Editor: Mỡ
Beta: Dâu Tây
____________
Ông chú bảo vệ uống cạn cốc bia lớn, thỏa mãn nấc một cái.
Đôi tai nhỏ của Carlos khẽ động, dưới ánh mặt trời hàng mi dài của cậu càng hiện lên rõ nét.
Hai bên cứ giằng co như vậy, nửa ngày không nói gì.
Carlos hít vào mấy hơi, nhưng sau đó cũng chẳng nói nổi một câu.
“Mày câm sao? Không xin lỗi mà còn muốn bọn tao cho nước à?” Sau một hồi im lặng, thanh niên cao gầy đứng đầu mở miệng, cậu ta là đội trưởng Garcia.
Carlos không nói gì, chỉ liếc mắt nhìn Garcia.
“Không phải mày chảnh lắm sao? Còn dám giơ ngón giữa với bọn tao?”
Đội trưởng có chút tức giận, cậu ta cảm thấy ánh mắt của Carlos mang hàm ý khinh thường.
Carlos thản nhiên nhìn ly thủy tinh, không nói câu nào.
“Nói chuyện!” Garcia tức giận gào lên, “Con mẹ nó! Mày mau xin lỗi bọn tao!”
“Đúng đấy, xin lỗi đi, nhanh lên!”,
“Nhóc con mau xin lỗi!”, “Đừng lãng phí thời gian của bọn tao!” Các thành viên khác trong đội đồng loạt lên tiếng.
“Mày là đồ sao chổi, chẳng trách dù ở cô nhi viện hay La Masia cũng chẳng có ai giúp mày!” Garcia nghiêng chiếc ly trong tay, từng giọt nước chảy xuống nền đất nóng, không nhìn thấy rõ.
“Con mẹ nó, thật đáng đời, đến cả ba mẹ mày cũng không cần mày! Tao không thể cho mày nước, đi mà lấy dưới đất ấy!”. Các thành viên khác trong đội cũng nhao nhao hùa theo, chút nước như vậy, ánh mặt trời Barcelona vốn dĩ rất chói, chỉ một lúc sau liền bốc hơi không còn lại gì.
“Bây giờ, tao trả lại cái này cho mày. Thật đáng thương cho kẻ thất bại!”
Garcia ngẩng đầu, tay phải dựng ngón giữa lên chỉ thẳng vào Carlos.
Carlos nhìn hơi nước bốc lên từ dưới mặt đất, hung hăng đẩy Garcia, sau đó cầm chiếc bình cổ dài đập thật mạnh vào cột đèn đường. Tiếng nước chảy hòa cùng tiếng thủy tinh vỡ vụn.
Carlos nhặt quả bóng lên, ngẩng đầu nhìn chằm chằm Garcia vừa được đồng đội đỡ lấy, lạnh lùng nói: “Tôi không cần các người cũng có thể thành công.”
Cậu quay đầu nhìn cô gái nhỏ mặc váy thể thao đứng kia, đây là lần đầu tiên cậu thấy cô trang điểm như vậy, thật xinh đẹp, thậm chí cậu còn chưa kịp nói lời đó.
Nhưng cậu biết cậu đã khiến cô đau lòng rồi.
Cậu không nói gì, lập tức đi vào trại huấn luyện.
Vào lúc mắc sai lầm việc đầu tiên mọi người nghĩ đến là trốn tránh, trốn vào chiếc mai rùa của bản thân mình, dùng vỏ bọc kiên cố ấy chống đỡ phong ba bão táp ngoài kia.
Nhưng như vậy thì chỉ làm mọi việc càng thêm hỏng bét mà thôi.
Chồi non đang nảy mầm trong lòng Carlos lặng lẽ khô héo.
Tô Thanh Gia nén nước mắt xuống, cố gắng không bật khóc. Cô khom lưng xin lỗi huấn luyện viên và các thành viên trong đội, sau đó rời khỏi đó.
Tóc cô hơi rối loạn, vài sợi nghịch ngợm rơi xuống như vỗ về khuôn mặt nhỏ nhắn.
Cô không thể làm Moses của cậu, trong tay cũng không có quyền lực to lớn gì.
