Môi Anh Đào

Chương 62: Chương 62: Muốn hôn cậu




Bây giờ Tô Khả Tây không có thời gian đi tìm tài nguyên mà chỉ đành bất chấp tất cả.

Dù sao hai người đều là tay mơ, ai cũng không ghét bỏ được ai, nếu Lục Vũ dám ghét bỏ cô thì cô sẽ làm anh không thấy được mặt trời của ngày mai.

Lý Tĩnh lại nhắn tin hỏi thăm, hỏi cô đêm nay thật sự sẽ không quay về sao?

Tô Khả Tây chỉ “Ừ” ngắn gọn rồi để điện thoại trên tủ đầu giường, sau đó cô lại bị đè nặng rơi vào trong chăn.

Giọng nói của cô từ trong chăn truyền ra: “Nặng quá, cậu mau tránh ra.”

Thật ra chả nặng tí nào cả, chắc là Lục Vũ chống người lên nhưng lại làm cô cảm nhận được một loại áp bách mãnh liệt mà thôi.

Tô Khả Tây bị bắt trở mình.

Cô lập tức đối diện với Lục Vũ, sau đó thì cô chớp mắt, trong mắt cô phản chiếu hình ảnh của anh còn có ánh đèn sáng xung quanh.

Đẹp đến mức không thở được.

Trong lúc ý thức mơ hồ thì lòng bàn tay cô được bỏ vào một thứ kéo lực chú ý của cô quay về.

Cô mơ mơ màng màng nói: “Tớ chưa từng trải qua việc này.”

Lục Vũ đè nặng giọng: “Mọi việc đều có lần đầu tiên.”

Tô Khả Tây không có cách nào, chỉ đành đi theo tay anh, lúc cô chạm vào lập tức rút tay về rồi chu miệng: “Cậu không thể tự làm sao?”

Lục Vũ cắn cằm cô: “Không thể.”

Tô Khả Tây chỉ có thể khó khăn tròng vào cho anh, trong lòng cô lập tức nhớ tới nam chính trong bộ tài nguyên vừa xem.

Chả tốt bằng Lục Vũ.

Cô vô tình làm cho hô hấp của Lục Vũ tăng thêm, anh bỗng nhiên cúi đầu hôn khoé mắt cô, “Cậu không được hối hận.”

Xương quai xanh của cô rất đẹp, bờ vai mượt mà lộ hẳn ra bên ngoài, trắng nõn mềm mại, vừa nhìn đã làm người ta muốn cắn.

Cô leo lên cổ của Lục Vũ rồi lại dời xuống một chút, sau đó thì mềm giọng nói: “Cho tới bây giờ, tớ chưa từng hối hận.”

Giọng nói của cô nhỏ nhẹ khiến Lục Vũ không nghe xong thì anh ôm chặt lấy vòng eo của cô, anh cũng chẳng nói một câu nào.

Tô Khả Tây quay đầu, cắn trên cổ anh một cái.

Cả người cô mềm nhũn, giống như không có xương sống.

……

Ngày hôm sau, hai người đều trốn học.

Mặt Trời đã mọc từ lâu, mang theo ánh nắng chiếu vào, vừa mở mắt ra thì đã thấy hơi mơ hồ.

Tuy rằng Tô Khả Tây đã dậy từ sáng sớm, nhưng mãi đến gần chiều cô mới rời giường, chậm chạp mà ăn vạ.

Khăn trải giường đã được đổi qua lúc cô không biết.

Cô nhớ đến mọi chuyện đêm qua thì không nhịn được mà đỏ mặt.

Sau đó cô nằm thở dài, thật không nghĩ tới lại ở thời điểm này, dựa theo những gì cô tính toán thì ít nhất cũng phải năm sau cơ.

Bụng của cô từ sáng đã đói không chịu được, hiện tại đã qua giờ ăn sáng mà ngược lại cũng chẳng có gì ăn cả.

Trên giường cũng chỉ có mình cô, cả giường bị cô chiếm hết.

