Ngôi nhà tuyết
Tuyết giống như lớp đất xốp, phát ra thứ âm thanh ọp
ọp mỗi khi chân đạp lên. Tuyết chưa đến bắp chân nhưng mỗi bước đi đều phải lấy
tay bẩy mạnh chân thì mới bước được bước nữa. Lục Kiến Nhất tháo chiếc kính râm
ở trên trán xuống, thờ phì phò, quay lại nhìn bốn bề trắng xóa, tuyết rơi giày
đặc khiến mắt không kịp mở ra. Lục Kiến Nhất thở dài, trong lòng thấy hối hận
vì đã không nghe lời người thợ săn vừa nãy.
“Anh Lục Kiến Nhất, giờ phải đi hướng nào đây?” - đằng
sau bỗng vọng lên tiếng nói trong trẻo làm cho Kiến Nhất thấy trong lòng thoải
mái hơn, đôi tai đỏ ửng, cứng đơ vì lạnh giá cũng thấy ấm và mềm hơn hẳn.
Người hỏi Kiến Nhất là một cô gái đội mũ len màu
vàng, tay cầm một thanh sắt dài nhỏ làm bằng gậy chống. Cô gái cũng đang thở hổn
hển vì mệt, sau cô còn có ba nam nữ thanh niên nữa. Họ mặc những chiếc áo bông
dày ấm, lưng đeo ba lô du lịch to đùng. Năm người họ đã leo lên ngọn núi phủ đầy
tuyết, hoang vắng không một bóng người trong thời tiết lạnh căm căm này.
“Tớ nói rồi mà, đừng có đi vào thời điểm này, bố tới
bảo là thời gian này trên núi là lúc lạnh nhất đấy. Ngay các loài động vật khác
còn chẳng mò ra khỏi hang nữa là…”. Chàng trai có dáng người cao to nói với Lục
Kiến Nhất, giọng tỏ rõ sự trách móc.
“Cung Bình, nếu là ngày đẹp trời, nắng vàng rực rỡ
thì đâu gọi là đi thám hiểm, phải gọi là đi dã ngoại mới đúng! Như thế thì chẳng
có gì là thú vị cả.” - Lục Kiến Nhất đáp lại.
“Đúng thế, Cung Bình, cậu lúc nào mở miệng cũng nói
bố mình thế này mẹ mình thế kia… chẳng thấy nói ý cậu thế nào cả. Hai mấy tuổi
rồi còn gì, đừng như trẻ con thế nữa!”. Một giọng nữ vang lên, nhanh như bắn
súng máy. Đó là cô gái có bộ tóc ngắn tên là Dương Khấu, cũng là bạn đại học với
Lục Kiến Nhất.
“Khấu nói đúng quá còn gì, em có thấy vậy không Ngải
Vân?” - cô gái đội mũ len màu vàng đi trước quay người lại hỏi chàng trai có
thân hình nhỏ bé, mình mặc chiếc áo khoác lông vũ dày cộp. Chàng trai ấy tên là
Ngải Vân, học sau một khóa so với bốn người bạn kia. Ngải Vân không thấy tiếng
cô bạn hỏi nên cứ đứng thần người ra nhìn lớp tuyết phủ trắng xóa trên mặt đất.
“Này, Văn Tú hỏi em kìa!” - Cung Bình giật giọng hỏi
Ngải Vân. Cung Bình cao to đứng cạnh Ngải Vân trông chẳng khác gì anh chàng khổng
lồ và chú lùn. Vậy là cô gái đội mũ len màu tên là Văn Tú. “Chỉ còn duy nhất một
con đường lên núi thôi!”, Ngải Vân chỉ về con đường trước mặt, nói với mọi người
mà như đang lẩm nhẩm một mình vậy.
“Suýt quên là Ngải Vân sinh ra ở đây nhỉ. Để cậu ấy
dẫn đường đi”. Dương Khấu đi đến xoa xoa đầu Ngải Vân chẳng khác gì xoa đầu chú
chó cưng của mình. Ngải Vân không tránh, nhưng cũng rụt cổ vì cảm thấy không
thoải mái lắm.
“Các bạn nhanh lên, chỉ còn hai tiếng nữa là trời tối
đấy. Tớ nhớ ở khu này có một căn nhà gỗ chuyên dành cho những người đi săn ở. Ở
đó chắc có củi lửa và đồ ăn, cố lên các bạn ơi!” - Kiến Nhất hua tay ra dáng chỉ
huy rồi quay ra đeo chiếc kính râm vào đi tiếp.
Đằng sau chỉ còn có mình Dương Khấu vẫn đang ríu ra
ríu rít.
Theo như cách nói của cô bạn Văn Tú thì dù có đem bỏ
phụ nữ vào trong rừng nguyên sinh đầy rẫy sự đe dọa thì họ cũng sẽ nhanh chóng
làm bạn với thú hoang nơi đó.
Cuối cùng thì Ngải Vân vẫn là người đi cuối đoàn, cứ
thỉnh thoảng cậu lại dừng lại, ngó về phía đằng sau với ánh mắt đầy sự khó hiểu.
Hai giờ sau, mọi thứ vẫn như cũ, chỉ có một điều
thay đổi duy nhất là sức lực của họ đã sa sút và ánh sáng ban ngày đã dần lụi
tàn, tuyết phủ trắng xóa bốn bề dường như đã nhấn chìm họ. Trong lúc tranh tối
tranh sáng, tuyết càng phát ra thứ ánh sáng trắng đến ghê sợ.
Đến lúc này thì ngay cả cô bạn lắm lời Dương Khấu
cũng chẳng còn lòng dạ nào mà nói nữa. Tuy không nói ra nhưng mọi người đều cảm
thấy trong gió buốt, nỗi lo lắng đang dần xâm chiếm xương cốt mình.
“Ngải Vân ơi, mình phải đi bao lâu nữa đây?” - Dương
Khấu bấu lấy cổ Ngải Vân, và toàn bộ hành lý cô vác đã đổ hết lên người Ngải
Vân. Lần nào đi chơi Dương Khấu cũng rủ thêm Ngải Vân đi cùng để cậu mang vác đồ
đạc hộ. Bản thân Ngải Vân cũng rất vui được làm những việc đó, nhiều khi Văn Tú
thấy chướng mắt vì hành động thái quá của Dương Khấu.
“Cậu chẳng biết gì cả, chó có quyền từ chối chủ nhân
không?” - Dương Khấu lạnh lùng hỏi Văn Tú. Đã như vậy thì Văn Tú cũng mặc kệ
cho những kẻ tình nguyện xin chết.
“Ngải Vân, tớ không đi nổi nữa rồi, cậu cõng tớ
nhé!” - Dương Khấu bấu luôn vào cổ Ngải Vân, phả luồng hơi nóng vào mặt Ngải
Vân. Ngải Vân thấy mũi mình nóng dần nhưng mắt lại hoa đi.
“Đủ rồi đấy, cậu định giết cậu ấy à?” - Kiến Nhất
quay đầu đi lại, kéo tay Dương Khấu khỏi cổ Ngải Vân.
“Đừng có động vào em!”. Bỗng dưng Dương Khấu hét to
đến nhức cả óc.
“Cậu có quyền gì mà nói Khấu, nếu không phải cái tài
lãnh đạo giỏi giang của cậu thì chúng ta có lâm vào hoàn cảnh này không? Cậu
lúc nào cũng cho mình đúng, mình thông minh, chẳng bao giờ thèm nghe ý kiến của
mọi người. Đấy, không nghe lời bác thợ săn trước lúc lên núi nên thế này đấy”.
Cung Bình nổi đóa nói.
Năm người túm lại cãi nhau ầm ĩ, mọi sự kích động
cũng chỉ làm tinh thần phấn khích được một lát, sau đó mệt mỏi và tê liệt.
Văn Tú mệt mỏi nhìn các bạn rồi kéo lấy Dương Khấu
khuyên bảo mấy lời qua loa. Cũng chẳng trách được, có anh người yêu mạnh mẽ như
Lục Kiến Nhất, dù tính tình góc cạnh tý thì cũng sẽ thuần đi rất nhiều.
Đúng là Lục Kiến Nhất cũng đã có lúc xem xét lại,
Cung Bình nói đúng, lần này mình đã sai thật rồi, nhưng sai đâu phải do mình mà
do ông trời đấy chứ.
Mình làm sao mà nghĩ ra được năm nay lại xảy ra trận
tuyết lớn nhất trong mấy mươi năm qua? Rồi chuyến tàu mọi người đi lại bị hỏng
ngay ở vùng núi hẻo lánh nghèo đói này. Mình quyết định điên rồ rủ mọi người đi
bộ ra ngoài thị trấn để vẫy xe về trường. Lại còn người thợ săn lúc nãy gặp.
Đúng rồi, anh ta cũng là một phần xâu chuỗi này.
Ba giờ trước. “Leo núi?” - “Đúng thế!”. Hỏi và đáp
chỉ ngắn gọn bằng hai từ là phong cách của Kiến Nhất. Cậu ta luôn tỏ ra coi thường
đám dân ở khu du lịch nằm giữa thành phố và nông thôn. Bản đồ và hỏi đường đều
chỉ rõ vượt qua ngọn núi nhỏ này là ra đến thị trấn. Đến đó đi theo con đường
quốc lộ vòng qua khu tuyết rơi dày đặc này là về tới trường. Về đến trường là tốt
rồi, nhưng với điều kiện là phải vượt qua ngọn núi nhỏ này.
Tuy ngọn núi nhỏ nhưng muốn vượt qua nó chẳng khác
gì kiến đánh nhau với voi. Năm người đều là những vận động viên ưu tú trong đội
leo núi của trường nhưng giờ đây họ không có sự chuẩn bị, lại không có công cụ
leo núi. Mạo hiểm như vậy sẽ mất rất nhiều thời gian.
Kiến Nhất cũng định tìm một người dẫn đường, trước
đó đã đề nghị với Ngải Vân, nhưng cậu thoái thác với lý do mình xa nhà lâu rồi,
hơn nữa đây là trận tuyết rơi nhiều trong mấy mươi năm trở lại đây. Vân nói như
thế cũng có lý, ngọn núi bình thường với núi tuyết là hai chuyện khác nhau, mà
Kiến Nhất cũng chẳng muốn chuyển quyền chỉ huy cho người khác, nhất đó lại là cậu
nhóc này.
Vài giờ trước, một thợ săn xem chừng có vẻ lớn tuổi,
lưng đeo khẩu súng săn tự chế, eo giắt con dao săn dài chăm chú nhìn Kiến Nhất
và cô gái đi sau cậu với con mắt xem thường. “Không thể là không thể, nếu tôi
đi thì cũng phải là ban ngày. Mấy năm nay thú hoang cũng khó săn lắm, chúng
không chịu ra ngoài tìm mồi, bẫy săn đặt đến hai tuần mà chẳng dính một chiếc
lông thú. Tôi đang định đến dọn dẹp ngôi nhà ấy, nhưng chưa quyết có nên đi hay
không”. Người thợ săn có vẻ ngoài lôi thôi nhưng khá là thật thà. Kiến Nhất
nhíu mày, trong lòng thầm nghĩ sẽ khó vượt qua ngọn núi này.
“Tôi khuyên các cậu nên đợi ở đây, tuyết này vài
ngày nữa sẽ tan hết thôi.”
“Chú xem phải đợi bao lâu?”
“Chịu, có thể là đêm nay, nhưng cũng có thể là cả tuần
sau”.
Nhìn người thợ săn chẳng có vẻ đang bông đùa chút
nào. Kiến Nhất thở dài, đi về phía các bạn, nói cho họ biết rõ sự tình.
“Làm sao bây giờ, bây giờ quay lại tàu hỏa hay là
tìm thôn nào đó nghỉ nhờ vài ngày?” - Cung Bình hỏi.
“Tàu hỏa thì lạnh lắm lại không có gì ăn” - Kiến Nhất
bác bỏ ngay ý định này - “Thôi thì chúng ta cứ leo núi cùng chú ấy. Nghe chú ấy
nói trên núi có một ngôi nhà gỗ dành cho khách lạc đường nghỉ chân qua đêm. Chỗ
đó có củi khô, mình có thể nhóm lửa được.” “Nhưng chú ấy nói là lên núi cũng rất
khó còn gì?” - Dương Khấu hỏi.
“Có sao đâu, dù gì thì chúng ta cũng là những vân động
viên leo núi bán chuyên nghiệp, chắc sẽ đến được ngôi nhà gỗ trước lúc trời tối”.
Kiến Nhất tự tin như vậy là vì hỏi được người thợ săn vị trí cũng như con đường
để đến ngôi nhà đó. Tuy chưa đến bao giờ nhưng cậu tin là sẽ không gặp phải vấn
đề gì khi leo ngọn núi này.
“Em thấy bọn mình cứ về tàu hỏa thôi, nếu đêm này mà
còn loanh quanh giữa núi… Bố em bảo đêm trên núi tuyết nguy hiểm lắm. Nơi đây
hiếm khi rơi tuyết, lần này lại rơi nhiều như vậy.” - Ngải Vân cúi đầu nói nhỏ.
