Edit: Thiên Tình
“Tại sao cô phải làm thế?” Trong công ty, Dương Sâm tìm gặp Liễu Y, hỏi thẳng, “Fan gây sự là do cô kích động phải không? Xúi giục họ, khiến họ nhằm vào Chu Châu, còn những bài viết kia nữa, dấu vết do con người thao tác quá rõ ràng, trong lúc fan không ra làm sao thì đổ thêm dầu vào lửa. Tại sao phải làm thế?” Hắn nhíu chặt mày, vừa nhìn đã biết tâm trạng rất tệ, thậm chí lặp lại câu hỏi đến hai lần.
Liễu Y không nghĩ tới hắn sẽ chú ý chuyện trên mạng. Đương nhiên, bây giờ là thời đại toàn dân Internet, nhưng về ở phương diện này, Dương Sâm lại kế thừa tác phong của những diễn viên có tuổi, hắn không thích chú ý chuyện trên mạng, điều này có lẽ liên quan tới việc hắn từng gặp rất nhiều bình luận ác ý lúc khởi nghiệp.
Nếu xét nghiêm túc, bây giờ Chu Châu khá giống hắn năm đó, khi đó hắn cũng vì vẻ ngoài quá xuất chúng, kỹ thuật diễn lại khá là xuất sắc, cho nên chèn ép danh tiếng của nam chính, mới bị dân mạng lăng mạ một phen. Lúc đó Văn Anh cũng mới vào nghề như hắn, còn chưa phải người đại diện vàng, không có chỗ dựa, lại nhờ vào năng lực ngoại giao xuất sắc mà chuyển bại thành thắng, vạch mặt kẻ ném đá giấu tay trong lúc dư luận đang bàn tán xôn xao, lấy gậy ông đập lưng ông.
Vì chuyện này, cho nên Dương Sâm không thích cô nhằm vào Chu Châu, cô có thể hiểu được. Hắn không phải thế hệ trước không biết dùng công nghệ, chỉ là không thích xem thôi, nhưng cô thật sự không ngờ, khi đã vào đoàn phim, hắn vẫn chú ý tới những lời chê bai không can hệ gì đến hắn.
Là vì người đứng sau lưng Chu Châu là Văn Anh sao? Cô không thể không nghĩ như thế.
Năm đó Văn Anh đúng thật lợi hại, có thể mang Dương Sâm đi ra nghịch cảnh, nhưng lần này bất đồng, bởi vì lần này kẻ thù của Văn Anh là Dương Sâm, là người do chính Văn Anh bồi đắp, đồng thời cô biết, Văn Anh thích Dương Sâm, cho nên cô định liệu là đối phương sẽ không cứ thế mà bỏ mặc tiền đồ của Dương Sâm.
“Không phải như cậu nghĩ đâu.” Liễu Y dịu dàng an ủi hắn, “Những việc này đúng là tôi tìm người làm, nhưng làm vậy cũng không phải có ý hãm hại cậu diễn viên kia. Cậu nên biết là, cậu ấy quả thật có lai lịch bất chính, trẻ tuổi nhưng chưa từng có kinh nghiệm diễn xuất nào, lại trở thành nam hai trong một bộ phim truyền hình có cậu đóng vai chính, mặc dù tôi không nói gì, cũng sẽ có người khác công kích cậu ấy. Thà rằng chúng ta nắm giữ tình thế, còn hơn để chuyện này tự động lên men. Chí ít Anh tỷ từng là tiền bối của tôi, tôi kính trọng chị ấy, sẽ khống chế có chừng mực. Cậu yên tâm, tôi cũng đã trao đổi những việc này với họ rồi, làm vậy ở giai đoạn đầu vẫn có thể gia tăng độ chú ý. Cậu hẳn phải biết là, dù là tin tức tích cực hay tiêu cực, đối với minh tinh mà nói đều có lợi ích nhất định, minh tinh không được chú ý mới là đáng sợ nhất.”
