Mỗi Cái Thế Giới Tô Một Lần

Chương 28: Chương 28: Quân phiệt chó săn (3)




Edit: Thiên Tình

Oánh Thảo phát hiện hai ngày nay thái thái nhà mình bắt đầu thay đổi, muốn nói thay đổi rất lớn cũng không đúng, nhưng lại có thể khiến cô nhận ra.

Từ lúc thái thái còn là tiểu thư, cô đã đi theo ngài ấy. Trước đây, ngày nào thái thái cũng bị giam trong tú lâu, thêu thùa, cắm hoa, pha trà, học nữ giới, rất là đa tài đa nghệ, nhưng có lẽ do bị giam lâu, đầu óc không nhanh nhạy, luôn có vẻ chất phác, mở miệng ngậm miệng đều là những lời răn dạy cứng nhắc hệt như một giáo viên, dù có nóng giận, cặp mắt kia vẫn thiếu hụt sức sống, giống như một con cá chết bị sống dao đập trên thớt gỗ, trừng ra tròng mắt trắng đục.

Bây giờ trong mắt thái thái lại như là được rót một dòng suối linh động, hay hoặc như người trong trang giấy được thổi hồn vào, nhíu mày cười nhẹ, cất bước xoay người, đều giống như cung nữ trong tranh. Chẳng lẽ thật là do ngày tháng trước đây quá buồn tẻ, nuôi đứa bé liền tốt lên?

Nhưng thái thái đối đãi thằng nhóc ngoại thất kia, cũng làm cô không hiểu.

Nếu nói không tốt với hắn, nhưng lại đồng ý mang theo bên người nuôi dạy, nếu nói tốt với hắn, hình như cũng không phải...

Trên bàn ăn chữ nhật kiểu Âu, đầp ắp cao lương mỹ vị tinh xảo, mặc dù đại soái như cũ không tới, nhưng thực đơn đã là thông lệ. Văn Anh muốn bọn họ làm ít lại, bọn họ cũng sẽ không nghe. Món ăn muôn màu muôn vẻ, càng lộ rõ bàn ăn trống rỗng không người.

Nhưng từ khi Thiệu Đình Ngọc bị Văn Anh sửa lại cái tật ăn cơm dưới gầm bàn, bàn ăn trở nên náo nhiệt hơn rất nhiều.

Nhắc tới chuyện nhị thiếu gia sửa tật xấu bằng cách nào, Oánh Thảo cũng là sau lưng mát lạnh. Ban đầu nhị thiếu gia vẫn ngồi xổm dưới đất, thái thái cũng không để tâm, tự mình dùng cơm xong, liền gọi người dẹp món ăn.

Đói meo một bữa, nhị thiếu gia bèn biết nhảy lên bàn cầm đồ ăn. Nhưng thái thái gọi người cầm chổi lông gà, nếu tay hắn duỗi đến trên bàn, liền gõ mạnh xuống. Năm ba lần như thế, nhị thiếu gia gấp đến độ muốn cắn người, thái thái mới sai người chuyển ghế sang cạnh mình, nếu hắn nhảy lên ghế rồi mới duỗi tay ra, thì sẽ không ai đánh hắn.

Nhị thiếu gia bay lên nhảy xuống vài lần, lúc ăn cơm bắt đầu quen ngồi xổm trên ghế ăn cơm.

Nhưng ngồi xổm mà ăn, thái thái vẫn không hài lòng, từ đó về sau, bắt đầu dùng biện pháp tương tự ép hắn ngồi đàng hoàng.

Oánh Thảo đã không chỉ một lần nghe được người hầu bàn tán về thái thái, nói rằng thái thái không coi nhị thiếu gia là người, thủ đoạn này, rõ ràng là dùng để thuần phục con chó con mèo!

Đám người hầu nam từng chứng kiến Văn Anh dùng roi, càng là nói y như thật, nước miếng tứ tung, còn kém không chỉ vào mũi thái thái mà mắng “giả nhân giả nghĩa“.

Oánh Thảo tức giận muốn xông tới phân bua, nhưng thái thái ngăn cản, nói là: “Bọn họ nói cũng không sai, phương pháp đó của tôi quả thật không phải dành cho con người.”