Kiến Nhất nhìn Ngải Vân với ánh mắt coi thường và cười
nhếch mép.
“Thế thì để cậu làm người dẫn đường cho xong. À tôi
quên, từ nhỏ cậu đã sống ở đây, dân bản địa mà.” Mấy người bạn còn lại đều phì
cười khiến Ngải Vân cúi đầu càng thấp hơn. Chỉ có Văn Tú là không chịu nổi cảnh
ấy. Kiến Nhất vốn đang khó chịu trong lòng giờ kiếm được lý do trút bực, cậu đến
bên Ngải Vân lấy tay vỗ vỗ vào sau gáy cậu bạn.
“Nói đi, không phải cái gì cậu cũng biết sao?” Văn
Tú thấy lạ quá, hiếm khi Kiến Nhất có hành động thô lỗ như vậy. Cô vội đi đến
kéo Ngải Vân ra chỗ khác. “Anh dừng bắt nạt cậu ấy nữa.” - Văn Tú đứng chắn
luôn trước mặt Ngải Vân, Ngải Vân rụt cổ lại đứng sau Văn Tú, hai tay đặt lên
vai Văn Tú, trông như ba người chơi trò mèo vờn chuột.
Kiến Nhất tức giận nói “Em bảo vệ cậu ta đi!”. Nói
xong cậu khoác vội ba lô du lịch lên vai.
“Chúng ta leo núi!” - Kiến Nhất đi nhanh về phía trước,
nói lớn.
“Không sao chứ em?” - Văn Tú vỗ vai Ngải Vân, Ngải
Vân gật gật đầu thay cho câu trả lời. Cung Bình và Dương Khấu thì vui vẻ leo
núi giống như đang tham gia một trò chơi thú vị. Người thợ săn đứng bên cạnh từ
nãy giờ bật cười ha hả.
“Tuy là mùa đông nhưng chúng ta vẫn cần phải cẩn thận
đấy!” - người thợ săn đi sau cùng nói lớn. Chẳng hiểu sao Văn Tú thấy người thợ
săn có cái gì đó thật lạ lùng. Kiến Nhất không ngờ ngọn núi trông bé thế mà leo
cũng bị lạc, tuyết ngừng rơi cả đêm mà bây giờ lại bắt đầu rơi tiếp, càng lúc
càng nhiều, xen lẫn với gió lớn.
“Để tớ dẫn đường, cho tớ biết vị trí của ngôi nhà gỗ
đó.” Ngải Vân bỗng dừng lại, hổn hển nói với Kiến Nhất. Kiến Nhất dừng lại, bước
qua những lớp tuyết dày đến bên Ngải Vân, tháo kính ra nhìn chăm chú, Ngải Vân
lại cúi đầu xuống.
“Kiến Nhất này, để cậu ấy dẫn đường cho, nếu không…”
- Cung Bình đi đến đặt tay lên vai Kiến Nhất, Kiến Nhất quay đầu lại, hất tay
Cung Bình ra.
“Nếu không thì sao? Chết ở đây à? Cậu sợ à?”
“Cậu nói cái đếch gì thế? Tớ nói sợ hồi nào? Cậu
nhìn Dương Khấu và Văn Tú xem, họ có tiếp tục được không?” - Cung Bình tức giận
chỉ tay về hướng hai cô gái đang đỡ nhau đi. Chính vì Văn Tú khuyên bảo nên
Dương Khấu im lặng. Cậu đưa bản đồ vẽ vị trí ngôi nhà gỗ cho Ngải Vân, Ngải Vân
ngẩn người ra rồi nhận lấy. Cậu tính toán phương hướng, sau đó vui sướng hướng
về phía Văn Tú nói: “Chị Văn Tú ơi, chúng ta không đi lệch lắm đâu, đi khoảng bốn
mươi phút nữa sẽ tới ngôi nhà đó.” Mọi người thở phào nhẹ nhõm, Ngải Vân vượt
lên đi cùng Kiến Nhất. Hai người sánh vai nhau bước đi nhưng không ai nói lời
nào. Kiến Nhất bỗng đi sát lại Ngải Vân, ghé vai cảnh cáo: “Cấm cậu không được
gọi Văn Tú thân mật như vậy. Tôi biết hết những việc cậu làm, đừng nghĩ rằng cậu
trở thành chỉ huy ở đây mà việc leo núi cậu nói gì là được hết nhé. Nhớ là cậu
chỉ xứng xách đồ cho chúng tôi thôi!” Nói xong, Kiến Nhất vỗ vỗ vào gáy Ngải
Vân. Ngải Vân cúi đầu im lặng.
Bốn mươi phút sau, ngôi nhà gỗ hai tầng thoắt ẩn thoắt
hiện trong gió tuyết trắng xóa, cả đoàn vui vẻ hẳn lên, chân bước cũng nhanh
hơn.
Năm người đi thành hàng dọc trông giống một con sâu
đen sì trong tuyết trắng, bò chậm chạp về phía ngôi nhà gỗ. Cửa ngôi nhà được
buộc hờ, đẩy nhẹ một cái là mở toang ra. Dương Khấu là người đầu tiên bước vào
trong nhà, trước đó còn phải có Văn Tú dìu, giờ hoạt bát hẳn lên.
“Thoải mái quá!” - Dương Khấu sung sướng thốt lên.
Cô gái nhắm đôi mắt, hai tay khoanh trước ngực, ngồi vào chiếc ghế gỗ có trải một
lớp thảm lông rất dày. Không có tuyết khiến cho họ sung sướng bao nhiêu.
Đợi mọi người bước vào hết trong nhà và bỏ hành lý
xuống, Kiến Nhất ra đóng cửa lại.
Gian nhà gỗ rộng rãi, khoảng chừng 30 m2, giữa
nhà đặt một chiếc lò sưởi, vài chiếc ghế gỗ, một đống củi được xếp ngay ngắn ở
góc tường. Lạ ở chỗ, ngôi nhà như vừa có người ở, trong lò sưởi vẫn còn những
thanh củi chưa cháy hết, có điều không tìm thấy đồ ăn trong nhà.
Trong mấy tiếng đồng hồ mệt mỏi, vất vả, họ đã ăn sạch
số lương thực dữ trữ mang theo. Bây giờ được nghỉ ngơi, dạ dày bắt đầu lên tiếng.
“Thôi cứ đốt lửa lên đã.” - Văn Tú nói. Chẳng mấy chốc,
trong lò sưởi đã bập bùng ánh lửa hồng. Bên ngoài trời tối đen như mực, năm người
ngồi quây quần bên lò sưởi vô cùng vui vẻ.
“Nguy hiểm thật đấy, nếu không có Ngải Vân thì có lẽ
mình sẽ lạc trong núi tuyết này mấy.” - Văn Tú tươi cười nhìn Ngải Vân. Ngải
Vân chỉ xoa đầu, không nói gì.
“Tớ thì thấy anh Kiến Nhất sáng suốt nhất, nếu không
chúng ta đã phải qua đêm ở trên tàu rồi. Giờ thì mấy kẻ ngốc ấy đang ngồi xổm
trong tàu hỏa để giữa ấm, chúng ta chỉ cần ngủ một giấc đợi ngày mai tuyết dừng
thì lại leo núi. Chiều mai là về đến ký túc xá.” Dương Khấu tươi cười nhìn Kiến
Nhất, nhưng Kiến Nhất không nói gì, chỉ chăm chú nhìn quanh gian nhà gỗ.
“Tiếc là không có gì ăn. Tớ đói quá.” - Cung Bình
xoa xoa bụng than vãn. Chưa dứt lời bụng lại réo lục bục.
“Ngôi nhà này không khóa, ghế lại rất sạch sẽ, lò sưởi
cũng được lau chùi rất sạch sẽ, chân nến và ngọn nến lại còn mới tinh nữa. Xem
ra nơi đây thường xuyên có người lui tới chăm nom.” - Kiến Nhất nói rồi đi đến
cầm cây nến lên xem.
“Ơ, sao cây nến này lại thiếu một mẩu nhỉ?” - Kiến
Nhất vừa xoay xoay cây nến vừa lẩm bẩm. Cậu phát hiện phần dưới thiếu một mẩu,
nếu do lanh quá bị gãy chẳng có gì lạ, đằng này cây nến có gì đó không bình thường
vì trên đó có một vết răng rất rõ. Cậu không làm rùm beng lên mà im lặng xoay
luôn phần bị cắn ấy ra phía sau.
“Còn tầng hai nữa nhỉ, để tôi lên trên đó xem có đồ
ăn gì không.” Ngải Vân đứng dậy, Kiến Nhất nhìn theo cậu với ánh mắt hằn thù.
“Này, làm gì có chuyện cậu chia đồ ăn cho mọi người?
Để tôi lên.” Nói rồi Kiến Nhất đi lên tầng hai, Ngải Vân co dúm người lại và ngồi
xuống, Văn Tú thấy vậy đến bên an ủi dăm ba câu.
“Tớ lên tìm xem có gì ăn được không, cũng tranh thủ
xem có cái chăn nào không thì mang xuống.” Kiến Nhất vừa leo lên cầu thang vừa
nói với mọi người dưới tầng một.
Ngải Vân nhìn theo bước chân của Kiến Nhất lên cầu
thang và nói: “Chúng mình cùng ở dưới này tìm thôi. Trước tớ hay cùng bố lên
núi nên biết nhiều gia đình thợ săn hay phơi khô thịt nai, hươu rồi gác lên đâu
đó để dành sử dụng lúc đông đến hết lương thực. Họ hay cất ở chỗ kín đáo vì sợ
thú rừng ăn mất.” - Ngải Vân vừa nói vừa đi quanh phòng tìm kiếm.
“Lại có cả thịt ư? Có được bát mì đã sướng lắm rồi!”
- Cung Bình ca cẩm.
Mọi người vui hẳn lên khi thấy Ngải Vân nói vậy. Xà
nhà treo một chiếc túi vải màu xám xem chừng rất nặng. Họ vui vẻ vác ghế đến lấy
chiếc túi. Đúng là trong túi có những miếng lạp sườn thâm thâm xen lẫn lớp mỡ
vàng óng, mùi hương tỏa ra ngào ngạt. Giá như có miến pho mát kẹp giữa miếng lạp
sườn này thì ngon biết bao. Trên lớp thịt có những hạt trắng li ti, chắc hẳn là
muối để ướp thịt, nhìn là thấy muốn ăn lắm rồi. Thợ săn thích ướp muối vào thịt
rồi phơi khô, như vậy vừa giữa được mùi vị vừa không bị thối rữa.
Lúc này còn gì hạnh phúc bằng có thức ăn và lửa. Họ lấy sợi thép dùng để leo núi ra, xiên vào lạp sường rồi đưa lên nướng. Miếng lạp sườn rắn đanh gặp lửa mềm hẳn ra, mỡ chảy xuống lửa, nổ lép bép. Mùi thơm ngào
ngạt tỏa khắp gian phòng, khác hẳn với những loại thịt ăn hàng ngày.
Loại lạp sườn này còn nguyên vị hoang dã nên ăn cũng thấy rất đặc biệt.
Ngải Vân xé một miếng thịt mềm nhất định đưa cho Văn Tú, nhưng thấy Dương Khấu nhìn chằm chằm nên cậu đành phải đưa cho cô.
“Ái chà, Ngải Vân nướng thịt cừ thật đấy! Ngon quá!” - Dương Khấu đưa cả miếng thịt vào miệng, còn thè lưỡi liếm quanh mép. Thấy vậy Văn Tú
bật cười, nhưng rồi cô bỗng nhớ tới Kiến Nhất. Tại sao anh ấy vẫn chưa
xuống?
Cô bước lên cầu thang, nhìn lên tầng hai gọi nhưng không thấy có
tiếng trả lời. Văn Tú định bước lên thì thấy Kiến Nhất vội vàng đi
xuống. Tinh thần Kiến Nhất thật lạ, có gì đó rất căng thẳng, nhưng mặt
thì vẫn cười.
“Sao anh lâu thế, tay anh cầm gì đấy?” - Văn Tú hỏi, cô để ý tới
chiếc túi vải dệt màu trắng, nhìn khá chắc chắn mà Kiến Nhất cầm bên tay trái.
“Anh Kiến Nhất cầm gì thế?” - Dương Khấu cũng đến hóng theo. Mọi người đổ dồn sự chú ý vào cái túi trong tay Kiến Nhất.
“Gạo đấy. Có lẽ là người ở đây lần trước đã để lại. Trong ba lô tớ có chiếc nồi, chúng ta ra ngoài kiếm ít tuyết đun chảy lấy nước nấu cháo.
Văn Tú, em kiểm tra lại đi, anh sợ gạo để lâu bị hỏng.” - Kiến Nhất hua
hua chiếc túi trong tay rồi đưa cho Văn Tú.
