Edit: Hạt Dẻ
Beta: Doãn Uyển Du
Chương 12: Huấn luyện mở rộng.
Ngày nghỉ quốc khánh kết thúc, tối thứ bảy mọi người ôm tâm tình buồn chán quay về trường học.
Tan học buổi tự học, năm người tụ lại ở trong nhà ăn dãy A.
Đào Tư Dĩnh chọc một viên trứng cá bỏ vào miệng ăn ngon lành, đột nhiên nghĩ tới một chuyện: “Đố mấy người, cái gì đi vào thì cứng, đi ra thì mềm?”
Khương Ức nghiêm túc trả lời: “Sủi cảo đông lạnh?”
Chu Húc đảo mắt, khôn ngoan chọn im lặng.
Mà Du Vũ Huân cười dâm, “Hai người kia, không ngờ hai người đen tối như vậy.”
Đào Tư Dĩnh xua tay làm bộ vô tội: “Rõ ràng là cậu đen tối, đáp án là sủi cảo đông lạnh.”
Du Vũ Huân liếc: “Không tin.”
Chu Húc vô giúp vui không chê chuyện lớn: “Đáp án là mì sợi?”
Du Vũ Huân nghiêng nghiêng liếc một cái: “Huynh đệ đừng giả đò thuần khiết chớ.”
Đào Tư Dĩnh cười ha ha: “Đừng nói câu đố dễ như vậy mà cũng nghĩ lâu như vậy à?”
“Đệt.” Du Vũ Huân trợn trắng mắt, “Đáp án là chân thứ ba!”
Khương Ức tò mò: “Là cái gì vậy?”
Nụ cười của Du Vũ Huân càng bỉ ổi hơn, sát vào Khương ức chuẩn bị lên lớp, nhưng mới vừa mới sáp lại thì đã bị ánh mắt sắc lẻm như laser của Giang Cảnh Dương chiếu tới, ngay lập tức im mồm.
Du Vũ Huân chuyển đối tượng qua Đào Tư Dĩnh, vô cùng nghiêm túc giảng cho Đào Tư Dĩnh cái gì gọi là nhét vào cứng mà rút ra mềm. Đào Tư Dĩnh nghe vậy không những mặt không đỏ tai không hồng, mà còn to gan thảo luận chuyện đại sự.
Ngược lại Khương Ức nghe thì như lọt vào sương mù, vừa định hỏi lại thì hai tai đã bị một đôi tay vô cùng ấm áp che lại, cô nghiêng đầu, nhìn thấy Giang Cảnh Dương chồm tới che tai mình lại, sau đó mở miệng, nhìn khẩu hình: “Thiếu nhi không cần biết.”
Anh nói xong, quay đầu nhìn ba người đang thảo luận ngất trời trước mắt, hạ giọng lạnh lẽo nói: “Có vị thành niên ở đây, chú ý đúng mực.”
Vì sao khác biệt lại lớn như vậy? Quả nhiên là con nhà người ta có khác.
Sau đó anh không để cho Đào Tư Dĩnh có cơ hội nói, tiếp tục hỏi Đào Tư Dĩnh, thái độ vô cùng chân thành: “Cậu đừng nói là khai dối tuổi nha? Ây da Đào Tư Dĩnh cậu mau buông tay----”
Đào Tư Dĩnh siết lỗ tai anh, nói với những người đứng xem náo nhiệt: “Chúng ta lần sau đi nhớ mua con dao.”
Giang Cảnh Dương: “Chi?”
Đào Tư Dĩnh tăng lực tăng, “Để cắt cái này xuống kẹp bánh mì bỏ vào máy nướng nướng cho vàng chín, vàng chín tới mức đứa bé nhà bên thèm muốn chết.”
Du Vũ Huân không dám nói lớn sợ bị chú ý, cố gắng hạ giọng cực giống như sư tử bị nhốt trong cũi, “Trời đựu Đào Tư Dĩnh là tên giết người như nghóe.”
