Edit: Thiên Tình
“Ưm...” Bởi vì ngoài ý muốn, cô vùng vẫy một hồi.
Nụ hôn này hoàn toàn khác biệt với nụ hôn đơn thuần của tuổi mới lớn. Trằn trọc, dây dưa, tùy ý, đâu đâu cũng có cạm bẫy, đâu đâu cũng có mê hoặc. Hắn dùng một tay ấn sau gáy cô, không cho phép cô thoát đi, một tay khác trong lúc hôn môi cầm lấy tóc cô xoay vòng, có chút trêu đùa ám muội.
Nếu như nói lúc trước hắn thu lại khí thế như một chú cừu vô hại, bây giờ lại như một con sói trút bỏ lốt cừu, trong nháy mắt bộc lộ bản tính.
Ngón tay Văn Anh không tự giác được níu chặt áo sơ mi của hắn. Cái áo nhăn lại.
Sao cô có thể quên mất bối cảnh giáo dục của hắn chứ, loại công tử nhà giàu được nuông chiều này, không chỉ có mỗi đơn thuần. Bản tính cướp đoạt đã thâm nhập vào xương bọn họ. Không đạt mục đích thề không bỏ qua.
Rốt cục hắn buông tha cô, lùi lại.
Văn Anh khẽ thở, bàn tay giơ lên, một cái tát sắp vung xuống.
“Thích em, muốn em.”
Hắn cũng không ngó ngàng, chỉ là vô cùng thẳng thắn mà nhìn cô, trong đôi mắt tản ra dục vọng trắng trợn.
Văn Anh khẽ run rẩy, nếu như trước đó là cô áp chế hắn, như vậy thời khắc này, tình thế của hai người chắc chắn đã đảo ngược.
Cái tát này không có đánh ra, năm ngón tay cô nắm chặt, nhìn chăm chú hắn, “Muốn tôi cái gì, muốn lên giường với tôi? Hay bao nuôi tôi?” Khóe miệng của cô gợi lên nụ cười tự giễu, “Được thôi, vừa vặn hiện tại sự nghiệp của tôi đang rớt đáy, dựa hơi em trai lão tổng của Phương Ngu đợi thời cơ trở lại, rất hợp lý không phải sao?”
Phương Tỉnh ngẩn ra, “Không liên quan tới chuyện đó, tôi chỉ...”
“Chỉ cái gì?” Cô lạnh lùng hỏi, “Chỉ đơn thuần thích tôi? Đừng nói mấy lời buồn nôn đó!”
Cảm xúc “phải có bằng được” trong mắt hắn sụp đổ, bất an gãi đầu.
Cô nhếch môi, son môi đại khái đã bị hắn ăn mất, sắc môi không còn. Trong mắt cô nhấp nháy tia sáng, như là phản chiếu từ ánh đèn, hoặc như đang cố nén nước mắt.
Hắn triệt để sửng sốt.
Không phải chứ, sao hắn lại bắt nạt cô thành như vậy?
Có lẽ cô nói không sai, đã biết quá khứ và ý tưởng của cô, tuy rằng hắn không có ý này, nhưng lúc đối xử với cô lại có vẻ tuỳ tiện. Phương Tỉnh ảo não không thôi, thời khắc này, khí thế hùng hổ dọa người của hắn hoàn toàn tiêu tan.
Văn Anh thở phào nhẹ nhõm.
Nụ hôn này nằm ngoài dự liệu của cô. Xưa nay đàn ông có quyền có tiền đều là rất khó nắm lấy, cho dù bề ngoài đơn thuần như Phương Tỉnh cũng giống vậy. Cô không thể phá hoại tiến độ hiện tại của hai người, nhưng nếu như trực tiếp ở bên cạnh hắn cũng gây bất lợi cho việc triển khai kế hoạch về sau, cách xử lý lúc nãy, cơ hồ hao hết tâm tư của cô.
Tiếng chuông như tiếng cảnh báo reo vang, Văn Anh ổn định lại tâm tình, bấm tiếp nhận.
“Hoa tỷ?”
Giọng của đối phương có chút hưng phấn, “Văn Anh, chị nhận được lời mời của 《 Hãy để chúng ta yêu nhau một tuần 》!”
“Hửm? Đó là một show thực tế phải không.” Văn Anh nhớ lại một lát, “Có vẻ rất hot.”
“Không sai, thiết lập của chương trình này là mời ba nam ba nữ, ngẫu nhiên tổ hợp thành CP, yêu nhau trong một tuần. Hết một tuần, sẽ dựa theo bỏ phiếu trên mạng mà tráo đổi người. Tổ hợp khác nhau sẽ cọ sát ra những tia lửa khác nhau, rất hấp dẫn giới trẻ. Là chương trình gameshow trọng điểm của đài Phiên Gia!” Hoa tỷ ho nhẹ một tiếng, “Chị nói rõ với em trước, phía nhà đài hình như là nhắm đến vụ thế thân nghịch tập của em với Chu Bùi để làm mánh khóe câu kéo đó.”
