Mỗi Đêm Một Câu Chuyện Kinh Dị

Chương 4: Chương 4: ĐÊM THỨ TƯ




Khuôn mặt quen quen

Tôi nghĩ chắc là mình điên thật rồi. Sao mười lăm năm nay tôi kiên trì cuộc sống một mình mà giờ lại bị người phụ nữ này phá hỏng? Hay cuộc sống độc thân lâu quá khiến tôi sinh chán ghét?

Mà cũng có thể là do việc kiểm tra sức khỏe chết tiệt tháng trước. Công ty định kỳ mấy tháng lại tiến hành tổ chức kiểm tra sức khỏe cho lãnh đạo từ bốn mươi tuổi trở lên. Nói thực lòng, tôi chẳng thích thú gì với việc này, đó chỉ là kiểu kiểm tra sức khỏe qua loa cho xong chuyện, là cách các lãnh đạo cấp cao tỏ ra quan tâm tới lãnh đạo cấp dưới, nhưng không đi không được, vì như thế sẽ gây sự chú ý. Tôi luôn cố gắng sống trầm, không nên để mọi người quá chú ý tới mình.

Đây là bệnh viện lớn nhất thành phố, được trang trí sang trọng, sạch sẽ, có những cô y tá xinh đẹp khiến tôi nghĩ rằng mình đang lạc vào khách sạn năm sao chứ không phải là nơi chữa bệnh cứu người. Tôi đã từng nghe có người nói, mỗi một tấc đất trong bệnh viện đều thẫm đẫm máu tươi.

Hàng loạt công đoạn thử máu rối rắm và mất thời gian cũng chứng minh được rằng sức khỏe của tôi còn có thể trụ vững được ít nhất nhiều năm. Đến mục kiểm tra cuối cùng thì giấy khám của tôi lại rơi vào tay một cô bác sỹ trẻ tuổi.

Cô ấy rất xinh, nhẹ nhàng có duyên, có phần hao hao với hình dáng người vợ đã khuất của tôi. Thời gian đúng là biết đùa bỡn, người ta bỗng nhận thấy mình già khi nhìn vào tuổi trẻ của người khác. Tôi nhìn thấy hình bóng người vợ đã mất của tôi khi còn trẻ, thậm chí tôi còn có cái ảo giác là mình đang quay ngược về quá khứ. Điều ấy khiến tôi thần người ra mất vài giây. Nó hoàn toàn khác so với nguyên tắc không bao giờ để lộ vui buồn của tôi. Đôi mắt xinh xắn liếc nhìn tôi rồi cô tươi cười đưa trả tôi tờ giấy khám, còn dặn dò tôi phải thường xuyên luyện tập những gì. Trong nụ cười hấp dẫn của cô ấy, tôi đọc được cả những điều khác nữa.

Sáng sớm hôm sau, tôi nhận được một cuộc điện thoại lạ, giọng nói rất dễ nghe.

“Chào anh, anh còn nhớ tôi không? Tôi chính là bác sỹ hôm qua đã nói chuyện với anh đấy.”

Tôi nhớ đến cô bác sỹ xinh đẹp kia, liền đáp ngay: “Có, nhớ chứ.”

“Làm phiền vì đã gọi anh, liệu anh có thời gian đi ăn với tôi một bữa không?” Giọng cô ấy rất dịu dàng, có sự hấp dẫn không thể kháng cự nổi nên tôi nhận lời ngay.

Và cuộc sống yên bình của tôi đã bị cô ấy đảo lộn. Cô ấy quá trẻ trung, tràn đầy sức sống và sau này thường xuyên ra vào căn hộ chung cư của tôi. Mỗi lần nhìn thấy cô ấy, hàng xóm đều cười đầy hàm ý. Những nụ cười ấy có vẻ gì như đồng cảm, ngạc nhiên, ghen tức, hâm mộ xen lẫn đôi chút chế giễu.

“Anh rất giống bố em. Lúc nào cũng nghiêm túc, lúc nào cũng kiệm nói kiệm cười nhưng lại rất biết quan tâm đến người khác.” Cô ấy nói, nhìn tôi rồi bẽn lẽn cười. Tôi thì mừng đến mức nghe chẳng rõ những câu sau nữa. Có lẽ là vận may đã đến gõ cửa nhà tôi? Cứ như vậy chúng tôi quen nhau, nhưng nói thực là tôi cũng chẳng thể định nghĩa được mối quan hệ này là gì, là bạn vong niên hay nhân tình nhân ngãi?