Khương Ức nhìn hai người đùa giỡn, không nhịn được bật cười, tiếng cười nhẹ nhàng như có ma tính, ngay cả Giang Cảnh Dương từ nhỏ tới lớn không biết nghe bao nhiêu lần vẫn không nhịn được lây chút ý cười, cũng cười rộ lên.
Còn Đào Tư Dĩnh, Chu Húc, Du Vũ Huân ba người hoàn toàn chưa được nhìn thấy Khương Ức cười bao giờ thì ngay lập tức bao vây Khương Ức, ánh mắt nhìn cô như nhìn động vật quý hiếm.
- ---
Ngày nghỉ thả lỏng qua đi, cao nhị Tân Điền lại đón nhận một tin vui: đến từ lão Trương --- chuẩn bị tiến hành quản lý quân huấn mở rộng huấn luyện ba ngày.
Dùng lý lẽ của lão Trương là vì sức khỏe thể chất của học sinh, trường học đã cố ý sắp xếp huấn luyện.
Còn về phía học sinh, thì là lại phải mua kem chống nắng.
Còn về suy nghĩ của Khương Ức.... Đang load, chưa phản ứng kịp.
Khương Ức thiếu tế bào vận động, nói đúng hơn là không có. Lúc mẹ sinh cô ra thì bị khó sinh, nên tố chất thân thể theo không kịp, thể chất cũng bị giảm.
Từ sơ trung tới trung học, Khương Ức ghét nhất là quân huấn. Có một lần làm cô nhớ nhất là bốn năm tiểu học phải kéo cờ, bởi vì hiệu trưởng nói quá nhiều, Khương Ức một mực đứng dưới nắng, không chịu nổi ngất xỉu luôn.
Từ đó cô bắt đầu sợ hãi quân huấn - thứ sẽ bắt cô đứng dưới nắng rất lâu, nhưng sự thật chứng minh, lần này cô trốn không thoát.
Giang Cảnh Dương nhận ra cô bất thường, hỏi: “Có cần nói với thầy không?”
Khương Ức nằm bẹp xuống bàn, vô lực lắc đầu, “Không cần, em có thể chịu được.”
Ngày đầu tiên huấn luyện, là “Trạm quân tư”*, thứ mà ai cũng sợ.
*Trạm quân tư: Tư thế đứng trong quân sự.
Huấn luyện viên dành ra cả một buổi sáng để tập trạm quân tư, vì phòng có người lén lút làm biếng, huấn luyện viên cho mỗi người tờ giấy đặt giữa bàn tay và chân, nếu ai làm rơi giấy thì phải ra hít đất.
Nhiều ngày nay mặt trời nắng gắt, nóng kinh người, chẳng bao lâu ai ai cũng mồ hôi đầy mặt.
Khương Ức đứng được nửa tiếng đã bắt đầu kiệt sức, trước mắt dần biến đen, huyệt thái dương truyền tới đau đớn, cô nhắm chặt mắt, dùng lý trí nói với bản thân cố thêm chút, sắp được nghỉ ngơi rồi.
Giang Cảnh Dương đứng thẳng tắp, anh mắt dính chặt lên người của huấn luyện viên, thừa dịp huấn luyện viên đi sang bên kia, anh lén cử động một chút.
Lơ đãng nhìn thấy Khương Ức, cô cúi đầu, thân thể hơi nghiêng ngả, môi trắng bệch.
Anh nói nhỏ: “Có sao không?”
Âm thanh nhỏ bé truyền vào tai, Khương Ức cau mày, không quan tâm tới Giang Cảnh Dương, lại nghe anh nói: “Không thoải mái anh đi với em tới phòng y tế.”
Khương Ức nghe, Du Vũ Huân bên cạnh cũng nghe, hắn ta còn chưa kịp cảm thán một câu tên này rốt cục cũng nghĩ thông, thì đã nghe Giang Cảnh Dương đắc ý nói:
“Như vậy thì anh cũng không cần trạm quân tư nữa rồi.”
Khương Ức: “....”
Du Vũ Huân: “.....”
Chu Húc: “.....”
Huynh đệ trâu bò, tao nể mày!