Văn Anh cười khẽ: “Không sao cả. Cô ta lấy đề tài này giẫm đạp em, giờ em mượn nó xoay người, có gì không thể?”
Hoa tỷ hơi kinh ngạc, sau đó cười: “Xem ra trạng thái của em không tệ, nói hay lắm, giới giải trí sợ nhất chính là không đề tài để nói, có cơ hội nhất định phải bắt lấy. Vậy chị liền đồng ý giúp em nhé.”
“Cám ơn Hoa tỷ.”
Cho dù ban tổ chức muốn lợi dụng đề tài này, nhưng đề tài trong giới giải trí nhiều vô kể, muốn chọn nó, chắc hẳn người đại diện đã phí không ít công sức.
Lời cám ơn thật lòng thật dạ của cô khiến cho đối phương ấm áp, “Đúng rồi, còn một chuyện. Trước đó bên tuyên truyền của 《 Tâm Khiêu Hồi Ức 》 muốn tạo scandal của em và Phương Tỉnh, đối phương không đồng ý. Bây giờ nhìn lại, em đã giải quyết cậu ta xong rồi?” Ngữ điệu mang cười, có mấy phần trêu chọc.
Văn Anh nghe vậy cả kinh, sau đó khẽ trừng Phương Tỉnh bên cạnh một cái, làm đối phương không hiểu ra sao.
Hoa tỷ sẽ không thật sự có thiên lý nhãn đi?
“Tại sao nói như thế?” Cô hỏi, nghe thấy đối phương đáp một câu: “Xem weibo.”
Cúp điện thoại, cô lập tức đăng nhập tài khoản weibo. Vừa mới nhấn vào thanh tìm kiếm muốn tra hai chữ “Phương Tỉnh”, chợt nhìn thấy đứng đầu mục tìm kiếm bên dưới, trong đó có một cái gọi là # chỉ có lớp trưởng được ôm eo tôi #.
Nhớ tới cách nam chính xưng hô với nữ chính trong bộ phim này, cô mang theo cảm giác vi diệu bấm vào.
Bài post vốn do một tài khoản cá nhân đăng lên, gồm bốn tấm hình, theo thứ tự là ảnh chụp Phương Tỉnh trong mỗi bộ phim truyền hình từng đóng, lái xe chở nữ chính hoặc nữ phụ băng qua phố lớn ngõ nhỏ, xe gắn máy, xe ô tô, xe đạp không thiếu gì cả. Chủ thớt để dòng caption: Tỉnh nhà tui lão tài xế chuyên nghiệp, một năm bốn mùa chở từng cô gái khác nhau.
Đại khái là dòng cap quá chuẩn, quần chúng phun cười xong đều sẽ thuận tay chia sẻ + bình luận, trong lúc nhất thời có hơn 10.000 lượt chia sẻ.
Sau đó, Phương Tỉnh cũng chia sẻ weibo này.
Phương Tỉnh V: Nhưng chỉ có lớp trưởng được ôm eo tôi [doge][doge] Tỉnh nhà tui lão tài xế chuyên nghiệp, một năm bốn mùa chở những cô gái khác nhau.
Nhìn chung trong những tấm hình, chỉ có tấm cuối cùng, hắn cưỡi xe đạp, Văn Anh ngồi nghiêng ở ghế sau, tay vòng quanh hông hắn. Màu sắc bối cảnh tươi mát sạch sẽ, khiến hai người có vẻ thanh xuân sức sống mà tốt đẹp.
Rõ ràng chính là hình ảnh tuyên truyền của 《 Tâm Khiêu Hồi Ức 》 do đoàn phim tung ra.
Một hòn đá chấn động ngàn cơn sóng.
Bình luận bên dưới kêu gào một mảnh, có fan bình luận “Dám cá mười bịt bánh tráng trộn, eo là bộ phận nhạy cảm của Tỉnh nhà tui!” Còn có anti-fan của Văn Anh ầm ĩ “Ha ha nghe nói lai lịch sau lưng Phương Tỉnh rất lớn?” Cùng với fan CP “Ô ô ô ô trời ạ tui nghe thấy được mùi kích thích!”
Văn Anh xem xong, đem màn hình đến trước mặt Phương Tỉnh, như cười như không, “Có ý gì, không phải anh cho rằng thủ đoạn tạo scandal này quá kém sao?”
Phương Tỉnh giả ngu, “Hử, tôi có nói vậy à?”
Sau đó hắn hì hì cười, đuôi lông mày tung bay, “Nếu như là với em thì-- cầu còn không được.”
