Khi mở mắt, Julia vươn vai hồi lâu. Căn phòng vắng tanh và cánh cửa chiếc hòm đã đóng chặt.
- Bố ơi?
Nhưng không một lời đáp nào phá vỡ bầu không khí tĩnh mịch đang ngự trị. Bộ đồ ăn sáng đã được bày sẵn trên bàn bếp. Một chiếc phong bì được đặt tựa vào lọ mật ong, giữa hộp ngũ cốc và hộp sữa bằng giấy. Julia ngồi vào bàn và lập tức nhận ra nét chữ.
Con gái của bố,
Khi con đọc được thư này, sức lực của bố đã cạn kiệt rồi; bố hy vọng con sẽ không giận bố vì điều đó, bố muốn tránh cho con những lời từ biệt vô ích. An táng cha mình một lần thôi cũng là đủ lắm rồi. Khi đọc được những dòng cuối cùng này, con hãy rời khỏi nhà vài giờ đồng hồ. Họ sẽ đến đưa bố đi và bố không muốn con có mặt chứng kiến. Đừng mở chiếc hòm này ra lần nữa, bố đang ngủ trong đó, bình yên, nhờ có con. Julia của bố, cảm ơn vì đã dành tặng bố những ngày vừa qua. Bố đã chờ dịp này quá lâu rồi, bố đã mơ được làm quen với người phụ nữ tuyệt vời mà con đã trở thành. Đó là một trong những bí mật vĩ đại nhất của đời làm cha mà bố đã khám phá những ngày vừa qua. Cần phải biết tập quen với thời điểm khi ta sẽ gặp cái người trưởng thành mà con mình đã trở thành, học cách nhường chỗ của nó cho chính nó. Bố cũng xin lỗi con vì tất cả những thiếu hụt bố đã gây ra cho tuổi thơ của con. Bố đã làm hết sức mình. Trong trường hợp này bố đã cố gắng chưa đủ, chưa cố gắng như con mong muốn; bố đã muốn trở thành bạn của con, đồng lõa của con, bạn tâm giao của con, bố chỉ là bố của con, nhưng sẽ là bố của con mãi mãi. Từ giờ trở đi, dù có đi đến đâu, bố cũng mang theo mình ký ức về một tình yêu thương vô bờ bến, tình yêu bố đã dành cho con. Con còn nhớ truyền thuyết Trung Hoa đó không, cái câu chuyện đẹp đẽ kể về những tính năng của ánh trăng phản chiếu trên mặt nước ấy. Bố đã lầm khi không tin vào đó, trong trường hợp này cũng vậy, tất cả chỉ là vấn đề kiên trì; ước nguyện của bố cuối cùng cũng thành hiện thực bởi lẽ người phụ nữ bố mong được thấy lại trong đời mình chính là con.
Bố lại thấy con còn bé xíu, khi con chạy ùa vào vòng tay bố, nói thế thật ngốc, nhưng đó là điều đẹp đẽ nhất bố từng gặp trong đời. Không gì khiến bố hạnh phúc hơn tiếng con cười lanh lảnh, những âu yếm thơ trẻ con dành tặng bố mỗi tối bố về nhà. Bố biết một ngày nào đó, khi con được giải thoát khỏi muộn phiền, những kỷ niệm sẽ quay trở lại trong con. Bố cũng biết con sẽ không bao giờ quên những giấc mơ con thường kể bố nghe khi bố đến ngồi bên giường con. Ngay cả trong những lúc bố vắng mặt, bố cũng không ở xa con như con tưởng đâu, dù có vụng về lóng ngóng thì bố vẫn yêu con. Bố chỉ yêu cầu con một điều duy nhất, hãy hứa với bố là con sẽ sống hạnh phúc.
Bố của con.
Julia gấp tờ thư lại. Cô tiến đến bên chiếc hòm đang đặt giữa phòng khách. Cô vuốt ve mặt gỗ và thì thầm với bố rằng cô yêu ông. Tim trĩu nặng, cô tuân theo ước nguyện cuối cùng của ông, để ý chuyện gửi lại chìa khóa nhà cho người hàng xóm trên đường xuống cầu thang. Cô báo với ông Zimoure là nội trong sáng nay sẽ có một chiếc xe tải đến lấy một chiếc hòm trong nhà cô và xin ông vui lòng mở cửa cho họ vào. Cô không để ông kịp đôi co lời nào đã đi bộ ngược lên đầu phố, nhằm thẳng hướng một tiệm đồ cổ.