Editor: Dâu Tây
____________
Tô Thanh Gia cầm ô, chạy thẳng tới phòng thay đồ, Garcia và các đồng đội đi từ trong phòng ra, trên mặt đều lộ rõ sự chán nản.
Nhìn thấy sắc mặt nôn nóng của Tô Thanh Gia, Garcia nhìn về phía cô rồi lên tiếng chào hỏi: “Bella, em đến rồi à.”
Tô Thanh Gia giữ chặt Garcia, hỏi: “Anh Garcia, Carlos đâu? Sao anh ấy không ra ngoài? Anh ấy ổn không?”
Garcia và đồng đội hai mắt nhìn nhau, sau đó cúi đầu, thiếu niên đã từng cao ngạo như vậy hiện giờ cũng không thể đối mặt với hiện thực, đó là một sự đả kích lớn với họ: “Carlos, cậu ấy...... Hay là em tự vào xem đi, cậu ấy đang trong phòng thay đồ.”
Tô Thanh Gia cảm ơn bọn họ, sau đó xoay người chạy vào phòng.
Những thành viên U15 cần nghỉ ngơi dưỡng sức, bọn họ cần có không gian riêng tư để liếm láp vết thương mà cuộc chiến vừa rồi đem lại cho họ.
Phòng thay quần áo trang hoàng đơn sơ và có chút trống trải, ngoài phòng nước mưa không ngừng hắt lên cửa sổ.
Carlos gấp hai chân ngồi dưới đất, quần áo trên người cậu ướt nhẹp, mái tóc vàng lại hiếm khi chật vật như vậy, Tô Thanh Gia nhìn hàng mi cong dài vẫn còn đọng lại những bọt nước của cậu, đôi mắt xám tro hơi vô thần, trống rỗng đang nhìn chằm chằm giày của mình.
Nhớ lại những lần Carlos ngã xuống trước đó, Tô Thanh Gia biết cô đã quên mất điều gì rồi. Carlos còn nhỏ tuổi, lại nhảy cấp đi lên, vậy nên chưa có nhiều kinh nghiệm, hơn nữa còn gánh nặng về kinh tế, cậu chưa có phương tiện cùng hiểu biết để đối phó và thi đấu trong điều kiện thời tiết mưa.
Carlos có ba đôi giày chơi bóng: Giày đinh nhỏ, giày đinh cao su, và giày đinh thép.
Ba đôi giày này có thể giúp Carlos ứng phó với các sân đấu và lối chơi khác nhau. Chúng vẫn luôn giúp cậu mang hào quang và rong ruổi trên sân La Masia.
Nhưng cậu lại không có giày đinh đi mưa, đúng vậy, giày đinh ứng phó với chiến trường dưới mưa Carlos không có.
Đôi giày chơi bóng mới màu trắng xanh kia đã thấm đầy nước mưa, bùn đất, khiến cho đôi giày trở nên lếch thếch. Người Carlos đã ướt hết, nước mưa trên người không ngừng chảy xuống, trên trán bị thương khá nghiêm trọng.
Cậu không nhúc nhích, cứ ngơ ngác nhìn đôi giày chơi bóng của mình với đôi mắt trống rỗng như vậy.
Ngày 04/7/1954, trên sân Bern Clive, sáu vạn người đã được xem kỳ tích, trận chung kết World Cup năm đó, đội tuyển Hungary áo vàng thảm bại dưới tay đội tuyển Tây Đức, không thể đi lên đài vinh quang, đau lòng mà mất cup World Cup!
Đây là lần đầu tiên kể từ năm 1950 Hungary - đội tuyển không ai bì nổi thua trận, trong khi đó đội tuyển Tây Đức lại trở thành đội duy nhất thắng World Cup mà không phải đội tuyển nằm trong nhóm hạt giống. Cũng giống như kì tích của đội tuyển Trung Quốc vậy, đột phá trùng vây tiến thẳng vào vòng chung kết trong sự kinh ngạc của mọi người.