Hôm nay cũng như mọi ngày, cô ấy lại đến, nói là thích những cuốn sách cổ tôi sưu tầm. Nhưng tôi biết đó chỉ là cái cớ, đôi mắt cô ấy nhìn quanh những vật dụng trong nhà tôi như đang tìm kiếm cái gì đó.

“Anh yêu vợ mình lắm nhỉ? Chỉ có như thế anh mới sống độc thân suốt mười lăm năm qua chứ!” Cô ấy đi đến trước giá sách, bần thần nhìn vào tấm ảnh cũ của vợ tôi.

“Đúng thế, cô ấy cũng đẹp như em. Nếu anh và cô ấy có con gái thì chắc cũng trạc tuổi em.” Tôi chậm rãi đi tới, run rẩy đặt tay lên mái tóc đen nhánh dài chạm vai của cô ấy. Lúc chạm vào, tôi cảm nhận rõ cơ thể cô ấy đang run rẩy.

“Vậy sau này để em chăm sóc anh nhé?” Cô ấy quay mặt lại, nhìn tôi nở nụ cười ngọt ngào.

“Với vị trí gì? Con gái hay là vợ?” Tôi hỏi dò.

“Đều đúng cả. Nếu anh đồng ý thì vị trí nào cũng được.” Má cô ấy ửng đỏ. Rốt cuộc thì tôi cũng không kiềm chế nổi mình, vội vàng cúi xuống hôn lên cặp má ửng đỏ đầy hấp dẫn ấy.

Khi cô ấy nằm trong lòng tôi ngủ thật say với hơi thở đều đều, mọi hưng phấn dâng trào như nước thủy triều không hợp với độ tuổi của tôi cũng tan biến, tôi bắt đầu tỉnh lại. Tuy tôi có một công việc khá, làm sếp ở một công ty có tương lai phát triển, nhưng ngoài căn hộ chung cư và chiếc xe hơi đang trả góp thì cũng chẳng còn nhiều tiền tiết kiệm. Nói về tướng mạo thì so với tiêu chuẩn của đàn ông trung niên, tôi cũng thuộc dạng tàm tạm. Nhưng những thứ đó thực sự là nguyên nhân khiến một cô gái trẻ hơn tôi hai mươi tuổi lên giường với tôi ư? Tôi cúi đầu nhìn cô ấy, cô ấy ngủ trông thật đáng yêu, rúc đầu vào trong cánh tay tôi. Làn da cô ấy trắng trẻo, mềm mại, khác hẳn làn da nâu nâu nhăn nhăn đã bắt đầu thô ráp của tôi.

Rốt cuộc cô ấy yêu tôi ở điểm gì? Vì tôi giống bố cô ấy ư? Cái cớ hoang đường này cũng chẳng thuyết phục nổi tôi.

“Chúng ta lấy nhau nhé!” Sau khi ân ái, cô ấy nói với tôi bằng vẻ mặt ửng hồng hưng phấn. Ôi chuyện này quá hoang đường. Nói thực lòng là tôi chưa có ý định lấy cô ấy làm vợ, nhưng tôi thực sự không kháng cự nổi cô ấy, đành gượng gạo gật đầu. Còn cô ấy thở phào nhẹ nhõm giống như đã hoàn thành một nhiệm vụ nặng nề.

Cô ấy dựa đầu vào bờ vai tôi, tiếp tục ngủ.

Không lâu sau chúng tôi lấy nhau. Tôi phải thừa nhận là mình không thể chống nổi sự hấp dẫn của cô ấy. Người bình thường ai mà từ chối nổi. Cuộc hôn nhân của chúng tôi không gặp rắc rối gì. Cô ấy không có bố, chỉ có em trai và em gái đang đi làm xa ở nơi khác, ông chú đang ở quê. Còn tôi cũng chẳng vướng bận gì nên cuộc hôn nhân thực sự thuộc về chúng tôi.

Những ngày sau khi cưới, tôi luôn mê đắm cơ thể cô ấy. Nhưng lạ là sau mỗi lần ân ái tôi cảm thấy sờ sợ điều gì đó. Ánh trăng đêm xuyên qua rèm chiếu lên chiếc ga giường màu trắng khiến tôi không tài nào chợp mắt nổi. Tôi đã mấy lần vặn hỏi tại sao cô ấy lại lấy người như tôi làm chồng, nhưng cô ấy đều tránh không trả lời. Dần dần tôi có một dự cảm, người đàn bà này sẽ hủy hoại cuộc sống bình yên trong mười lăm năm qua của tôi.