Văn Anh nghĩ là, ứng phó với người phi thường phải dùng thủ đoạn phi thường, cho dù cô chịu ân cần dỗ ngọt Thiệu Đình Ngọc, hắn cũng nghe không hiểu một chữ.

Nhưng khi nói như vậy, Oánh Thảo lại cảm thấy thái thái vẫn là thái thái của ngày xưa, chỉ trở nên bình tĩnh hơn, đáng sợ hơn chút thôi.

Không biết tại sao, khi Oánh Thảo nhìn thấy thái thái ung dung dùng cơm, ánh nắng xuyên qua cửa sổ thủy tinh, dọc theo cằm ngài ấy, lưu chuyển tựa như những viên ngọc óng ánh, khí chất rõ ràng là xinh đẹp mà hoà nhã, lại khiến cô bất giác rùng mình.

“Gọi người dẹp hết món mặn trên bàn đi.” Văn Anh bỗng nhiên lên tiếng, đè xuống bàn tay đang duỗi ra của Thiệu Đình Ngọc, “Tiểu Hổ chỉ ăn thịt không ăn rau thì sao được chứ.”

Thiệu Đình Ngọc tuy không hiểu, nhưng trực giác và phán đoán đều rất chuẩn, món thịt vừa bị lấy đi, hắn cũng không đuổi theo người bưng thức ăn, mà là nhìn thẳng vào Văn Anh.

Văn Anh đưa đũa tới trong tay hắn, thấy hắn mỗi tay cầm một chiếc, tò mò chọc chọc món ăn trên bàn.

Cô vòng tới phía sau, kiềm tay phải hắn, dùng đũa gắp một miếng cải trắng, đặt vào trong bát hắn. Thiệu Đình Ngọc trừng mắt miếng cải kia hồi lâu, ghét bỏ cầm chén đẩy ra.

Động tác quá ngang bướng, Văn Anh xem mà cười rộ lên.

Cô suy nghĩ một lát lại ngồi về chỗ cũ. Trên bàn chỉ có cạnh chỗ ngồi của cô là còn đặc biệt để lại một món bò bít tết, cô đổi sang dùng dao dao nĩa cắt ra một miếng nhỏ, thấy ánh mắt hắn sáng quắc, miệng chảy nước miếng, mới dùng nĩa ghim lấy bỏ vào bát hắn.

Hắn đưa tay muốn bắt, cô lại không dời nĩa, dạy hắn nói: “Thịt.”

Thiệu Đình Ngọc ăn không được thịt nên rất sốt ruột, Văn Anh lặp lại một lần, hắn nghiêng đầu, cổ họng phát ra âm thanh không rõ ràng.

Cô lại ghim thêm một miếng rau chung với thịt, đưa tới miệng hắn.

Hắn “gào” một tiếng, cắn không chút nghĩ ngợi.

Văn Anh định thu tay về, lại phát hiện hắn đuổi theo, liếm sạch nước sốt bò bít tết không cẩn thận dính vào nơi cổ tay cô.

“Mũi chó.” Cô không nhịn được cười, nhéo mũi hắn, lại nói: “Sau này không cho như vậy, biết không?”

Thiệu Đình Ngọc chỉ ngơ ngác mà nghe.

*

Từ ngày tiêm thuốc sau đó bất tri bất giác ngủ khò, Thiệu Đình Ngọc liền ngủ trong phòng Văn Anh.

Buổi chiều, Oánh Thảo ôm một cái bao bố chứa quần áo của Thiệu Đình Ngọc vào phòng Văn Anh, căm giận nói: “Thái thái, đằng kia nhờ người đưa quần áo đến, nói là làm riêng cho nhị thiếu gia, sợ nhị thiếu gia lạnh, phi, bóng gió là đang mắng chúng ta khắt khe con trai cô ta, có giỏi thì đừng đưa vào phủ...”

Trên tấm thảm lông, rải đầy đồ chơi xếp hình bằng gỗ, chân Oánh Thảo giẫm đến một góc tam giác, hô lên “ui da”, thấy nhị thiếu gia nhanh như chớp nhìn thẳng qua đây, ngượng ngùng cười, vội vã dời chân.