Lúc đó, Hungary tập trung đầu tư lớn vào phát triển bóng đá, tạo ra một hạm đội vô địch, nhưng cuối cùng, điều khiến Hungary phải tiếc chính là, bọn họ bại bởi một trận mưa lớn!
Đúng vậy, một trận mưa lớn.
Ngày thi đấu hôm đó, mặt trời rực rỡ chiếu trên cao, nhưng trước trận đấu, lại ngoài dự đoán mà mưa to tầm tã. Đội tuyển áo vàng vốn cao ngạo trượt chân rồi té ngã, chuyền bóng mắc phải nhiều sai lầm. Trong khi đó đội tuyển Tây Đức lại sử dụng giày đinh thi đấu dưới mưa, ở trên sân bóng lầy lội với muôn vàn khó khăn, chuyển bại thành thắng, lấy lại niềm tin và mang về hào quang cho quốc gia và dân tộc.
Hiện tại, thiếu niên tóc vàng liên tiếp té ngã này cũng phạm phải sai lầm giống như đội tuyển Hungary đã từng trải qua, muốn chạy nhanh trên sân cỏ đơn sơ dưới trời mưa to thì độ khó càng tăng, nhóm cầu thủ cần dựa vào giày đinh đi mưa để gia tăng lực ma sát nhằm bám sân, đảm bảo bản thân không té ngã.
Cậu bé chỉ mới mười ba tuổi này chưa biết thi đấu trong thời tiết mưa vô cùng gian nan, cậu vẫn đi giày đinh thép như cũ mà đá bóng. Nhưng khi cậu không ngừng té ngã, chuyền bóng ra ngoài đường biên, cậu mới phát hiện, kỳ thật cậu cách ước mơ của mình còn xa lắm.
Bất kể là bóng đá, hay là Bella!
Carlos cảm thấy, cậu giống như một nhà thám hiểm nỗ lực trèo lên đỉnh núi Pyrenees [*], trên con đường đầy cây rừng, tuyết lớn rơi xuống bao trùm mỗi một tấc đất, cậu không la bàn, không có trang bị, không có bạn đồng hành, chỉ có thể nỗ lực, đi tìm đỉnh tuyết rạng rỡ một mình.
[*] Pyreness: Là một dãy núi phía tây nam Châu Âu, đường biên giới tự nhiên giữa Pháp và Tây Ban Nha. Dãy núi này cũng là ranh giới giữa Pháp và bán đảo Iberia.
Trong quá trình trèo lên, màu trắng trước mắt làm cậu bị quáng, cậu dần mất đi đôi mắt......
Chiếc ô từ trong tay Tô Thanh Gia tuột xuống, cô ngồi xuống bên cạnh Carlos, nước đọng làm sàn nhà có chút trơn.
“Anh ổn chứ? Carlos?” Tô Thanh Gia cố gắng để giọng mình trở nên mềm nhẹ nhất, cô sờ sờ đôi tay thiếu niên này, lạnh như một khối băng.
Carlos phục hồi lại tinh thần, cậu nhìn chằm chằm cô gái mà mình ngày đêm thương nhớ trước mắt, ánh mắt dần có tiêu cự, cậu khẽ mở miệng, hỏi: “Bella?”
Tô Thanh Gia lấy một chiếc khăn ra, đưa cho cậu: “Vâng, là em, anh mau lau đi.”
Trong nháy mắt nhận lấy chiếc khăn kia, Carlos cảm nhận được sự ấm áp và mềm mại trên tay Tô Thanh Gia, cậu không dám dừng lại quá lâu, cầm lấy khăn bắt đầu chà lau.
Chỉ chốc lát chiếc khăn cotton đã thấm đầy nước, đầu tóc Carlos vẫn còn ướt, nhưng ít nhất vẫn có thể nhìn thấy rõ mặt. Lúc lau, Carlos cố ý làm chậm lại.
Cậu ngửi mùi hương trên khăn, nhàn nhạt, nhưng cũng rất nồng nàn, hương thơm đó luôn quanh quẩn nơi chóp mũi cậu.
Chỉ trong nháy mắt sự thấp thỏm trong lòng cậu toàn bộ đều tiêu tán.