Cuối cùng, cô nói: “Nếu cậu tin tưởng vào mắt nhìn người của Anh tỷ, vậy chờ bộ phim phát sóng hẵng nói tiếp, tin rằng nếu như fan nhìn thấy khả năng diễn xuất của cậu ấy đủ để đảm nhiệm vai diễn, sẽ không nói thêm gì nữa.”
Đối với cách chọn từ của Liễu Y ở phần đầu, Dương Sâm không tỏ ý kiến, mãi đến câu cuối cùng, mới làm hắn đăm chiêu.
“Lần này coi như cho qua.” Ánh mắt sâu thẳm mà sắc bén của hắn, khiến lòng bàn tay của Liễu Y thoáng đổ mồ hôi, chốc lát, hắn mới gật đầu nói, “Tôi không phải mấy kẻ chỉ biết đố kị thiên phú của hậu bối mà trước đây cô gặp được, những người chèn ép người khác để nâng mình lên, đều bởi vì bản thân không có năng lực mà thôi.”
Liễu Y vội vàng nói, “Tôi đương nhiên tin tưởng năng lực của cậu.”
Hắn gật đầu, không bàn đề tài này nữa, mà cảnh cáo: “Vô luận thế nào, về sau đừng kích động fan đi chèn ép người khác nữa, fan của tôi không phải công cụ để cô lợi dụng.”
“Được, tôi hiểu rồi.” Cô thuận theo đáp lại, phảng phất sẽ không chất vấn bất kỳ quyết định nào của hắn.
Tuy rằng tiếng phản đối trên mạng nổi lên bốn phía, nhưng vẫn không ảnh hưởng đến tiến độ của đoàn phim. Đương nhiên, có không ít nhân viên lắm chuyện tò mò đưa tầm mắt tập trung lên người Chu Châu, nhưng người trong ngành và người ngoài ngành luôn bất đồng, chỉ cần không ảnh hưởng đến miếng cơm của mình, nam hai về tay ai thì liên quan gì?
Ở thời đại toàn dân giải trí này, đề tài “cút khỏi giới giải trí” lúc nào cũng bị người ta rà soát đến mấy đợt, tuy rằng Chu Châu lên hot search, nhưng không “hot” đến nỗi đứng đầu, chung quy vẫn là fan của Dương Sâm kiếm chuyện dữ dội nhất, đến mức vài người khôn khéo, cũng hoài nghi đội ngũ của Dương Sâm đứng sau điều khiển. Nhưng quầng sáng ảnh đế quá sáng, không cho phép bọn họ xen vào.
Sau lễ khai máy, bắt đầu đến thời gian quay chụp đã được định trước.
Không biết có phải do tranh chấp trên mạng hay sao, mà đoạn đầu đa số đều quay phân cảnh của nam chính, chưa xuất hiện nam chủ và nam xứng đứng chung một khung hình. Sau vài ngày, trong sự đợi chờ âm thầm của nhân viên đoàn phim, mới chờ đến khoảnh khắc nam chính và gian thần diễn chung.
Vừa bắt đầu đã chọn quay một phân cảnh bùng nổ cực kỳ kịch liệt rồi.
Bộ《 Xưng Đế 》này mô phỏng một số nhân vật trong lịch sử, thiết lập hơn hẳn những màn diễn tình cảm thường thấy, hai nhân vật nam một chính một phụ đều thích nhân vật nữ có cảnh diễn nhiều nhất phim -- Thái hậu. Trong quá trình phụ tá ấu đế, nam chính dần có mối liên kết chặt chẽ với Thái hậu, hai người âm thầm nảy sinh tình cảm, lại không dám vượt Lôi Trì.
Còn thiết lập của gian thần, trong kịch bản gốc, hắn và Thái hậu là thanh mai trúc mã, khi Thái hậu vào cung, hắn vẫn nhớ mãi không quên. Sau này do Chu Châu sắm vai, cho nên không thể không sửa lại tuổi tác, biến Thái hậu thành kiểu nhân vật chị gái nhà bên, khiến thời ấu thơ u ám của gian thần từng được Thái hậu chiếu cố nhiều lần, nhưng cũng vì thế, khiến phần thầm mến này tỏ ra càng thêm xót xa và hợp lý. Thiết lập này có thể nói là phần có tình người duy nhất của vai diễn gian thần, làm phong phú thiết lập nhân vật của hắn.