Tôi có thể cảm nhận thấy cơ thể mình đang già đi rất nhanh. Tuổi già không xuất phát từ cơ thể mà từ tinh thần, giống như tờ giấy bị thấm nước trong thời gian dài rồi đem phơi khô, chỉ chạm nhẹ vào là nát vụn. Còn cô vợ yêu quý của tôi thì vẫn trẻ trung, xinh đẹp như xưa. Mỗi lần cùng đi ra ngoài, tôi cảm thấy từ người cô ấy tỏa ra một sự hấp dẫn không thể chống cự nổi. Mỗi lần tôi và cô ấy nắm tay nhau đi trên phố, tôi luôn thấy tiếng xì xào, chỉ trỏ, cười giễu của những người đi đường. Xã hội này chuyện chồng già vợ trẻ đâu còn hiếm, nhưng vẫn khiến tôi tự ti và sợ hãi. Tôi hơn cô ấy hơn hai mươi tuổi, nhưng thực tế trông tôi còn già hơn nhiều. Tôi thầm hối hận vì đã tin lời cô ấy. Làm gì cô gái trẻ đẹp nào lại một lòng chung thủy yêu thương một ông già như tôi.

Chắc chắn cô ấy đã lừa tôi. Đúng thế, nhất định là cô ấy sẽ cho thuốc độc vào đồ ăn thức uống của tôi. Đó sẽ là loại thuốc độc không màu, không mùi, khó phát hiện. Cô ấy là bác sỹ nên sẽ biết cách làm cho tôi chết mà không ai biết. Tôi không con cái, không người thân, bạn bè, lấy đâu ra người tìm hiểu nguồn cơn. Cũng có thể là sau một lần ân ái vào ban đêm, tranh thủ lúc tôi đang ngủ vì mệt mỏi, cô ấy sẽ lấy gối úp vào mặt tôi, cho tôi chết ngạt, rồi sau đó chặt cơ thể tôi thành từng mảnh, chôn ở vườn hoa sau khu nhà. Sau đó cô ấy chỉ cần nói rằng tôi bị mắc chứng lẩn thẩn của người già, không biết đã bỏ nhà đi đâu.

Nghĩ đến đây toàn thân tôi run lên, cánh tay tôi đặt lên bộ ngực trẻ trung và mềm mại của cô ấy. Năng lượng từ cánh tay truyền đến cả người tôi, đó là một cử động không chịu yên phận và nguy hiểm, khi người ta không cưỡng lại nổi sự cuốn hút. Cũng giống như con nhện đực muốn ân ái, cho dù có đến hàng chục con nhện cái đang muốn ăn thịt nó thì nó vẫn không kiềm chế được và muốn xông lên.

Lẽ nào tôi là con nhện đực ngu xuẩn ấy?

“Anh yêu, gần đây anh có khỏe không?” Cô ấy tươi cười đáng yêu như một thiên sứ.

“Cũng khỏe. May là có em lên kế hoạch tập luyện cho anh.”

Tôi đáp khẽ. Trước kia tôi thường ở nhà vì từ nhỏ tôi đã ghét tập thể dục, có lẽ là do hồi đó bố mẹ thường xuyên đi làm thêm, để tôi ở nhà một mình. Sau này lớn lên lại làm văn phòng, ngồi suốt nên sinh ra nhiều bệnh. Mãi đến khi gặp cô ấy, tôi mới thay đồi được nếp sống đó, cũng chính vì thế mà thấy khỏe lên nhiều. “Đợi lần này em đi công tác về, vợ chồng mình đi du lịch châu u nhé?” Cô ấy thăm dò tôi. Vợ trước của tôi rất thích đi du lịch, nhưng chẳng bao giờ đòi tôi đưa một đồng nào.

“Ừ thì đi.” Tôi thờ ơ đáp lời, trong đầu đang mải đoán xem cô ấy rốt cuộc muốn làm gì mình. Tôi làm gì có nhiều tiền của, chẳng có danh tiếng, chỉ là người bình thường. Cũng chỉ vì đã gặp cô ấy trong lần đi kiểm tra sức khỏe tại bệnh viện, cô ấy van nài nên tôi đã cưới cô ấy trong lúc đầu óc không tỉnh táo. Nhưng tôi nhanh chóng tỉnh ngay trong cuộc hôn nhân lãng mạn, ngọt ngào ấy. Thế giới này làm gì có chuyện tốt như vậy? Thứ có độc mạnh luôn có vẻ ngoài đẹp đẽ, có lẽ cô ấy là một liều thuốc độc.