“Lucky[1]!”. Dương Khấu nhảy sung sướng rồi chạy vọi đến khoác tay
Kiến Nhất, nhìn cậu đăm đăm. Văn Tú đứng bên lung túng, Kiến Nhất vội gỡ tay Dương Khấu ra. “Dương Khấu không sợ Văn Tú ghen à?” - Cung Bình vừa nướng lạp sườn vừa nói với vẻ là lạ.
[1] May mắn quá!
“Úi giời, đàn ông nhỏ mọn, chúng tớ là bạn tốt từ hồi cấp ba đấy. Anh Kiến Nhất là con trai bạn chiến đấu của bố tớ. Chính tớ đã giới thiệu
anh ấy cho Văn Tú. Ba chúng tớ là bạn bè thân thiết.” Dương Khấu quả là
đáng yêu, Văn Tú chợt thấy thái độ của mình hơi quá, cô vội đến bên Kiến Nhất, cầm lấy túi gạo. “Để em xem lại nào, sợ là lâu quá lại có mọt.” - Văn Tú dịu dàng nói.
“Để tớ và anh Kiến Nhất đi lấy tuyết nhé.” - Dương Khấu tươi cười
nói. Kiến Nhất không trả lời mà nhìn Văn Tú, Văn Tú mỉm cười đồng ý.
Bên ngoài, hình như tuyết đã rơi ít đi, xem ra tối nay sẽ ngừng rơi.
Chỉ ngày mai thôi là họ có thể lên xe bus về trường học rồi. Bây giờ
quan trọng là phải qua được đêm nay, thời gian vô cùng ngắn ngủi.
Văn Tú nghĩ rằng tối nay cũng bình thường như bao nhiêu tối khác.
Trời đã tối đen như mực, Văn Tú dặn dò Kiến Nhất vài câu. Kiến Nhất nói
với cô rằng không chỉ ra ngoài lấy tuyết thật sạch làm nước mà còn phải
đi xem địa hình xung quanh và thời tiết để biết liệu ngày mai có thể leo qua ngọn núi này không. Dương Khấu thì vẫn một mực nói muốn ra ngoài
đánh nhau một trận với tuyết, dù sao thì đây cũng là trận tuyết lớn
trong chục năm gần đây. Xem chừng hai người không thể về ngay được.
Cung Bình vẫn ngồi nhai lạp sườn, nhíu mày nhìn Dương Khấu với Kiến
Nhất đi ra ngoài trời đầy tuyết. Vừa ra khỏi cửa, nhằm lúc Kiến Nhất sơ
ý, Dương Khấu liền vốc một nắm tuyết tròn ném vào người Kiến Nhất rồi
chạy ù như chú thỏ con. Kiến Nhất cười, cũng cúi xuống vốc lấy nắm tuyết ném về phía Dương Khấu, hai người chơi trò chơi ném tuyết rất vui, càng chơi họ càng chạy xa hơn. Cung Bình thấy cảnh ấy thì khó chịu, liền nhổ miếng lạp sườn trong miệng ra, quay lại nhìn. Cậu ta quay lại, thấy
Ngải Vân đang nhai ngon lành miếng thịt vừa nướng, bèn giơ tay tát vào
má Ngải Vân một cái.
“Cậu sung sướng nỗi gì? Nướng thịt kiểu quái gì thế? Khó ăn chết
được.” - Ngải Vân bị đánh bất ngờ, trong chốc lát chưa kịp phản ứng gì.
“Chị Khấu nói ngon đấy thôi.” - Cậu lắp bắp phân bua. Cung Bình càng tức, lại giáng thêm một cái tát nữa.
“Đừng có mà gọi âu yếm như vậy!” - Cung Bình tức, giơ tay lên lần
nữa, Ngải Vân không có ý tránh, chỉ rụt cổ lại, trông chẳng khác gì rùa
rụt cổ, tiếc là không có cái mai rùa cứng để trốn vào trong đó. Nhưng
cánh tay ấy đã bị Văn Tú đứng bên giữ lại. Cung Bình quay sang nhìn Văn
Tú rồi tức giận đi ra chỗ khác.
“Tại sao mọi người cứ bắt nạt cậu ấy? Ngải Vân nướng thịt ngon lắm.
Anh kiến chuyện đấy à?” - Văn Tú hỏi dồn. Cung Bình ngẩn người rồi cười
vang lên, tiếng cười khiến Văn Tú nổi da gà. - “Anh cười cái gì?”
“Anh cười vì em đúng là con ngốc. Cả thế giới đều biết Dương Khấu và
Kiến Nhất quan hệ không rõ ràng, chỉ có em là không biết gì. Một bên là
người yêu, một bên là người tình. Em không biết thật hay cố tình giả vờ
ngốc đấy?”. Lời nói của Cung Bình giống như chiếc búa ngàn cân nện vào
trái tim non nớt của Văn Tú. Không phải cô chưa nghe thấy những lời bàn
tán ấy, nhưng cô tin rằng đã yêu thì phải tin nhau, nếu không sẽ không
thể vượt qua trắc trở.
“Anh nói lung tung! Dương Khấu chỉ coi Kiến Nhất là anh trai thôi. Mà anh có chứng cứ gì? Em biết anh thích Dương Khấu, nhưng người thích cô
ấy thì nhiều lắm, mà cô ấy lại kén nữa. Các anh toàn không ăn được thì
đạp đổ!” - Văn Tú nghiêm giọng nói. Lời nói đã đánh trúng điểm yếu của
Cung Bình, cậu ta không nói được gì, chăm chăm nhìn đống lửa.
Bầu không khí vui vẻ trong phòng cách đây vài phút đã tan thành mây
khói, gian phòng tĩnh lặng như không có người, chỉ nghe tiếng lửa lách
tách.
Hơn nửa tiếng sau vẫn chưa thấy Kiến Nhất và Dương Khấu quay trở lại, Văn Tú lựa gạo đến mấy lượt rồi, ngọn lửa ấm bập bùng khiến mọi người
thấy buồn ngủ.
Bỗng trên tầng hai có tiếng động mạnh khiến cả ba người giật mình
tỉnh giấc. m thanh ấy giống như có vật gì bị rơi. Tuyết bên ngoài lại
rơi nhiều hơn, những bông tuyết trắng xóa khắp nơi. Văn Tú lo lắng khi
chưa thấy hai người quay về. Cô nhìn Cung Bình, Cung Bình nhìn lên trên, bên trên lại tĩnh lặng. “Này, hình như ngoài Kiến Nhất thì chúng ta
chưa ai lên đó cả.” - Văn Tú nói.
“Anh nhớ khuôn mặt người thợ săn lúc nói đến căn nhà gỗ này rất lạ,
hay là ngôi nhà này có ma nhỉ?” - Cung Bình ghé sát mặt vào Văn Tú, hạ
giọng dọa dẫm.
“Anh đừng có dọa em!”. Tuy nói cứng nhưng Văn Tú cũng thấy sợ, chỉ có Ngải Vân là chẳng biểu hiện cảm xúc gì. “Trên núi lúc nào chẳng có ma
quỷ, ai đã ở trên núi ít nhiều cũng đều nghe qua những chuyện này, như
là thần núi, yêu quái tuyết… có khi còn cả hồ ly tuyết ấy chứ. Nhưng đã
có ai tận mắt chứng kiến đâu.” - Ngải Vân cười nói.
“Cậu thì hiểu cái quái gì!” - Cung Bình nói, giọng bực bội. Ngải Vân tắt ngay nụ cười, lại cúi đầu im lặng.
“Khỏi đoán mò, để tôi lên đó là biết ngay.” - Cung Bình đứng dậy, vặn người cho đỡ mỏi lưng. - “Ngồi lâu rồi, cũng cần phải vận động chút,
hay chúng ta cùng lên?”
Văn Tú nhất quyết lắc đầu, Cung Bình hừ một tiếng rồi vừa hát vừa đi
lên tầng hai. Không lâu sau, trên tầng hai bỗng vang lên tiếng hét của
Cung Bình. Văn Tú và Ngải Vân quay sang nhìn nhau rồi cùng chạy lên.
Tầng hai hơi bé hơn tầng trệt một chút, cách bố trí cũng như nhau.
Cung Bình chỉ tay xuống sàn nhà, mặt vẫn còn đầy nét sợ hãi. Văn Tú tái
người, trên sàn có một người nằm cứng đơ, phải nói là một cái xác mới
đúng. Người ấy nằm ngửa ngay dưới chân Cung Bình và Văn Tú, mặc một
chiếc áo bông bộ đội màu xanh lá cây, khuôn mặt đen xạm, trông rất quen, một tay còn cầm một tờ giấy nhỏ, tay kia nắm chặt thành nắm đấm. Đó
chính là người thợ săn đã đi cùng họ lên núi. Cả Cung Bình và Văn Tú
chợt nhớ ra người này.
Ông ấy lên đây định đi săn và thu dọn ngôi nhà, tại sao lại nằm ở đây nhỉ? Xem chừng cũng đã chết được một lúc rồi. Văn Tú định đi đến xem
liệu có cứu được người ấy không nhưng Ngải Vân đã tiến lên phía trước.
“Đừng chạm vào, trên núi nhiều chất độc. Có lẽ người thợ săn đã chạm
vào cây có độc hoặc bị con gì độc cắn, gắng gượng đi đến được đây thì
chết. Chị Tú Văn và anh Cung Bình tránh xa một tý để em đến xem sao.”
Ngải Vân bỗng trở nên khác hẳn, Cung Bình cũng không còn cái vẻ “ta là
trên hết” hàng ngày, vội vàng tránh sang một bên, tiện tay kéo luôn cả
Văn Tú đi cùng.
“Ngải Vân cẩn thận nhé.” - Văn Tú nói. Ngải Vân cười rất tươi. Cậu
cẩn thận ngồi xuống xem xét người thợ săn, kiểm tra mũi và tim rồi lắc
đầu.
“Người ấy chết được mấy tiếng rồi.” - Ngải Vân lắc đầu, phát hiện
thấy cái xác ngã xuống từ vị trí chiếc tủ quần áo, trong tủ trống rỗng,
đủ để người chui lọt. Có vẻ như xác bị giấu ở trong tủ quần áo, do nặng
quá nên đã hất tung cánh cửa rồi đổ xuống sàn nhà, gây tiếng động mạnh
khi nãy.
“Thế này là sao? Tại sao lại có người chết? Lúc nãy Kiến Nhất cũng đã lên đây, sao không nhìn thấy?” - Cung Bình hét lên như kẻ điên. “Không, có thể lúc lên đây anh Kiến Nhất không nhìn thấy xác anh ta.” Ngải Vân
cầm tay người chết lên, tách ngón tay cái và ngón trỏ ra cho hai người
xem.
“Tại sao lại thế? Làm sao cậu biết được?” - Văn Tú tò mò hỏi. “Anh
chị nhìn xem? Trời rất lạnh, giữa ngón trỏ và ngón cái có hai vết máu
nhỏ và rất sâu, giống bị ấn vào một vật gì cùn như lung dao. Nhìn tủ
quần áo này mà xem, bên trong cánh tủ có một thanh gỗ, bên ngoài lại
không khóa. Có lẽ người ấy đã quỳ trong đó, lấy ngón tay trỏ và ngón cái bẩy thanh gỗ ấy để mở cửa tủ ra nên chết rồi mà ngón tay vẫn giữ nguyên tư thế, vết máu bầm chưa tan được. Một lúc lâu sau cái xác tự đổ ra bên ngoài nên cửa tủ tự bung ra.” Ngải Vân vừa chậm rãi phân tích vừa mở
cánh cửa tủ. Đúng là bên trong có một thanh gỗ, trên đó vẫn còn một vệt
máu giống như trên tay người chết.
“Giỏi quá, không ngờ Ngải Vân lại phân tích đúng đến thế!” - Văn Tú
kinh ngạc nhìn Ngải Vân, con người thường ngày vốn ít nói. Những điều
này ngay cả Cung Bình cũng không liệu đến. “Người ấy chết như thế nào?” - Cung Bình hỏi.
“Có thể là trúng độc thức ăn, trên xác có những vết đỏ, mặt xanh xám, có nôn ọe, đầy mùi hạnh nhân rừng.” - Ngải Vân tiếp tục nói. Cung Bình
ngửi ngửi rồi nói: “Ừ, đúng là có mùi hạnh nhân đăng đắng.”
“Đó là trúng độc cyanide, trên núi này lấy đâu ra thuốc độc.” Ngải
Vân cảm thấy lạ quá, cậu nhìn bàn tay của người chết một cách chăm chú
rồi lấy lại sức gỡ các ngón tay người chết, trong lòng bàn tay có một
đám giấy. “Đến từ đâu thì đi về đó, chỉ có một người sống thoát khỏi đây trong những người bước vào, thuốc giải ở…” - Ngải Vân cố hết sức đọc.
“Thuốc giải để ở đâu?” - Cung Bình vội cướp lấy tờ giấy. “Bị xé rồi, chỉ đọc được vậy thôi.” - Ngải Vân nói.