Carlos quau về phòng, cậu không bật đèn, ánh hoàng hôn xuyên qua khe cửa sổ, để lại những vệt sáng mờ nhạt.
Trong lòng giống như có quỷ, làm cho cậu không thể khống chế nổi cảm xúc.
Thật giống tình trạng ở sân bóng vào ngày hôm ấy, những lời chửi rủa, những tiếnh quát lớn, những ánh mắt lạnh nhạt đó, mọi người đều cô lập cậu, ánh mắt họ nhìn cậu không có nổi một tia ấm áp nào.
Cậu đã nghĩ sẽ thử giao tiếp với người khác, kết bạn cùng họ, cậu cũng muốn nỗ lực để hòa nhập với mọi người. Những điều Bella muốn làm cậu đều hiểu, đều biết, cậu bằng lòng phối hợp với cô, cậu bằng lòng kìn nén những áp lực của chính mình, nhưng cuối cùng cậu đã không làm được.
Cậu chưa từng nói với ai cha mẹ cậu vì sao qua đời, cho dù là Bella.
Mùa mưa lớn năm ấy, mặt đường trơn trượt, bọn họ bất hạnh đâm vào rào chắn, lăn xuống dốc núi. Cậu ở trong ngực mẹ cảm nhận được hương vị tanh mặn của máu.
Sau đó cậu bò ra được, cầu cứu người qua đường, cậu đứng giữa đường chặn từng chiếc xe đi qua lại, nhưng từng người một đều đẩy cậu sang một bên rồi lập tức lái xe rời khỏi. Bọn họ đều vô cảm, không một ai nguyện ý đưa cậu đến buồng điện thoại báo nguy hoặc gọi đường dây nóng cấp cứu.
Dường như những lời khẩn cầu của cả đời cậu đã dùng hết trong khoảnh khắc tang thương đó. Cậu ôm ba mẹ, nghe thấy tiếng máu chảy giống hệt tiếng mưa rơi.
Nỗi đau đớn nhất ấy đã khắc sâu trong trí nhớ, cậu chỉ có thể thu mình lại trong lớp vỏ bọc. Cậu đã từng nghĩ nếu không có quan hệ với ai thì sẽ không ai có thể làm tổn thương mình, không hy vọng sẽ không tan vỡ.
Khi nữ tu sĩ Rosa dẫn đám trẻ ở cô nhi viện đến khu học tập, trong quá trình học có một câu nói cậu nhớ rất rõ. Dù giai điệu của những bài xướng ca trong lớp đã tan biến từ lâu trong trí nhớ, nhưng câu nói kia, nhiều năm qua cậu không dám quên.
Trong sách nói: “Nếu như đôi mắt của bạn làm cho bạn sa ngã, vậy thì hãy khoét ra mà vứt bỏ. Thà rằng mất đi một phần thân thể mà được vào cõi sống, còn hơn là toàn thây mà bị ném vào lửa địa ngục.
Nếu như đôi tay của bạn làm cớ cho bạn sa ngã, vậy thì hãy chặt và vứt bỏ, thà rằng mất đi một phần thân thể mà được vào cõi sống, còn hơn là toàn thây mà bị ném vào lửa địa ngục.”
Carlos ôm chậu cây nhỏ ngồi cuối giường, có lẽ Bella sẽ không quay lại nữa. Cô gái nhỏ thích mặc váy, thiên sứ có mái tóc đen óng như tơ lụa, những ký ức trong tiềm thức dần trở nên ảm đạm. Sau này cô sẽ có nhiều bạn hơn, cô không phải đau lòng, không phải khổ sở vì bọn họ, bọn họ sẽ chọc cô cười, tặng cô nhiều lắc tay đẹp, rồi khi ấy cậu sẽ trở thành quá khứ, một quá khứ không tốt đẹp.
Carlos cười khổ, tựa đầu vào giường. Cậu sẽ chăm sóc tốt cây nhỏ này.
Có một số người không dám quên đi ký ức, một số người lại không muốn nhắc tới quá khứ.
