Mỗi Cái Thế Giới Tô Một Lần

Chương 23: Chương 23: Hoàng đế mưu đoạt thần thê (10)




Edit: Thiên Tình

Khi Tống Tịch biết được kế mẫu dan díu với đương kim thánh thượng, không thể nói là không khiếp sợ.

Tuy rằng phụ thân đối đãi nàng ta thường thường, nhưng bảo đảm nàng ta áo cơm không lo, sao nàng ta có thể làm chuyện như vậy, sao có thể phản bội phụ thân?!

Đồng thời, Tống Tịch cố sức hồi tưởng, đời trước là như vậy sao? Sau lưng kế mẫu lại có thánh thượng làm chỗ dựa?

Nhưng mặc cho nàng nghĩ thế nào, cũng không tìm ra chút tin tức đối chiếu nào, hay là do nàng chết quá sớm, căn bản không thấy kết cục của kế mẫu.

Trong đầu nàng xẹt qua một ý nghĩ khó mà tin nổi, nếu như đời này không giống đời trước... Giặc cướp lần đó, kế mẫu hiển nhiên không có bố trí, ngược lại là nàng sắp đặt người bắt kế mẫu, nàng cho rằng là nhớ lộn ngày, nhưng sau chuyện đó vẫn không xuất hiện cảnh tượng như trong ký ức nàng.

Nhưng vừa nghĩ đến nơi này, nàng lại lắc đầu, vô luận như thế nào, lần rơi xuống nước lúc nàng vừa sống lại nhất định là kế mẫu bố trí, nàng ta có ác ý với mình không giả được.

Mà nàng ta hành vi không đoan chính, nàng tuyệt đối không thể nhìn nàng ta tiếp tục lừa dối phụ thân!

Nàng mới hạ quyết tâm, lại nghe hạ nhân báo lại, nói là có tiểu thái giám phụng mệnh Tam hoàng tử đến tìm nàng.

Tống Tịch có hảo cảm với Vệ Tuyên, nghe vậy không khỏi sắc mặt ửng đỏ, đoán là đối phương lại đưa cho nàng những món đồ thú vị mới lạ, bèn tới thính đường gặp tiểu thái giám.

Tiểu thái giám quả thật có mang đồ vật theo, lúc hắn đặt lễ vật vào tay nàng, còn nhỏ giọng nói: “Tống tiểu thư, điện hạ kêu ta nhắn lại cho ngài, kế hoạch lúc trước không cần làm.”

“Cái gì?” Tống Tịch sững sờ.

Kế hoạch ban đầu, chính là nàng lặng lẽ gọi người chuyển một tờ giấy cho phụ thân, phụ thân mặc dù không tin, cũng sẽ muốn tìm hiểu hư thực, điều tra rõ người nào giở trò, chờ đến khi chuyện kế mẫu hồng hạnh xuất tường bị đổ vỡ, hiển nhiên sẽ không thể không tin.

Nhưng bây giờ Vệ Tuyên đột nhiên muốn tạm dừng kế hoạch, nghĩa là không cho nàng chuyển tờ giấy?

“Tam hoàng tử có nói tại sao không?”

“Điện hạ chỉ nói hắn có tính toán khác, Tống tiểu thư chỉ chờ tin là được.”

Cơ hội tốt như vậy ——

Tống Tịch không quá tình nguyện nói: “Nhưng ta đã gọi người đem đi, hiện tại sợ đã không kịp ngăn cản.”

“Chung quy phải thử một lần.” Tiểu thái giám cung kính nói, “Tống tiểu thư chỉ cần nói cho nô tài hình dạng của người mà ngài dặn dò và con đường hắn phải đi là được rồi, những thứ khác ngài không phải nhọc lòng.”

Là quyết tâm muốn cầm tờ giấy trở về.

Tống Tịch vừa không hiểu, vừa âm thầm cắn răng, đành phải nói cho hắn.

Tiểu thái giám tự có phương pháp, thành công chặn người lại, mặc dù đối phương không chịu giao tờ giấy cho hắn, nhưng hắn tận mắt thấy tờ giấy bị xé toang tiêu hủy, xem như hoàn thành nhiệm vụ.