“Em này, tai sao em lại lấy một ông già như anh?” Tôi nhỏ giọng hỏi cô ấy. Đây không phải là lần đầu tiên tôi hỏi cô ấy câu này. Nụ cuời trên mặt cô ấy bỗng lắng lại, thay vào đó là nỗi buồn khiến ai nhìn thấy cũng nao lòng.

“Không phải em đã nói với anh rồi sao. Bố em qua đời khi em còn nhỏ. Khi nhìn thấy anh ở bệnh viện, em đã cảm thấy có gì đó thật ấm áp. Anh mang đến cho em cảm giác có một người cha. Vì thế em đã tự nhủ sẽ lấy anh làm chồng.” Lúc đó vẻ mặt cô ấy thật đáng yêu, hai mắt mở to không chớp, trông ngây thơ như một đứa trẻ.

Đừng để cô ấy lừa! Đồ ngốc, cái lý do ấy ai mà tin được. Tiếng nói trong đầu tôi bỗng vang lên.

Tôi bắt đầu oán hận mình đã quá ngu dốt, thấy gái đẹp là mất hết lý trí. Đã thế lại chẳng buồn kiểm tra gia cảnh, thân thế và con người cô ấy ra sao, vội vàng lấy về làm vợ. Có lẽ những rung động, khát khao trẻ trung bị dồn nén bấy lâu trong lòng đã khiến tôi làm thế. Khi biết tôi cưới vợ trẻ, nhiều người quen đã chẳng nói gì, họ nhìn tôi với ánh mắt khinh thị và ái ngại. Nhưng dù sao thì cô gái này cũng khá giống với vợ tôi.

“Hay chúng ta về thăm quê em đi. Lấy nhau lâu thế rồi, anh cũng muốn đến chào họ hàng, làng xóm và bạn bè em.” - tôi vội nói. Tôi tưởng là cô ấy sẽ cực lực phản đối và mình sẽ nhân đà này nổi giận một phen. Như vậy tôi sẽ nhanh chóng nhận ra ý tứ của cô ấy.

“Bố mẹ em qua đời cả rồi, chỉ còn cô chú ở quê. Nếu anh vẫn muốn đi thì mình đi. Nhưng phải chờ em đi công tác về đã, em sẽ có điều bất ngờ dành cho anh.” Câu trả lời của cô ấy không giống như dự đoán của tôi.

Tôi đồng ý. Ngày hôm sau cô ấy thu dọn hành lý và tôi đích thân đưa cô ấy ra sân bay. Tôi hôn chia tay cô ấy mà những người xung quanh cứ tưởng chúng tôi là hai bố con.

Cơ hội đến rồi. Thế là tôi có vài tháng trời điều tra xem sao, nếu không, suốt ngày lo lắng sẽ khiến tôi ăn không ngon ngủ không yên.

Tôi tìm một thám tử tư, đề nghị anh ta điều tra về cô vợ mới cưới của mình. Vài tuần sau tôi nhận được cả chồng tài liệu, nhưng chúng đếu làm tôi thất vọng. Những tài liệu này đều nói rằng vợ tôi là cô gái giỏi giang, xuất thân trong một gia đình nghèo khó, giành được học bổng bằng sự cố gắng của mình. Cô ấy đã tốt nghiệp đại học với sự hỗ trợ của những người tốt bụng. Giờ đây cô còn chăm sóc em trai và em gái. Cũng đúng như cô ấy nói, bố mẹ cô đếu mất sớm. Nhưng có một điểm là tôi không hề giống bố cô ấy. Tôi ngạc nhiên phát hiện bệnh viện không cử cô ấy đi học ở nước ngoài mà là cô ấy đã xin nghỉ phép dài ngày để đi Hàn Quốc. Quỷ tha ma bắt, tại sao cô ấy lại nói dối tôi?

Người đàn bà này thật khác thường, chắc chắn là có mục đích riêng. Nhưng tôi không có tiền, không có tiếng, vậy chỉ còn có mỗi chuyện kia thôi.

Nhưng làm sao cô ấy biết được? Cô ấy mới hơn hai mươi tuổi, chẳng thể nào biết được chuyện kia.

Nghĩ đến đó tôi run bắn. Bí mật nằm sâu trong lòng tôi được khơi lại. Đó là chuyện xảy ra vào buổi tối của mười lăm năm trước, nó là cơn ác mộng của tôi.

