Môi Anh Đào

Chương 23: Chương 23: Không thử




Trước một phút khi tiết tự học kết thúc, Trang Nguyệt đứng ở cửa lớp 1.

Sau khi giáo viên bước ra khỏi lớp, mấy nam sinh nhìn thấy Trang Nguyệt đứng ở đó đều sững người, một lát sau lại ồn ào.

Trang Nguyệt chính là nữ thần trong lòng không ít người ở Tam Trung, nói chuyện nhẹ nhàng, thành tích cũng tốt, gia cảnh lại không tồi. Chủ yếu là còn xinh đẹp, ít nhất cũng trong top ba của trường.

Nghe một mảnh xôn xao thì Tần Thăng ngẩng đầu rồi đẩy Lâm Viễn Sinh, “Ấy, buổi tối cậu ta tới đây là muốn làm gì?”

Lâm Viễn Sinh nói, “Vị át chủ bài ngồi đằng sau tớ này.”

Ngồi sau cậu ta chính là Lục Vũ, bây giờ đang nằm ngủ trên bàn.

Chuông tan học vang lên, học sinh đua nhau đi ra ngoài, cố tình cô ta lại đi vào trong.

Làm nhiều người thích hóng hớt ở lại xem, ngẩng đầu nhìn đầy hứng thú.

Trang Nguyệt hít sâu một hơi rồi đến trước bàn của Lục Vũ.

Cô ta do dự vài giây, sau đó duỗi tay gõ mặt bàn.

Lục Vũ hiển nhiên không ngủ, anh mở mắt liếc nhìn cô ta, mặt không biểu cảm, cũng không gì cả mà lại nhắm mắt.

Ngón tay của Trang Nguyệt run lên, cô ta đưa tay về, nhẹ giọng mở miệng, “Lục Vũ, tớ thích cậu, cậu hiện tại có bạn gái không?”

Cô ta cảm thấy với tính cách của anh chắc hẳn là không có.

Nữ sinh chiều nay chắc cũng chỉ là chơi đùa thôi, trước kia cô ta cũng chưa gặp qua, sao đột nhiên lại yêu đương được.

Nghe vậy, cả Tần Thăng và Lâm Viễn Sinh đều thầm than không ổn.

Đây không phải cố ý sao, buổi chiều rõ ràng cô ta còn ở sân thể dục, sao có thể không thấy một màn kia được, ai mà chả thấy được chứ.

Trang Nguyệt mím môi, khoé mắt nhìn thấy ánh mắt khiếp sợ của mấy người xung quanh thì vô thức có thêm dũng khí, nói: “Nếu không có thì cậu không ngại thử một lần với tớ xem.”

Lục Vũ đứng dậy, giữa mày hiện lên vẻ lạnh nhạt lạnh lùng.

Mọi người cứ nghĩ anh muốn nói cái gì đồng ý hay không đồng ý, anh đột nhiên mở miệng, “Không thử.”

Hai chữ ngắn ngũn.

Môi của Trang Nguyệt trắng bệch, cô ta vẫn chưa tiếp thu được mấy lời này, vẫn cảm giác ánh mắt của mấy người phía sau đâm vào lưng đến đau.

Chắc không phải muốn khóc chứ?

Tần Thăng thấy tình huống không đúng, giả bộ ngớ ngẩn, “Ai da, Trang Nguyệt, anh Vũ có bạn gái rồi, cậu chậm một bước rồi.”

Lòng bàn tay Trang Nguyệt nắm chặt thành quyền, bỗng nhiên nhìn thẳng Lục Vũ, hỏi: “Là nữ sinh ở trên sân thể dục hôm nay sao?”

Tần Thăng ngơ ngác nói, “Đúng vậy.”

Trong phòng tất cả đều an tĩnh, mọi người ai cũng không dám lên tiếng.

Trang Nguyệt ngẩng đầu, “Cô ta có thể làm được thì tớ cũng có thể làm được, tại sao không cho tớ thử một lần, tớ chắc chắn sẽ còn tốt hơn cô ta.”

“Này…” Tần Thăng không biết phải nói tiếp như thế nào.