“Bên ngoài làm gì có cyanide, nếu anh ta bị trúng độc trong ngôi nhà
này thì chắc hẳn đã ăn cái gì đó.” - Ngải Vân nói tiếp - “Thoạt nhìn sẽ
cảm thấy các triệu chứng như tức ngực, họng rát bỏng, đau đầu, chóng
mặt, cơ thể mệt mỏi…” Văn Tú nghe xong bỗng thấy chóng mặt, cộng thêm
lúc nãy ngủ gật và mệt mỏi ở bên đống lửa nên giờ nuốt cũng thấy họng
đau rát và vương vướng. Cô nhìn Cung Bình, thấy anh cũng có những biểu
hiện như mình. “Phải tìm ra thuốc giải ngay, không biết tại sao lại
không có phần giấy tiếp theo nhỉ.” - Ngải Vân tìm xung quanh nhưng không thấy có mảnh giấy nào bị xé.
“Những miếng thịt kia giống những miếng thịt chúng ta đã ăn thì phải, à mà không, Kiến Nhất đâu có ăn, có lẽ anh ta đã bỏ thuốc độc vào, anh
ta muốn giết chúng ta!” - Cung Bình hét lên, đôi tay run rẩy, anh ta gần như phát điên đến nơi.
“Đừng nói bậy, Kiến Nhất không đời nào làm việc ấy, hơn nữa không
phải chúng ta đều vô tình bị trói chân ở đây sao? - Văn Tú nói, cô không tin là Kiến Nhất đã làm vậy. Bên ngoài cửa sổ, trời đã tối đen như mực, tuyết vẫn rơi rất nhiều, gió thổi ù ù, cô rất lo lắng cho Kiến Nhất và
Dương Khấu. Bỗng bên ngoài có tiếng động, xem ra họ đã về rồi.
“Giờ phải làm thế nào?” - Ngải Vân vẫn quỳ trên mặt đất nhìn Cung
Bình, Cung Bình cúi đầu im lặng giây lát rồi nói: “Gọi anh ta lên!”. Ba
người đi xuống tầng trệt. Họ thấy Kiến Nhất đang kéo tay Dương Khấu vào
nhà, trông vẻ rất vui.
“Sao vậy?” - Kiến Nhất vội hỏi, thấy mặt ai cũng nặng như chì. “Cậu
không thấy có gì khác lạ sao?” - Cung Bình lạnh lùng hỏi. “Làm gì có,
bên ngoài tuyết rơi nhiều lắm, nhưng không quá lạnh. Đợi nấu cháo xong
chúng ta cùng ăn rồi ra ngoài chơi.” - Kiến Nhất vui vẻ nói.
“Đúng rồi, chỉ hơi lạnh thôi.” Dương Khấu nắm lấy cánh tay Kiến Nhất
rồi ngả mái đầu điểm những bông tuyết vào vai anh ta. Thấy vậy, Văn Tú
cũng hơi chạnh lòng. Có lẽ, nếu là người con gái khác thì cô sẽ thấy dễ
chịu hơn.
“Mẹ nó chứ, lại còn giả vờ à? Mày bỏ thuốc độc đấy thôi, nếu không,
làm sao chúng tao đều có hiện tượng trúng độc, còn mày thì không?” -
Cung Bình không nhịn được nữa, bước tới chỉ tay vào mặt Kiến Nhất mắng
lớn.
“Các cậu biết hết rồi ah?” - Nụ cười trên khuôn mặt Kiến Nhất bỗng biến mất, mặt lạnh như băng.
“Em xem, đấy là chàng hoàng tử của lòng em đấy, Văn Tú. Chẳng khác gì con rắn độc, em chẳng hiểu gì hắn ta cả.” - Cung Bình tức run người,
quay về phía Văn Tú nói lớn.
“Đủ rồi Cung Bình, tôi không muốn làm mọi người sợ hãi nên không nói. Cậu biết tôi ra ngoài làm gì không? Định tranh thủ xuống núi tìm xem có thuốc giải độc hay không. Chúng ta đã trúng độc cyanide mãn tính, tuy
không mất mạng nhưng không biết là trúng độc kiểu gì. Nếu cứ như vậy
chắc sẽ không qua nổi sáng mai để xuống núi!”. Lời nói của Kiến Nhất
khiến Văn Tú giật mình.
“Mày nói dối, chẳng qua là mày muốn bỏ trốn một mình nhưng tuyết rơi
lớn quá nên phải quay lại!” - Cung Bình hét lên. Dương Khấu không hiểu
việc gì xảy ra, cứ ngẩn người nhìn.
“Cậu tin hay không thì tùy. Giờ tốt nhất là phải tìm ra lý do vì sao
chúng ta bị trúng độc, tránh cơ thể bị trúng quá nhiều độc, và nhất là
đừng có nói gì cả để giữ sức.” Cung Bình cầm túi tuyết sạch đưa cho Văn
Tú để cô đun lên lấy nước.
“Tớ nghĩ ra rồi, tớ không ăn thịt nên không phải do thịt, có lẽ là do những thanh củi kia.” - Kiến Nhất chỉ vào đống củi đã được bổ gọn gàng. “Những thanh củi này có lẽ chứa cyanide hoặc là những thực vật có độc.” Kiến Nhất nói cũng có lý.
“Thế còn tờ giấy trong tay người ấy thì sao?” - Ngải Vân nói. Kiến
Nhất giật mình, xem ra anh ta không chú ý đến tờ giấy. Anh ta vội lấy tờ giấy từ tay Cung Bình đọc chăm chú, khuôn mặt bỗng trắng bệch.
“Xem ra có người cố ý làm. Tại sao người thợ săn chết như vậy?” Không khí chết chóc bỗng bao trùm lên tất cả, năm người đứng bên đống lửa im
lặng.
“Nếu trong gỗ có độc thì không được đốt, nhưng nếu không đốt lửa thì chúng ta cũng chết vì lạnh.” - Ngải Vân nói.
Kiến Nhất cũng đã cảm thấy đôi mắt, đường hô hấp của mình bỏng rát
như bị kim châm. Anh ta liên tục chớp mắt, nước mắt trào ra. Những người khác cũng vậy. Văn Tú liên tục đưa tay xoa xoa cổ họng. Thoạt đầu Dương Khấu còn làm ầm lên, những sau cũng im lặng.
“Chỉ cần chúng ta tìm được phần còn lại của tờ giấy thì chúng ta sẽ
được cứu sống.” Cung Bình nói một cách khó khắn, giọng đã bắt đầu lạc
đi.
“Trước mắt cứ cho ít củi hơn, giữ cơ thể ở nhiệt độ bình thường và
nhiệt độ căn phòng ở mức chấp nhận được.” Kiến Nhất bảo Ngải Vân. Mọi
người quyết định ngồi cách xa đống lửa. Lúc này đống lửa là con dao 2
lưỡi, gần quá cũng chết mà xa quá cũng chết. Thời gian còn lại không
nhiều, tuyết vẫn rơi mạnh ở bên ngoài. Cho dù tuyết không rơi thì cũng
không thể xuống núi tìm bác sĩ trong đêm. Mà, sau tám tiếng không biết
cơ thể còn chịu nổi sự xâm chiếm của độc tính hay không. Nhất là Văn Tú, cơ thể yếu đuối nên có những phản ứng mạnh nhất. Cô bắt đầu nôn và ngất đi.
“Chúng ta nên tắt lửa đi.” - Ngải Vân nói.
“Không được! Như vậy chúng ta sẽ chết cóng!” Cung Bình phản đối ngay, Kiến Nhất không nói gì, Dương Khấu cũng im lặng, chỉ ngồi nhìn Văn Tú
đang nằm trong lòng mình.
“Không sao đâu, trong ba lô của tớ có túi chườm nước nóng, chúng ta
đun nước lên rồi cho vào giữ ấm, như vậy sẽ không phải hít thêm khí
độc.”
Đề nghị này nhanh chóng được đồng ý ngay, mọi người vội vã đun tuyết
lên lấy nước nóng cho vào trong túi, sau đó tắt lửa đi. Họ đốt nến lên,
tuy túi nước nóng không ấm bằng lò sưởi nhưng cũng chống chọi được một
lát. Tinh thần mọi người tốt hơn đôi chút, Văn Tú cũng tỉnh dậy. Thời
tiết bên ngoài vẫn không mấy khả quan, mới 10 giờ nên còn rất lâu trời
mới sáng.
“Mọi người thử nói xem nửa tờ giấy sau sẽ ở đâu?” - Ngải Vân lên tiếng, phá tan bầu không khí trầm lặng.
“Không biết, nhà này lớn như vậy nhưng làm gì có góc hay ngăn kéo
nào. Thật là lạ.” Cung Bình than vãn rồi co mình lại. “Tớ nghĩ là nên
tìm chỗ xác chết xem sao.” Kiến Nhất nói, cậu đứng lên ngay và gọi mọi
người cùng đi để tránh ngủ quên mất. Ngồi lâu sẽ làm cho máu lưu thông
khó khăn.
Năm người cùng nhau lên tầng hai, khuôn mặt của người thợ săn trông
càng đáng sợ hơn trong ánh nến vàng vọt. Kiến Nhất đặt nến trên sàn nhà
và lục toàn bộ cái xác, kể cả ống quần nhưng không tìm thấy gì. “Có lẽ
tờ giấy anh ta có được cũng chỉ là một nửa đã bị xé.” - Kiến Nhất thở
dài.
“Chúng ta vẫn còn một nơi chưa tìm.” - Ngải Vân bỗng nhớ ra. Nói xong cậu quỳ xuống, lấy tay mở miệng người chết, cầm cây nến soi cho rõ.
Trong miệng vẫn còn nhiều thứ, gạo sống, mùn cưa, nến. Ngải Vân lấy từng thứ trong miệng người chết ra rồi nhìn ngó xung quanh, như đã phát hiện ra cái gì đó.
“Các anh chị xem chỗ này này.” - Ngải Vân chỉ chỉ rồi nói. Mọi người
cầm nến đi đến, thấy trên cánh cửa gỗ có một vết cắn, rõ ràng là vết
răng người.
“Tại sao?” - Cung Bình hỏi một cách khó hiểu.
Kiến Nhất đứng dậy, đi một vòng quanh nhà, quả nhiên lại tìm thấy
được thứ mình cần ở trên tường. “Người thợ săn phát hiện mình trúng độc
nên đã tìm thuốc giải quanh nhà. Lên đến tầng hai thì thấy trên tường có dán tờ giấy này.” Kiến Nhất chỉ vào tường, nói. Trên tường vẫn còn
những vết hồ khô nho nhỏ giống như bông gạo li ti. “Người thợ săn xé
xuống và làm theo những gì tờ giấy ghi để giải độc. Đã thử hết mọi thứ
nhưng vẫn chết.” - Kiến Nhất nói tiếp.
“Ruốt cuộc thì tờ giấy viết gì?” - Văn Tú vội hỏi.
“Có lẽ viết là nếu muốn giải độc thì hãy tìm những thứ có thể ăn được trong phòng này.” - Ngải Vân nói.
“Đúng thế.” - Kiến Nhất vừa nói vừa quay người lại nhìn Ngải Vân chằm chằm.
“Trên ngọn núi này có một truyền thuyết, đó là yêu quái sẽ biến thành ngôi nhà, răng nó biến thành đồ dùng, cái lưỡi mềm mại thì biến thành
tấm chăn, xương người chết biến thành củi đốt để lôi kéo khách du lịch
và thợ săn lạc đường. Yêu quái sẽ nuốt chửng họ khi đã cơm no rượu say.” Ngải Vân cất tiếng sang sảng trong đêm, giống như đang kể chuyện. Cậu
vừa nói dứt lời thì nến vụt tắt. Mọi người như giẫm lên lửa, Dương Khấu
hét toáng lên như phát điên, Văn Tú thì sợ run người, Kiến Nhất vừa lớn
tiếng bảo mọi người bình tĩnh vừa đốt lại ngọn nến. Nhìn thấy ánh nến
bập bùng, mọi người mới hết hoảng hồn. Kiến Nhất tóm lấy cổ áo Ngải vân, hét lên: “Cậu đừng có vui mừng vì lớn lên ở đây nhé.
Cậu cũng chỉ là một con khỉ trong cái thôn heo hút này mà thôi! Nếu
cậu còn dám nói những câu chuyện ma quỷ vớ vẩn ấy thì tôi sẽ đấm vỡ
miệng cậu rồi nhét hết số củi đầy chất độc đó vào!”
Ngải Vân chẳng có biểu hiện gì, chỉ gật gật đầu. Dương Khấu cũng lao
đến đá cho Ngải Vân một cái đau điếng, Ngải Vân nhíu nhíu mày nhưng
không nói gì, chỉ cúi đầu đi sau cùng. Họ đi xuống dưới tầng trệt. Kiến
Nhất cầm ngọn nến lúc trước lên xem, quả nhiên trên đó vẫn còn vết răng
cắn. Dương Khấu thấy vậy liền nôn ọe liên tục, chắc từ sau không dám ăn
lạp sườn nữa.
