Môi Em Thật Ngọt

Chương 8: Chương 8




Phòng học tối đen bỗng chốc sáng ngời, những bạn học trong bóng tối bị ánh sáng đột ngột kích thích, nhắm chặt hai mắt.

Khương Ức nằm trong lòng Đào Tư Dĩnh hoàn toàn mặc kệ ánh sáng chói lòa, trợn mắt nhìn bộ mặt thật của “Quỷ“.

Bộ đồ trắng thì ra chỉ là tấm vải bố rộng thùng thình khoác lên người, còn máu, là thuốc màu.

Nguyên lý bay....

Khương Ức nhìn về phía trước, thấy ngay hai tên tòng phạm.

Đào Tư Dĩnh nhìn theo, thì thấy Du Vũ Huân ngồi xổm trên cửa sổ, điều khiển ròng rọc tạo cảm giác bay.

Diện mạo thật của tên “quỷ” bị lộ, đã vậy người khởi xướng còn không cảm thấy gì, thói quen vỗ tay nói chán chết.

Đào Tư Dĩnh khó chịu, tay chống lên cửa sổ nhảy lên đuổi theo Du Vũ Huân và Chu Húc, vừa đuổi vừa đánh. “Này thì dọa người, này thì giả quỷ, vậy tôi đánh mấy người thành quỷ luôn!!”

Khương Ức mặt mày nặng trĩu, vẫn chưa kịp hồi thần từ nỗi kinh hoàng, trơ mắt nhìn Giang Cảnh Dương cởi bộ đồ dính “máu”, tháo xuống bộ tóc dài sẫm màu cùng với dây ròng rọc xuống.

Giang Cảnh Dương đứng ngoài cửa sổ, nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của Khương Ức, cười nhạo: “Thật nhát gan.”

Khương Ức đỏ mắt, cảm xúc cả một ngày bị chọc ghẹo như vỡ đê ùa ra, ngay lúc Giang Cảnh Dương cười chê mình nhát gan, cô chộp ngay lấy quyển sách trên bàn ném thật mạnh vào Giang Cảnh Dương, sau đó chạy đi.

Giang Cảnh Dương đứng im tại chỗ, vẻ mặt không rõ nhìn quyển sách trong ngực, lại nhìn hướng Khương Ức chạy đi, nhớ lại hồi nãy lúc cô cầm sách ném, khóe mắt hình như có thêm một giọt nước trong suốt.

- ---

Sau khi ra khỏi phòng học, Khương Ức chạy không mục đích, vì mất điện nên trong trường học đã vô cùng lộn xộn.

Trong sân thể dục có mấy bóng đèn đường chiếu tới, nên cũng không quá tối tăm.

Có một nữ sinh ngồi cạnh khung thành. Đèn đường chiếu ra ánh sáng màu trắng trong trẻo lạnh lùng vừa vặn phủ lên người cô, làm cho Khương Ức càng có vẻ cô tịch.

Cô chôn mặt giữa hai chân, nhớ lại từ những ngày đầu nhập học, cảm thấy vô cùng ủy khuất, nước mắt trào đê tuôn ra.

Vốn tâm trạng lo lắng áp lực vì kì thi tháng, giờ còn bị Giang Cảnh Dương nơi nơi trêu chọc.

Khương Ức sợ nhất hai thứ, một là gián, hai là ma.

Đêm nay mất điện, Gian Cảnh Dương đã lấy cả hai thứ để trêu cô, làm cảm xúc ấm ức mấy ngày nay nghẹn ứ trong lòng Khương Ức như hồng thủy tuôn trào ra.

Cô càng nghĩ, càng thấy ủy khuất. Chôn chặt mặt vào hai chân, bờ vai nhỏ bé của cô vì khóc mà run rẩy từng hồi.

Giang Cảnh Dương chạy tới sân thể dục, chỉ cần liếc mắt một cái là có thể thấy được Khương Ức suy sụp ngồi ở kia. Anh vội đi tới, ngay lúc chỉ còn cách hai bước thì không biết từ đâu một trái bóng rổ bay vụt tới, Giang Cảnh Dương nhanh tay bắt lấy, một vươn tay ném trả lại cho người chủ bóng.

Sau đó tiến tới, ngồi xổm trước mặt Khương Ức, nâng tay nhu hòa xoa đầu cô, “Khương Ức, vậy giờ em có thể nói cho anh biết, anh với em có liên quan hay không.”

Khương Ức run người, nghe ra giọng anh thì ngay lập tức tránh khỏi tay, ngậm miệng không nói.

Giang Cảnh Dương ngồi xuống cạnh cô, “Khương Ức, anh mặc kệ một năm trước vì sao em đột ngột rời đi, nhưng bây giờ chỉ cần em giải thích, anh sẽ tha thứ cho em.”

Hai người ngồi rất gần, thậm chí vai hai người còn khẽ chạm vào nhau. Khương Ức cũng nhận ra, vì vậy hơi dịch người, muốn cách anh xa một chút.

Nhưng ai ngờ, cô dịch một chút, anh lại sáp lại.

Khương Ức mất kiên nhẫn muốn đẩy ra, thì cánh tay lại bị người giữ lấy.