*
Ba tháng sau, 《 Tâm Khiêu Hồi Ức 》 đóng máy, đồng thời, 《 Vũ Tiên Ca 》 của Lô Trạch và Chu Bùi cũng sắp phát sóng, thời gian chiếu của hai phim cực kỳ gần, cũng may thể loại bất đồng. Một bộ là vườn trường thanh xuân tình yêu trong sáng, một bộ là cổ trang huyền huyễn tình yêu, đều thỏa mãn khán giả của hai loại hình này.
Vì cả hai phim đều được cải biên từ tiểu thuyết, khó tránh sẽ có sự so sánh với những phiên bản cũ.
Nhưng 《 Tâm Khiêu Hồi Ức 》 là một quyển tiểu thuyết có độ hot nằm ngoài dự đoán của chính tác giả, lại chỉ giới hạn trên mạng. Mà 《 Vũ Tiên Ca 》 lại là tác phẩm hàng đầu, hai phim truyền hình chuyển thể trước đó đều nổi đình nổi đám, bộ thứ nhất thậm chí trở thành một hiện tượng, vô cùng nổi tiếng, bởi vậy bộ phim này rất được xem trọng.
Vừa phát sóng, 《 Vũ Tiên Ca 》 quả nhiên rating cực cao.
Lô Trạch được rèn giũa kỹ năng diễn xuất từ màn ảnh lớn, nên sang màn ảnh nhỏ biểu hiện như cá gặp nước, dễ dàng đốn tim khán giả. Hắn đóng vai tiên quân, tạo hình này hoàn toàn phô bày hết nhan sắc của hắn, đẹp trai anh tuấn, góc cạnh rõ ràng, vầng trán “mỹ nhân tiêm” càng khiến fan gào thét.
Trước đó hắn chưa từng diễn phim cổ trang, lần đầu tiếp xúc, lập tức được phong danh hiệu tứ đại mỹ nam cổ trang.
Đương nhiên, nhân khí của vai nữ chính Chu Bùi cũng tăng lên một bậc, lượng fan tăng lên liên tục, loại bỏ tính không ổn định do một đêm thành danh mang đến, xem như là triệt để đứng vững gót chân ở giới giải trí.
Ngay trong thời điểm mấu chốt này, 《 Tâm Khiêu Hồi Ức 》 phát sóng.
Ngày phát sóng, Phương Tỉnh gọi vào số tư nhân của Văn Anh, mời ăn cơm. Văn Anh đang ở sân quay chụp quảng cáo, ồn ào không dứt, cô trốn đến bên cạnh nhận điện thoại, cười trêu chọc: “Còn chưa phát sóng đã ăn tiệc chúc mừng?”
Hắn tiếp chuyện: “Làm gì có. Tôi đãi Hồng Môn Yến, có tới không?”
Cô dứt khoát đáp ứng, hỏi thời gian địa chỉ, sau khi quay chụp kết thúc, thay trang phục hằng ngày, đi nhờ xe của Hoa tỷ đến chỗ cần đến.
Nơi Phương Tỉnh đặt bàn chính là một phòng ăn năm sao, ngăn cách tốt, tránh được khả năng bị fan phát hiện vây đuổi chặn đường.
Đã đóng vai trong sáng được ba tháng, nên hôm nay Văn Anh ăn mặc khá đường hoàng. Một chiếc váy đen dài bó sát người của hãng Chanel, áo cổ đứng in hoa mô phỏng kiểu dáng sườn xám, lộ ra cánh tay mượt mà. Tóc được búi lên, chỉ rơi rớt vài sợi, nổi bật lên khuôn mặt trắng loáng, môi tô màu son đỏ rực, lại làm cho cô tràn đầy cảm giác xâm lược.
Chưa đi tới chỗ ngồi, cô đã nhìn thấy Phương Tỉnh đang nói chuyện với một người, đưa lưng về phía nàng, cũng không biết là ai.
Người kia mặc âu phục hiệu Armani, cao to rắn rỏi, không như Phương Tỉnh lười nhác, toàn thân hắn mỗi một đường nét phảng phất đều thẳng tắp, vững chãi mạnh mẽ như ngọn núi lớn.
Người ta thường nói, đàn ông mặc Armani cũng như một bức tranh sơn dầu nổi bật, thường khiến người khác cảm giác được một sự nghiêm nghị thâm hậu. Lời này đặt trên người Trâu Vệ Đông, đúng là có vài phần thích hợp.
Đúng vậy, người này chính là Trâu Vệ Đông, tổng tài của Hoa Ảnh, kim chủ đại nhân của cô.
Cô đã xem qua bản vẽ nguồn sáng từ rất sớm, điểm sáng của hắn tuy rằng không bằng Lô Trạch và Phương Tỉnh, nhưng sáng hơn người bình thường ít nhất gấp mười lần. Đáng giá tiếp xúc.