Làm cách nào trong lúc đang thể hiện cái đại ác, lại toát ra một tia tình người ấy, có vẻ cực kỳ quan trọng.
Phân đoạn sắp quay là cảnh nam chính đối đầu với gian thần. Lúc này thanh thế của gian thần đang ở thời khắc cao nhất, mà nam chính mới trở thành thị vệ của ấu đế chưa được bao lâu. Có một lần đi theo ấu đế tới cung điện của Thái hậu, nam chính bắt gặp gian thần có “mưu đồ gây rối” Thái hậu, hai người lập tức bạo phát xung đột.
Đã quen với những yêu cầu khắc khe của đạo diễn màn ảnh rộng, cho nên ở màn ảnh nhỏ, Dương Sâm có thể khống chế vô cùng thoải mái, thậm chí còn sợ áp diễn, không dùng hết tinh thần để ứng phó.
Lần này cũng vậy, bên cạnh là các quần chúng không dám tiến lên trước uy thế của gian thần, còn nam chính, tiếng kêu sợ hãi của Thái hậu vừa phát ra, hắn đã chắn trước mặt gian thần.
Nam chính ở thời điểm này, đã sự khôn khéo khó lường do sống ở giang hồ nhiều năm, cũng có cái lễ nghĩa của con em thế gia. Sống lưng của hắn thẳng tắp như thể không khuất phục, tầm mắt lại nhìn từ mũi gian thần trở xuống, đã chưa mạo phạm, cũng không tỏ vẻ yếu thế. Quả thật thể hiện rất tốt tính cách của nam chính.
Nhưng --
Gian thần Chu Châu lại khiến người ta giật nảy người.
Chiếu theo kịch bản, lúc này hắn sẽ nở nụ cười, sau đó sai thủ hạ bắt nam chính lại. Chu Châu lại không, hắn đến gần Dương Sâm, đáy mắt u ám, phủ đầy vẻ không vui, bầu không khí theo bước chân chậm rãi nhịp nhàng của hắn mà sa vào một sự đè nén thầmm lặng, ánh mắt cả trường quay hoàn toàn hướng về phía hắn.
Dương Sâm cảm giác như trái tim bị ai đó nhéo mạnh, đập thong thả mà nặng trĩu, theo bước đi của đối phương, hắn bắt đầu bày tư thế đón địch.
Một giây sau, gian thần cười, ngay cả nụ cười cũng chứa mấy phần tối tăm, bất chợt khiến người ta không thoải mái, sau đó mắt hắn quét qua bên cạnh, không cần hắn đọc ra lời thoại, người hầu của hắn bèn giật mình một cái, lập tức sai người tóm lấy Dương Sâm!
-- Cứ như đã được tập luyện từ trước vậy.
Nhưng Dương Sâm sao có thể nghển cổ chờ chết? Bộ phim liên quan tới giang hồ, vì thế cảnh đánh võ cũng chiếm một phần tỷ lệ, tiện cho khán giả có thể đổi gió sau khi nhìn chán những tranh đấu quyền mưu.
Chỉ vài chiêu, hắn đã vùng ra người đến bắt trói mình, mắt thấy sắp nhào tới chỗ gian thần.
“Rất tốt.”
Gian thần từ tốn thốt ra tiếng nói trầm thấp. Hắn dường như không chút ý thức sắp gặp phải nguy hiểm. Hắn híp mắt lại, ngay lúc đối phương đến gần, tầm mắt hơi chếch qua chỗ ấu đế.