“Nếu thờ giấy viết như vậy thì rõ ràng người thợ săn đã không tìm
thấy thuốc giải, xem ra đây không phải là chất độc cyanide bình thường.
Chủ nhân của ngôi nhà chết tiệt này đã cố tình sắp đặt như vậy để đùa
bỡn chúng ta. Chẳng hiểu là người ta có giấu thuốc giải ở trong ngôi nhà này hay không.” Kiến Nhất nhíu mày, tay nắm chặt, đôi mắt đảo khắp nhà
rồi bỗng nhiên biến sắc mặt, nhìn chằm chằm vào bốn người còn lại
“Hình như tờ giấy ghi là trong số những người bước vào chỉ có một
người sống sót đi ra, rồi lại ghi thuốc giải ở trong thứ gì đó có thể ăn trong ngôi nhà này,” - Giọng nói của Kiến Nhất không còn mạch lạc.
“Anh Kiến Nhất định nói gì vậy?” Dương Khấu hỏi.
“Ý của anh ấy là từ khi chúng ta bước chân vào ngôi nhà này chúng ta
đã là một phần của nó, vì vậy chúng ta là thứ có thể ăn như tờ giấy đã
nói.” - Ngải Vân nói, ngẩng đầu mỉm cười nhìn Kiến Nhất. Đúng là Kiến
Nhất có nghĩ như vậy, nhưng qua giọng Ngải Vân, nó giống như là sự thật. Lần này mọi người đều chìm trong im lặng.
“Có lẽ người sống ấy sẽ phải ăn hết mọi người thì mới giải được độc,
không phải có câu lấy độc trị độc sao? Trong tình trạng này, ăn thịt bạn bè để mình sống sót cũng có thể tha thứ được nhỉ?” - Ngải Vân tiếp tục
nói với vẻ rất bình thản.
“Con rùa nhút nhát này, chính mày đã đưa bọn tao đến ngôi nhà chết
tiệt này!”- Cung Bình rốt cuộc không kìm được mình nữa, lao đến Ngải
Vân. Ngải Vân liền chống lại, nhưng Cung Bình nhanh hơn, đã đấm một cái
thật mạnh vào mặt Ngải Vân. Máu trào ra từ miệng và mũi Ngải Vân. Văn Tú lao đến kéo Cung Bình ra, còn cậu ta thì vẫn luôn miệng chửi rủa.
Kiến Nhất sờ túi chườm, thấy nó không còn nóng nữa, chân tay cũng cảm thấy tê dại, số tuyết đun đã dùng hết, cần phải đốt lửa lên, nếu không
mọi người sẽ chết cóng. Nhưng nếu lại đốt lửa thì độc tính sẽ càng tăng
lên. “Đốt lửa lên!”, sau khi suy nghĩ, Kiến Nhất vẫn quyết định đốt lò
sưởi lên để đun nước.” Mọi người cách xa lò sưởi với khoảng cách giữ ấm
cơ thể, nhưng những triệu chúng đau họng, đau đầu, nóng rát ngày càng
nặng hơn, thậm chí nhiều lúc ý thức của họ tạm thời bị mơ hồ.
“Cung Bình, tại sao anh không liếm máu của em dính trên tay anh? Có
thể giải được độc đấy.” Ngải Vân có những hành động rất lạ, ngay cả Văn
Tú cũng không thể hiểu nổi. Cô đi đến lấy khăn tay nhúng ít nước nóng
định lau vệt máu đông cứng bên mép Ngải Vân thì cậu chộp lấy luôn tay
cố. Văn Tú có chút hoảng loạn, không ngờ bình thường Ngải Vân trông yếu
đuối vậy mà cũng có sức mạnh lạ.
Kiến Nhất không nói gì, xông lên kéo Ngải Vân ra đấm một cái. Ngải
Vân bị đấm đau quá hét lên một tiếng rồi đổ gục xuống sàn nhà.
“Đừng đánh cậu ấy nữa.” - Văn Tú thút thít nói. Kiến Nhất khó chịu, chỉ Ngải Vân nói: “Em vẫn còn thương đồ rác rưởi này?”
“Anh biết không, anh cái gì cũng tốt nhưng em ghét nhất lúc nào anh
cũng cho mình là trên hết. Anh không bao giờ tôn trọng ai, tính cách gia trưởng. Anh lúc nào cũng coi mình là nhất!” Không nhịn được nữa, Văn Tú thốt lên những lời oán trách chất chứa trong lòng bấy lâu. Kiến Nhất
không ngờ Văn Tú lại nói những lời như vậy, điều này khác hẳn với tính
cách nhẫn nhịn, ngoan ngoãn hàng ngày của cô. Trong chốc lát, Kiến Nhất
thần người không biết xử trí ra sao.
“Văn Tú, cậu không được nói anh ấy như vậy!” - Dương Khấu xông đến
đẩy Văn Tú ra rồi ôm chặt lấy Kiến Nhất - “Cậu có tư cách gì mà nói như
vậy! Hồi trước tôi thấy cậu tội nghiệp quá nên đưa về nhà chơi, ai ngờ
cậu lại dụ dỗ anh Kiến Nhất. Tôi không trách cậu, cũng không coi thường
cậu vì tôi biết anh Kiến Nhất không còn thích tôi nữa. Nhưng có sao đâu, chỉ cần anh ấy hạnh phúc là tôi mãn nguyện rồi. Chính vì vậy tôi mới
vun vén cho hai người. Anh ấy không còn thích tôi nữa thì thà để anh ấy
thích bạn thân của mình, còn hơn là thích một cô gái xa lạ. Như thế ngày nào tôi cũng được nhìn thấy anh ấy. Cậu không cảm ơn tôi thì thôi, lại
còn nói những lời trách móc với anh ấy. Tôi không chịu nổi cậu nữa. Từ
nay trở đi anh ấy sẽ là của tôi! Cậu không có quyền yêu anh ấy nữa!”.
Dương Khấu nói rất nhanh, mỗi một từ như đạn bắn vào trái tim Văn Tú.
Việc cô không muốn tin nhất đã xảy ra rồi.
“Thực ra hai người đã sớm quay lại với nhau rồi phải không? Tớ biết
rõ công ty bố anh Kiến Nhất trước làm ăn không tốt lắm nhưng gần đây
bỗng phát hẳng lên. Mẹ anh ấy và bản thân anh ấy đối xử lạnh nhạt với
tớ, còn ám chỉ tớ phải chủ động chia tay. Giờ thì tớ hiểu rồi, hiểu hết
rồi, anh Cung Bình nói rất đúng, mình ngốc quá.” Hai dòng nước mắt chảy
dài trên khuôn mặt xinh xắn của Văn Tú, cô quay đầu nhìn Cung Bình nhưng sợ đến cứng người. Lúc này Cung Bình giống như một con quỷ hút máu
người, chẳng buồn chú ý đến chuyện ba người đang cãi vã nhau ra sao mà
chỉ ngồi chăm chú liếm những vết máu của Ngải Vân dính trên tay.
“Đúng quá, đúng quá. Sao trước giờ mình không nhận ra, ăn xong thấy
cổ họng hết đau hẳn, lại còn ngọt nữa chứ. Ngọt quá, nhưng tiếc là hết
rồi, hết rồi.” Cung Bình lẩm bẩm một mình như người mộng du, ánh mắt đờ
đẫn. Ánh nến lại lay lắt như một điệu múa ma quái, lay lắt đến đáng sợ.
“Không, vẫn còn mà. Kiến Nhất, chúng ta đều ghét nó, hay là ăn thịt nó
đi nhé. Cứ nói là nó bị chết lạnh hoặc rơi xuống vực là ổn. Như thế
chúng ta sẽ không chết, việc này cũng bình thương thôi mà, huống hồ cả
bốn chúng ta làm chứng, sẽ chẳng ai biết đâu. Đúng là sẽ không ai biết
đâu.” Cung Bình vừa nói vừa đi về phía Ngải Vân. Cậu ta móc trong túi ra một chiếc rìu bé chuyên dùng để leo núi.
“Cậu điên rồi à Cung Bình?” Kiến Nhất đã định thần được, hét lên, lao đến giữ lấy Cung Bình. Nhưng Cung Bình rất khỏe, xô ngã cả Kiến Nhất.
Dương Khấu xót quá, chạy lại đỡ Kiến Nhất.
“Anh thần kinh à, làm đau anh Kiến Nhất thì sao?” Dương Khấu hét
toáng lên, nhìn Cung Bình. Cung Bình tỉnh táo hơn đôi chút, nhưng thấy
Dương Khấu hỏi thế thì máu nóng lại bốc lên đầu.
“Câu này phải để tôi hỏi cô chứ? Tôi có gì kém cạnh anh ta đâu? Huống hồ anh ta đã có người yêu rồi, cô còn vương vấn nỗi gì?” Cung Bình đốp
lại thằng thừng. Ba người bắt đầu cãi vã nhau, nhưng chẳng bao lâu sau
không còn sức để nói vì bị đau đớn dày vò. Ngọn lửa vẫn cháy hừng hực,
họ cần lựa chọn. “Nếu muốn sống thoát khỏi ngọn núi tuyết này thì cần
phải có người ra đi. Nếu không, chúng ta sẽ giống như người thợ săn đang nằm trên tầng hai ấy.” - Ngải Vân lạnh lùng nói. Nhưng lúc ấy mọi người đều đã bắt đầu có hiện tượng lạnh người và chảy máu mũi. Theo Kiến Nhất nói thì đó chưa hẳn là chất cyanide mà là một loại khí độc có hại cho
thần kinh làm viêm nhiễm hô hấp, có thể có người đã ngâm số củi này vào
chất độc, đốt củi lên thì chất độc sẽ thoát ra. Họ đã tính toán kỹ người đến ngôi nhà này chắc chắn sẽ đốt lửa, nếu đêm hôm mà ra ngoài lấy củi
thì e rằng không thể.
Thời gian trôi qua chậm chạp, dù có sưởi ấm bằng nước nóng thì cũng
sẽ hít phải một lượng khí độc lớn, còn đốt những thứ như vải, bao tải…
thì chẳng khác gì giết gà lấy trứng. Kể cả đốt hết đống quần áo mặc trên người thì cũng không chống chọi được đến lúc tuyết ngừng rơi. Dương
Khấu cảm thấy đỉnh đầu nóng hầm hập, họng đau buốt như bị mắc một cái
xương to, nhọn. Cô ngẩng đầu lên nhìn Ngải Vân. Dường như Ngải Vân cũng
đang rất khó chịu, cứ lắc lắc đầu, cậu cúi ngay mặt xuống khi ánh mắt
hai người chạm vào nhau.
“Cậu luôn nghe lời tớ đúng không? - Dương Khấu đột nhiên hỏi và Ngải Vân gật đầu.
“Cung Bình, những gì anh nói vữa nãy có thật không, máu của cậu ấy sẽ giúp giảm đau đớn à?” Dương Khấu quay đầu lại hỏi Cung Bình đang nằm
trên sàn nhà.
“Giết cậu ta đi! Uống sạch máu của cậu ta thì chúng ta sẽ cầm cự được đến lúc được cứu hoặc là đến lúc tuyết tan rồi xuống núi!”
Cung Bình hiểu ý Dương Khấu, hào hứng hét lên. Văn Tú giật nảy mình,
trông Dương Khấu và Cung Bình lúc này chẳng khác gì động vật hoang dã.
Cô quay sang nhìn Kiến Nhất, Kiến Nhất đứng nghiêng người, dựa vào cánh
cửa gỗ như thể không để tâm đến câu chuyện vừa rồi. Ngải Vân không biểu
hiện gì, chỉ nói: “Em nói rồi, chúng ta cũng là một phần của ngôi nhà
này. Nếu uống máu em mà mọi người thoát chết được thì em cũng sẵn sàng.”
Cuối cùng Kiến Nhất cũng phải gắng gượng đứng dậy, đi lết về phía Ngải Vân, lấy hai tay đỡ lấy vai cậu ta.
“Anh Kiến Nhất, nếu anh muốn cảm ơn thì cũng không cần đâu.” - Ngải
Vân mỉm cười nói - “Người hèn mọn như em được trở thành thức ăn cho
những người giỏi giang các anh, trở thành năng lượng tiếp sức, trở thành một phần của các anh chị là em mãn nguyện lắm rồi.”
“Ngải Vân ơi là Ngải Vân, dù sao anh cũng cảm ơn em!” - Kiến Nhất cười ha hả, nhấc Ngải Vân lên rồi lại đổ nghiêng vào tường.
“Cậu đừng cho rằng đang làm một điều vĩ đại nhé. Anh biết cậu đang
nghĩ gì. Cậu muốn mọi người nợ cậu chứ gì? Cho dù chúng tôi thoát chết
thì những ngày tháng sau sẽ luôn nhớ đến những giây phút này. Như vậy cả đời chúng tôi sẽ không được sống yên ổn. Cứ nhắm mắt lại là khuôn mặt
cậu lại hiện về với chúng tôi. Tôi thà chết còn hơn là phải uống máu cậu để sống!” - Kiến Nhất chỉ thẳng vào mặt Ngải Vân mà mắng.
