Edit: Thiên Tình
Trang truyện trắng đen được chàng trai từng tờ từng tờ lật qua, mỗi một nhân vật dường như muốn bật lên trang giấy, sống động mà lập thể.
Tựa đề của chương này là “Cuộc chiến cuối cùng”, tựa hồ có một sắc thái bi tráng khó tả từ trong xuyên thấu ra, hoặc như một kết thúc, một bậc thang bước tới khởi đầu hoàn toàn mới.
Cốt truyện đã diễn biến đến đoạn gay cấn, các đoàn lính đánh thuê to to nhỏ nhỏ, các dị năng giả ở những căn cứ hàng đầu đều tụ tập ở bên ngoài căn cứ thí nghiệm của vị tiến sĩ điên kia, trong số bọn họ, rất nhiều người từng tiếp xúc với Thần Phong đoàn, có người từng trò chuyện vui vẻ, kề vai chiến đấu, có kẻ từng vì tài nguyên mà dẫn đến tranh đoạt sống chết, bị xem là vai ác, nhưng vào thời khắc này, bọn họ đều có chung một ý chí —— Vì tương lai của nhân loại mà chiến.
Nhưng mà những dị năng giả có thể nhấc lên sóng to gió lớn ở thế giới hòa bình trong quá khứ này, khi đứng ở căn cứ thí nghiệm của tiến sĩ điên, cũng chỉ có thể miễn cưỡng chống chọi!
Tiến sĩ điên không phải người mạnh nhất thế giới, bàn về thể lực, bất cứ dị năng giả nào cũng có thể dễ dàng đánh bại hắn. Nhưng hắn có bộ óc mạnh nhất, có thể chế tạo ra dịch thể biến đổi gien người, cũng có thể chế tạo ra loại thuốc càng mạnh hơn, bởi vậy quái vật bên trong căn cứ thí nghiệm, còn khó đối phó hơn cả loại zombie cao cấp bên ngoài.
Bị vũ lực uy hiếp, tiến sĩ điên có ý định dụ dỗ dị năng giả, rằng hắn làm mọi thứ cũng chỉ vì tuân theo nguyên tắc “cạnh tranh sinh tồn”, là suy nghĩ cho hoàn cảnh sinh tồn của dị năng giả, thay bọn họ giết chết bọn người bình thường vô dụng, bảo tồn đa số tài nguyên trên thế giới thôi.
Thế lực của đị năng giả lần đó bị tán loạn, nhưng nhờ sự cứu vãn của dị năng giả hệ tinh thần, mới miễn cưỡng nhìn thấu lời bịa đặt của đối phương.
Sau đó, dị năng giả thuộc hệ công kích như hệ hỏa, hệ băng, hệ lôi... dùng năng lực mạnh nhất tấn công vào căn cứ. Dị năng giả của các hệ như hệ phi hành, hệ không gian, hệ thời gian... thì từ bên cạnh phụ trợ, bọn họ chưa bao giờ phối hợp với nhau, nhưng dưới sự kiểm soát của vương giả hệ tinh thần Bạch Trạch, trở nên ăn ý cô cùng. Hàng ngàn hàng vạn dị năng giả tiến công, sóng xung kích như đạn hạt nhân, bên ngoài căn cứ như bẻ cành khô, vô số ánh lửa ngút trời nổ tung!
Tiến sĩ điên ở bên trong phòng điều khiển, vẻ mặt như điên như dại, gọi ra con át chủ bài hùng mạnh của hắn.
Đó là một sinh vật còn dữ tợn khủng bố hơn tất cả vật thí nghiệm lúc trước, con mắt giống như rắn hổ mang tỏa ra tia sáng khiếp người, cả người chi chít vẩy cá, cái đuôi giống như thằn lằn từ phía sau mọc ra... Nhưng chỉ khi nhìn vào đường nét, mới lờ mờ nhận ra nguyên hình là nhân loại. Hắn cao đến mười tầng lầu, cánh tay hùng vĩ vung ra, lập tức đập xuống dị năng giả đang bay trên không trung, sóng khí dâng lên đủ để làm dưới nền đất rung động.
Ngay lúc mọi người như gặp đại địch, có một nhân viên nghiên cứu đã từng là cộng sự của tiến sĩ điên kinh ngạc thốt ra một cái tên.
Con mắt của quái vật có thân hình khổng lồ này lóe ra ánh sáng lạnh trống rỗng, nhìn về phía hắn.
Nhân viên nghiên cứu hít vào một ngụm khí lạnh, run rẩy nói cho mọi người: “Đấy là con trai của tiến sĩ!”