“Đừng đạp đồ chơi của Tiểu Hổ chúng ta, người khác mà đụng vào thì cậu nhóc không cần nữa đâu.” Văn Anh đang ngồi trên ghế sô pha đọc sách, thấy thế cười cười, làm người phát ngôn cho hắn.

Thiệu Đình Ngọc chớp mắt, quả nhiên vứt khối gỗ hình tam giác ra xa.

Oánh Thảo ho một cái, “Thái thái, hay là chúng ta ném mấy quần áo này? Trong phủ đại soái cái gì mà không có, đâu cần cô ta phải làm ra vẻ!”

“Giữ lại thôi.” Văn Anh lật qua một trang sách, bỗng nhớ tới cái gì, phân phó: “Em cứ để nguyên bao bố này, lại đi tìm một cái tương tự, bỏ bừa mấy bộ quần áo vào, sau đó ném đi.”

“Ôi chao?”

“Ném ban ngày nhé, tốt nhất có người nhìn thấy.”

Oánh Thảo không rõ, nhưng vẫn làm theo lời dặn.

Chờ Oánh Thảo đi, Thiệu Đình Ngọc chơi chán chê, bò lên giường chuẩn bị ngủ. Văn Anh cũng lên giường, điều chỉnh chiếc đèn bàn màu xanh ngọc đến độ sáng vừa phải, cầm một quyển sách thiếu nhi, dùng tiếng nói mềm nhẹ kể chuyện cho hắn.

Cô phát hiện cậu nhóc chó săn này rất thích giọng đọc sách của mình, vào những lúc thế này, hắn sẽ buông phòng bị, thỉnh thoảng cô đọc một hồi, cổ họng hắn cũng sẽ phát ra vài tiếng lẩm bẩm mơ hồ, như là đang bắt chước cô nói chuyện.

Cứ như vậy, buổi tối lại là thời gian dạy học thích hợp nhất.

Nhưng tương tự, khi bỏ xuống phòng bị, hắn ngủ cũng cực kỳ nhanh.

Văn Anh đọc đến một nửa, nghiêng đầu qua, hắn đã bắt lấy áo gối ngủ thiếp đi. Ánh mắt lúc nào cũng lộ vẻ hung ác đã nhắm lại, lông mày cũng thả lỏng, tóc mái tán ra, nhìn bộ dáng ngủ say của hắn lại như thiên sứ. Văn Anh hôn trán hắn một cái, tắt đèn ngủ.

Trong bóng tối, “thiên sứ” mà cô nghĩ rằng đã thiếp đi, lại mở mắt, con ngươi đen thùi chuyển động, như có mấy phần không rõ, lấy tay sờ trán.

*

Hôm sau tỉnh lại, phòng bếp truyền ra tiếng ồn ào, hiển nhiên truyền không tới tai Văn Anh, nhưng Oánh Thảo lại đánh thức cô.

“Thái thái, không ổn rồi, nhị thiếu gia ăn trúng đồ không sạch sẽ, bị tiêu chảy!” Oánh Thảo dừng một chút, nhỏ giọng lầm bầm, “Đám người kia đều nói là ngài không cho cậu ấy ăn cơm no, nên nhị thiếu gia mới sáng sớm chạy đến nhà bếp ăn vụng.”

Lúc nói chuyện, Oánh Thảo cũng không căm tức như thường ngày, hiển nhiên cô ấy cũng nghĩ như vậy. Ngay cả nhị thiếu gia muốn ăn thịt, hôm qua thái thái cho dẹp hết món mặn, thịt bò cũng không cho hắn mấy cái, hắn ngửi được mùi chạy đi ăn vụng là quá bình thường.

Văn Anh xuống lầu, thấy hắn nằm trên ghế sa lông, thần sắc mệt mỏi, liền ôm hắn vào lồng ngực.

Hắn dậy sớm, không hiểu sao lại đi ra ngoài, áo ngoài cũng không mặc, vào lúc này da lạnh như muốn đóng băng, cô vừa kề sát đã bị lạnh đến mức run run. May mà lúc đi xuống có cầm theo quần áo, thế là phủ áo cho hắn, lại cẩn thận cài nút.