Tại sao vợ tôi bỗng nhiên qua đời, tại sao bao nhiêu năm qua tôi không tái hôn? Nguyên nhân chính là câu chuyện xảy ra vào cái đêm cách đây mười lăm năm. Tôi vốn định cả đời này sẽ không nghĩ về nó nữa, sẽ mang bí mật này vào trong quan tài, nhưng xem ra không thể.

Vợ trước của tôi là một phụ nữ giỏi giang, xinh đẹp. Đó không chỉ là nhận xét của riêng tôi mà mọi người, ai gặp cô ấy cũng đều nói như vậy. Cô ấy không đi làm, chỉ ở nhà chăm sóc gia đình. Chúng tôi không có con, cô ấy bị vô sinh. Đây cũng là một trong những nguyên nhân khiến tôi dần chán ghét cô ấy. Thấy mấy ông bằng tuổi đều con cái đề huề, tôi tức bực, khó chịu chứ không còn yêu thương, dịu dàng với cô ấy như trước. Cuộc hôn nhân giữa hai chúng tôi thực chất chỉ còn trên danh nghĩa. Cô ấy đã từng rụt rè đề nghị nhận con nuôi nhưng bị tôi thô bạo từ chối.

Rồi tôi nhận ra cô ấy đang có những biến đổi bất thường. Trước kia, khi không có việc gì, cô ấy chỉ ngồi đọc sách, giờ thì vui vẻ, hoạt bát hơn. Tôi cảm thấy lạ trước sự thay đổi của cô ấy, hình như cô ấy còn giấu tôi làm việc gì đó. Rõ ràng là sự thay đổi của cô ấy rất khớp với phản ứng thay đổi tình cảm của tôi. Tôi ngày càng chán ghét và mong bắt được thóp cô ấy.

Nhưng rốt cuộc tôi cũng chẳng phát hiện được điều gì. Tôi nghĩ là cô ấy che giấu quá tốt. Một lần tôi phát hiện tiền tiết kiệm của gia đình chẳng hiểu vì sao bị rút khá nhiều. Không còn nghi ngờ gì nữa, cô ta đã cầm tiền của tôi đi cho nhân tình. Cứ nghĩ đến chuyện họ đang bỡn cợt sự vô dụng, xuẩn ngốc của mình là tôi tức sôi máu.

Hôm đó tôi uống chút rượu với đồng nghiệp, tranh thủ có chút men trong người nên vừa về đến nhà đã gằn giọng chất vấn vợ, còn cô ấy không nhịn nổi, phản ứng lại tôi.

“Anh đã bao giờ quan tâm tới cảm xúc của tôi chưa, lẽ nào hôn nhân đơn thuần chỉ là duy trì nòi giống thôi sao? Ngoài việc không sinh con được cho anh thì tôi có điều gì làm anh khó chịu?” Cô ấy giận đỏ mặt. Trước tôi hay khen cô ấy khi tức trông đang yêu chẳng khác gì quả táo chín, nhưng lần này tôi không còn lòng dạ nào mà ngắm.

“Thế cô cầm tiền của tôi đi ngoại tình thì đáng khen lắm à? Cô không chỉ sỉ nhục bản thân mà còn đang sỉ nhục tôi đấy!” Tôi ném chứng cứ đã được chuẩn bị sẵn vào mặt cô ấy.

Cô ấy kinh ngạc nhìn vào tờ hóa đơn, mắt lộ rõ vẻ tuyệt vọng. Tôi lại hiểu nhầm đó là nỗi tuyệt vọng của một kẻ ngoại tình bị phát hiện. Nhưng tôi đã sai hoàn toàn.

“Hóa ra anh là người như vậy. Tôi định để vài hôm nữa mới nói cho anh biết, nhưng giờ xem ra chẳng cần thiết nữa rồi. Chúng ta ly dị thôi. Bản thân anh cũng đã sớm muốn như thế, đúng không? Thôi để tôi nói trước cũng được, như vậy anh sẽ thấy dễ chịu hơn?” Cô ấy nói với giọng châm chọc.

Tôi phản đối ngay, tôi vốn tuyệt đối không để ai cười giễu mình. Thoạt đầu cô ấy cũng không buồn để ý đến sự phản đối của tôi, định ra ngoài một mình. Trong lúc tức giận tôi đã kéo mạnh cô ấy và rồi nghe thấy “ầm” một tiếng.