Tất cả dị năng giả đều không thể tin nổi, tiến sĩ điên lại thông qua bàn điều khiển lan truyền tiếng cười điên dại vào tai mỗi người.
Thì ra hắn đã từng chỉ là một nhân viên nghiên cứu bình thường, bởi vì cùng nhau nghiên cứu thực nghiệm, có phần tử bất hợp pháp bắt giữ hành tung của vợ con hắn, bắt cóc bọn họ để uy hiếp hắn, nhưng khi hắn nói ra mấu chốt của thực nghiệm, lại tàn nhẫn sát hại họ.
Tinh thần của hắn tan vỡ, sau đó thông qua nghiên cứu sinh vật, mưu toan phục sinh người vợ và đứa con trai nhỏ tuổi, cuối cùng vợ chết, con trai lại thành công sống lại, trở thành quái vật đang đứng trước mắt.
Tâm nguyện của hắn, chính là hủy diệt thế giới.
Chiến đấu, hết sức căng thẳng.
*
Khương Thiên Diệp khiếp sợ nhìn quái vật trong hình, chiến đấu kịch liệt càng làm cho mắt không kịp xem.
Trong khi các dị năng giả liên tục bại lui, không có sức chống cự, Thanh Điểu dựa vào sức quan sát, không chút do dự vạch trần sự thật mà tiến sĩ điên biết rõ từ lâu —— Con trai hắn thà chết, cũng không muốn trở thành một con quái vật không thể tự điều khiển mình!
Cuối cùng trong tiếng than khóc của tiến sĩ điên, hắn lựa chọn tự bạo!
Nhưng hàng trăm hàng ngàn dị năng giả ở căn cứ, kể cả tiến sĩ điên đều tử vong trong sự kiện tự bạo của hắn, căn cứ biến thành một vùng phế tích, thi thể rách nát, máu uốn lượn như suối, cảnh tượng vô cùng thảm thiết.
Trong Thần Phong đoàn, Lục Ngô và Phi Liêm chết trận, Bạch Trạch mất siêu năng lực, chỉ có Thanh Điểu và Tất Phương là may mắn tránh được một kiếp.
Nhìn như chiến đấu đã chấm dứt, nhưng xa xa còn chưa kết thúc.
Trên đường về, bọn họ nhìn thấy cảnh tượng phảng phất nhân gian luyện ngục. Các dị năng giả đứng đầu đều đã bị tiêu diệt, hàng vạn hàng ngàn zombie tập kích căn cứ, lòng tin của những dị năng giả trấn giữ sụp đổ, ban đầu chống cự qua đi, họ cơ hồ mặc cho zombie tàn sát.
Thanh Điểu muốn cứu chữa người bị tập kích, đáy mắt của đối phương lại là mờ mịt một mảnh, phảng phất sinh tử đã không còn can hệ đến mình.
Tình hình như vậy, khiến cô ngây ngẩn cả người.
“Cẩn thận!” Tất Phương từ bên cạnh nhào qua, mang cô đến nơi an toàn. Vị trí của cô lúc nãy, có một con zombie đưa tay ra.
Mà người vừa từ bỏ hy vọng kia, cứ thế bị zombie gặm nhấm.
Cô níu chặt vạt áo của hắn, lẩm bẩm: “Tất Phương, chúng ta không thể cứ tiếp tục như vậy...”
Đối mặt với nơi nơi đều phảng phất nhân gian luyện ngục ở trước mắt, Tất Phương cũng toát lên cảm giác thê lương khó có thể hình dung. Thế giới đã thành ra thế này, còn có thể cứu sao?
“Không được!” Cô tựa hồ nhận ra suy nghĩ của Tất Phương, bỗng lay tỉnh hắn, con mắt ngấn lệ không hề chớp mắt nhìn hắn, “Có người từng nói với tôi, thời không mà chúng ta đang sống có thể là địa ngục, nhưng không phải tận thế, chỉ cần kiên trì, nhất định có thể đi tới tương lai.”
Khung thoại nền trắng, câu văn quen thuộc như thể từng chữ từng chữ hiện ra trước mắt Khương Thiên Diệp.
Trái tim hắn như bị một đôi tay đột nhiên bóp chặt, hô hấp trở nên nặng trĩu, chợt, lại đập thật nhanh.
Đây là lời hắn từng nói, cô lại nhớ được lời hắn từng nói...
Thanh Điểu, là chân thật tồn tại sao?
Không có giờ phút nào lại muốn biết kết cục của cô như lúc này, hắn bức thiết mà khát vọng lật xem.
Trang giấy mỏng manh báo hiệu câu chuyện sắp đi vào kết thúc, hình ảnh thay đổi, biến thành một căn phòng chứa máy móc công nghệ cao.
