Mỗi Đêm Đều Bị Đè Tới Không Thở Nổi

Chương 2: Chương 2




CHƯƠNG 2

Minh hoạ : Này thì đè này , này thì ôm gối ngủ nè !!!! Dáng Gấu béo nhà ta thế kia , bé gối cứ gọi là bẹp dí =))

*

Nếu có thể, Lâm Tranh hiện tại nghĩ mình đã muốn phụt máu, rồi ngồi đó mà gào khóc lăn lộn.

Đáng tiếc cậu làm không được, cậu đều không nghĩ ra mình sẽ lấy cái gì để mà phun máu hay rơi lệ đây >””< Vừa rồi cậu trơ mắt nhìn Thiệu Tuấn Dương lấy tay vỗ xuống dưới, chụp vào người chính mình, lập tức cậu liền bị tha đến tha đi, khiến cho đầu óc quay cuồng đến muốn nôn hết cả ra. …… Đương nhiên sự thật là cậu cũng chẳng thể phun ra nổi !!! Tóm lại, thông qua động tác nhỏ vừa rồi của Thiệu Tuấn Dương, Lâm Tranh cuối cùng phát hiện chính mình biến thành…… Nga, không!!!!!!!!!!!!!!!!!!! Chính mình gặp phải bi kịch bị biến thành chiếc gối đầu !!! Cậu sống trên đời đã hai mươi năm nhưng lại hoàn toàn không thể biết nổi tại sao mình biến thành như vậy, thấy Thiệu Tuấn Dương nháy mắt lại muốn nằm xuống, cậu vội vàng nghiêng ‘thân thể’ né tránh. Lúc trước rơi vào trạng thái không động đậy được , lần này ngược lại lại thành công né sang một bên. Mà cho đến khi mềm nhũn té trên mặt đất, Lâm Tranh mới chính thức tin tưởng chính mình hiện tại xác thực chính là gối đầu. Loại sự tình này ngẫm lại thật là đáng sợ, Lâm Tranh không biết tiếp theo phải đối mặt với thế giới này như thế nào. ── bất quá trước khi nghĩ phải đối mặt thế nào với thế giới, cậu trước tiên còn phải đối mặt với người nam nhân trước mắt này. Một buổi tối mà có nhiều sự kiện kì quái đến như vậy, Thiệu Tuấn Dương thế nhưng lại không có phản ứng nào quá mức kích thích, lúc này đưa mắt xem xét chiếc gối đầu nọ, cuối cùng vẫn là xem như không có việc gì nhặt lên , đặt lên trên giường, chuẩn bị tiếp tục nằm ngủ. Nhưng đang muốn nằm xuống, gối đầu kia lại bay xuống dưới đất. Thiệu Tuấn Dương ra vẻ bình tĩnh đem gối đầu lại kiểm trở về, lại lần nữa nằm xuống. Người ta nói quá tam ba bận, gối đầu lần thứ ba đúng lúc tự nhiên bay xuống đất, Thiệu Tuấn Dương mặt triệt để đen thui. Trong lúc ngủ mơ mơ mơ màng màng bị đánh thức bởi một tiếng hét inh tai nhức óc, anh đứng lên bật đèn lại không hề thấy gì cả, cho đến lần thứ hai nghe thấy tiếng kêu, về sau bình tĩnh lại nhưng vẫn là không hiểu tại sao gối đầu của mình tự nhiên bay xuống khỏi giường. Thiệu Tuấn Dương ngồi xổm nhìn chằm chằm chiếc gối đầu, trong lòng thầm nghĩ rốt cuộc mình gặp phải cái việc quái lạ gì đây. “Ngươi có thể nghe ta nói chuyện sao?” Không biết từ đâu vang lên thanh âm u u, Thiệu Tuấn Dương giật mình một cái , lập tức nhảy dựng lên. Nếu lần trước nghe thấy anh có thể lừa bản thân là mình nghe nhầm thôi, lần này như thế một câu đầy đủ rõ ràng truyền vào trong tai, cậu không tin tưởng cũng không được. “Ai? Đi ra !” Thiệu Tuấn Dương ra vẻ bình tĩnh, hô lên một tiếng . “Ngươi, ngươi trước bình tĩnh đi , được không nha?” Gối đầu Lâm Tranh nhẹ nhàng nói , Thiệu Tuấn Dương ngược lại càng mất đi bình tĩnh, không nói hai lời bắt đầu liếc mắt tìm kiếm khắp phòng. Nhìn đôi chân dài của Thiệu Tuấn Dương đi tới đi lui quả thực rất chóng mặt, Lâm Tranh nhịn không được hô lên:“Thiệu lão sư ! Ta ở đây này !” Mẹ ơi, cậu nếu có tay thì ngay lúc này sẽ bịt ngay cái miệng ngốc nghếch của mình lại rồi. Một một câu trước đó còn chưa tính, câu sau lại mở miệng gọi hắn một tiếng ‘lão sư’, chẳng phải là nói lên rằng chính mình quen biết hắn sao…… Quả nhiên, nghe câu nói kia Thiệu lão sư, Thiệu Tuấn Dương bước chân phút chốc dừng lại, cả người cũng có chút cứng ngắc quay đầu lại, bình tĩnh tìm kiếm nơi phát ra thanh âm. “Ngươi đừng khẩn trương, đừng kích động được không? Thật sự thì ta đang nằm dưới đất đây này……” Lâm Tranh- tên ngốc đầu đá tiếp tục nói, mắt thấy Thiệu Tuấn Dương từng bước một di chuyển , đi đến trước mặt cậu . “Đình ! Ngươi cúi đầu…… cúi thấp xuống , đúng, đúng rồi . . . . . Lâm Tranh tiếp theo lại ra một chỉ thị ,“Hảo, ngươi đang xem ta đang ở đâu.” Bên này Thiệu