Đây không phải là đâm đầu vào ngõ cụt sao, không có hứng thú chính là không có hứng thú, còn cái gì mà được với không được gì, coi trọng người nào cũng liên quan tới mấy thứ này sao.

Lúc đầu Lục Vũ vẫn không chú ý mà nhìn điện thoại, sau khi anh nghe thấy câu nói có khí phách như vậy thì rốt cuộc cũng giương mắt nhìn cô ta.

Tim của Trang Nguyệt như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Anh cười lạnh một tiếng, trong mắt đều là vẻ không kiên nhẫn, “Cậu có thể làm được?”

Trang Nguyệt gật đầu.

Lục Vũ thu hồi tầm mắt, nhìn đến tin nhắn mới đến trong WeChat, biểu cảm nhu hoà hơn, ngẩng đầu kì quái nói, “Vậy có liên quan gì tới tôi?”

Anh lại không cần cô ta phải làm gì nên có làm được hay không thì liên quan chứ.

Ước chừng mấy lời này hơi tổn thương nên môi của Trang Nguyệt run rẩy, cô ta không nói chuyện nhưng biểu cảm lại không quá đẹp.

Lục Vũ cũng không thèm quan tâm cô ta, anh xoay người ra khỏi phòng học.

Lúc đến gần còn liếc mắt nhìn Tần Thăng.

Trong lòng Tần Thăng lập tức lộp bộp.

Đây không phải muốn tính trên đầu của cậu ta chứ, đêm nay Trang Nguyệt đúng là uống nhầm thuốc, đột nhiên tới tỏ tình, cứ duy trì bộ dáng nữ thần không phải tốt sao?

Cậu ta thở dài, cúi đầu nói với Trang Nguyệt, “Đừng nhớ anh Vũ nữa, cậu ta đã sớm có người thích, hai người bên nhau cũng lâu rồi.”

Nếu nói không sai, chỉ sợ trước khi chuyển trường đến đã bên nhau rồi.

Trang Nguyệt bỗng dưng ngẩng đầu, “Tớ kém hơn cô ta sao?”

Tần Thăng nghẹn lời, do dự nói, “Không phải nguyên nhân kém hay tốt, mà căn bản cậu không phải người anh Vũ thích.”

Từ lúc bắt đầu, anh Vũ đã không có chút hứng thú nào đối với cô ta rồi, cũng không nói nhiều mấy câu, sao bây giờ cô ta lại ngoan cố vậy chứ.

“Ấy, người chị dâu nhỏ cũng rất tốt, cậu cũng tốt, bên ngoài còn rất nhiều người đàn ông tốt…”

Cậu ta còn chưa nói xong, Trang Nguyệt đã xoay người đi.

Tần Thăng cảm thấy mình mới là người chịu thương tổn.

Mấy người hóng hớt trong phòng muốn nói mà cũng không dám nói, chờ sau cô ta biến mất ở cuối hành lang thì mới sôi nổi nghị luận, “Mẹ nó, tớ khẩn trương muốn chết.”

“Một câu tớ cũng không dám nói, sợ bị mắng.” Người phụ hoạ cũng sờ cái trán, không khí đúng là quá mức quỷ dị.

“Lục Vũ đúng đang yêu đương đấy, buổi chiều tớ có nhìn thấy cậu ta ở bên cạnh nữ sinh đó ở sân thể dục. Chỉ là không thấy được mặt, đúng là tiếc mà.”

“Trang Nguyệt lần này khẳng định bị đả kích không nhỏ rồi.”

“Tớ muốn nói thế này, là do cậu ấy không hỏi thăm cho tốt, hơn nữa câu nói kia dường như còn muốn so đo với nữ sinh khác nữa, không nghĩ cậu ấy lại là người như vậy.”

Tần Thăng và Lâm Viễn Sinh nghe đều cảm thấy vô nghĩa, bèn vội vàng dọn đồ đạc ra khỏi phòng học.

Trở lại Gia Thuỷ Tử Lập, sau đó là đại hội thể thao.

Đại hội thể thao của Gia Thuỷ Tư Lập làm vẫn còn tương đối tốt, khoảng chừng ba ngày, không khí cũng náo nhiệt có lẽ là do không cho phép học sinh đi ra ngoài.