Thì ra bọn họ về đến một căn cứ lớn, nơi đó còn chưa bị zombie công phá, nhưng đã tràn ngập nguy cơ. Trong căn cứ có một vị tiến sĩ từng có danh vọng ngang hàng với tiến sĩ điên cuồng, tức là người trước kia nhờ bọn họ đi tìm dữ liệu ban đầu, dữ liệu ban đầu đã được bọn họ thành công mang về, còn dư lại là thời gian nghiên cứu, đáng tiếc không ai có thể nói rõ cần nghiên cứu bao lâu. Nếu như không có người ngăn chặn zombie, căn cứ một khi bị công phá, thành quả nghiên cứu tất nhiên sẽ bị hủy trong phút chốc.
Nhưng mọi người như đã đánh mất mọi hi vọng với thế giới này, không ai cảm thấy mình còn có tương lai, mặc dù sống qua một ngày, hai ngày, ba ngày... Rất nhanh, ngày bọn họ tử vong sẽ đến, đó là ngày thế giới chân chính diệt vong.
Trong căn phòng công nghệ cao đặt một cái máy trông giống vỏ trứng, bề ngoài hình bầu dục, từ trong vết nứt mở ra một cái nắp.
Thanh Điểu nằm vào.
Tay phải của cô vẫn bị Tất Phương nắm chặt, thật lâu không chịu buông ra.
“Kỳ thực tôi rất vui.” Cô nhìn hắn nói, “Tôi không phải người cản trở trong đoàn.”
Hắn một lần nữa xoa xoa tóc cô, “Cậu đương nhiên không phải.” Hắn và cô nhìn nhau một lúc lâu, cuối cùng hắn vẫn cúi đầu, khẽ hôn lên trán cô, “Ngủ ngon, người đẹp say ngủ của tôi.”
Nàng nhẹ nhàng cười rộ lên.
Trách nhiệm nặng nề như vậy đặt trên người cô, ngay cả cô cũng cảm thấy nặng trịch, nhưng lời nói của hắn đã hòa tan sự sợ hãi trong cô.
Tất Phương lùi lại, tiến sĩ thao tác bàn điều khiển máy móc, cái máy chậm rãi khép lại.
“Siêu năng lực của cô ấy không phải chi phối màu sắc, hoặc nên nói không chỉ chi phối màu sắc.” Tiến sĩ nói, “Ban đầu Bạch Trạch lấy cho cô ấy danh hiệu Thanh Điểu, chắc hẳn đã phát hiện chuyện này. Cái máy này có thể giúp siêu năng lực của cô ấy phát huy trọn vẹn.”
Tất Phương nhìn máy móc dần dần toả sáng, không nhúc nhích, giây lát sau, mới cười cười, “Siêu năng lực của cậu ấy hẳn là cười ngây ngô rồi.”
Tiến sĩ lại gật đầu: “Không sai, siêu năng lực của cô ấy nói chuẩn xác nhất hẳn là nương nhờ sức mạnh của sắc thái, “đánh thức” sự tốt đẹp trong đáy lòng mỗi người.”
Thanh Điểu ở bên trong cái máy nên không nghe thấy lời của bọn họ, trước mắt cô là một màu trắng trống rỗng, sau khi máy móc khởi động, siêu năng lực của cô như bị kích phát ra, màu trắng đơn điệu đột nhiên quay vòng, vô số sắc thái chen lấn xuất hiện, lại liều mạng tràn vào lốc xoáy trên đỉnh.
Hình ảnh đã biến mất rất lâu trong ký ức cô đột nhiên hiện ra ở trước mắt.
Zombie xuất hiện, tứ tán thoát đi gia tộc, ba mẹ liều mình bảo vệ, mẹ bị zombie gặm nhấm, đôi mắt tuyệt vọng của ba... Khoảnh khắc ý chí của ba chống cự cứu chữa, cô cố nén bi thương, kích phát ra siêu năng lực.
Mà thời khắc này, hồi ức lần nữa trở về, cô sẽ không quên khoảnh khắc mà cô gieo xuống niềm tin đó.
Tất cả chấp nhất và niềm tin bị kích phát, máy móc hình bầu dục phát sáng rực rỡ!
Cô dùng phương thức thiêu đốt sinh mệnh để tiêu hao siêu năng lực, mà thời điểm sức mạnh tiêu hao hết, cô lâm vào ngủ say.
Nét vẽ bình thản mà ngay ngắn đóng khung khuôn mặt ngủ say của cô, nhắm mắt lại, yên tĩnh mà điềm mỹ.
Khương Thiên Diệp bỗng dưng nhéo nhăn trang giấy, như là không thể tin được mọi thứ mà nội dung đang diễn tả...