Tôi không ngờ là do mình kéo mạnh quá mà gáy vợ tôi đã đập vào góc bàn gỗ cứng. Tôi thấy cô ấy ngã gục xuống dưới chân bàn như một con cá chết thì tỉnh ngay. Tôi lao đến ôm cô ấy, nhưng người cô ấy cứ mềm oặt. Máu không chảy nhiều nhưng đông cứng lại ngay, mùi máu tanh tỏa khắp căn phòng vàng vọt, xộc thẳng vào mũi tôi, đi vào dây thần kinh của tôi, khiến tôi càng tỉnh táo hơn. Cô ấy đã tắt thở. Tôi ra sức lay người cô ấy nhưng không thấy có phản ứng gì. Đầu óc tôi rối bời. Gọi công an ư? Hay là chôn cô ấy đi? Cuối cùng tôi chọn cách sau. Tôi đang ở đỉnh cao của cuộc sống nên tuyệt đối không thể dính chút bùn nhơ, huống hồ chuyện này đi tù như bỡn. Tôi thấy đôi mắt khép hờ của cô ấy cứ nhìn tôi làm cho tôi lạnh hết sống lưng.

May là vợ tôi là trẻ mồ côi, không người thân thích, chỉ có vài bạn bè thân thiết ở xa, chúng tôi lại luôn đóng kịch yêu thương nhau trước mặt mọi người.

Nhưng tôi thiếu phương tiện để đưa xác cô ấy ra ngoài. Tôi tìm trong nhà rất lâu, bỗng nhiên có tiếng chuông cửa. Tiếng chuông ấy cứ giục giã liên hồi. Tôi nhanh chóng đưa xác vợ lên giường, lau sạch vết máu rồi mở cửa.

“Chào anh, đây là vali anh đặt mua.” Một thanh niên trẻ đứng ở ngoài cửa, xách một chiếc vali khá to chuyển cho tôi và yêu cầu ký tên.

Chết tiệt, lại do vợ tôi đặt mua. Rõ ràng là cô ta muốn đi xa dài ngày, chỉ có trời mới biết chiếc vali này đáng giá bao nhiêu. Người chuyển hàng nhận tiền thanh toán, tiện tay dán luôn tên họ tôi lên vali rồi đi về. Tôi gắng sức chuyển vali vào trong phòng khách.

Và như vậy, vận may lại đến với tôi. Tôi nhìn chiếc vali rồi nhìn cái xác, nó rất vừa với cơ thể vợ tôi, lại có thể kéo ra ngoài được.

Có lẽ nằm mơ cô ấy cũng không ngờ là tự mình đã mua quan tài cho mình.

Tôi đặt cô ấy vào trong vali, nhưng bỗng nhiên cô ấy mở trừng mắt, hai tay bấu chặt lấy tay áo tôi. Ánh mắt ấy vô cùng đáng sợ. Tôi chưa bao giờ nhìn thấy vẻ mặt đáng sợ như vậy trong con người dịu dàng ngày thường của cô ấy.

Cô ấy nghiến răng nói: “Anh sẽ phải hối hận cả đời.” Rồi tôi cảm thấy đôi mắt cô ấy không còn tí hồn nào, đôi tay nắm tay áo tôi cũng cứng đờ.

Tôi sợ đến mức toàn thân nhũn ra như bún, phải một lúc sau mới đủ sức đặt cô ấy vào trong vali mang ra xe. Tôi mất cả đêm lái xe ra vùng ngoại ô. Tôi đã chôn cái vali dưới một gốc cây lớn ở đó. Về đến nhà tôi rửa sạch mọi bùn đất bám ở lốp xe và vờ như không có chuyện gì xảy ra. Nhà tôi ở xa trung tâm thành phố, ít hàng xóm, đêm đến chẳng ai ra khỏi nhà nên tôi may mắn làm xong mọi thứ mà không bị ai phát hiện. Vợ tôi trước kia thường đi dạo vào ban đêm nhưng gần đây tình hình anh ninh trong khu vực không được tốt lắm, tôi đã nhiều lần nhắc nhở cô ấy, không ngờ đó lại là cái cớ để tôi thoát tội.