Ở mấy trường công lập khác thì thời điểm này gần như đều đang nghỉ học, không có thi đấu thì ra ngoài chơi, căn bản không trở về trường học.

Tô Khả Tây không tham gia thi đấu, nhưng còn Đường Nhân thì đăng kí chạy 800m.

Ba ngày không lên lớp nên cô liền lén cầm điện thoại theo, chờ đến lúc không có gì chơi thì dùng để giải trí cho hết thời gian.

Trên thực tế, sau khi khởi động máy thì chuyện đầu tiên cô làm chính là xem một vòng bạn bè của Lục Vũ.

Bên trong không có một ai, rất tốt, không có rối loạn lung tung.

Sau đó, Tô Khả Tây lại xem của Tần Thăng, đều là tràn lan, cậu ta nào là ngâm canh gà, rồi khen ngợi đàn em, rồi còn là tịch mịch khó nhịn.

Hai người căn bản nhìn không giống như sẽ chơi cùng nhau được.

Cô đang lo nghĩ ngợi thì Tần Thăng lại nhắn tới một tin, “Chị dâu nhỏ, nickname WeChat của cậu và Vũ ca, đúng là ghê lắm nha!!!”

“Tớ cũng có đàn em của mình mà còn bị ngược cẩu một phen nữa.”

Tô Khả Tây khó hiểu, cậu ta nói không rõ ràng.

Trước kia Lục Vũ có số điện thoại, nhưng sau khi chuyển trường lại mất tin tức.

Lần trước còn còn phải quyét mã số điện thoại mới, cùng với WeChat, sau đó ghi chú, cô nhớ rõ “.” mới đúng là nickname khi đó.

Cái nickname đó với của cô cũng đâu có giống nickname đôi đâu.

Cô vội vàng mở avatar của Lục Vũ, phía dưới ghi chú có một hàng nickname màu sắc- gậy ma thuật của tiểu tiên nữ.

Tô Khả Tây lập tức đỏ mặt.

Cô cũng không phải nữ sinh thuần khiết, nên cái cần hiểu thì vẫn hiểu, đúng là mở mang được kiến thức mà.

Tên này nghe có chút dung tục, có thể không chừng là do cô suy nghĩ nhiều….

Tần Thăng: “Chị dâu nhỏ, các cậu sao không để avatar đôi, nhìn tớ này.”

Cậu ta gửi tới bức hình, là avatar của cậu ta cùng cô đàn em, hai người đứng bên nhau, vừa nhìn đã thấy có gian tình.

Tần Thăng lại nhắn, “Gia tăng tình cảm.”

Tô Khả Tây có hơi động lòng.

Lúc trước cô cũng có để nhưng mà khi đó Lục Vũ không chịu, cô lại bị khuất phục dưới sắc đẹp của anh cho nên cũng không dám phản bác.

Nhưng hiện tại lại không giống, cô bây giờ xoay người thành địa chủ, hoàn toàn có thể mạnh mẽ yêu cầu, bằng không uy hiếp mấy thứ như không đến tìm anh chẳng hạn.

Tần Thăng thấy cô lâu vẫn chưa trả lời, còn cho rằng cô đang rối rắm nên nhắn thêm một tin nữa, “Cậu cứ sang Weibo là có thể tìm được avatar đôi, mấy cái đặc biệt thì cần có bản quyền, đây là quà của tớ hahaaaa.”

Cậu ta chủ yếu muốn biết anh Vũ có đổi avatar tiểu khả ái hay không, nhìn thấy chị dâu nhỏ chính là nữ sinh tương đối có tâm thiếu nữ đấy.

Đột nhiên cậu ta thật sự vui sướng khi thấy người gặp hoạ.

Tô Khả Tây nhìn nửa ngày rồi trả lời, “Tớ biết rồi, cảm ơn.”

Cô dạo trên Weibo một lát, ở trong trường học không có wifi nên cô phải dùng 3G, cũng vì phấn đấu cho tình yêu mà quên mình.

Avatar đôi trên Weibo đúng là rất nhiều, hơn nữa có mấy cái còn tương đối đáng yêu.