“Vậy với anh, lòng tự trọng còn quan trọng hơn cả mạng sống.” Ngải Vân bò dậy, chỉnh lại quần áo.
“Cậu yên tâm, tôi không chết đâu, lượng máu trong cơ thể chúng ta là
8% trọng lượng của bản thân, chúng ta có thể uống lẫn máu của nhau để
sống. Còn cậu thì tự tìm cách đi.” Kiến Nhất kinh bỉ nhìn Ngải Vân.
“Hình như nếu giải độc được hoàn toàn thì phải chịu được khí độc tỏa
ra từ lò sưởi, chứ chỉ uống có tý máu để giải độc là chưa đủ.” “Cậu yên
tâm, uống máu sẽ giải độc được thì trực tiếp truyền máu cũng được chứ.
Tôi đã chuẩn bị sẵn kim tiêm và dây truyền máu trong ba lô, chúng ta có
thể truyền máu lẫn cho nhau.” - Kiến Nhất nói.
“Nhưng còn nhóm màu thì sao?” - Dương Khấu hỏi.
“Chẳng sao cả, anh và Văn Tú nhóm máu O, Cung Bình nhóm máu AB. Dương Khấu nhóm máu A. Nếu truyền lượng máu lớn thì cần phải cùng nhóm máu
chứ truyền ít thì không sao. Tôi truyền cho Cung Bình, Cung Bình truyền
cho Dương Khấu, còn Dương Khấu truyền cho Văn Tú và Văn Tú truyền lại
cho tôi.” Kiến Nhất nói rồi lấy kim tiêm ra.
“Thế còn Ngải Vân thì sao?” Văn Tú hỏi.
“Anh không biết nhóm máu của cậu ta, đường đột truyền máu thì cậu ta
cũng chết. Em nhóm máu O, nếu thích em có thể truyền cho cậu ta, anh
không cần em truyền cho anh!” - Kiến Nhất nói, giọng lạnh tanh. Thực sự
Văn Tú cũng không hiểu tại sao mình lại luôn quan tâm đến cậu sinh viên
năm thứ nhất vừa tham gia vào câu lạc bộ leo núi của trường tên là Ngải
Vân đến như vậy. Cô luôn thấy Ngải Vân thật tội nghiệp, có lẽ do cậu bị
Kiến Nhất kiểm soát, việc gì cũng phải nghe theo sự sắp đặt của anh ta
nên bản tính muốn che chở người khác trỗi dậy mạnh mẽ trong cô. Tuy vậy, vì không biết phải truyền máu ra sao nên cô chỉ im lặng. Ngải Vân nhìn
Văn Tú rồi nhắm nghiền mắt, ho một tràng rũ rười. Phương án của Kiến
Nhất được những người còn lại ủng hộ nhiệt tình, nhất là Cung Bình, bản
thân đã thấy sức khỏe tốt hẳn lên, tình trạng đau rát họng và khó chịu
trong đầu đã giảm nhiều. Sau vài phút chuẩn bị, Kiến Nhất bắt tay vào
thực hiện. Đầu tiên cậu truyền cho Cung Bình một ít máu, quả nhiên có sự chuyển biến rõ rệt. Kiến Nhất vui lắm, tiếp tục truyền máu. Đến khi
Dương Khấu phải truyền máu cho Văn Tú thì cô lưỡng lự.
“Em không muốn truyền máu cho cô ta. Cô ta không còn là bạn em nữa,
em phải lấy lại anh Kiến Nhất cho mình.” - Dương Khấu hét lên.
“Em không muốn thì anh truyền cho Văn Tú cũng được. Dù sao, cơ thể
anh có thiếu thêm chút máu cũng chẳng sao.” Kiến Nhất không buồn để ý
tới Dương Khấu, quay sang truyền máu của mình cho Văn Tú. Dương Khấu
đứng một bên mím chặt môi không nói, còn Văn Tú thì cảm động vô cùng.
“Anh rất thông minh, Kiến Nhất ạ.” Ngải Vân vỗ tay tán thưởng. Kiến
Nhất bất giác mỉm cười. Nhưng đến lúc Văn Tú xắn tay áo lên chuẩn bị
truyền máu thì Kiến Nhất lại không đồng ý. Cung Bình và những người còn
lại nhìn Kiến Nhất với ánh mắt nghi hoặc. Đúng lúc đó trên tầng hai vang lên tiếng bước chân chậm chạp, nặng nềm giống như tấm thép kéo lê. Văn
Tú quay lại nhìn. Trong ánh nến leo lét, người thợ săn vốn là cái xác ở
trên tầng hai đang chầm chậm đi xuống. Mặt ông ta xám ngoét, trên tay
vẫn cầm khẩu súng săn, thờ ơ nhìn mọi người. Dương Khấu sợ tái người,
hét lên “ma, ma…”, còn Văn Tú thì co rúm người lại, bò sang một bên. Chỉ mình Kiến Nhất là mệt nhọc đứng dậy, đi về phía người thợ săn, nói: “Đã truyền máu xong rồi.”
“Các bạn sinh viên thân mến, đóng giả làm xác chết ở trên gác vất vả
lắm nhưng không sao, tôi quen rồi. Chỉ cần giả vờ một chút lúc các cô
cậu lên, thấm tháp gì hồi trẻ chúng tôi toàn giả vờ chết để bắt các con
thú lớn.” Ông nhổ từ trong miệng ra một vài thứ linh tinh, giọng nói
cũng không được rõ lắm. “Tại sao ông lại làm như vậy:” - Cung Bình thấy
lạ liền hỏi. Cậu muốn đứng dậy nhưng không nhấc nổi đôi chân. Cậu vén
ống quần lên xem thì lại thấy đôi chân đã tím đen. Dương Khấu và Văn Tú
đều bị như vậy.
“Tôi nói rồi, khó mà săn được con mồi nào trong thời tiết quỷ quái
này. Vì thế chúng ta cần, nói thế nào nhỉ, cần phải giăng bẫy. Tất
nhiên, thú săn càng nhiều thì bẫy càng cần phải đào sâu và rộng.”
Người thợ săn châm điếu thuốc lên rồi bò đến lò sưởi, sưởi ấm đôi
tay. “Lúc chán quá tôi còn chọc các cậu đấy. Lúc nãy chính tôi đã thổi
tắt nến cho có vẻ ma quái.” Hóa ra ngọn nến trên tầng hai tự nhiên tắt
phụt khi nãy là do ông ta thổi lúc mọi người không để ý.
Dương Khấu ngẩng đầu lên nhìn Kiến Nhất với ánh mắt ngờ vực: “Anh
Kiến Nhất, lúc nãy ở bên ngoài không phải là anh nói về đây sẽ chia tay
với Văn Tú để chúng mình bên nhau hay sao?
Em không muốn đóng kịch nữa, em muốn nói rõ cho mọi người biết anh là người yêu của em. Anh đã nói là chỉ cần bố em cho công ty bố anh vay
một khoản tiền thì anh sẽ đính hôn với em ngay!” - Dương Khấu vừa khóc
vừa nói. Nụ cười trên môi Kiến Nhất vụt tắt, cậu ta đi về phía Dương
Khấu với vẻ mặt thờ ơ. Ngồi đối diện với Dương Khấu, cậu giơ tay vuốt ve khuôn mặt cô gái. Dương Khấu lánh đầu sang một bên, dùng hết sức đưa
tay ra vuốt ve tay của Kiến Nhất. Bỗng nhiên Kiến Nhất đột ngột hất tay
cô sang một bên và tặng cho cô một cái bạt tai đau điếng. Dương Khấu bị
tát đau đến nỗi khóe môi rỉ máu còn tóc tai thì rũ rượi.
Cung Bình muốn lao ra nhưng sức chẳng còn bao nên chỉ biết nhìn trừng trừng.
“Chơi với tôi ngần ấy năm cô không biết tôi ghét cô điều gì ư? Mười
mấy năm trước, khi ba tôi đưa tôi đến nhà cô, tôi đã bị cô giày vò như
một món đồ chơi. Tôi đã phải làm ngược với lòng mình vì bị cha bắt ép
phải làm bạn với cô, chơi với cô, chịu đựng thói ngang ngược, đỏng đảnh
của cô. Cô làm gì không tốt thì tôi phải theo sau dọn dẹp. Tôi luôn phải giả vờ thương yêu, cưng chiều con người đáng ghét của cô, thế mà cô còn lấy công ty của ba tôi ra để uy hiếp! Nói cho cô biết, việc gì tôi cũng nhịn được nhưng việc bị người khác đe dọa thì đừng hòng!” Kiến Nhất đập đập hai tay vào nhau rồi đứng lên.
“Tôi không định ra tay sớm thế này đâu. Lần leo núi này tôi đã có kế
hoạch từ lâu rồi. Thực ra là muốn đưa các người đi leo núi cùng, sau đó
sẽ cho các người dùng thuốc đông máu, thuốc này sẽ có tác dụng nhanh
trong điều kiện nhiệt độ thấp. Truyền máu cho người cùng nhóm máu sẽ
không lo đông máu, O có thể truyền cho tất cả các nhóm máu khác, AB có
thể truyền cho nhóm máu A, nhưng nếu khác nhóm máu mà truyền cho nhau,
lại cộng thêm thuốc đông máu lúc truyền thì máu trong cơ thể sẽ nhanh
chóng bị đông lại. Nhưng yên tâm vì thuốc này ít nên chỉ làm các người
bị tê liệt tạm thời. Loại thuốc này đáng lẽ được sử dụng lúc bị tai nạn
khi leo núi.”
Kiến Nhất truyền máu cho hai người nên giọng có phần hổn hển. “Tại
sao anh lại làm thế?” Văn Tú khổ sở hét lên, trong mắt Kiến Nhất bỗng
ánh lên chút dịu dàng nhưng tan biến rất nhanh. “Cô nghĩ là tôi yêu cô
thật lòng ư? Tôi yêu cô chẳng qua là muốn tránh xa cái con bé tiểu thư
đỏng đảnh kia kìa. Văn Tú, cô hiền lành quá. Cô có biết là tôi và cô ta
đã lên giường với nhau bao nhiêu lần không? Lần nào cô ta cũng đòi ông
bố giàu có của mình rút vốn ở công ty ba tôi ép tôi đấy. Tôi không xứng
với cô đâu Văn Tú ạ!” Lời nói của Kiến Nhất làm Văn Tú đau lòng hơn so
với những nỗi đau thể xác, cô quay người đỡ Dương Khấu đứng dậy.
“Cậu việc gì phải làm thế. Cậu thích anh ta thì cứ nói thẳng, sao lại còn giới thiệu cho tớ, việc gì phải kéo tớ vào chuyện này?” Văn Tú
khóc, hỏi Dương Khấu.
“Vì sao ư? Vì cô xinh hơn tôi, dịu dàng hơn tôi, hiền lành và được
nhiều người thích hơn chứ sao. Tôi không giữ nổi anh ấy, kể cả là dùng
tiền hay thể xác, nhưng tôi thích thế. Tôi muốn cô hiểu là dù cô đường
đường chính chính là người yêu của anh ấy thì ít nhất một nửa anh ấy
cũng là của tôi! Tôi không bao giờ chịu thua cô!”.
Dương Khấu ngẩng đầu lên, mặt cô có một vệt máu đã khô, trong lúc này chẳng có dáng vẻ gì của một tiểu thư cả. Cung Bình ngẩn người ra, cậu
không biết xử trí thế nào, đành đứng nhìn và rồi nhũn người ngã gục
xuống sàn nhà.
“Văn Tú, cô có thể đồng ý với tôi một việc không, tôi xin cô đấy.”
Dương Khấu hạ giọng nói nhỏ. Dù không biết là gì nhưng Văn Tú vẫn gật
đầu chấp nhận. Không biết lấy sức ở đâu ra mà Dương Khấu đi đến chỗ Cung Bình, cầm chiếc rìu sắt rồi hướng về phía Văn Tú đập mạnh: “Vậy thì tôi cầu xin cô hãy chết đi!”
Văn Tú vốn dĩ rất yếu ớt nên không kịp tránh đòn chí mạng này. Bản
thân Kiến Nhất cũng không thể ngờ Dương Khấu lại làm thế. Khoảng cách
này làm sao mà cứu được, chỉ có người thợ săn là cao hứng, giống như
khán giả đang xem một màn kịch hay vậy. Kiến Nhất định giật khẩu súng
săn nhưng bị ông ta hất ra. “Cứ xem tiếp đã, vội gì.” Ông ta cười khằng
khặc để lộ hàm răng vàng khè. Quả nhiên, đúng lúc Dương Khấu vung chiếc
rìu vào đầu Văn Tú thì Ngải Vân bỗng lao đến như một chú báo đang chờ
săn mồi. Cậu ta nắm chặt chiếu rìu rồi giằng ra khỏi tay Dương Khấu. Lúc ấy cơ thể Dương Khấu bỗng mềm oặt ra, dựa vào cánh cửa gỗ thở hổn hển.