Đột nhiên tiếng gõ cửa, không chờ cậu lên tiếng, Oleguer đã đi vào, tay bưng chén đĩa, thuận tay bật đèn:
“Đã giờ này rồi còn không đi ăn cơm, muốn học thực vật quang hợp à.” Oleguer ngồi xuống bên cạnh, thiếu niên 17 tuổi cao lớn làm không gian trở nên nhỏ hẹp hơn.
Carlos nheo mắt một hồi mới thích ứng được với ánh sáng, cậu im lặng không nói gì.
“Ôi, giờ còn không nói nữa, cơm cũng mang đến cho nhóc rồi, ăn chút gì đi chứ.” Oleguer đưa chén bát cho cậu.
Carlos chỉ ôm chặt chậu cây nhỏ trong tay.
Oleguer bĩu môi, để mâm bát xuống đất, đoạt lấy chậu cây nhỏ từ trong ngực Carlos: “Này, chậu cây này có thể làm cơm ăn à.” Rồi cậy đưa cơm về phía cậu, “Tranh thủ thời gian đấy, mau ăn cơm.”
Đối với việc Carlos không nhúc nhích cậu cũng quen rồi, Oleguer ngồi bên lải nhải không thôi: “Ôi, đừng nói với anh em ngồi đây đóng cửa ăn năn đó nhá. Nhóc đừng như vậy, chẳng phải chỉ bị mắng hai câu thôi à, lúc anh mới tới đây cũng như nước với lửa với đồng đội, sau này lại thấy bình thường!” Cánh tay dài duỗi ra, vỗ vỗ đầu Carlos: “Carlos, nói thật nhé, em mà cứ như vậy sẽ khiến bạn gái đau lòng đó.”
Oleguer đặt chậu cây nhỏ lại chỗ cũ, vừa đi vừa nói: “Mấy ngày nay không thấy bóng dáng em, mỗi ngày Bella đều chạy tới La Masia, ngay cả việc học cũng gạt sang, anh nghe người ta nói, cô bé phải đi thỉnh cầu huấn luyện viên Bernar Jess và những người mà em đắc tội vài ngày trước, mãi mới làm cho bọn họ bằng lòng phối hợp với cô bé để giúp em đấy.”
“Ôi, em nghĩ họ dễ dàng đồng ý sao?” Oleguer gác chân lên bàn, nhướng mày, “Cô bé phải đi nhặt bóng cho bọn họ hơn mười ngày, ngày nào cũng chạy tới chạy lui dưới trời nắng to, ôi ôi, đến cả anh còn thấy thương xót bạn gái em đấy.”
Tay Carlos run lên, Oleguer nhanh mắt đưa tay ra đỡ, “Nhóc kích động như vậy cơ à. Anh có lòng tốt mang cơm cho em, đừng có đổ, đổ rồi không có mà ăn đâu.”
“Mấy ngày này em ấy đều đến La Masia?” Carlos mở miệng, giọng hơi khàn khàn, hình như cậu đã không uống nước lâu rồi.
Oleguer bẻ ngón tay, nói: “Cậu ăn cơm trước, ăn xong tôi sẽ kể cho cậu.”
Carlos cầm đôi đũa bắt đầu ăn cơm, sau hai ba phút đã ăn xong rồi. “Anh mau nói cho em biết đi!”
“Cũng không biết nói như thế nào cho phải, ngày đó không phải thiếu chút nữa em đánh nhau với bọn họ sao? Bella đi tìm huấn luyện viên Bernar Jess mấy lần, cũng không biết hai người họ đã nói chuyện gì mà sau đó huấn luyện viên lại cho nhóc tham gia thi đấu so tài một lần nữa, điều kiện là phải nhận được sự đồng ý tưg nhóm của Garcia.” Oleguer thở dài: “Sau đó cô bạn gái nhỏ của nhóc liền đi tìm bọn họ, Garcia yêu cầu Bella phải đi nhặt bóng cho họ co đến khi họ vừa lòng mới đồng ý.”
“Hôm nay ở trước trại huấn luyện em đập cái vỡ chai kia không khác gì đổ hết công sức suốt mấy ngày qua của Bella xuống sông xuống biển. Oleguer buông tay xuống: “Hôm nay anh cũng nhìn thấy Bella khóc.”