Chuyện vừa xong, hắn thở phào nhẹ nhõm, quyết định trở về tranh công phục mệnh với Tam hoàng tử.

*

Văn Anh không tuỳ tiện nhìn bản vẽ nguồn sáng, bởi vì một khi nhìn thấy thứ không phù hợp với thế giới này, sẽ mất cảm xúc của nhân vật. Nhưng lần này, cách một tháng nhìn lại, điểm sáng tượng trưng cho Tam hoàng tử lại tiến vào trận doanh của cô, rõ ràng lúc ở hành cung, đối phương còn mỉa mai cô một phen, lộ ra hắn đã biết chuyện giữa cô và phụ hoàng hắn.

Nhưng khi cô đang lo lắng hắn sẽ mang đến cho mình ảnh hưởng xấu, hắn đột nhiên chuyển biến thái độ. Cũng giống như Tam hoàng tử không giải thích được có ác cảm với cô, lần này đối phương thình lình xuất hiện hảo cảm, cô cũng không hiểu tại sao.

Nhưng vô luận thế nào, hảo cảm của hắn với mình lớn hơn thần sử đại nhân vẫn có chỗ tốt, tiếp tục như thế, chẳng bao lâu nữa cô sẽ kết thúc nhiệm vụ ở thế giới này.

Z942121 từng nói, hảo cảm không chỉ đơn thuần là tình yêu nam nữ, Vệ Tuyên tuổi nhỏ mất mẹ, nếu sự quan tâm của cô khiến hắn cảm giác như một người mẹ, vì thế mà nảy sinh hảo cảm, cũng là chuyện hợp lý.

Trong một gian phòng ở tửu lâu, tiếng meo meo ngọt ngào của Phúc Bảo kéo lại sự chú ý của cô, Văn Anh gãi gãi cổ nó, nhìn nó thoải mái ngã lăn tại chỗ, lập tức cười rộ lên.

Vệ Lăng Hằng chống cằm nhìn động tác của Văn Anh, cảm thấy lúc đó mình đề nghị đưa mèo vào cung là đúng rồi.

Nàng vốn không đồng ý đưa đi Phúc Bảo, nhưng con trai của Tống Tranh là tiểu bá vương, nàng lại là mẹ kế, không thể vì một con mèo mà trách cứ hắn. Vệ Lăng Hằng tìm một lý do, nói rằng sợ Phúc Bảo lại bị bắt nạt, què chân sẽ trốn không thoát, trong cung hắn có quyền uy, ai dám làm gì sủng vật của hắn?

Nàng đối đãi với Phúc Bảo toàn tâm toàn ý, đương nhiên nó càng thoải mái càng tốt, nên đáp ứng.

Vương Đức Vĩnh ở cạnh nhìn hai người, một người đùa giỡn mèo, một người nhìn người kia, không nói một câu, răng hắn đều chua đến sắp rớt.

Chờ mong bệ hạ tự tỉnh lại hiển nhiên là không thể, Vương Đức Vĩnh ho nhẹ, “... Gia, luôn ngồi trong tửu lâu cũng không hay cho lắm, không phải ngài muốn thị sát sao? Nói vậy phu nhân hẳn cũng muốn đi dạo phố?”

“Muốn đi không?” Vệ Lăng Hằng hỏi nàng.

“Ừ.” Nàng gật đầu, “Nghĩ lại, hồi nhỏ nhờ có trưởng tỷ mới được cùng đi ra ngoài, gả cho người trái lại sự vụ quấn thân, không dạo phố được.”

Nàng làm gì mà sự vụ quấn thân chứ, rõ ràng là một nữ nhân không tiện một mình ra phố, có lẽ Tống Tranh chưa từng đề cập muốn cùng nàng đi ra ngoài, nàng cũng không dám nhắc tới.

Hắn lòng sinh thương tiếc, nói: “Vậy thì đi dạo thôi, gọi Vương Đức Vĩnh mang thêm ít bạc, nuôi Bội Bội ta hẳn còn nuôi nổi.”