Chuyện sau đó là cô ấy mất tích rồi công an vào cuộc điều tra. Bản thân tôi không có bất cứ động cơ giết người nào, thêm nữa tôi diễn xuất rất giỏi, đã che mắt được họ. Tuy họ nghi ngờ tôi nhưng không tìm được xác nên hồ sơ đành khép lại và sự việc dần rơi vào quên lãng. Nhiều khi giết người rất đơn giản, lên kế hoạch càng phức tạp thì càng dễ bị lột trần. Điều này chẳng khác gì với việc máy móc càng nhiều chức năng thì càng dễ hỏng. Mặt khác, công an cũng không quan tâm lắm đến vụ này, còn tôi thì nhất quyết không chịu tái hôn vì đang chìm trong nỗi sợ hãi. Mọi người nghĩ rằng tôi vẫn còn thương nhớ người vợ đã khuất. Thật hay, vì thế tôi lại có được tiếng tốt. Mãi đến khi tôi gặp người vợ hiện nay.

Làm sao cô ấy biết được chuyện này? Giờ thì tôi cũng chẳng nghĩ nhiều làm gì. Tôi quyết định rời xa cô ấy. Với tôi, cô ấy quá nguy hiểm. Tôi không biết cô ấy đến với mình vì mục đích gì, mà tôi cũng chẳng muốn biết, chỉ có cách duy nhất là phải rời xa. Ma xui quỷ khiến thế nào tôi lại nhất thời hồ đồ lấy cô ấy làm vợ. Thế là trong vài tháng ấy tôi tìm người bán nhà cũng như những thứ có giá trị trong nhà để cao chạy xa bay. Thôi, coi như là một giấc mơ vậy.

Vợ tôi không có ý trở về nên tôi càng nghi ngờ cô ấy đang lên kế hoạch đáng sợ gì đó. Mấy bữa nay đồng nghiệp quanh tôi cũng rất lạ, họ thường xuyên bàn tán gì đó sau lưng tôi. Tôi ngờ vực hay là họ biết chuyện gì đó, xem ra tôi không thể ở lại thành phố này được nữa rồi.

Thật không ngờ, chính quyền địa phương bắt đầu có kế hoạch quy hoạch khu núi hoang nơi tôi chôn xác vợ trước để xây dựng một khu resort. Tôi rất lo sợ. Tuy không chắc họ đã đào được thi thể của cô ấy, mà dù có phát hiện ra thi thể thì chưa chắc đã nghi ngờ tôi - trên chiếc vali ấy có dán tên tôi, nhưng cái đó chắc là đã phân hủy rồi - nhưng tôi không cho phép có bất cứ sai sót nào xảy ra. Cần phải ngăn chặn ngay những nguy cơ.

Thế là tranh thủ ban đêm, khi mọi người đang ngủ say, tôi lái xe đến gốc cây ấy. Đó là nơi tôi không thể nào quên, tuy đã mười lăm năm nhưng cũng không thay đổi gì nhiều. Dưới ánh trăng lấp ló tôi bắt đầu hì hục đào đất tìm chiếc vali.

Quả nhiên chiếc vali vẫn còn ở đó, nhưng nó đã bị mục nát đến độ chẳng nhận ra. Tuy nhiên, cái đánh dấu ghi tên tôi dán trên vali vẫn còn rõ từng chữ một. Một lần nữa tôi thấy may mắn vì quyết định thông minh của mình, nếu công an phát hiện ra chiếc vali này thì đời tôi đi tong. Tôi nhấc chiếc vali lên nhưng không dám mở ra, cho dù cô ấy chỉ còn là bộ xương khô thì tôi cũng thấy áy náy vô cùng.

Vali tỏa ra mùi thối rữa ở đằng sau xe. Tôi không kịp để ý, lúc này tôi chỉ muốn sống yên bình nên chịu đựng được hết mọi thứ. Chỉ cần đêm nay đưa được bộ xương tới một chỗ an toàn khác thì tôi có thể tiếp tục sống cuộc đời của mình. Tôi sẽ đến sống ở một nơi xa xôi, hẻo lánh.

Con đường quốc lộ dài và hẹp chỉ có xe tôi chạy, bỗng nhiên tôi cảm thấy sợ chiếc vali này. Liệu cô ấy có còn ở trong chiếc vali ấy không?

Có phải cô ấy đã sớm thoát khỏi chiếc vali này để biến thành cô vợ hiện tại?

Tôi lập tức dập ngay suy nghĩ ngu xuẩn ấy. Thế giới này lấy đâu ra chuyện ma quỷ như thế? Tôi tăng tốc để về nhà. Tiếng bánh xe ma sát với mặt đường tạo ra những âm thanh rợn người, giống như con dao nhọn sắc đâm thẳng vào nỗi sợ hãi của tôi trong màn đêm yên tĩnh.