Carlos nghe cậu ấy nói, lòng chùng xuống, biết được Bella đã khóc, Carlos hoàn toàn hoảng sợ, “Em ấy, em ấy khóc, em, em đi tìm em ấy.”
Oleguer giữ chặt Carlos, “Này, em định làm gì nữa! Bây giờ em đi tìm Bella thì có ích gì, sẽ chỉ càng làm cho cô bé thêm đau lòng mà thôi.”
Carlos dừng bước, đúng vậy, bây giờ có lẽ người Bella không muốn nhìn thấy nhất là cậu.
Oleguer bưng bát không đứng lên, “Carlos, em cẩn thận suy nghĩ lại đi, vì em, cũng vì Bella.”
Cánh cửa đóng lại, trong phòng trở nên yên tĩnh hơn.
______________
Ngày hai mươi bảy tháng tám, sau một tháng, một lần nữa Tô Thanh Gia lại vào La Masia. Bầu trời vẫn trong xanh như hôm nào, chú bảo vệ vẫn uống bia như nước.
Hai ngày trước Tô Thanh Gia nhận được chuyển phát nhanh mời đến xem trận đấu đối kháng của U14 La Masia. Đặc biệt là tới xem người mang áo số 3 của đội Vàng.
Cô nhìn thật lâu, lâu đến mức sắp xuyên thủng thiệp mời.
Tô Thanh Gia đắn đo suy nghĩ không biết có nên đi hay không? Sau đó cô bắt đầu rối rắm không thôi.
Kỳ nghỉ hè nằm lì trên giường kết thúc, cô mau chóng ngồi dậy, lựa chọn quần áo nửa ngày, cuối cùng mặc một chiếc áo chiffon tay lỡ phối với váy lụa. Vết thương lần trước ở cánh tay do phơi nắng còn chưa khỏi hẳn, cô cũng không muốn bị trầy da lần nữa.
Chào chú bảo vệ xong Tô Thanh Gia lập tức đến sân thi đấu.
Ngồi trên khán đài, liếc mắt một cái cô đã thấy Carlos đang ở ngoài sân làm nóng người. Hết cách rồi, cậu bé tóc vàng vô cùng nổi bật, đến mức không muốn nhìn thấy cũng không được, huống chi, hình như cậu còn tắm rửa chải chuốt thực sạch sẽ.
“Này, Bella.” Oleguer chạy tới từ lối đi bên phải, mặt không đỏ, thở không mạnh, ngồi xuống cạnh Tô Thanh Gia: “Cô bé này thật xinh đẹp, nhóc tóc vàng kia thật may mắn quá. Em nhận được thư mời nên mới tới sao?”
Tô Thanh Gia giơ thư mời trong tay lên:“Đúng vậy, thư mời đây, anh muốn xem không?”
“Thật là, anh xem làm cái gì, thư mời này anh đã xem qua không biết bao lần, nói cho em biết, lúc tên nhóc tóc vàng kia lén lút viết đã bị anh phát hiện, ha ha, còn giấu không cho anh xem mới sợ chứ.” Oleguer chỉ về phía Carlos đang khởi động dưới kia, “Nhóc con này là một người bụng đen tối, chẳng phải chỉ lấy từ trong túi quần nó ra xem một chút thôi sao? Ai ngờ cậu nhóc ấy lại tố cáo việc anh bỏ huấn luyện trốn ra ngoài cho huấn luyện viên biết, hại anh bị nghe mắng nửa ngày. Này, Bella, ngàn vạn lần em đừng để nó lừa nhé.”
Tô Thanh Gia nén cười đầy khó khăn, nói: “Được rồi, em biết mà, em sẽ cẩn thận, nhưng mà, em cũng không hay kể việc xấu của người khác nhiều giống anh đâu.”
Oleguer giả vờ tức giận, “Anh cũng đâu có kể xấu, anh đều nói điều tốt mà!! Mấy đứa xấu xa các em đều chỉ biết bôi nhọ người tốt! Khổ cho anh vì còn phải giúp các em như vậy!”
Tô Thanh Gia: “……”