“Hôm nay cậu không đi học sao? Hai tiết buổi sáng giáo sư không điểm danh.”

Tô Khả Tây mở điện thoại liền nhìn thấy tin nhắn của Lý Tĩnh lúc 9h sáng, câu sau cũng làm cô nhẹ nhàng thở ra.

Nữ sinh lớp bọn họ chỉ vỏn vẹn có 1 kí túc xá, nếu giáo sư chú ý thì có thể nhìn ra đủ hay thiếu.

Cô trả lời, “Buổi chiều tớ về.”

Lý Tĩnh rõ ràng đang chơi điện thoại, cô ấy gửi cho cô mấy hình động quầng thâm mắt.

Bên ngoài truyền đến tiếng động và mùi vị của rau xào.

Không cần nói cũng biết chắc chắn Lục Vũ đang ở phòng bếp, Tô Khả Tây ngửi thử, hiện tại còn lo lắng khẩu vị gì nữa, có thể ăn là được rồi.

Dù sao cũng không phải chính cô làm, lại không phải mất sức lực gì cả, cô chỉ cần phụ trách ăn là được.

Áo sơ mi cô mặc hôm qua bị ném trên tủ đầu giường rồi vo thành một cục nhăn nhúm.

Tô Khả Tây với tay lấy rồi lại run lên, nhưng vẫn không ghét bỏ mà mặc vào.

Thật sự là ở đây cô không có quần áo mặc, quần áo dơ ngày hôm qua chắc chắn không thể mặc nữa, cô cần phải về kí túc xá thôi.

Sau khi cô mặc áo vào thì nhanh nhẹn rời giường.

Tuy cô đã tắm sạch sẽ nhưng vẫn còn hơi khó chịu, tuy nhiên chút chuyện nhỏ này cũng không tính là gì.

Cửa bị đẩy ra.

Lục Vũ mặc áo thun đi vào, anh nhìn cô một cái rồi kéo tủ quần áo ra, đặt quần áo treo trong tủ đặt lên giường và nói: “Quần áo của cậu này.”

Cách nhau gần nên Tô Khả Tây có thể nhìn thấy dấu cắn ở trên cổ của anh.

Nhìn rất rõ ràng, hình như là do cô cắn đêm qua, tuy rằng hiện tại không nhớ vì sao cô lại cắn nữa.

Tô Khả Tây vừa cởi áo sơ mi vừa thuận miệng hỏi: “Cậu đến ký túc xá của tớ sao?”

Áo sơ mi được cởi ra, dấu vết đỏ thẫm trên da thịt trắng nõn của cô liền lộ ra rồi rơi vào trong mắt của Lục Vũ.

Ánh mắt của anh tối đi, “Ừ.”

Tô Khả Tây cũng không nhận ra điều gì kỳ lạ, cô chỉ nhanh chóng thay đồ, sau đó thì tung tăng nhảy nhót xuống giường và nhảy đến bên cạnh Lục Vũ rồi lại nhảy vào lồng ngực của anh.

Lục Vũ không phòng kịp chuẩn bị nên chỉ ôm chặt cô.

Tô Khả Tây ôm anh, “Cậu có thích hay không?”

Một câu hỏi rõ ràng như vậy, ý nghĩa chắc chắn không giống với trước kia, Lục Vũ ôm cô vào lòng rồi bình tĩnh xoay người, “Thích.”

“Cậu vậy mà không nói mát nữa hả.” Tô Khả Tây hôn lên mặt anh.

Lục Vũ kéo cô xuống, “Cậu còn chưa rửa mặt đấy.”

“Ý, tớ còn chưa đánh răng.” Nghĩ vậy, cả người Tô Khả Tây liền khó chịu, đặc biệt còn mới hôn anh xong.

Cửa phòng tắm được mở ra rồi đóng lại.

Lục Vũ sờ gương mặt mình, anh dọn dẹp cái chăn đã nhăn thành một cục lại, còn một tay cầm lấy cái áo sơ mi nhăn nhúm.

Anh vẫn còn có thể nhớ tới những gì hôm qua nhìn thấy.