Đầu của Thiệu Đình Ngọc tựa vào đùi cô, khi trở mình, đầu hướng vào trong, con mắt đen như mực nhìn cô.

Cô cười nhẹ an ủi, vỗ lưng hắn: “Tiểu Hổ đừng sợ, có thách đám người kia cũng không dám hạ độc nhóc đâu.”

Nếu nói nhóc chó săn tự mình ăn vụng, Văn Anh kiên quyết không tin.

Mỗi lúc ăn cơm, hắn luôn tỏ ra đặc biệt nghe lời, nghe lời đến nỗi khiến người ta cảm thấy đáng thương. Nếu là một chú chó con được chó mẹ nuôi lớn, nó sẽ chỉ biết giành đồ ăn, chứ không ngoan ngoãn chờ người cho ăn như hắn.

Văn Anh biết đây chính là kiệt tác của mẹ ruột hắn.

Năm đó Thiệu đại soái còn chưa phải đại soái, chỉ là một tên thổ phỉ, đương nhiên chỉ tìm vui ở chốn lầu xanh hạng xoàng, cho nên tố chất của mẹ ruột Thiệu Đình Ngọc hiển nhiên không cao. Một người như thế, tự mình xuôi Nam nương nhờ đại soái, lộ phí dọc đường từ đâu ra? Không thể thiếu được đi hành nghề cũ, bán da bán thịt, nhóc chó săn thì bị cô ta đem ra làm “đồ chơi” giải buồn cho ân khách, giống như dạy dỗ động vật trong đoàn xiếc vậy, làm tốt thì cho cơm ăn, không tốt thì không cho.

Hắn đấu không lại người lớn, thời gian lâu, hiển nhiên bị huấn luyện ra.

Tuy hắn là cốt nhục của đại soái, nhưng từ nhỏ được chó nuôi lớn, ngay cả nói chuyện cũng không biết, người không ra người, mẹ hắn cũng không dám khẳng định đại soái có yêu thích đứa con như vậy hay không. Kiến thức cô ta hạn hẹp, chỉ nghĩ tới lợi ích trước mắt.

Sau khi tới phủ đại soái, đám hầu nam cũng phát hiện thói quen này của hắn, mới đem hắn ra đùa bỡn.

Cho nên chỉ có chuyện ăn vụng, là hắn không dám làm.

Đám người này bất quá là khi dễ hắn không biết nói chuyện mà thôi.

Văn Anh âm thầm tính toán thời gian, kém không nhiều chính là ngày hôm đó, người phụ nữ kia sẽ tới cửa đòi lẽ phải. Trước kia, cô duy trì phong cách của nguyên chủ, mặc kệ bọn hạ nhân lảm nhảm đồn đại rằng cô khắt khe Thiệu Đình Ngọc, chỉ để cho đối phương tìm ra lý do thích hợp mà chất vấn thôi, không nghĩ tới mẹ ruột hắn còn sợ không đủ, lại xuống tay với hắn.

Đúng như cô nghĩ, không lâu sau, nghe nói Thiệu đại soái trở về.

Thiệu Các Thiên trên người mặc quân trang, tay cầm roi ngựa, bước đi như bay, thấy Văn Anh đang ngồi ở phòng khách, mày rậm nhướng lên, tiếng nói hùng hậu: “Nghe nói, cô giày vò đứa con trai mà tôi vừa mới tìm về cũng không nhẹ nhỉ?”

Hắn ném roi cho hầu nam, bệ vệ ngồi đối diện cô, bày tư thái thẩm vấn.

Những người hầu có tư cách ra vào thính đường, đều ở một bên lặng lẽ nhìn trò hay.

Hắn đến chưa được bao lâu, bên ngoài truyền đến một giọng nữ kệch cỡm, “Ai da, soái gia đi nhanh quá, người ta bước chậm, ngài chờ tôi với.” Cô ta mặc sườn xám xẻ tà cao, mặt đầy son phấn, vừa vào thính đường, tầm mắt đầu tiên là lượn vòng quanh mặt Văn Anh, sau đó mới rơi xuống trên người con trai ruột, lập tức thét lên kinh hãi: “Này là, nhị thiếu gia của chúng ta làm sao vậy ——”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.