Carlos quyết định vào sân thi đấu trận hôm nay, cậu hy vọng có thể biểu hiện thật tốt trên sân, nỗ lực mỗi lần chạm bóng, chuyền đẹp đến từng đường bóng, làm tốt vai trò hộ công.
Cậu muốn tặng trận đấu này cho cô gái xinh đẹp thuần khiết trước mắt, tặng cho thiên sứ đến từ phương Đông của cậu.
Mỗi một lần chạm bóng, đều vì cô ấy.
Nhưng hương vị nước mưa trên sân cỏ đã khiến cậu nếm trải sự thất bại, trước cô gái đã nhiều ngày không gặp, cậu vô cùng chật vật!
Khi được đồng đội đỡ lên, thật sự cậu rất muốn hất tay mọi người ra, tìm một nơi an toàn giấu mình đi, nơi đó không có nước mưa, không có thất bại, không có sự thất vọng của Bella đối với cậu.
Nhưng cậu không còn sức lực, thật sự không còn chút sức lực nào.
Garcia đưa cậu đến phòng thay đồ, sau đó giúp cậu cởi đôi giày dưới chân, huấn luyện viên Alexs an ủi mọi người: “Tôi rất hài lòng với sự dũng cảm của các em, có gan khiêu chiến với U16, tuy kết quả có thể không như ý, nhưng đây lại là một thành công cực kỳ quý giá.”
Sau đó ông ngồi xổm xuống, cầm lấy đôi giày chơi bóng lầy lội của Carlos, Carlos nhìn ra sự tiếc nuối từ đáy mắt ông: “Carlos, em có biết cầu thủ phải chuẩn bị giày đinh để thi đấu dưới mưa không?”
Carlos nghe thấy giọng nói đang đè nén của mình: “Huấn luyện viên, em biết.”
“Haiz, Carlos, coi như đây là một lần học tập đi, không sao cả, vẫn còn cơ hội. Sang năm các em sẽ lên U16, sẽ học được nhiều điều, cũng sẽ mạnh hơn.” Alexs thở dài, ông biết vì sao Carlos không thay giày đinh đi mưa.
Đối với cậu thiếu niên tóc vàng không có cha mẹ này mà nói, một đôi giày đinh đi mưa đạt chuẩn, thật sự là quá đắt, hơn nữa thanh thiếu niên đang ở tuổi trưởng thành, không bao lâu, giày cũng sẽ không thể mang vừa nữa, đã vậy trước nay trung tâm huấn luyện luôn quan tâm đến vấn đề sức khỏe của các cầu thủ, họ chưa từng phải tập luyện vào ngày mưa. Lâu ngày, Carlos từ bỏ luôn ý định chuẩn bị giày đinh thi đấu dưới mưa.
Thân thể to lớn, khỏe mạnh đối với một vận động viên mà nói vô cùng quý giá, La Masia không muốn những thiên tài còn chưa kịp tỏa sáng đã phải ngã xuống bùn đất. Mỗi năm chi phí bỏ ra để huấn luyện rất lớn nên họ không dám đánh cược.
Alexs lại an ủi thêm lần nữa, rồi cho bọn họ về ký túc xá tắm rửa thay quần áo, nhà ăn sẽ chuẩn bị thuốc để đề phòng cảm mạo.
Nhưng Carlos không đi, cậu biết, trận đấu này sở dĩ thua, tất cả là bởi lỗi của cậu, một đội hình không có tiền vệ, tựa như ruồi không đầu, không có mục tiêu, chạy tán loạn khắp nơi.
Đôi giày đinh cậu vẫn luôn lấy làm tự hào về kỹ thuật và tốc độ bỗng trở thành trò cười.
Phải, trò cười.
Thì ra cậu chẳng qua cũng chỉ là một trò cười. Carlos không dám đi ra khỏi gian phòng thay đồ này, cậu sợ thấy thảm cỏ trong mưa kia, cậu sợ thấy tỉ số thi đấu trên sân, cậu sợ thấy trái bóng dính bùn trong cầu môn.