Khương Ức nhìn Giang Cảnh Dương, vành nón sặc sở cản trở một nửa tầm mắt của cô, bởi vì quá cao nên cô chỉ có thể thấp thoáng thấy khóe môi hơi cười cùng thế đứng lười nhác, qua một lát, cô mới thấp giọng nhắc: “Huấn luyện viên ở đang tới chỗ anh kìa.”
Giang Cảnh Dương nghiêng đầu trùng hợp nhìn thấy huấn luyện viên đang đi tới chỗ này, bèn lập tức im lặng không nói.
Năm phút trôi qua, huấn luyện viên vẫn chưa có ý định cho nghỉ ngơi, nam sinh phần lớn vẫn ổn, ít bị xi nhê, chỉ có nữ sinh đã sắp không chịu nổi.
Đào Tư Dĩnh liếc trộm Khương Ức, “Tiểu Ức Ức, bồ ổn không, nếu không hay là nói với huấn luyện viên xin nghỉ một chút?”
Khương Ức lắc đầu, yếu ớt nói: “Mình không sao.”
“Miệng bồ trắng bệch thế kia, đừng nói bồ bị tụt huyết áp nha?”
Đối với lời khuyên của Đào Tư Dĩnh Khương Ức không nghe lọt, vẫn nghĩ bản thân có thể kiên trì tiếp.
Lúc này huấn luyện viên đang ở trong bóng râm uống nước, trò chuyện với những huẩn luyện viên khác về tình hình quân tư ở các ban, ngay lúc này bỗng nhiên ở ban một cao nhị bỗng có một người ngã xuống, là nam sinh xếp đầu hàng, nhìn bộ dạng thì chắc là té xỉu.
Huấn luyện viên thấy vậy thì vội vàng chạy tới, Du Vũ Huân thấy vậy cũng nhân cơ hội: “Huấn luyện viên, bọn em đều mệt chết rồi, có thể cho tụi em nghỉ một chút không?”
Huấn luyện viên nhìn Giang Cảnh Dương ngã xuống đất, lại nhìn bọn trẻ vẻ mặt khát vọng, mềm lòng, phất tay đồng ý.
Toàn bộ ban được nghỉ, rất nhiều người vui vẻ nhưng cũng không còn sức reo hò, chỉ khát muốn chết vội chạy tới chỗ râm uống nước.
Còn phần lớn nữ sinh vây quanh Giang Cảnh Dương bị té xỉu, tốt bụng đề nghị dìu anh đi nghỉ.
Khương Ức nhìn Giang Cảnh Dương được huẩn luyện viên nâng dậy, mặt anh bị phơi đỏ bừng, sắc môi bình thường, hoàn toàn không giống té xỉu, hơn nữa....
Lúc này anh còn mở to mắt nhìn cô, ánh mắt trong suốt, khóe môi mang cười.
Khương Ức có chút giật mình. Chẳng lẽ anh giả bộ ngất?
Giang Cảnh Dương được Du Vũ Huân với Chu Húc đưa tới phòng y tế, toàn ban ở lại được nghỉ ngơi chừng mười phút, sau đó huấn luyện viên một lần nữa thổi còi, “Chuẩn bị quân tư, bắt đầu giậm chân tại chỗ.”
Tiếng kêu rên toàn ban bị một cái lườm mắt của huấn luyện viên làm cho trở ngược vào bụng.
Khương Ức vào hàng, nhờ viên đường Đào Tư Dĩnh mới cho cô nên giờ sắc mặt cô cũng đã khá hơn nhiều.
Cô vừa vào hàng thì Du Vũ Huân và Chu Húc đã khoan thai tới muộn, vì chạy nên có hơi thở dốc. Du Vũ Huân chống đầu gối vừa thở dốc vừa nói với huấn luyện viên:
“Huấn luyện viên, giáo y nói Khương Ức tới phòng y tế.”
“Sao nữa?”
“Ca bệnh của Giang Cảnh Dương cần có Khương Ức kí tên, cậu ấy bị té xỉu.”
“Vì sao cần em ấy kí?”
Không biết Du Vũ Huân thì thầm cái gì với huấn luyện viên mà huấn luyện viên thực sự thả cô đi.