Chờ Văn Anh đến gần, tự nhiên liền thấy rõ sườn mặt lạnh lẽo sắc bén của hắn. Cô ra vẻ bước chân hơi loạn, trừng Phương Tỉnh, giơ cao túi xách như muốn đánh hắn.
Còn thật sự định đãi cô một bữa Hồng Môn Yến?!
Phương Tỉnh đã sớm nhìn thấy cô, còn vẫy tay nữa, Trâu Vệ Đông thấy cử động của hắn không khỏi quay người sang.
Văn Anh như không có chuyện gì xảy ra buông túi xách xuống, nghịch tóc, mỉm cười với hắn.
Trâu Vệ Đông như không quen biết cô, nhìn thêm vài lần.
“Lại đây, giới thiệu cho hai người.” Phương Tỉnh dắt tay cô kéo đến bên người, tươi cười cởi mở, “Trâu tổng, cô ấy là bạn tốt của tôi, Văn Anh.”
Trâu Vệ Đông gật đầu tỏ ý.
Hắn nhìn sang Văn Anh, giới thiệu, “Vị này, chính là đối tác của anh trai tôi, Trâu tổng Trâu Vệ Đông. Anh ấy vừa vặn tình cờ gặp tôi ở đây dùng cơm, nên đến chào hỏi.”
“Trâu tổng.” Văn Anh cũng ra vẻ không quen biết đáp lại.
Dù sao loại quan hệ giao dịch tiền tài này, từ trước đến giờ không thể nói ở những trường hợp chính thức. Giả vờ không quen biết là nhận thức chung giữa hai bên.
Trái lại Phương Tỉnh, không hiểu tình huống thế nào, còn vui vẻ giật dây bắc cầu làm giới thiệu cho bọn họ, Văn Anh không hiểu hắn đến cùng muốn làm gì.
“Mọi người đều biết địa vị của Hoa Ảnh trong giới giải trí, Trâu tổng quả thực thực lực hùng mạnh. Không nói cái khác, gần đây nhất anh ấy đầu tư quay 《 Cung Hoa Hồng 》 và 《 Vũ Tiên Ca 》 đều là tác phẩm đứng đầu, ở chuyện này liền kiếm được một đống lớn.” Trong nụ cười Phương Tỉnh chứa đầy thâm ý, “Nếu có cơ hội được Trâu tổng đề bạt, vậy thì thật không thể tốt hơn.”
Hai bộ phim hắn nêu ví dụ đều là tác phẩm tiêu biểu của Chu Bùi, ám chỉ quá rõ ràng.
Văn Anh đã hiểu tin tức Phương Tỉnh muốn tiết lộ cho cô.
Kỳ thực những tin tức này cô đều biết, Trâu Vệ Đông từng nhận lầm Chu Bùi là cô, rồi xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, hai người liền kết bạn -- đương nhiên, tất cả những thứ này bất quá là Chu Bùi cố gắng dàn dựng.
So sánh với cô, Chu Bùi bày ra dáng vẻ vô dục vô cầu, dùng thân phận bạn bè tiếp xúc đối phương, trái lại giành được hảo cảm của hắn. Những tài nguyên kia, hắn cam tâm tình nguyện cho, cứ như Bá Nhạc phát hiện một con thiên lý mã. Cho nên, hắn từng là kim chủ của Văn Anh, hiện tại lại là chỗ dựa của Chu Bùi.
Lông mày của cô giãn ra, cười đến ôn hoà, “Trâu tổng quả nhiên ra tay bất phàm.”
Trâu Vệ Đông thấy thế cũng không có nói thêm, tựa hồ đây bất quá là một cuộc trò chuyện bình thường. Trên thực tế, người hợp tác với hắn là anh của Phương Tỉnh, hắn chịu tiến đến chào hỏi, cũng vì nể mặt đối phương mà thôi.
Gặp lại “Chú chim hoàng yến” trước đây từng nuôi, lại là ngoài ý muốn.
Sau khi tạm biệt, hắn đi tới hầm gara, dưới ánh đèn sáng rực, hắn ngồi vào buồng lái, xoa xoa ấn đường.
“Đinh” một tiếng, màn hình điện thoại đột nhiên sáng lên, biểu thị có một tin nhắn.
Hắn mở mật khẩu ra xem.
“Xem ra Trâu tổng đang tìm một kẻ thế thân tôi nha, thế nào, là có sở thích sưu tập khuôn mặt này? Hay là đối với tôi nhớ mãi không quên?”
Tin nhắn đến từ “Chú chim hoàng yến” vừa mới gặp mặt. Hắn phì cười, vốn không định sẽ có liên luỵ gì tới cô nữa, lại không nhịn được phản hồi.