy, cách xe lớp 11/14 có xa không?”

Lục Vũ vươn một ngón tay chỉ vào chiếc xe cách đó không xa.

Tô Khả Tây có hơi ảo não.

Ít nói như vậy sao, ngay cả lớp cũng không chịu nói, đúng là keo kiệt mà.

“Cảm ơn.” Cô nâng cặp trên vai rồi lướt qua anh đi lên phía trước.

Một lớp ở Gia Thủy Tư Lập cũng hơn 30 người, trường học thuê xe buýt đương nhiên không phải quá lớn cho nên lối đi cũng rất nhỏ.

Một người thì có thể, nhưng hai người cùng đi thì hơi khó khăn.

Dây cặp sách trên ghế đối diện treo lủng lẳng, cô đột nhiên mất cảnh giác mà nhấc chân lên, cả người mất kiểm soát mà ngã về trước.

Tô Khả Tây tưởng rằng chắc mình phải ngã chổng mông, ai dè không nghĩ tới tiểu soái ca lạnh lùng kéo cô lại.

Lòng bàn tay anh lạnh lẽo, bò từ cổ tay cô lên trên.

Nhưng rất phù hợp với dáng vẻ của anh.

“Có thể bỏ tôi ra rồi chứ?” Âm thanh lãnh đạm vang lên trên đỉnh đầu.

Quỷ hẹp hòi.

Tô Khả Tây thu tay lại, lúc cúi đầu thì lại nhe răng trợn mắt.

Nhìn tứ góc độ này thì Lục Vũ vô cùng đẹp trai và tuấn tú còn có cảm giác như anh cán bộ già (*) vậy.

(*) cán bộ già chỉ người nghiêm túc, có cảm giác hơi bảo thủ.

Cô nhìn anh lộ ra một nụ cười vô cùng tươi, tay thì chỉ ra bên ngoài: “Đó là chủ nhiệm lớp cậu phải không?”

Lục Vũ nhìn ra ngoài theo hướng tay của cô.

Tô Khả Tây nhân cơ hội nhón chân, hôn lên má anh một cái.

Vừa chạm vào liền rời đi.

Lục Vũ đột nhiên quay lại, lông mày nhăn lại còn sắc mặt vô cùng khó coi.

Đôi môi cách đây không lâu có màu trắng hiện tại đã khôi phục lại màu đỏ, hình anh đào nhỏ xinh.

Anh mím môi, âm thanh đột nhiên giảm xuống âm độ.

“Cậu có đi hay không?”

Ngữ điệu còn lạnh lùng hơn so với câu “Cậu nhìn cái gì mà nhìn?” nữa chứ.

Cách xa 2 tháng rồi gặp lại tại bệnh viện.

Tô Khả Tây nghĩ thế nào cũng không nghĩ đến Lục Vũ sẽ biến thành thế này, lúc trước anh rất lạnh lùng, cô cùng Đường Nhân đi đánh nhau luôn bị anh ngăn lại.

Nhưng hiện tại, ngày ngày anh lại đi đánh nhau.

Hành vi hôm nay còn giống như không muốn thừa nhận là quen biết cô nữa.

Đang suy nghĩ thì Lục Vũ đẩy cửa vào.

So với bộ đồng phục trắng cam trước đây cùng với chiếc áo sơ mi trắng thì chỉ vừa trôi qua gần hai tháng thôi mà anh đã thay đổi lớn như vậy, nhưng bộ dạng thì vẫn y hệt trước đây.

Anh tùy tiện ngồi xuống: “Vết thương này khi nào thì có thể lành ạ?”

Bác sĩ Trần nói: “Ít nhất cũng phải nửa tháng, có sớm thì cũng cần mười ngày, không vội được đâu, chú đã lấy thuốc cho cháu rồi nếu cháu không thể tự mình thay thuốc thì cứ tới đây.”

Lục Vũ gật đầu, chống cánh tay không bị thương lên bàn.

Tô Khả Tây nhìn chằm chằm bên kia, trả lời câu hỏi ban đầu của Dương Kỳ, còn cố ý nói hơi lớn: “ Anh trai nhỏ này con từng gặp rồi.”

Dương Kỳ: “………”

Con gái, tuy nói Túy Ông không phải ở rượu (*), nhưng giọng nói của con có phải lớn hay quá rồi không.

(*) Túy Ông không phải ở rượu: ý không ở trong lời; có dụng ý khác;

Dương Kỳ nhìn thấy bên kia không có phản ứng, thì thở dài nhỏ giọng nói: “Tây Tây, con ra bên ngoài lấy một ít nước ấm đi, dù gì người ta cũng giúp con mà.”

Tô Khả Tây “vâng” một tiếng.

Cô nhìn về phía đối diện, kéo dài âm thanh hỏi: “Anh trai nhỏ lợi hại, cậu có uống nước bây giờ không?”

Lục Vũ nghĩa thầm: Ông đây không uống.

Mặt anh vô cảm, không để ý đến xưng hô mà nói, “Không uống.”

Tô Khả Tây cũng không sao cả, cô nhìn bộ dạng mạnh miệng của anh, cũng không thèm nói gì mà lập tức đi ra khỏi cửa.