Khương Ức đi tới phòng y tế, sau khi kí tên cô bước vào buồng trong, thì đập vào mắt là hình ảnh một vị thiếu niên thân mặc đồ rằn ri ngồi trên giường nhìn ra ngoài cửa sổ, sắc hồng nhạt nổi bật trên làn da trắng nõn, ánh mặt trời chiếu vào làm độ cong khóe môi càng thêm sâu, thật không có chút xíu nào giống như bị ngất.
Thiếu niên nhận ra đằng sau có người, ngay lúc Khương Ức đi tới trước mặt anh ngay lập tức quay đầu, mắt trợn trắng, lưỡi lè ra, cả khuôn mặt cứ như một con quái vật không biết tên.
Khương Ức bị dọa sợ, thiếu chút nữa không đứng vững lùi lại, tới khi đụng vào chân giường.
Giang Cảnh Dương cười rộ: “Khương Ức lá gan của em sao lại nhỏ như vậy.”
Khương Ức đi tới ghế dựa cạnh giường ngồi xuống, như xả giận mà ném túi đường gluco giáo y kê cho anh, “Vì sao lại giả ngất? Còn bày đặt nói dối em là em gái anh để lôi em tới đây.”
“Anh không giả bộ ngất thì huấn luyện viên làm sao cho mọi người nghỉ?” Giang Cảnh Dương ném túi đường gluco qua một bên, hai chân gác lên giường, hai tay đối đầu, “Phòng y tế có điều hòa, cho em lại đây hưởng thử, xem có tốt hơn là đứng phơi nắng ngoài kia hay không.”
“Biết em nhát gan không dám xin nghỉ, nên anh đành xả thân giúp em hưởng thụ chút.”
Hai người nói chuyện trên trời dưới đất, đến lúc Giang Cảnh Dương nhắc tới ngày hai người gặp lại, thì Khương Ức đột nhiên nghiêm túc nhìn anh, “Có chuyện muốn hỏi anh lâu rồi. Vì sao một năm nay anh thay đổi nhiều như vậy, trước kia anh học giỏi lắm mà.”
“Bây giờ vẫn giỏi mà.” Giang Cảnh Dương đáp.
“...... Xuống mức trung gần yếu rồi.”
Im lặng một chốc, Giang Cảnh Dương quay đầu nhìn Khương Ức: “Em thật sự không biết vì sao anh lại học sút như vậy sao?”
Khương Ức lắc đầu.
Giang Cảnh Dương thở dài rất nhỏ, khi nói tiếp, giọng anh có hơi pha chút thương cảm khó nhận ra: “Lão sư học bổ túc rời đi.”
Lúc chuẩn bị bước vào cuộc chiến thi cao trung, cả hai người có thành tích ngang nhau, vì bù trừ, nên Giang Cảnh Dương và Khương Ức trở thành lão sư bổ túc của nhau.
Ý của Giang Cảnh Dương, Khương Ức nghe hiểu, anh muốn nói là vì cô, vì cô bỏ đi nên thành tích anh mớt sụt giảm.
Cho dù Khương Ức rời đi, lý do phần lớn là vì Giang Cảnh Dương, nhưng khi được giải thích rõ ràng, cô đem tất cả lỗi sai đều đổ lên bản thân, lúc này dối diện với ánh mắt tội nghiệp của anh, cô càng không thể lẩn trốn.
Nửa ngày, Giang Cảnh Dương nhìn Khương Ức cúi đầu vặn ngón tay, thừa thắng xông lên: “Hay là em làm lão sư bổ túc cho anh nha? Giúp anh bổ túc những phần bị mất.”
Tác giả có chuyện muốn nói:
Vấn đề là đây, Khương muội sẽ chịu ư?
Giang Cảnh Dương: Không chịu tôi đi mua bánh kẹp em ấy nướng cho vàng luôn.
Khương Ức: Nhắc lại nghe coi.
Giang Cảnh Dương: Cho nổ tác giả cháy vàng rực luôn, làm độc giả thèm chơi.
Tác giả: O.O