……

Buổi chiều còn có tiết nhưng Tô Khả Tây cũng cúp học luôn.

Lý Tĩnh trở về ký túc xá thì đã thấy cô tỉnh ngủ, cô nằm ở trên giường lên mạng, cuộc sống đúng là nhàn nhã tự tại.

“Quào.” Lý Tĩnh cảm thán.

Tô Khả Tây nhìn thoáng qua, chỉ có mình cô ấy trở về còn những người khác thì không thấy, “Hôm nay giáo sư không điểm danh chứ?”

“Không.” Lý Tĩnh ngồi trên ghế, “Cậu biết chọn thời điểm đấy.”

Giáo sư chiều nay thích nhất là điểm danh, một học kì 90% đều điểm danh, còn lại toàn dựa vào sự may mắn.

Lý Tĩnh ái muội cười, “Ngày hôm qua thoải mái không?”

Tô Khả Tây nhướng mày, gương mặt cực kỳ xinh đẹp, “Cậu đoán xem.”

Lý Tĩnh tấm tắc, “Bảo tớ đoán hả, vậy thì khẳng định thế giới hai người quả thật không giống như người thường rồi, thế nhưng hôm nay cậu còn trở về ngủ.”

Cô ấy cứ nghĩ rằng cô không về chứ.

Tô Khả Tây gật đầu, “Tớ vừa lúc dọn ít đồ đạc, sau đó nói với dì quản lí một tiếng, buổi tối tớ lại đi.”

“Có bạn trai đúng là có khác.” Lý Tĩnh thở dài, lại nhỏ giọng xuống, “Nhưng mà các cậu mới ở học kỳ hai của năm hai thôi đấy, sắp lên năm ba rồi, cậu nhớ chú ý an toàn.”

Tuy rằng bây giờ rất nhiều người đã kết hôn sinh con ở học kì 1, nhưng thật sự rất ảnh hưởng đến cuộc sống thường ngày, hơn nữa mang thai phải tạm nghỉ học mấy tháng, thời gian thật sự rất lâu.

Lý Tĩnh rất khó tưởng tượng đến dáng vẻ kia của Tô Khả Tây.

Tô Khả Tây nghĩ tới cái hộp hương trái cây kia thì mím miệng cười trộm, “Tớ biết, chắc chắn tớ sẽ mà, cậu yên tâm đi, tớ mới không lấy tương lai ra đùa giỡn đâu.”

Lý Tĩnh đúng lúc gọi cơm hộp.

Cô ấy từ bên ngoài trở về, thuận miệng hỏi: “Vậy hai người các cậu ăn cơm hộp hết sao?”

Tô Khả Tây lắc đầu, “Ha ha Lục Vũ nấu cơm.”

Lý Tĩnh mở to mắt, “Hiếm lạ nha.”

Tuy rằng cô ấy gặp Lục Vũ mới có mấy lần, nhưng cũng được vài ba lần nhưng nhìn anh cũng chẳng giống người biết rửa tay làm canh rau.

So với sự tưởng tượng của cô ấy đúng là không giống nhau…..

***

Từ sau lần đó, Lục Vũ không làm bậy với Tô Khả Tây nữa, thời gian cứ như vậy bĩnh tĩnh trôi qua.

Buổi tối không có tiết thực nghiệm, hai người cùng đi phòng tự học.

Kì thi cuối kỳ sắp đến, bọn họ có cả đống bài tập và phải ôn tập nữa, cho dù giáo sư đã đưa ra mấy bài trọng điểm nhưng cũng vẫn phải ôn tập như thường.

Tới gần kỳ thi, phòng tự học buổi tối có thêm nhiều người hơn.

Tô Khả Tây vất vả lắm mới tìm được một phòng ít người, cùng Lục Vũ ngồi ở vị trí cửa sổ, không có người ở phía trước và sau.

Trong phòng học mở điều hoà nên rất mát mẻ.

Tô Khả Tây nhìn cả đám người mà không có tâm trạng học bài.

