Editor: Vy Ngôn
Beta: Dâu Tây
_______________
Học kì một lớp 6 trôi qua với đủ cảm xúc từ lo sợ đến vui mừng. Lễ Phục Sinh [*] đã đến gần, trường học cho học sinh nghỉ Tết âm lịch.
[*] Lễ Phục Sinh thường được xem là một trong những ngày lễ quan trọng nhất trong năm của người theo Kitô giáo. Thường diễn ra vào tháng 3 hoặc tháng 4 mỗi năm để tưởng niệm sự kiện chết và phục sinh của chúa Giê-su từ cõi chết sau khi bị đóng đinh trên thập tự giá.
- Theo Wikipedia -
Nơi Carlos học chương trình tiểu học cách La Masia không xa, sau khi vào lò đào tạo trẻ, được sự đồng ý từ phía cậu, ban huấn luyện đã giúp cậu chọn lựa trường học này, đám tiểu tướng kia đa số đều học ở đây.
Thành tích của Carlos khá tốt, không làm nhóm huấn luyện viên lo lắng, nhưng cũng không quá xuất sắc. Thực tế, cậu học môn toán và môn khoa học khá tốt, nhưng cậu thiên về các môn học tự nhiên, những môn còn lại cậu chỉ đạt điểm tiêu chuẩn.
Vì điều này, Tô Thanh Gia - một người gốc Trung Quốc phải giúp cậu bé mang huyết thống Tây Ban Nha thuần chủng kia học bổ túc văn học vào mỗi cuối tuần.
Nhưng thực sự Carlos không hề có chút thiên phú văn học nào, râu ông nọ cắm cằm bà kia là chuyện thường xuyên xảy ra, một câu thơ ngắn mà cậu có thể trộn ba bài thơ khác nhau lại. Hơn thế, điều làm Tô Thanh Gia bất lực chính là... Học kỳ này phải học tổng cộng 4 bài thơ!!!
Tô Thanh Gia sử dụng đủ mọi biện pháp, nhưng đều không ích gì, cậu vẫn làm theo ý mình, sắp cuối kỳ rồi mà tên tác giả cậu cũng viết sai.
Lúc xem bảng điểm của Carlos, Tô Thanh Gia thấy một hàng toàn điểm 5 (5 điểm là đạt điểm chuẩn), cô cảm nhận được một cách sâu sắc rằng thầy cô giáo đang nhìn mặt chấm điểm.
Carlos vẫn cứng cổ không chịu nhận, cậu chỉ vào tập toán học, khoa học, ngoại ngữ thứ hai: “Tất cả đều 10 điểm, 10 điểm đó nhé! Toàn khối, không, cả trường, chỉ có mình anh đạt điểm tối đa thôi đó!”
Tô Thanh Gia:...
Cô đang nuôi một cậu con trai sao?
Mặc dù môn văn Carlos học không tốt, nhưng ngoài dự kiến, Carlos lại có khả năng thiên bẩm với ngôn ngữ, tuy không thể so sánh với tiểu thiên tài ngôn ngữ là Tô Thanh Gia và cậu mới học tiếng Anh vài năm, mà nói không kém chút nào, có thể diễn đạt lưu loát như đối thoại hằng ngày, đôi lúc Oleguer đi ngang qua trước mặt họ, Carlos sẽ chuyển sang nói chuyện với Tô Thanh Gia bằng tiếng Anh.
Oleguer chỉ có thể phẫn nộ bỏ đi, không còn biện pháp nào khác, ai bảo cậu dốt tiếng Anh chứ. Căn bản là cậu nghe không hiểu, được chưa?
Muốn bắt nạt cậu sao, hừ, chờ... chờ đó... chờ cậu......
Chờ cậu học xong rồi tính......
Ở tuổi mười hai, Carlos phát triển rất nhanh, so với đám trẻ mười bốn tuổi thì không hề kém cạnh, mái tóc vàng chói cùng đôi mắt xám xanh của cậu khiến nhiều nữ sinh mới biết yêu theo đuổi, càng miễn bàn khí chất khác biệt trên người cậu, vào ngày Saint George [*], bàn học của cậu là nơi có nhiều chocolate và thư tình nhất.