Chẳng mấy chốc tôi đã về đến nhà. Tôi cẩn thận đỗ xe vào gara rồi nhấc chiếc vali, bê ra cổng. Những căn nhà xung quanh vẫn tắt đèn.

Nhưng khi tôi mở cửa ra thì thấy bóng đèn đã bị hỏng. Tôi lần mò theo tường đi vào trong nhà định cầm sổ đỏ và tiền mặt để dời đi ngay trong đêm. Nhưng trong bóng tối tôi bỗng thấy một tia sáng hắt ra.

Đúng rồi, tôi không nhìn lầm chút nào, đó là ánh sáng, tuy yếu ớt nhưng lại rất chói mắt. Ánh sáng ấy phát ra từ phòng khách.

Tôi đi về phía ánh sáng, trong phòng khách ấy, trong phòng khách ấy có một người đang đứng ở chỗ chiếc bàn gỗ nơi vợ tôi đã va đầu vào và chết cách đây mười lăm năm.

Tôi thấy khuôn mặt ấy quá đỗi quen thuộc. Khuôn mặt ấy nở nụ cười mệt mỏi, nguy hiểm, nhưng không già chút nào, vẫn trẻ như mười lăm năm trước.

Tôi bắt đầu phát điên lên, chiếc vali trong tay bỗng trở nên nặng nề. Tôi thấy trong tay người phụ nữ ấy có thứ ánh sáng lạnh ngắt, đó là một con dao, một con dao gọt hoa quả. Cô ấy đã bước ra từ vali! Cô ấy quay về trả thù tôi!

Tôi chẳng còn nghĩ gì nhiều, chỉ thấy cần phải giết cô ấy! Nếu không cô ấy sẽ giết mình. Thế là tôi như một kẻ điên, lao đến cướp con dao trong tay cô ấy rồi đâm điên loạn. Máu từ người cô ấy bắn vào mặt tôi khiến tôi bỗng cảm thấy mọi thứ nóng rần rật.

Đèn bỗng nhiên được bật sáng, tôi nhìn thấy bạn bè, đồng nghiệp, hàng xóm đang tròn mắt xếp hàng trước mặt tôi. Trên người họ đầy vết máu, trong tay họ còn có cả bánh sinh nhật.

Tôi chợt nhớ ra, hôm nay là sinh nhật lần thứ bốn mươi lăm của mình.

Tôi ném con dao trong tay đi, mắt nhìn chằm chằm vào người phụ nữ đầy máu. Cô ấy đúng là người vợ quá cố của tôi. Ôi sao mà giống nhau thế, tôi không thể nhận lầm được.

Chẳng mấy chốc công an và xe cấp cứu đã đến. Họ đưa tôi đi, cũng đưa theo cả chiếc vali. Tôi nhận hết tội của mình và cũng cầu xin được gặp người phụ nữ đáng thương kia lần cuối.

Rất may mắn, cô ấy còn sống vì cơ thể lão hóa của tôi chẳng đủ sức giết chết cô ấy. Nhìn người phụ nữ yếu ớt nằm trên giường bệnh, lòng tôi bỗng dấy lên nhiều nghi ngờ.

“Thực ra thời gian qua em đi nước ngoài để làm phẫu thuật chỉnh hình. Em thấy anh buồn bực nên nghĩ rằng anh vẫn còn nhớ đến chị ấy. Em ngây thơ nghĩ rằng, chỉ cần mình phẫu thuật giống như chị ấy thì anh sẽ vui vẻ hơn. Thực sự nếu không có chị giúp đỡ thì em không thể học hết đại học, càng không thể lo cho hai em ở quê, cũng không chôn cất được bố mẹ. Chị đã từng nhận em làm con nuôi, nhưng nghe nói là anh từ chối nên sau khi tốt nghiệp đại học Y, em đã cố gắng đi tìm anh. Không ngờ là chị qua đời từ lâu rồi. Em không nói cho anh biết việc đó vì sợ anh không chấp nhận em. Chính vì thế mà em nói anh rất giống bố em. Không ai ngờ anh đã giết chị, còn em lại tiếp tục sống với khuôn mặt này.” Nói xong, cô ấy đau khổ nhắm nghiền đôi mắt, nước mắt rơi lã chã.

Nghe cô ấy nói, tôi bỗng nhớ đến người vợ đã chết, có lẽ tôi không có tư cách để nghĩ về cô ấy, tôi sẽ phải sống nốt cuộc đời còn lại ở trại giam, trong nỗi dằn vặt.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.