Ngày thường cô đi học cũng xem như nghiêm túc, bởi vì là chuyên ngành nên sau đó liền tương đối khó, muốn nghe cũng nghe không xong.

Đặc biệt là mấy bài chuyên ngành.

Kỳ thi cuối kì của năm hai ít hơn mấy môn so với năm nhất, tuy rằng không ít, nhưng cũng tương đối.

Sách cả đống chữ, Tô Khả Tây nhìn vào chỉ thấy buồn ngủ nhưng cô lại không thể quấy rầy Lục Vũ bên cạnh đọc sách, nên chỉ đành ngồi chơi điện thoại.

Chơi một hồi thì cô ngủ lúc nào không hay.

Một giấc ngủ, lúc tỉnh dậy thì Tô Khả Tây mở điện thoại nhìn đã là 9 giờ.

Trên người cô được choàng một chiếc áo khoác, rất rõ ràng là của Lục Vũ, cô cũng không để ý là anh có mang theo.

Tô Khả Tây nhìn về phía bên cạnh.

Lục Vũ còn đang đọc sách, mặt mày cực kỳ an tĩnh, từ góc độ cô nhìn thấy ánh đèn chiếu vào bên kia rồi hiện lên cái bóng của anh bên này.

Nhìn thế nào cũng thấy đẹp, Tô Khả Tây thật sự cảm thấy ánh mắt mình quá tốt nên đã bắt được người đi từ lâu rồi.

Lục Vũ xoay đầu.

Anh dùng bút gõ lên bàn làm phát ra vài tiếng vang, “Tỉnh rồi sao? Cậu nên đọc sách rồi.”

Giọng nói trầm thấp lọt vào lỗ tai Tô Khả Tây lúc này thật sự là muốn lấy mạng của cô mà, khiến cô mặt hồng tai đỏ tim đập nhanh hơn.

Tô Khả Tây chống mặt, “Tớ không muốn đọc.”

Lục Vũ nhấc mi, “Vậy cậu muốn làm gì?”

Muốn làm gì? Tô Khả Tây nhìn chằm chằm anh, “Muốn hôn cậu.”

Ánh mắt Lục Vũ nhìn cô đăm đăm, sau một lúc lâu, anh mới bình tĩnh dời tầm mắt và lật trang sau ra, “Vậy cậu ngủ đi.”

Không đáng yêu chút nào.

Chẳng lẽ không phải nên trực tiếp hôn cô một cái sao?

Tô Khả Tây cảm thấy mị lực hôm nay của mình có hơi giảm rồi, vì thế cô buồn bực dùng hết toàn bộ sức lực mà cầm bút viết.

Chỉ qua vài phút, cô không muốn nhìn nữa mà giật bên cạnh một cái rồi đụng phải cánh tay của anh, “Ấy.”

Mới nói có một chữ mà cả phòng học đột nhiên tối xuống.

Trong phòng học còn có mấy học sinh khác lúc này đang kêu lên.

“Sao lại thế này? Cúp điện sao?”

“Có phải mở điều hoà nguyên ngày nên bị đứt cầu dao không, máy phát điện của toà nhà này hình như không cao lắm.”

“Tớ ra ngoài xem thử.”

Tia sáng mỏng của điện thoại theo đoàn người từ phòng học đi ra, vì thế cả phòng liền trở nên tối lại.

Tô Khả Tây cảm thấy may mắn vì bản thân không cần phải đọc sách nữa, cô đang nghĩ làm việc riêng thì trên mặt lại truyền đến xúc cảm mềm mại.

Không nhẹ không nặng.

Lại thêm vài lần nữa.

Tô Khả Tây vuốt mặt rồi quay nhìn bên cạnh, ánh đèn đường bên ngoài chiếu vào khiến cô chỉ thấy được hình dáng mơ hồ của anh.

Cô bĩu môi, “Lục Vũ, cậu đừng có ỷ vào việc cúp điện mà cứ luôn hôn tớ nhé.”

Lục Vũ buông bút, rồi nhàn nhạt nói: “Không được.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.