“Ngải Vân, tớ biết là cậu thích tớ. Tại sao cậu không chịu nghe lời
tớ. Cậu hãy giết chết con bé hèn mọn ấy đi, lại còn thằng Kiến Nhất vong ân bội nghĩa nữa. Cậu hãy giết hết chúng đi, giết chúng xong chị Dương
Khấu này sẽ là của cậu!” Dương Khấu như lên cơn điên, vật nài Ngải Vân.
Ngải Vân hết nhìn cô ta lại quay sang nhìn Văn Tú.
Kiến Nhất hoảng hồn, cậu ta định xông đến nhưng rốt cuộc lại bị người thợ săn vật ngã xuống sàn. “Tôi không nói thêm lần thứ hai, hãy xem
kịch đi.”
Ngải Vân dường như đang suy nghĩ điều gì, cuối cùng cậu ta cầm chiếc
rìu lên rồi vung về phía Dương Khấu. Máu bắn tứ tung, bắn cả vào đống
lửa, phát ra những tiếng lách tách. Cung Bình sắp chết ngất đến nơi
nhưng vẫn nhìn thấy Ngải Vân cười thật tươi rồi vung rìu ném vào mặt
Dương Khấu. Khuôn mặt xinh đẹp đã bị chiếu rìu cắm phịch vào chỗ sống
mũi cao cao, cơ thể Dương Khấu rung lên bần bật, tiếng rìu đạp vào xương nghe răng rắc giống tiếng máy trộn vữa ở ngoài công trường. Rìu cắm vào không sâu, không biết là may mắn hay là do Ngải Vân cố ý. Cô ta chưa
tắt thở, nhưng không gào lên nổi vì đau đớn, chỉ nghe thấy tiếng răng va vào nhau lập bập.
Văn Tú sợ đến muốn ngất lịm đi, trên mặt dính đầy máu của Dương Khấu. Ngải Vân một tay cầm rìu, một tay đỡ khuôn mặt Dương Khấu: “Cô biết tại sao tôi lại bị cô sai khiến như một con chó không? Tại sao cô bảo làm
gì tôi cũng làm theo không? Kể cả việc đang ngồi trên lớp học cũng phải
chạy ra siêu thị đông người để mua băng vệ sinh cho cô không? Cô nghĩ cô là nữ hoàng thật à? Nói cho cô biết, vì chỉ có như vậy thì tôi mới được gặp chị Văn Tú. Chỉ cần gặp được chị Văn Tú thì làm việc gì tôi cũng
đồng ý hết. Tôi ghét leo núi, nhưng tôi vẫn tham gia câu lạc bộ leo núi, thậm chí tôi còn trốn ở trong tủ quần áo của câu lạc bộ để nhìn trộm
chị Văn Tú. Tôi yêu chị ấy, thế giới này chẳng có ai đáng để tôi yêu cả, kể cả mọi người chết hết rồi cũng được, tôi chỉ cần chị ấy sống thôi.
Cô lại muốn tôi giết chị ấy thì tôi có chịu nổi không?” Ngải Vân dịu
dàng nói, tựa như đang tâm sự, nhưng cơn đau đã làm cho Dương Khấu không thốt lên lời.
Lúc này Văn Tú mới nhớ ra, mỗi lần thay quần áo cô luôn cảm thấy có
ai đó đang nhìn mình. Những gì Kiến Nhất nói lẽ nào cũng là chuyện này?
Ngải Vân đẩy Dương Khấu sang một bên để đến trước mặt Cung Bình. Cung Bình sợ chết khiếp, muốn xích ra nhưng Ngải Vân người đầy máu giống như đang chơi trò ú tim cũng di chuyển theo Cung Bình. Cuối cùng không chịu nổi nữa Cung Bình hét lên: “Cậu giết tôi đi, giết tôi đi.”
Ngải Vân bật cười như một đứa trẻ: “Anh hay đánh tôi, nhưng tôi không để bụng đâu. So với hai người kia, anh thật thà hơn nhiều.
Chắc anh đang tò mò không hiểu tại sao uống máu của tôi lại thấy dễ
chịu, đúng không? Đó chỉ là ảo giác thôi. Có như vậy thì khi Kiến Nhất
nói đến việc truyền máu, anh mới ngoan ngoãn đồng ý.
Lúc anh vung tay đánh tôi thì tôi đã nhanh tay bôi thuốc giải vào chỗ máu đó rồi. Chỗ máu anh liếm đương nhiên là có một ít thuốc giải. Loại
thảo dược này dùng để đuổi thú hoang nên không chứa chất độc gì, chỉ là
nó có những triệu chứng giống như cyanide. Xem ra càng nhiều tri thức
thì càng dễ bị lừa. Còn khó thở là vì người thợ săn đã cho một lại thực
vật vào trong đóng củi, khi đốt sẽ gây kích thích cho đường hô hấp chứ
không hề có độc, cũng chẳng ảnh hưởng đến thể lực. Bị như thế chẳng qua
là do tâm lý và trời lạnh mà thôi. Thợ săn luôn phải ở ngoài trời nên
rất sợ bị hổ gấu tấn công. Họ dùng loại củi này đốt lửa rất tốt.” Ngải
Vân lấy từ trong túi một chiếc lọ nhỏ màu xanh đen.
“Cậu đã lừa chúng tôi? Kiến Nhất, cậu cũng biết trước chuyện này rồi đúng không?” - Cung Bình lúc này mới bừng tỉnh.
“Cũng không gọi là lừa, thợ săn ở rừng đều phải biết pha chế thuốc
độc. Chỉ cần một chút đưa vào máu sẽ có tác dụng rất nhanh. Vì thế tôi
không lừa anh, tại cách anh hiểu lầm mà thôi. Nếu anh muốn thì tôi có
thể để anh thử loại độc mạnh nhất. Chỉ cần một chút thôi cũng làm cho
con gấu, hổ to đùng ngã lăn kềnh. Anh có muốn thử không?” Ngải Vân thò
tay vào trong túi áo ngực còn Cung Bình thì lắc đầu nguầy nguậy.
“Ngải Vân, cậu làm sao biết được kế hoạch của tôi?” - Kiến Nhất đang nằm trên sàn nhà, kinh ngạc nhìn Ngải Vân hỏi.
“Bố, bố trao đổi xong với Kiến Nhất từ hồi nào vậy?” - Ngải Vân quay sang hỏi người thợ săn.
“Bố?” Kiến Nhất và Cung Bình ngạc nhiên đồng thanh hỏi. Hóa ra đó là
bố của Ngải Vân. Người thợ săn khom người cười ha hả, sau đó lại ho một
tràng.
“Thằng nhóc này còn ghế hơn bố, biết rõ ta giả chết ở trên tầng hai.
Nhưng kệ, kiểu gì chúng ta cũng đã giao kèo với cậu ta rồi. Cậu ta muốn
mượn tay chúng ta để giết những kẻ khác, sau đó sẽ đưa cô gái tên là Văn Tú đi và nói với cơ quan điều tra rằng: Mấy người kia chết là do truyền nhầm máu. Lúc đầu ta định lợi dung cho chúng ăn xong và ngủ say mới ra
tay nhưng thằng bé kia cao to thế, không biết có giải quyết được không.
Thôi, đã có người làm thay thì ta chỉ cần giả vờ làm xác chết là được.”
Người thợ săn nhìn Cung Bình như nhìn con cừu non sắp chết.
Văn Tú tỉnh dậy, cô đau khổ nhìn Dương Khấu đang đổ gục lên sàn nhà. Ngải Vân lao đến ôm chặt lấy cô.
“Chị Văn Tú ơi, không sao đâu. Chị em mình có thể sống trên ngọn núi
này. Chị đã từng nói chị thích tuyết mà? Thích sự yên tĩnh và động vật
trong núi. Tất cả điều này nơi này đều có hết, nơi đây sẽ thuộc về chị
em mình.” Văn Tú chẳng biết xử trí ra sao, cô không vùng ra, cũng không
đáp lời.
“Vân, con mụ đầu rồi à? Trước đây con chưa móc ngoặc kiểu này bao
giờ, nhưng năm năm con lên mười hai tuổi, bố đã dạy con giết người rồi
còn gì? Không ngờ con lại học hành tấn tới thi đỗ đại học. Nhưng dù có
lên trời thì con cũng được sinh ra và lớn lên ở vùng núi sâu. Không săn
được thú trong núi thì con phải có trách nhiệm đưa thú từ bên ngoài vào. Con biết thương con gái từ lúc nào vậy? Đúng là đồ bỏ đi!” Bố Ngải Vân
lầu bầu chửi cậu, dứt lời, ông ta chĩa ngay súng về phía Cung Bình. Cung Bình giật thót người, muốn tránh nhưng không có cách nào. Cuối cùng
Kiến Nhất cũng đứng dậy được, cậu định chạy đến bên Văn Tú. Ngải Vân
buông Văn Tú ra, đi đến trước mặt bố.
“Bố, bố đã bàn bạc với cậu ta ra sao?”
“Thì để những người này chết cóng ở bên ngoài ấy, sau đó tiền và đồ
đạc trên người chúng thuộc về bố. Kiến Nhất cũng mang theo tiền cho
chúng ta.” Người thợ săn thu súng lại, nói như chẳng có việc gì xảy ra.
“Bố ơi, tha cho Văn Tú đi.” - Ngải Vân nói nhỏ.
“Không được, con bé đó sẽ nói chuyện này cho mọi người biết, hơn nữa
Kiến Nhất cũng không buông tha cho cô ta đâu.” Người thợ săn nhìn Kiến
Nhất, còn Kiến Nhất lại quay sang nhìn Văn Tú. “Kiến Nhất, đừng, đừng
mà.” - Văn Tú đau khổ van nài.
“Nếu nói ra, bố còn trốn được chứ Kiến Nhất và con đều hết đời.” - Người thợ săn cười, nói.
“Thôi chuyện này xong rồi nhé. Bây giờ kéo ba đứa ra ngoài, mấy tiếng sau là ta có thể thu dọn xác được rồi.” Người thợ săn kéo Cung Bình ra
ngoài cửa, giống như kéo một thùng hàng, mặc cho cậu ta giãy giụa.
Người thợ săn mở cửa ra rồi để Cung Bình ở ngoài, gió tuyết bên ngoài thổi ào ào vào trong nhà. “Nhanh lên, nhanh ném hai con bé đó ra
ngoài.” Bố Ngải Vân nói với cậu nhưng Ngải Vân vẫn đứng im một chỗ.
“Con muốn chết à mà không nghe lời bố?” Ông ta giang tay tát cậu con
trai một cái thật đau khiến khóe mép cậu rỉ máu. Nhưng cậu vẫn đứng yên
một chỗ, tay nắm chặt chiếu rìu. Người thợ săn như cảm thấy điều gì đó.
“Ta biết từ lâu không thể dựa vào mày, con soi hoang ta nhặt ở ngoài về! Mày chống lại tao hả? Ai nuôi nấng mày đến ngày hôm nay, ai cho mày ăn
uống? Ai là cha của mày hả?”
“Chính vì thế tôi mới nhịn đến ngày hôm nay, ông nuôi tôi như một con chó để sai khiến. Nếu không phải tôi biết được từ những người khách qua đường chuyện học hành là gì, nếu không phải năm mười hai tuổi giết
người xong tôi trốn xuống núi, vào trung tâm bảo trợ xã hội để họ đưa
vào cô nhi viện thì liệu tôi có cơ hội học đại học không? Ông cố tình đi tìm tôi và bắt tôi làm cho ông ư? Ông nghĩ tôi sẽ để ông hủy hoại hết
hạnh phúc tôi vất vả tìm kiếm à?” Ngải Vân ngẩng đầu, ánh mắt lạnh buốt.
Người thợ săn lưng chắn gió tuyết, tay nhấc khẩu súng săn lên. “Mẹ mày, tao bắn chết mày trước rồi giết con bé đó sau!”
Ông ta tức giận hét lên rồi lên đạn, tiếng súng vang lên nghe đánh
đoàng một cái nhưng rồi cũng chìm trong tiếng gào thét của gió tuyết bên ngoài cửa. Văn Tú hoảng hốt nhìn Ngải Vân đã bị thương nên vội đứng
lên, đi về phía trước. Nhưng cái cô nhìn thấy là một lỗ rất lớn trên
ngực người thợ săn, máu bắn tung tóe lên sàn nhà và đông lại ngay.
“Ông già rồi, lúc lên tầng hai tôi biết ông đang giả vờ chết nên có
làm một chút thủ thuật với khẩu súng của ông.” Người thợ săn nhìn Ngải
Vân với ánh mắt không thể tin nổi rồi lại quanh sang nhìn khẩu súng săn
đã bị nổ gẫy nòng. Mắt ông ta trắng dã, tiếng cười khô khốc bật ra rồi
cả thân hình đổ gục xuống sàn nhà.