Tuấn Dương nhìn gối đầu, trong lúc nhất thời mặt không hề có biểu hiện gì. Lâm Tranh thấy anh không hề phản ứng, chính mình cũng có chút kích động,“Ách, ngươi đừng sợ a, ta không phải yêu quái, ta cũng không biết là chuyện gì đang xảy ra nữa .” Thiệu Tuấn Dương vẫn là bộ dáng không biểu tình kia, thân mình cuối xuống đến tận đầu gối. Lâm Tranh bị hắn đột nhiên tới gần mà kinh hách ( sợ hãi ), sợ đối phương sẽ làm gì đó với mình, theo bản năng dùng sức ép chặt xuống đất, lại mượn lực đàn hồi đem chính mình bay lên không trung, thẳng tắp bay trở về giường. Chính mình quả nhiên là có thể cử động . Lâm Tranh cũng không có thời gian để mà sung sướng, tự đắc, ngược lại cảnh giác nhìn về phía Thiệu Tuấn Dương, tiếp tục bối rối giải thích:“Ta thực sự không phải yêu quái hình gối đầu đâu , ta là người mà, làm ơn tin tưởng ta được không.” Thiệu Tuấn Dương chỉ cảm thấy bên tai ong ong, nhắm mắt lấy tay đè lên huyệt thái dương, vừa dụi dụi mắt, chỉ hy vọng sau khi lại mở mắt ra, hết thảy đều có thể khôi phục lại như bình thường. *Nếu ai không biết thì huyệt Thái Dương là ở vị trí giữa tai và mắt , hơi chếch lên trên 1 tí , những khi bị đau hay váng đầu , thậm trí xúc động người ta cũng day day cái huyệt này, tình trạng sẽ đỡ hơn. “Ta biết là rất đáng sợ , nhưng ta thật sự là người a.” Âm thanh giải thích vẫn tiếp tục vang lên, Thiệu Tuấn Dương tâm huyết cuồn cuộn, đi nhanh lên giường cầm lấy gối đầu kéo đến trước mặt. Lâm Tranh nhìn mặt anh đột ngột phóng to trước mắt, phản ứng đầu tiên là ngẩn ngơ ngắm vẻ đẹp zai của người ta, nhưng là rất nhanh phục hồi tinh thần lại, thanh âm phát ra đáng thương hề hề,“Thiệu lão sư, ta thực sự biết ngươi nha, ta là học sinh khoá của ngươi nga.” Việc nói ra thân phận này lại vô cùng có hiệu quả . Thiệu Tuấn Dương nghe vậy tay chân run lên, thân mình hướng phía sau ngồi thẳng lên , đôi môi hé ra lại hợp lại, hơn nửa ngày mới cuối cùng thốt ra: “Ngươi là ai?” Lâm Tranh vừa nghe, nhất thời giống như bắt được vàng, tràn đầy hưng phấn mà nói:“Ta chỉ là học sinh thôi , thiệu lão sư ngươi khẳng định là không biết đâu. Nhưng ta học kỳ này đăng ký vào lớp tiếng Đức của ngươi , khoá thứ 5, học trên tầng 2, phòng học 102 ──” Bùm bùm bùm , đem tất cả mọi chuyện nói ra, chỉ vì mong muốn Thiệu Tuấn Dương có thể nhanh chóng tin tưởng . Thiệu Tuấn Dương nghe được thì vô cùng sửng sốt, cảm giác khẩn trương lúc trước cũng giảm bớt rất nhiều, chậm chạp hỏi:“Ngươi…… Thật sự là học trò của ta? Vậy ngươi là……” Lâm Tranh ủy khuất vô cùng nói:“Ta thật sự không biết chuyện gì đang xảy ra, cuối tuần vừa rồi đi đến sân vận động xem đá bóng, nhưng xảy ra điều ngoài ý muốn, vừa tỉnh lại liền thấy bản thân biến thành như vậy .” Dứt lời, còn không quên hỏi lại một câu,“Ta, ta hiện tại thật sự là gối đầu sao?” Thiệu Tuấn Dương cũng bị hắn hỏi , nửa là quẫn bách nửa là do dự mà gật đầu, lại nói:“Ngươi nói điều ngoài ý muốn, là phát sinh việc gì vậy?” Kỳ thật Lâm Tranh cũng không phải nhớ hết mọi chuyện một cách rõ ràng, huống hồ tình huống lúc đó hiện tại ngẫm lại cũng có chút sợ hãi, nhưng vẫn là cố gắng hồi tưởng lại nói:“ Thời điểm xem xong bóng đá xong, giống như có động đất , tất cả mọi người bỏ chạy , ta. . . ta giống như bị người đẩy một phen ngã sấp xuống , sau đó liền không biết xảy ra chuyện gì……” Nói nghe một nửa, Thiệu Tuấn Dương phát hiện điểm mấu chốt , giật mình: Động đất? Không phải là sự kiện buổi chiều ngày hôm qua sao? Hắn cũng đem nghi vấn này nói ra, Lâm Tranh nghe vậy cũng giật mình, ngữ khí vẫn là uể oải vô cùng,“Vậy ra ta một ngày sau mới biến thành gối đầu sao…… Phải chăng là ta ngay lập tức thành gối đầu nhưng chỉ là không có tỉnh lại a a a ──” Nói đến cuối cùng Lâm Tranh khó có thể khống chế mà phát ra tiếng kêu ai oán, Thiệu Tuấn Dương lại ma xui quỷ khiến sờ sờ gối đầu, động tác dịu dàng giống như là an ủi. “Lão sư, ta thật không biết làm sao đây , ta sau này phải làm sao đây a !!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.