Nhưng khi Bella đưa chiếc khăn cho cậu, cậu bừng tỉnh và nhận ra hết thảy những điều này cũng chưa phải là đáng sợ nhất.
Carlos nhìn vào đôi mắt to màu hổ phách của cô, đôi mắt ấy chứa đầy ánh mặt trời Barcelona, đủ làm ấm áp thân thể rét lạnh của cậu.
Tô Thanh Gia nhìn cậu chầm chậm lau, lại lấy ra thêm một chiếc khăn, thay cậu lau mái tóc vàng lộn xộn rối bời.
Khi Tô Thanh Gia đứng lên, đầu Carlos cao đến ngực cô, mùi hương so với trên chiếc khăn lại càng nồng đậm ngọt ngào vờn quanh Carlos, cậu cảm thấy toàn toàn thân nóng lên, mặt cũng đỏ lên một chút.
“Được rồi, lau xong rồi.” Mái tóc vàng của Carlos xoã tung lên, Tô Thanh Gia nhìn tác phẩm của mình, “Không phải một con Labrador rơi xuống nước mà là Labrador nửa khô nửa ướt.”
Carlos hiểu ý tứ trong lời nói của cô, cậu cắn cắn môi, ngẩng đầu hỏi: “Bella, biểu hiện của anh hôm nay thảm hại lắm phải không?”
Tô Thanh Gia lắc đầu, cười ngọt ngào: “Không đâu, anh biểu hiện rất tốt, anh té ngã nhiều lần như vậy nhưng vẫn nỗ lực đứng lên, anh thật dũng cảm, nếu là em, chắc chắn em đã từ bỏ rồi.”
Cô nghiêm túc nhìn chăm chú vào cậu bé này, nói: “Carlos, nói thật, anh có thể chiến đấu năng nổ đến phút cuối cùng, cũng đã đáng để mọi người khen ngợi. Anh rất kiên cường.” Cô thật lòng thích thiếu niên kiên cường dũng cảm này, cậu giống như không biết mệt mỏi, từ đầu đến cuối luôn chạy rất nhanh, luôn không ngừng phấn đấu. Cô học được rất nhiều từ cậu.
Carlos cảm giác đầu có chút choáng váng, đột nhiên cậu cảm thấy bản thân giống như từ dưới đáy vực đi lên thiên đường, nơi đây tất cả đều ấm áp, ngọt ngào, cậu thấp giọng hỏi, “Vậy nên, em cũng sẽ vui và tự hào vì anh đúng không sao?”
Tô Thanh Gia có chút ngây người, trong đầu cô lên ra tấm thiệp hồng nhạt kia, cô không biết phải trả lời như thế nào.
“Là bạn thân nhất, em sẽ vì anh mà vui chứ?” Carlos bổ sung, cậu nhìn ra cô đang khó xử.
Đôi mắt màu xám xanh kia chứa đựng sự mong đợi nồng đậm, những tia sáng xẹt qua đáy mắt cậu, Tô Thanh Gia gật gật đầu, nói: “Là người bạn thân nhất, em thật sự vui vì những nỗ lực của anh, Carlos, anh là một anh hùng nhỏ.”
Tâm trạng đang treo lơ lửng trong lòng Carlos rốt cuộc cũng buông xuống, cậu cảm thấy mình càng choáng váng hơn, cậu nghĩ nguyên nhân có thể là do quá kích động, “Bella, một ngày nào đó, anh sẽ nói cho mọi người, em là người tìm ra hạt giống vĩ đại trong bóng đá, em đã phát hiện ra một cầu thủ vĩ đại.”
Tên của em và anh sẽ cùng xuất hiện trên mỗi một tờ báo lớn, trong lòng cậu thầm bổ sung.
Cậu nhìn khuôn mặt tinh tế trắng nõn của Tô Thanh Gia đầy chờ mong, cô tựa như công chúa Bạch Tuyết trong truyện cổ tích, sau đó cô công chúa này nhấc tay lên, đặt lên trên gò má cậu, cậu ngỡ ngàng nhắm hai mắt lại......