“Chị Văn Tú, không sao rồi.” Ngải Vân quay về phía Văn Tú cười cười,
Văn Tú rùng mình bước thụt lùi về sau hai bước khiến ánh mắt Ngải Vân
buồn bã. “Chị sợ em ư, chị chỉ yêu Kiến Nhất thôi sao?” Ngải Vân nhắm
mắt đau khổ nói. Văn Tú vẫn không nói gì, nhưng cô đã bị Kiến Nhất đứng
sau tóm lấy cổ.
“Thật không ngờ thân thế của mày lại rối rắm như vậy. Thảo nào mỗi
lần mọi người đề nghị mày đưa đến vùng núi, mày đã từng nhất quyết không chịu. Mười hai tuổi đã giết người? Giỏi thật đấy, tao sợ mày quá, giờ
không phải là mày muốn giết tao hay sao? Đến đây đi.” Kiến Nhất cầm kim
tiêm gí sát vào cổ Văn Tú. Ngải Vân lặng lẽ nhìn Kiến Nhất.
“Nếu mày dám làm gì thì đây chính là thuốc đông máu, tao sẽ tiêm hết
vào cô ta.” Kiến Nhất ấn đầu kim tiêm khá mạnh, một vệt máu nhỏ rỉ ra từ cổ Văn Tú. Bên ngoài vọng vào tiếng gào thét như lợn bị cắt tiết.
“Để tôi kéo anh ta vào đã, chắc anh không có ý kiến gì chứ?” - Ngải
Vân chỉ về phía Cung Bình. Nói rồi anh ta ném xác người thợ săn ra bên
ngoài và kéo Cung Bình gần như đã bị đông cứng vào trong nhà, đặt gần lò sưởi. Cung Bình run lập cập, không thốt nên lời.
“Đến nước này rồi anh muốn gì?” Ngải Vân xông về phía Kiến Nhất, hỏi.
“Tao muốn tất cả là của tao, kể cả Văn Tú. Cô ấy cũng là của tao,
không phải là mày rất yêu cô ấy hay sao, mày có muốn chết vì cô ấy
không?” Nói rồi Kiến Nhất lấy một con dao gấp gọt hoa quả từ trong người ra, hướng về phía Ngải Vân.
“Lại đây, lại chỗ tao nhanh lên.” Kiến Nhất hua tay gọi Ngải Vân.
Ngải Vân do dự trong chốc lát rồi đi lại. Ngải Vân vừa đến gần chỗ Kiến
Nhất thì đã bị anh ta đâm một nhát vào ngực. Ngải Vân lao đao rồi đổ gục xuống sàn nhà.
“Đừng, đừng làm vậy.” Văn Tú gào khóc, giẫy thật mạnh, thoát khỏi
cánh tay của Kiến Nhất, đầu kim đã rạch một nhát dài trên cổ cô. Văn Tú
đến bên đỡ Ngải Vân đang thở rất khó nhọc “Sao cậu ngốc thế?”. Ngải Vân
không nói lên lời, con dao đã cắm phập trong phổi, cậu giơ tay vuốt mái
tóc của Văn Tú rồi quay sang nhìn Kiến Nhất.
“Kết thúc rồi, tất cả đã kết thúc rồi. Mày yên tâm ra đi đi, tất cả
mọi việc ở đây tao sẽ trình bày rõ ràng với cảnh sát. Chính mày và lão
già kia đã lợi dụng ngôi nhà này để giết người. Tao làm thế chỉ là phòng vệ chính đáng.” Kiến Nhất nhếch mép cười, đó là nụ cười từ đáy lòng cậu ta, cũng là nụ cười của kẻ chiến thắng.
“À, còn Cung Bình nữa chứ. Tôi sẽ làm cho cậu thấy dễ chịu hơn, thuốc đông máu có hiệu quả nhanh lắm đấy.” Kiến Nhất cầm kim tiêm hướng về
phía Cung Bình.
“Đủ rồi anh Kiến Nhất, anh đừng giết người nữa!” Văn Tú vừa ôm đầu
Ngải Vân vừa hét lớn. Những bông hoa tuyết trắng xóa bay ùa vào trong
nhà qua khe hở của cánh cửa không được đóng kín. Tuyết trắng lòa xòa
quanh Văn Tú và Ngải Vân. Kiến Nhất quay đầu nhìn thấy họ lờ mờ chẳng
khác gì như trong cõi mộng.
“Anh làm thế là vì em đấy chứ. Lúc nãy nếu không vì phải đối phó với
thằng nhóc này thì anh thà chết chứ không dùng thuốc đông máu cho em. Em cũng thấy rồi còn gì, nếu anh muốn giết em thì đã tiêm từ lâu rồi. Anh
chỉ muốn được sống hạnh phúc bên em.
Chúng ta sẽ cùng nhau tốt nghiệp rồi kết hôn. Tại sao có nhiều người
ngăn cản anh đến vậy? Văn Tú, anh đồng ý với em, chuyện này xong thì em
và anh sẽ cùng nhau quên hết. Chúng ta sẽ quên hết tất cả, không còn ai
gây trở ngại cho chúng ta nữa. Văn Tú, hãy tin anh đi!” Kiến Nhất đến
bên Văn Tú, lắc lắc bờ vai cô. Văn Tú do dự đôi chút, thực sự cô rất yêu Kiến Nhất. Cô cũng biết Kiến Nhất rất đau khổ vì phải chạy quanh mình
và Dương Khấu chỉ vì sản nghiệp của gia đình.
Văn Tú cuối cùng cũng khó nhọc gật đầu, Kiến Nhất sung sướng ôm cô vào lòng.
Bỗng nhiên, Ngải Vân đang nằm bất động bên cạnh bật dậy, rút con dao ở ngực mình ra, đâm về phía Kiến Nhất. Kiến Nhất dễ dàng tránh được nhát
dao, nhưng lưỡi dao vẫn chọc một chút vào cổ tay anh ta. Vết thương khá
sâu, máu chảy ra đỏ thẫm. Ngải Vân hua hua tay trong không trung rồi ngã vật xuống sàn nhà vì mất sức, đầu ngoẹo về một bên, đôi mắt đầy vẻ chết chóc. Văn Tú đặt tay vào mũi Ngải Vân xem còn thở không rồi gục lên
người cậu ta khóc nức nở. Cô chưa bao giờ thấy buồn như vậy, có người đã vì cô mà chết.
Kiến Nhất thấy thế có phần không vui, nhưng anh ta vẫn quay sang tiêm thuốc đông máu vào người Cung Bình lúc này đã lạnh cóng đến độ mất hết
cảm giác. Sau đó anh ta bế Văn Tú lên. Tuyết bên ngoài đã ngừng rơi, bầu trời sáng dần, chẳng mấy chốc tuyết trên núi tan hết. Kiến Nhất mệt
nhọc kéo Văn Tú lên rồi hôn vào đôi môi cô. Văn Tú tê dại bởi những
chuyện xảy ra trước mặt, cứ nhìn Dương Khấu chằm chằm, đáng tiếc là cô
gái ấy đã tắt thở từ lâu.
“Đi thôi, chúng ta phải rời nơi đây thôi. Văn Tú, quên hết đi em,
chúng ta sẽ không bao giờ quay lại đây nữa. Chúng ta sẽ làm lại từ đầu.” Kiến Nhất giơ tay về phía Văn Tú, cậu ta đã đeo sẵn ba lô từ bao giờ.
Văn Tú không còn cách nào, đành giơ tay cho cậu ta. Kiến Nhất nở nụ cười rạng rỡ, nắm lấy tay Văn Tú đi xuống núi.
Không biết đi được bao lâu, bỗng nhiên Văn Tú chợt hỏi Kiến Nhất:
“Anh Kiến Nhất, còn công ty của bố anh thì sao? Không phải là nếu không
có vốn thì chẳng mấy sẽ phải tuyên bố phá sản hay sao?”
“Không sao. Chỉ cần anh và em còn sống thì dù giàu hay nghèo, anh
cũng sẽ luôn ở bên em.” Kiến Nhất dịu dàng trả lời, trong lúc đó cậu ta
phát hiện thấy răng mình va vào nhau lập cập, đến độ không thể kiếm soát được. Cậu ta giơ cánh tay lên thì vết thương đã loét đen sì, miệng vết
thương nhầy nhụa, có màu nho chín nẫu, có lẽ chất độc đã từ đó đi vào
mạch máu. Kiến Nhất chợt nghĩ đến việc này, thảo nào Ngải Vân trước lúc
chết vẫn còn nở nụ cười chế giễu. Hóa ra lúc đâm dao vào ngực Ngải Vân,
Kiến Nhất đã đâm thủng cả lọ thuốc độc, và vết thương này cũng sẽ nhanh
chóng làm anh ta chết. Có phải là báo ứng không? Kiến Nhất căm ghét số
phận này, tại sao mình luôn là người cuối cùng có được rồi nhanh chóng
bị lấy mất. Văn Tú không để ý đến ánh mắt của Kiến Nhất, khó nhọc kéo lê anh ta về phía trước. Kiến Nhất nhìm chăm chú vào gáy Văn Tú và móc túi áo, lấy ra liều thuốc đông máu cuối cùng. Giết cô ấy ư? Cô ấy sẽ là vật tế sống cho mình? Món tiền bảo hiểm mua cho cô ấy cũng có rồi, công ty
bố mình sẽ được khoản tiền đó. Mình chết rồi sẽ chẳng có ai nghi ngờ đến kế hoạch leo núi này của mình. Kiến Nhất cầm kim tiêm định cắm phập vào cái cổ mềm mại trắng như tuyết của Văn Tú.
“Anh Kiến Nhất, em mệt quá, sau này chúng ta sẽ không bao giờ leo núi nữa. Em sẽ giữ bí mật này cho anh. Em sẽ đi gặp bác Dương xem bác ấy có cách nào giúp công ty bố anh không. Anh Kiến Nhất, nếu một trong hai
chúng ta chết thì người còn lại phải sống thật tốt. Nhất là anh, anh
giỏi hơn em nhiều, anh là người làm được việc lớn. Anh cần phải kế thừa
sự nghiệp của bố anh.” Văn Tú không quay đầu lại, cô vừa đi vừa lẩm bẩm.
Kiến Nhất chùn tay lại, khóe môi run run, dùng sức lực cuối cùng ném
chiếc kim tiêm đi. “Văn Tú ơi anh hơi mệt, ngồi nghỉ cùng anh nhé? Chúng ta sẽ cùng nhau sưởi nắng, đợi chân ấm chút rồi đi.” Kiến Nhất yếu ớt
nói. Văn Tú nghĩ cậu ta mệt thật nên dừng lại. Hai người ngồi dựa vào
tảng đá, không ai nói với ai câu nào. Kiến Nhất ngước nhìn mặt trời lên
cao dần rồi quay đầu lại nhìn căn nhà gỗ cách đó không xa. Trong ánh
nắng rực rỡ, tuyết trên núi đã tan hết, căn nhà gỗ đã được trả lại
nguyên hình dáng. Một màu đen tuyền, không hiếu tại sao căn nhà gỗ đó
được sơn màu đen. Hay là mình không còn nhìn rõ được mọi vật nữa? Kiến
Nhất thấy rất lạnh, cậu nói với Văn Tú: “Văn Tú, cho anh dựa vào vai em
chút nhé!” Văn Tú nói “được”, Kiến Nhất dựa ngay vào bờ vai yếu ớt của
cô rồi ra đi mãi mãi.
Mãi một lúc sau Văn Tú mới phát hiện ra Kiến Nhất đã chết. Cô không
khóc, chỉ cảm thấy trong lòng trống rỗng. Cô ngồi yên ở đó rất lâu, sau
đó mới cõng Kiến Nhất đi tiếp. Nhưng cô thật sự không thể cõng nổi, đành đặt Kiến Nhất xuống. Sợ sói ăn xác Kiến Nhất, cô dùng hết sức lực kéo
Kiến Nhất về căn nhà gỗ. Xong xuôi, cô phát tín hiệu cầu cứu.
Thật may mắn là đội kiểm lân đã phát hiện ra cô để đến cứu. Họ đưa cô đến bệnh viện, mấy tháng sau Văn Tú mới thoát khỏi bóng đen của đợt leo núi và dần trở lại với cuộc sống bình thường. Cô thường đến thăm mộ của những người đã chết, nhất là mộ Ngải Vân. Trước đây cô cũng có một cậu
em trai, nhưng đau buồn là em đã bị bọn bắt cóc bắt đi lúc hơn một tuổi. Đó chính là thời gian cả gia đình cô đến nghỉ mát ở một vùng núi. Lần
đầu tiên gặp Ngải Vân cô đã thấy điều gì thật gần gũi, cô luôn muốn bảo
vệ, chăm sóc cậu ấy.
Nghe nói những người có gen giống nhau sẽ luôn cuốn hút nhau, ngay
trong lần gặp đầu tiên đã cảm thấy gần gũi. Ngải Vân là em trai mình ư?
Mà thôi, không cần biết nữa. Văn Tú chỉ cần biết rằng mình phải sống cho ra sống, hãy quên đi ngọn núi tuyết, quên đi căn nhà gỗ mãu đen.