“Lại nói bậy gì đó! Chàng còn như vậy, ta liền... a...” Nàng dừng lại, thì ra Vệ Lăng Hằng mượn động tác gãi mèo, cọ đến đầu ngón tay nàng, sau đó ngón tay kia lại làm như không có gì xảy ra, gãi tới gãi lui cái đuôi của Phúc Bảo.

Mắt thấy Phúc Bảo phát ra tiếng gừ gừ, hẳn là rất thoải mái, mặt nàng liền dịu xuống, không giận hắn nữa.

Nếu ở trong cung hắn không tự tay săn sóc Phúc Bảo, thì sẽ không hiểu tính nết của nó như thế.

Nam nhân này là thật sự dụng tâm.

Vệ Lăng Hằng thấy biểu cảm của nàng biến hóa, trong lòng khẽ động, lại có chút vui sướng.

Nói ra cũng không ai tin, bệ hạ ngồi ôm hậu cung ba ngàn giai lệ, đối với người mình thích lại chạm cũng không dám chạm. Nhưng dù thế, phàm là có một chút tiếp xúc, hắn liền vui mừng khôn xiết, vui đến nỗi không biết nên đối đãi nàng như thế nào mới tốt.

Vì phòng ngừa gặp phải người quen, Văn Anh đeo khăn che mặt, Vương Đức Vĩnh đi tính tiền, nàng và Vệ Lăng Hằng cùng nhau xuống lầu.

*

Trong cửa hàng trang sức, chưởng quỹ thấy ba vị khách tiến vào, hai vị đằng trước hiển nhiên là chủ, nam nhân khí thế bất phàm, nữ nhân tuy mang khăn che mặt, vẫn có thể nhìn ra khí chất uyển ước. Mặt sau theo một người hầu, bên ngoài còn đứng hộ vệ được huấn luyện nghiêm chỉnh, hiển nhiên là gia đình giàu có.

Hắn thầm mừng rỡ, thấy đồ trang sức đặt ở ngoài không lọt mắt nàng liền bưng từng món cất bên trong ra, ân cần chiêu đãi khách quý trước mắt.

Nam nhân kia chính là Vệ Lăng Hằng, hắn thấy Văn Anh không có hứng thú, ghé sát vào nàng thấp giọng hỏi: “Không thích?”

Văn Anh lắc đầu, không trả lời, tiến đến phía sau, dựa vào người hắn, che miệng ngáp một cái, “Buồn ngủ.” Nàng nhẹ giọng nói, bởi vì mệt mỏi, có vẻ đặc biệt mềm yếu.

Hắn không nhịn được cười, bỗng nhớ tới Phúc Bảo cũng có thói quen ngủ trưa, quả nhiên chủ nào tớ đó.

Nếu nàng có thể vào cung, Phúc Bảo nhất định sẽ nằm sấp bên người nàng cùng ngủ trưa, hắn vừa nghĩ tới cảnh một lớn một nhỏ yên ổn ngủ say, không khỏi tươi cười.

Nam tử thân hình cao lớn, nổi bật mà đứng, nữ nhân phía sau vịn cánh tay hắn, che miệng tựa như nhỏ giọng nói chuyện, nếu người bình thường nhìn thấy hình ảnh này, chỉ sợ phải khen một tiếng trai tài gái sắc!

Nhưng đối diện tiệm châu báu, Tống Tranh lại là hai mắt phát lạnh, nhìn chằm chằm hai người.

Người khác không nhận ra đây là ai, người nằm bên gối như hắn sao có thể không biết?

Hắn vẫn cảm thấy ý nghĩ bị dằn xuống đáy lòng kia vô cùng hoang đường, bệ hạ và Văn Anh chưa từng tiếp xúc, đến tột cùng quen biết như thế nào?