Cái chuyển mắt của hắn, thân là một thị vệ, Dương Sâm lập tức rùng mình, tóc gáy dựng thẳng. Đây là phản ứng của nhân vật trong cốt truyện, còn ở ngoài, lưng Dương Sâm cũng ứa mồ hôi lạnh, lúc đọc hết kịch bản, hắn đã không hiểu, câu “rất tốt” của gian thần làm thế nào khiến vai diễn của mình cảm thấy bất an dữ dội?
Mãi đến khi Chu Châu lướt qua hắn mà nhìn ấu đế, cứ như hành động kế tiếp của hắn sẽ gây rung chuyển cả một quốc gia, vào thời khắc ấy, nhân vật chính mới chợt tỉnh táo lại, hành động liều lĩnh của mình không chỉ ảnh hưởng đến sự an nguy của một mình hắn, kết cục triều đại lật đổ, mới làm hắn sởn tóc gáy, dù chỉ trong nháy mắt.
Chỉ diễn chung mấy hiệp, nhưng bất kể là sự lý giải, phân tích nhân vật, hay tiết tấu trong lúc diễn, thậm chí năng lực ảnh hưởng đến đối thủ, biểu hiện của Chu Châu đều làm cho Dương Sâm giật mình. Trong nháy mắt ấy, hắn phảng phất hiểu được cảm xúc của vị tiền bối năm đó, khi đối mặt hắn, vị tiền bối kia đã cảm nhận được sự chênh lệch. Đó chính là -- cảm giác diễn trời sinh.
Hiện tại hắn đã biết tại sao Văn Anh muốn ký hợp đồng với người này, mà ý thức được điều này, khiến hắn lần đầu tiên có cảm xúc chênh lệch kỳ lạ sau một thời gian dài cô rời khỏi.
Hắn tựa hồ không mấy vui mừng khi cô có thể ký được một diễn viên giỏi như vậy.
Lúc đầu Văn Anh cũng không theo Chu Châu đến đoàn phim, đủ cho thấy cô tin tưởng hắn, về sau trên mạng càng lúc càng ồn ào, cô mới cùng lên xe bảo mẫu đi tới đoàn phim. Hôm nay, cảnh diễn của Dương Sâm và Chu Châu cơ hồ là kết thúc cùng một lúc, hai đội ngũ lần lượt đi đến bãi đỗ xe dưới tầng hầm.
Ngay lúc đến trước xe bảo mẫu, Văn Anh phát hiện bên cạnh xe có bóng người lén lút, vừa nhìn thấy bọn họ, lập tức vứt bỏ một cái giống như bình sắt, nhanh chân bỏ chạy. Dù Văn Anh nhanh chóng kêu người đuổi theo, chỉ sợ cũng không kịp.
Định thần nhìn lại, chỉ thấy trên thân xe bị xịt sơn đầy những từ ngữ độc địa, từ kính xe đến mui xe, chữ viết to đùng: Chu Châu vô liêm sỉ chết cả nhà!
Vẻ mặt Chu Châu khẽ biến, nhìn chằm chằm mấy chữ này.
Văn Anh nhớ tới chuyện hồi nhỏ của hắn, cha mẹ nợ tiền bài bạc, cửa nhà luôn bị giội sơn, vẽ chữ. Hình ảnh trước mắt chắc chắn sẽ làm hắn nhớ tới quá khứ đó. Cố tình vào lúc này, trong tầm nhìn mờ tối, một nơi nào đó lóe lên ánh đèn flash.
Văn Anh rùng mình, lập tức kéo Chu Châu về phía sau.
Lúc Dương Sâm sắp lên xe, đột nhiên nghe thấy phía bên kia truyền đến tiếng ầm ĩ, hắn vòng tới trước xe để nhìn, chỉ thấy một nam bảo tiêu đứng cạnh Văn Anh, đang đứng đối diện với paparazi tự bao giờ, Chu Châu được cô kêu lên xe, bản thân cô thì ở lại đối phó paparazi.
Paparazi làm phiền không ngớt, miệng nói “chỉ chụp một tấm, rất mờ không thấy rõ”, từ chối giao ra camera, cô lại cương quyết muốn xóa tấm hình này.