Thanh Điểu chết?
Không! Hắn không tin cô sẽ chết!
Hắn vội vàng lật tới trang cuối. Giây phút hình ảnh đập vào mi mắt, đột nhiên khiến hắn nín thở.
“Sao vậy sao vậy?” Lý Thù phát hiện hắn cả buổi vẫn không cử động, không khỏi ghé đầu qua, ngay lúc ánh mắt chạm đến hình ảnh, hắn cũng phát ra tiếng thán phục.
Quyển sách này luôn vẽ cảnh tận thế tàn khốc, sắc điệu trắng đen càng nổi bật sự lãnh khốc và nặng nề của nó.
Nhưng ở trang cuối cùng, sắc thái xán lạn miêu tả trên trang giấy cứng, cứ như một tờ áp phích tuyên truyền: Một bầu trời như được gột rửa, bãi cỏ xanh nhỏ xuống giọt sương, dòng sông trong vắt uốn lượn chảy xuôi, gió nhẹ khẽ phất, đám người đờ đẫn đang thán phục mà nhìn cảnh tượng trước mắt, đây là cảnh tượng đã không còn nhìn thấy từ lúc gặp tận thế, trong lòng bọn họ phảng phất có một mầm xanh lặng lẽ đâm chồi.
Một trang màu quá sức bình thường, lại khiến người ta cảm nhận được sức sống sục sôi, và niềm sung sướng khó diễn tả thành lời.
Lý Thù vui vẻ vỗ vai hắn, “Xem ra là một kết thúc rất tốt ha.”
Khương Thiên Diệp thả nhẹ hô hấp, khẽ gật đầu một cái.
*
Trong phòng học trống trãi.
Các sinh viên đã tan học đi nhà ăn ăn cơm, chỉ có Khương Thiên Diệp còn ở lại, chống cằm không biết đang suy nghĩ gì, tiện tay viết vài nét lên cuốn vở.
Ở cửa đột nhiên xuất hiện một người, do dự một lát, kêu tên hắn: “Khương Thiên Diệp.”
Hắn không khỏi ngẩng đầu, nhìn thấy người kia, ngẫm nghĩ chốc lát mới không xác định hỏi: “Phương Nhiễm?”
Phương Nhiễm gật đầu, đi tới bên cạnh hắn, lấy hết dũng khí nói, “Tôi có việc muốn nói với cậu, chúng ta có thể đổi địa điểm không?”
“Chuyện gì?” Hắn vẫn ngồi tại chỗ không nhúc nhích, thấy Phương Nhiễm có vẻ xấu hổ, không khỏi đứng lên, “Nếu như không nói, vậy tôi đi trước.”
“Chờ đã ——”
Phương Nhiễm lên tiếng ngăn cản, sau đó như là hạ quyết định gì, nói cực nhanh: “Tôi không biết cậu có phát hiện không, nữ sinh ở bên cạnh cậu lúc trước có vấn đề đấy! Lần trước tôi ở phòng y tế nhìn thấy tay của cô ấy chạm vào Văn Anh, lại hòa thành một thể với Văn Anh.” Nói xong, Phương Nhiễm run rẩy một cái, “Thật đáng sợ, giống như cô gái đó là linh hồn rời khỏi thể xác của Văn Anh vậy... Cậu không cảm thấy cậu ấy rất lạ thường sao, trong trường làm sao có thể giữ người như vậy? Bằng không, chúng ta báo cảnh sát đi?”
Khương Thiên Diệp nghe lời nói hoang đường của Phương Nhiễm, lại như đang nghe kể chuyện.
Hắn cười nhạo, “Cậu đang đùa à?”
“Lẽ nào cậu không cảm thấy kỳ quái sao, tại sao Văn Anh sẽ mê man không rõ lí do? Lúc cậu ấy mê man, nữ sinh kia xuất hiện, đến khi cô gái đó biến mất, Văn Anh liền tỉnh lại!”
Khương Thiên Diệp hơi ngây người.
Chính lúc này, điện thoại của hắn reo vang, hắn tiếp nhận cuộc gọi, “A lô?”
“Khương Thiên Diệp, Anh Anh tỉnh lại rồi!” Âm thanh của Hạ Nghi trở nên thoải mái mà vui mừng được truyền ra từ một đầu khác, “Vị thầy thuốc mà cậu mời tới cũng nói không có chuyện gì, về sau hẳn là sẽ không như vậy nữa. Bây giờ cậu ấy sức sống lắm, nhất định đòi xuất viện, nói muốn ăn cơm ở căn tin trường, cậu nói cậu ấy có phải bị thần kinh không! A lô, cậu có nghe không đấy --”