Nhưng một khi sự tình đặt tại trước mắt hắn, chi tiết cho rằng hoang đường ngày xưa liền cuồn cuộn mà tới. Nàng mô phỏng chữ viết tiêu sái của nam nhân, trên giấy viết thư ký tên “Trường Phong”, cây trâm gài tóc mà nàng thường hay mang kể từ lúc đó. Còn có trong cung điện của Thục phi, nàng cáo ốm xin lui, bệ hạ lại cũng không chịu thả người, lúc đó hắn đã cảm thấy khó hiểu, nhưng cho rằng bệ hạ nể tình hắn, thuận tay thi ân mà thôi.

Không quản hắn phủ nhận thế nào đi nữa, hình ảnh trước mắt đã kích thích hắn, khiến hắn không thể không tin.

Mà trong cửa hàng vải vóc phía sau hắn, Tống Tịch đang giả vờ lật tìm gấm vóc, trên thực tế luôn chú ý bên này.

Tam hoàng tử vẫn muốn ngừng kế hoạch, nhưng nàng lại cảm thấy không thể bỏ qua cơ hội này, cho nên làm nũng với phụ thân, lấy cớ ở nhà ngột ngạt, muốn hắn dẫn mình đi ra hít thở không khí.

Quả nhiên, nàng đi qua những cửa hàng mà nữ nhân thường đến, rốt cục đụng phải.

Tống Tranh không biết tất cả những việc này đều là mưu kế của nữ nhi, giờ khắc này, lòng hắn như sinh hàn băng, từng tấc từng tấc đóng băng toàn thân.

Người trong cửa hàng hiển nhiên không phát hiện hắn, tầm mắt của bọn chỉ có lẫn nhau.

Dù là ai cũng nhìn ra, bệ hạ thích nàng cực kỳ, nàng thậm chí không cần tự mình động thủ lựa chọn, chỉ ngồi trên ghế, hắn đã sai người bưng đồ vật đến trước mặt nàng, sau đó tự mình chọn mới đưa cho nàng xem, đợi nàng gật đầu, hắn mới treo thử bên tai hoặc búi tóc nàng.

Mà bất kể thế nào, mắt hắn đều ngậm cười, nói “Đẹp mắt“.

Tống Tranh cách khá xa, không nghe thấy họ nói gì, nhưng có thể lờ mờ hiểu được thông qua khẩu hình.

Hắn nhìn thấy bệ hạ gọi nàng “Bội Bội”, mà nàng thì nghiêng đầu, dùng ánh mắt dịu dàng trước giờ chưa từng có nhìn hắn, mềm mại như có thể tan thành nước.

Trước mặt mình, nàng cũng luôn cười, lúc lúm đồng tiền nở rộ lại càng thêm điềm mỹ, hắn từng xem nhẹ sự khác biệt giữa nàng và người vợ nguyên phối, chỉ bắt giữ điểm tương tự của hai người. Nhưng không biết tự bao giờ, hắn lại càng thích nhìn nàng nở nụ cười, mỗi khi hồi phủ nhìn thấy nàng xử lý mọi chuyện trong nhà gọn gàng ngăn nắp, mỉm cười gọi hắn một tiếng, hắn liền cảm thấy thoả mãn.

Nhưng nàng cười với bệ hạ, hoàn toàn bất đồng những nụ cười kia.

Một loại cảm xúc giống như bị lừa gạt xông tới trong lòng, hắn bất giác bước một bước dài, đè nén cơn thịnh nộ đi đến cửa hàng kia.

Tiếng nói của hai người thấp thoáng truyền đến ——

“Cái này xấu quá, không thích.”

“Xấu chỗ nào? Bội Bội của chúng ta mang lên, thật khiến người khó có thể đời mắt.”

“Chàng nói lời hay cũng vô dụng.”

“Được được, vậy thì không lấy nó.”

Bất kể là nàng thẳng thắn tỏ vẻ không vui, hay là bệ hạ nhẹ nhàng vỗ về, cũng làm cho lòng hắn nặng trĩu.

Không chờ hắn đi vào chất vấn, lại nghe thấy ông chủ thở dài nói: “Tiểu nhân ở đây làm lâu như vậy, chưa từng gặp vị công tử nào thương vợ như thế, phu nhân thật là tốt số!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.