Cô tìm một hình vẽ bằng tay của cặp đôi cô tương đối thích, cũng phù hợp với thẩm mỹ của cô rồi lại mua bản quyền của hoạ sĩ.

Cái này tương đối độc nhất vô nhị.

Tô Khả Tây vui rạo rực mà phát tin cho cả vòng bạn bè, sau khi đổi avatar mới thì cô cảm thấy chính mình cũng trở nên đẹp hơn.

Sau đó cô gửi một cái khác cho Lục Vũ.

Buổi chiều, Lục Vũ mới trả lời: Xấu.

Lúc chiều tối Tô Khả Tây mới nhìn thấy, cô lập tức cười lạnh, còn dám nói avatar cô xấu, cô cũng trả lời lại, “Vậy sao, lần tới tớ không đến Tam Trung nữa.”

Quả nhiên, buổi tối Lục Vũ liền thay avatar.

Lúc hai avatar hiện lên kế nhau thì nhìn qua rất có cảm giác, Tô Khả Tây vui vẻ chụp một tấm làm kỉ niệm.

Lục Vũ hiện tại chính là người ngoài miệng nói không cần, nhưng trong lòng lại muốn chết đi được.

Sau khi đại hội thể thao kết thúc là khua chiêng gõ mõ ôn tập như cũ.

Lần này Tô Khả Tây mang điện thoại theo liền xài không dừng được, cứ buổi tối về kí túc xá không có chuyện gì lại lấy điện thoại dạo một vòng Weibo rồi sang Wechat.

Bạn cùng phòng vỗ ngực đóng cửa, “Dì quản lí mới vừa đi, may vừa rồi cậu không lấy ra, bằng không bị phát hiện rồi.”

Trường học không cho phép mang đồ điện tử, đầu cắm trong kí túc xá cũng không mở điện, sấy tóc cũng cần phải đến phòng giặt đồ mới được.

Tô Khả Tây lập tức gửi lại cái hình moah moah.

Lúc nhảy ra avatar, cô đưa cho Đường Nhân xem, “Cậu nhìn xem, đẹp không?”

Đường Nhân ló đầu qua, vừa nhìn là thấy avatar mới của cô thì gật đầu, nhưng cũng chưa nói gì.

Trong ký túc xá nam sinh ởđối diện, Vu Xuân cũng mang theo điện thoại, cách mấy toà nhà dường như nghe được tiếng cô, đột nhiên nói, “Chị Tây à, avatar của cậu cũng xấu quá đi mất.”

Tô Khả Tây ngây người.

Cô chuyển hướng nhìn Đường Nhân đang ăn trái cây bên cạnh, hoảng sợ hỏi, “Avatar của tớ…thật sự xấu lắm sao?”

Đường Nhân dừng tay, suy nghĩ rồi vẫn trả lời, “Thật sự…Có lẽ không cùng thẩm mĩ với tớ, nhưng mà cậu thích là được.”

Hai người đều nói xấu.

Tô Khả Tây cảm thấy thế giới đều có ác ý với cô, cảm giác mới mẻ của mấy hôm trước đã qua, bây giờ bản thân cô nhìn cũng càng cảm thấy xấu nữa.

Nhưng đây là avatar đôi của cô với Lục Vũ đấy.

…Giãy giụa vài phút, Tô Khả Tây quyết định đổi avatar.

Dù sao không có avatar đôi, đối diện cũng vẫn là người đó, nhưng cô thật sự không chịu được avatar của mình bị người khác nói xấu.

Cảm giác đúng là không chịu nổi.

Đổi xong avatar rồi cả người cô đều phiền muộn, điện thoại lại không có pin, Tô Khả Tây trực tiếp tắt máy, sau đó nhanh chóng vùi đầu vào đống sách vở.

Kết thúc tiết tự học buổi tốt, lúc trở về kí túc xá, Tô Khả Tây lấy cục sạc dự phòng ra, sau đó mở máy.

Vừa lên WeChat thì cô đã nhận được mấy tin nhắn mới.

Lục Vũ: Cậu đổi avatar?

Lục Vũ: Đổi cái gì mà đổi?

Kéo xuống nhìn, tin mới nhất từ mấy phút trước.

Lục Vũ: A.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.