“Người cũng đi rồi còn nhìn. ”

Cô y tá đang bôi thuốc đột nhiên nhắc nhở.

Sắc mặt Lục Vũ cứng ngắc, đầu ngón tay khẽ nhúc nhích.

Anh kéo khóe miệng, lẩm bẩm nói: “Tôi mới không thèm nhìn.”

Anh nhìn vẻ mặt tươi cười trong lòng hiểu rõ của y tá thì lại nhớ đến chuyện vừa xảy ra, ngữ điệu liền trở nên lạnh nhạt.

“Cũng chả đẹp bằng tớ.”

Trong không khí tràn ngập mùi nước sát trùng.

Bên ngoài vừa mới dọn dẹp đống lộn xộn do vụ y nháo vừa rồi gây ra, Máy lọc nước ở trong phòng nước cuối hành lang, cách nơi này một đoạn.

Tô Khả Tây cầm ly nước dùng một lần để lấy nước ấm, lại thêm tí nước lạnh rồi bưng về phòng.

Lục Vũ đã không còn ở bên trong phòng.

Cô bưng ly nước đứng ở giữa lối đi, có hơi không biết phải làm sao.

Dương Kỳ chớp mắt, chủ động nói:”Thằng bé vừa mới đi thôi.”

Tô Khả Tây cuối cùng cũng hoàn hồn, cô đặt ly nước lên bàn rồi liền chạy ra khỏi phòng, đi thẳng đến cầu thang.

Mới xuống đến tầng hai thì liền nhìn thấy bóng dáng của anh đang châm điếu thuốc, nhân viên làm ở chỗ cửa sổ đưa cho anh một túi nylon.

Lục Vũ nhận lấy, ngón tay thon dài có thể nhìn thấy mạch máu, mặt anh không tí biểu cảm xoay người đi.

Tô Khả Tây vẫn luôn đi theo tận đến khi tới chỗ cầu thang thì bỗng nhiên anh quay đầu lại, không kiên nhẫn nói:”Đừng đi theo tớ nữa. ”

Cô nhướng mày bước qua, cô tiến một bước, cũng không thả lỏng mà nói: “Tớ còn chưa kịp cám ơn cậu nữa.”

Lục Vũ không dao động, cũng không trả lời mà lập tức bước xuống cầu thang.

Tô Khả Tây xông lên ba bước túm chặt lấy anh rồi đẩy lên tường, cô dùng sức lớn nhất từ trước tới nay.

“Lục Vũ! ”

Khi gần đến ven tường thì cô dừng lại.

Anh còn có vết thương nên cô không thể thô lỗ như vậy, lỡ như vết thương nặng thêm thì không tốt, vì thế cô đành đứng im.

May mắn thay, sức lực lớn nhất của cô đối với Lục Vũ chỉ là tép riu nhưng anh vẫn lùi bước chân về phía sau, đứng yên ở chỗ đấy.

Ngữ điệu của anh không tốt lắm: “Cậu làm gì đấy? ”

Khoảng cách giữa hai người vô cùng gần, gần đến mức như có thể nghe tiếng hít thở như ở bên tai, ngay cả tiếng tim đập cũng nghe rõ ràng.

Vóc dáng của Tô Khả Tây không cao, chỉ có thể ngẩng đầu lên: “Cậu đoán xem?”

Cô chớp chớp mắt, lông mi tựa như lông chim như cánh bướm, chớp tới chớp lui.

Lục Vũ duỗi tay đẩy cô ra, tức giận nói: “Đoán cái rắm. ”

Tô Khả Tây biết anh định làm gì, bè quyết tâm nhón chân vòng tay qua cổ anh rồi ôm lấy.

Rõ ràng thân thể Lục Vũ có khựng lại một chút.

Không đợi anh đẩy ra thì Tô Khả Tây đã nhướn người lên chạm đến đôi môi anh, rồi vươn đầu lưỡi ra liếm.

Một lát sau, cô mới dời môi đi, cô tách ra một khoảng cách gò má anh vài cm, đầu ngón tay cô cách lớp quần áo mà xoa chỗ giữa cổ áo và làn da, sau đó nhẹ nhàng di chuyển.

Lục Vũ nắm chặt túi nylon trên tay.

Tô Khả Tây tỏ ra hồn nhiên không biết, chỉ đối diện với ánh mắt anh rồi vô tội hỏi: “Cậu có thích cách cám ơn thế này không?”

Cô chống lên bờ vai anh, tay không dám làm động tác gì quá lớn bởi vì sợ chạm vào vết thương của anh.

Lục Vũ nói: “Không thích.”

“Anh trai nhỏ, cậu không thể như vậy đâu.” Cô nói.

Vừa dứt lời, âm thanh túi nylon rơi xuống đất rất rõ ràng, Tô Khả Tây còn chưa kịp cúi xuống nhìn thì gáy đã bị một bàn tay khống chế.

Cô bị giữ lại, anh nhìn hình dáng môi một chút, sau đó liền lấp kín môi cô.

Mang theo tính xâm lược mạnh mẽ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.