“Mợ nó cô có phiền không vậy, tôi đã nói...” Paparazi chỉ mới nói được một nửa, bỗng thấy cô thuần thục lấy thẻ nhớ camera ra trong khi bảo tiêu đang kiềm chế hắn. Hắn trơ mắt nhìn cái thẻ của mình bị bẻ gẫy lìa, “Đ*t...”
Văn Anh rút vài tờ tiền lớn ra khỏi ví, nhét vào túi đối phương, “Khỏi thối.”
Sau khi cô lên xe, paparazi vẫn cứ mắng những lời thô tục về phía cô, lại không thấy sắc mặt cô có chút biến hóa nào, giống như đã vô cùng thích ứng với tình hình như vậy.
Dương Sâm nhìn xe của cô tuyệt trần mà đi, sững sờ nhớ tới chuyện cũ.
Không phải lúc bước vào xã hội cô đã có tính công kích khinh người như thế, đương nhiên, tính khí của cô vẫn luôn rất cứng rắn, chỉ có điều lúc đầu, cô không biết ứng phó với paparazi như thế nào, cũng không mời nổi bảo tiêu, chỉ có thể nuốt giận vào bụng mà trao đổi với paparazi, nhưng sự thật chứng minh rằng cô không đưa ra được lợi ích, người ta cũng không nể mặt. Trong cơn tức giận, cô đập bể camera của đối phương, lại từ chối nhận lỗi, tạo thành ảnh hưởng tệ hại, có một lần bị paparazi vây công.
Khi đó, sự nghiệp của hắn chỉ vừa lăn bánh, bị cô ảnh hưởng, có lẽ trong lòng cô cảm thấy có lỗi, lại mạnh miệng không nói nhiều lời, sau đó tăng ca một ngày một đêm, giúp hắn xây dựng quan hệ đi cửa sau, mong lấy được tài nguyên tốt hơn.
Người đại diện đóng vai trò như vậy đấy, không chỉ phải hạ mình, vứt bỏ sĩ diện, những lúc diễn viên diễn mặt đỏ, người đại diện còn phải sắm vai mặt trắng đi chặn công kích đến từ bên ngoài.
“Làm sao vậy?”
Liễu Y thấy hắn chậm chạp không lên xe, không khỏi hỏi, thấy hắn nhìn phương hướng kia không nói, Liễu Y nói, “Thái độ của Anh tỷ luôn cứng rắn như thế, kỳ thực làm vậy cũng không tốt cho diễn viên lắm, nói đến cùng, paparazi cũng là người mà, khách sáo một chút, người ta cũng sẽ nể mặt mình.”
Dương Sâm nhìn một lát, mới xoay người lên xe, âm thanh trầm thấp xen lẫn cảm xúc không rõ, “Đôi khi mềm yếu chỉ sẽ bị bắt nạt, cứng rắn mới có thể bảo vệ diễn viên.”
Văn Anh cứng rắn là vì có thực lực, nên dùng nơi cần dùng, nhưng tuyệt đối đừng dùng cứng rắn ở sai chỗ.
Sau khi trailer của 《 Xưng Đế 》được trình chiếu, suất diễn của Chu Châu bị giảm thiểu chỉ còn hai, ba phân cảnh, đều chợt lóe mà qua, không để lại ấn tượng gì. Vì thế, người chỉ trích hắn cũng không dừng công kích, chỉ có số ít người cảm thấy nguyện vọng được thỏa mãn, còn tuyệt đại đa số người lại nghĩ vừa nhìn trailer đã biết Chu Châu thể hiện không như ý, nếu không tại sao phân cảnh ít vậy được? Mà dưới tình hình như vậy, đoàn phim vẫn không chịu đổi diễn viên, có thể thấy bối cảnh của hắn thâm sâu. Điều này càng khơi dậy tâm lý phản nghịch của bọn họ.