Khương Ức cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, dùng sức giật tay mình ra, giọng nói cũng phiếm nghẹn ngào, “Đừng như vậy, sẽ bị hiểu lầm.”

Giang Cảnh Dương vốn đang mềm lòng vì thấy khóe mắt phiếm lệ của cô thì vô cùng giận khi nghe vậy, tăng lực tay, cao giọng hỏi: “Em rốt cuộc là sợ ai hiểu lầm hả!”

Khương Ức cũng không vùng vẫy, mặc anh nắm chặt, cả người chán nản như bóng cao su xì hơi, “Anh rõ ràng đã chấp nhận tỏ tình của Lâm Huệ Huệ mà.”

Giang Cảnh Dương mờ mịt hỏi lại: “Anh khi nào thì chấp nhận tỏ tình của cô ta?”

Khương Ức né tránh tầm mắt nóng bỏng ấy, “Ngày tốt nghiệp cấp một trung học, em thấy cậy ấy tỏ tình với anh, anh nhận thư tình và socola của cậu ấy.”

Giang Cảnh Dương nghe vậy, im lặng một lúc, tầm mắt ngưng đọng, “Vì vậy em ngay cả giải thích cũng không nghe, trực tiếp phán tử hình?”

“Em....”

Khương Ức vừa định nói, lại nghe Giang Cảnh Dương lạnh giọng nói: “Nói chuyện phải nhìn anh, từ khi nào lại không lễ phép vậy?”

“Em chỉ làm theo lời hứa.” Khương Ức nâng mắt nhìn anh, con ngươi đen màu như tầng tầng sao sáng rực rỡ, vì khóc qua nên trở nên càng trong suốt, ánh mắt cô trầm tĩnh nhìn anh, “Chúng ta đã hứa, chỉ cần đối phương có người trong lòng thì sẽ tách ra, tránh bị người khác hiểu lầm.”

Giang Cảnh Dương cười lạnh: “Lời hứa này thì làm theo nhanh lắm, vậy lời hứa kia với anh thì sao, quên rồi?”

Anh không cho Khương Ức cơ hội giải thích, thu sức lực trên tay, giọng nói nguội lạnh: “Khương Ức, em nghe rõ, anh với Lâm Huệ Huệ không có xíu xiu gì mờ ám, bây giờ không, tương lai càng không. Ngày hôm đó tốt nghiệp, anh tới sân thể dục tìm em, trùng hợp gặp cô ấy, anh không biết vì sao lúc đó cô ấy sẽ tỏ tình, nhưng anh đã từ chối rồi.”

Khương Ức nghĩ tới cảnh tượng mỗi ngày đều luôn xuất hiện trong đầu mình, oán giận nói: “Vậy sao anh đã từ chối lại còn nhận socola của cô ấy.”

Giống với ngày đó tại sân thể dục.

Giang Cảnh Dương nghe vậy, đôi mắt đậm thêm, con ngươi như phỉ mặc xẹt qua một tia dao động nhỏ nhoi, thấy Khương Ức lấy đám cây cỏ để phân tán bớt lực chú ý, anh thở dài, bất đắc dĩ nói: “Em nhất định không nhìn hết mà đã bỏ đi rồi.”

Khương Ức đang dùng mũi chân đùa đám cỏ dưới đất nghe thấy không khỏi ngẩn người. Lúc đó.... hình như cô chỉ nhìn tới lúc anh nhận socola đã quay người bỏ đi, cũng không quan tâm sau đó như thế nào.

Nhìn thấy biểu tình vui vẻ trên mặt Khương Ức, Giang Cảnh Dương chắc chắn anh đã đoán đúng rồi, nhưng vì việc quan trọng trước mắt là phải dỗ xong cô nương này đã, nên cũng đành nuốt chữ “Ngốc” đã tới miệng xuống.

Đêm nay có quá nhiều chuyện xảy ra, Khương Ức cứ cảm thấy như mình đang nằm mơ vậy, nên sau khi nghe Giang Cảnh Dương giải thích, cô mơ màng về tới kí túc xá, rửa mặt rồi lên giường ngủ.

Sau khi tắt đèn, Khương Ức nằm trên giường lăn qua lộn lại mãi mà vẫn không ngủ được, trong đầu vẫn vương vấn lời nói của Giang Cảnh Dương.

“Khương Ức, sau này mặc kệ gặp chuyện gì xin hãy nghe anh giải thích, hoặc dừng lại nhìn hết đã rồi hẵng phán xét, đừng lại oan uổng anh cả một năm.”

Theo lời Gian Cảnh Dương, lúc đó Lâm Huệ Huệ tỏ tình với anh, anh lập tức từ chối, thư tình và socola của cô ấy anh cũng không nhận.

Nhưng cuối cùng nó vẫn ở trong tay anh là vì Lâm Huệ Huệ nói dù không chấp nhận thì ít nhiều gì cũng xin hãy nhận lấy lễ vật.

Vì vậy thiếu niên Giang Cảnh Dương nhận lấy, sau đó....xoay người ném vào thùng rác.