Bên trong một gian phòng làm việc, nhà sản xuất nhìn thấy Văn Anh xách quà biếu tới cửa, bèn cười nói: “Tôi cũng thấy đồn đại trên mạng về Chu Châu rồi, nhưng cô yên tâm, diễn viên giỏi như thế, chúng tôi chắc chắn sẽ không vì một vài cá nhân làm ầm ĩ mà từ bỏ đâu.”
“Tôi biết.” Văn Anh mặc một chiếc áo silhouettes trắng kết hợp quần tây ống rộng cùng màu, lộ rõ nét khôn khéo giỏi giang, lúc này, cô nâng tách trà lại không uống, nói: “Phía bên nam diễn viên chính tạo không ít áp lực cho các ông, các ông cũng không dễ.”
Nhà sản xuất không nghĩ tới tin tức của cô lại nhạy như vậy, trái tim không khỏi khẽ lộp bộp một cái, nhưng không sợ cô quậy phá, dù sao Chu Châu có thể vào đoàn đã là cho cô ưu đãi rồi.
Lại nghe cô nói, “Tôi hoàn toàn có thể phối hợp với cách sắp xếp của họ, điểm ấy ông yên tâm, tất cả vì độ hot của bộ phim này thôi.”
Nhà sản xuất dồn dập gật đầu: “Cô có thể hiểu là tốt rồi.”
“Chẳng qua tôi tin rằng, dù ông hào phóng đến đâu cũng sẽ không muốn dùng một tác phẩm thất bại để khẳng định bản thân đúng không?” Cô chuyển đề tài, mỉm cười: “Đoàn phim dung túng cho kẻ giội nước bẩn, tôi không so đo, chuyện trailer tôi cũng có thể không so đo, nhưng nếu ông hi vọng có được một tác phẩm hoàn mỹ, vậy thì cam đoan tính nguyên vẹn của nó, không bị người khác chỉ tay năm ngón, cắt xén lung tung, tôi nghĩ đây cũng là một tiền đề thiết yếu, cũng là nhận thức chung giữa chúng ta.”
Nhà sản xuất trầm ngâm không nói, trong lòng quả thật hơi động.
Ở phương diện này, cách làm của Liễu Y đã khiến người ta bất mãn từ lâu, nhưng cân nhắc đến bối cảnh, hắn quả thật khoan nhượng cách làm của Liễu Y.
Ngay lúc hắn đang suy nghĩ, Văn Anh đưa mấy tấm hình tới trước mặt đối phương, trên tấm hình bất ngờ lại chính là chiếc xe bảo mẫu bị xịt sơn vẽ chữ, từ ngữ nhìn vào mà phát hoảng̣ khiến hắn sững sờ.
Là Văn Anh kêu người ta chụp lại, chuyên lựa góc độ đáng sợ mà chụp.
“Có người thủ đoạn quá bỉ ổi, hợp tác với người như vậy, tương lai chưa chắc sẽ có kết quả tốt.” Kỳ thực chuyện này chưa chắc là Liễu Y sai người làm, nhưng trong quá trình đàm phán, có thể lấy nó làm một lợi thế.
Cô tạm dừng một lát mới nói tiếp, “Nhưng Chu Châu của chúng tôi thì khác, dù là biên kịch hay đạo diễn, hay hoặc là chính ông, từ đầu các ông đã chọn cậu ấy, lẽ nào sự rung động trước màn trình diễn của cậu ấy không phải một trong những yếu tố sao?” Cô cười khẽ, “Thành thật mà nói, cả hai người đều là tôi dẫn dắt, tôi có quyền lên tiếng nhất, giải thưởng cao nhất mà Dương Sâm có thể lấy được chính là giải Kim Giác, nhưng Chu Châu --”
Nhà sản xuất nhìn cô, tim đập nhanh hơn mấy nhịp.
“Tôi định hướng cho cậu ấy, là ở quốc tế.”
Trong lúc trên mạng đang sôi nổi bàn tán,《 Xưng Đế 》phát sóng. Ngày phát sóng, fan Dương Sâm đều tụ tập trước TV, máy tính, hi vọng được chứng kiến phong thái của ảnh đế.