Chỉ là chuyện này, Khương Ức không thấy, cũng bởi vì không thấy, nên cô chuyển đi đến thành phố Lân một năm.

Nếu không phải vì việc cửa hàng của mẹ Khương mà về lại thành phố A, Khương ức cũng sẽ không về, cũng không có cơ hội nói rõ với Giang Cảnh Dương về chuyện nực cười này.

Đúng là tuổi trẻ lông bông còn ngu ngốc.

Khương Ức đánh giá đúng trọng tâm bản thân, nghiêng người ôm gỗi chìm vào giấc ngủ.

- -----

Bởi vì “Chuyện ma quái” đêm hôm trước, nên toàn bộ cao nhị đều như nước sôi ầm ĩ, đến tâm ngày thứ hai vẫn còn có người bàn tán.

Giang Cảnh Dương trình độ đùa dai thủ đoạn quá cao mình, có thể nói là trò đùa quá ác. Người có tâm phát hiện, trò đùa dai của anh trước giờ luôn nhắm tới nam sinh, còn là nam sinh hư, Giang Cảnh Dương chưa bao giờ hạ tay với nữ sinh, còn dùng trò giả “ma” nữa.

Khương Ức là người đầu tiên.

Cho nên, học sinh phán định --- Khương Ức nhất định đã chọc tới Giang đại lão.

Trước khi vào khóa, còn có người thảo luận có muốn trêu Khương Ức hay không.

Nhưng, khi thấy Khương Ức và Giang Cảnh Dương đi cùng nhau xuất hiện ở cửa phòng học, chuyện kinh ngạc hơn là Giang đại lão còn nịnh nọt đưa cho Khương Ức hộp cơm, còn rù quyến nói: “Buổi sáng tốt lành, bạn học Khương Ức.”

Cái tình huống gì đấy?!

Đám đồng học đang thảo luận với nhau mở to mắt nhìn hai người một trước một sau đi tới ngồi xuống, mồm há còn bự hơn cả nắm tay: “Nhất định là mơ.”

- ---

Rất nhanh, tin đồn từ “Khương Ức là con mồi trêu cợt của Giang Cảnh Dương” đã bẻ lái thành “Hai người đó có quan hệ mập mờ.”

Các bạn học không xác định được quan hệ giữa hai người, chỉ có thể cắn răng áp xuống suy nghĩ trêu cợt Khương Ức, làm bộ nó chưa từng xuất hiện.

Tiết sau, Giang Cảnh Dương, Chu Húc, Du Vũ Huân ba người bị chủ nhiệm lớp “mời” vào phòng uống trà, bàn về chuyện ma quái tối hôm qua.

Còn hai phút nữa vào tiết, ba người mới thoải mái về lớp. Khương Ức nhìn Giang Cảnh Dương bộ dạng như không có việc gì xảy ra, hỏi: “Chủ nhiệm gọi anh nói gì vậy?”

“Viết bản kiểm điểm 5000 từ.”

Du Vũ Huân ủy khuất: “Anh phải viết tận 7000, Khương muội, anh có chuyện xấu muốn nhờ em làm, em làm không?”

Khương Ức lắc đầu, “Không làm.” Rồi hỏi: “Sao anh là 7000?”

Chu Húc - tên cũng được hưởng 5000 từ - xen vào: “Nó mượn ròng rọc của dì căn tin, không trả đúng hạn mà còn bị rớt một bánh xe, bị dì căn tin mắng vốn.”

Du Vũ Huân kêu rên: “Đó rõ ràng là do Đào Tư Dĩnh chanh chua rượt tao nên mới không cẩn thận làm rớt, 2000 từ đó rõ ràng nên là do cậu ta viết.”

Khương Ức lơ đãng nhìn thấy Giang Cảnh Dương đứng một bên cười, cô chống cằm, xấu xa nói: “Bị viết 5000 từ mà còn không biết xấu hổ cười?”

Giang Cảnh Dương nhìn cô, Khương Ức bỗng nhiên nghĩ: “Anh giúp Du Vũ Huân viết đi.”

Giang Cảnh Dương không phục: “Vì sao chứ?”

Khương Ức nghiêng đầu nhìn, ánh mắt đen láy như hắc động vô cùng dụ người, “Vì anh giả ma dọa em, em còn chưa nguôi giận.”

Mỗi lần cô nhìn Giang Cảnh Dương như vậy, anh đều sẽ không chống cự nổi, bây giờ cũng vậy, nhìn ánh mắt đẹp đẽ mơ hồ lộ ra ủy khuất, Giang Cảnh Dương chột dạ không dám từ chối.

Anh mệt mỏi nói: “Tuân mệnh.”

Du Vũ Huân như được giải phóng, khó nén kích động ném sách: “Oa Khương muội vạn tuế!”

Giang Cảnh Dương đen mặt bắt lầy quyển sách rơi xuống, giọng nói cực kỳ lạnh lẽo nói vào tai hắn ta: “Tan học ra sân vận động.”

Tác giả có chuyện muốn nói:

Giang Cảnh Dương: Một chữ một đấm, công bằng.

Du Vũ Huân kinh ngạc, toi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.