[*] Ngày Saint George (ngày 23/4) là một ngày hội tôn giáo, hay gọi là một lễ hội đều được, nhưng nói chung, đây là ngày lãng mạn nhất của năm tại Barcelona và Catalunya. Nó còn được gọi là ngày của hoa hồng, và có thể xem đây là một phiên bản của ngày lễ tình yêu.
Nhưng cậu chưa từng tặng hoa hồng cho nữ sinh, cũng không nhận bất kỳ lá thư nào mà các cô gái đưa.
Cho nên, đến giờ, rất nhiều nữ sinh vẫn luôn ảo tưởng có thể nhận được một nhánh hoa hồng mang theo sương sớm trong suốt kiều diễm từ cậu bé lạnh lùng này, vào ngày Saint George, các cô bé sẽ tới đường lớn La Rambla chọn lựa quyển sách đặc biệt nhất để tặng cậu.
Sinh nhật của Tô Thanh Gia đến gần, cậu rối rắm rất lâu, cũng không biết nên tặng quà gì.
Công tử đào hoa Oleguer ở bên cạnh thuận miệng nói: “Em không cần tặng gì đâu, hôn cô bé một cái là được”, hoặc là: “Tặng chính mình đi!”, còn có: “Đưa Thanh Gia đi ngắm sao ngắm trăng, nói từ cầm kỳ thư họa tới nhân sinh triết học” blablabla......
Cậu nói một hồi không ngừng nghỉ, một lúc lâu sau, Carlos mới quyết định lựa chọn một trong những điều đã kể trên, cậu chọn một đóa hoa hồng đỏ không có gai, nụ hoa hé nở kiều diễm ngượng ngùng, đây chính là thành quả mà cậu chạy khắp các cửa hàng hoa trên toàn thành phố, mãi mới chọn được một đóa đẹp nhất, trên cánh hoa còn đọng lại những giọt sương sớm trong suốt lấp lánh, dịu dàng như mưa, cậu hy vọng đóa hoa này có thể tô điểm cuộc sống của Tô Thanh Gia, bất kể là đặt trong phòng cô hay cứ lẳng lặng nằm trong hộp.
Carlos cảm thấy, Bella tựa như đóa hoa hồng đang hé nở này, không ngừng sưởi ấm tâm hồn cậu.
Làm bạn với cậu, cùng cậu vượt qua những năm tháng lạnh lẽo.
Cậu thầm hy vọng, sau này, cậu có thể nhìn thấy đóa hoa hồng này nở rộ.
Sinh nhật năm nay của Tô Thanh Gia, Carlos vui vẻ đến nhà cô, cậu và người nhà, bạn bè cô chia nhau bánh kem vị dâu tây, khi ánh đèn vụt tắt, cậu lặng lẽ nhìn Bella đang ước nguyện, gò má được ánh nến chiếu lên tỏa ra sự nhu hòa, tinh tế như ngọc thạch, rất giống đóa hoa hồng nằm trong hộp, mềm mại mà tươi đẹp.
Carlos cũng hy vọng, trong nguyện ước mà cô ước có cậu, dù chỉ là thuận tiện nhắc tới cũng tốt.
Hiện giờ, càng ngày cậu càng thích câu nói kia của sơ Rosa, là người phải biết chờ đợi, có chờ đợi mới có thể mong mỏi hạnh phúc.
Yên tĩnh ăn bánh kem, Carlos nhớ tới thầy dạy tôn giáo học kì 1, rồi cậu lại nhớ tới câu nói kia thêm lần nữa.
“Nếu như mắt phải của bạn là cớ cho bạn sa ngã, vậy thì hãy khoét ra rồi đem vứt bỏ. Thà rằng mất đi một phần thân thể mà được vào cõi sống, còn hơn toàn thây mà bị ném vào lửa địa ngục..”
Carlos hiểu được đạo lí này, chúng ta phải dùng ý chí và nghị lực mạnh mẽ nhất để cắt đứt những tội ác trong cuộc sống, không cho bóng tối ăn mòn tâm hồn.
Carlos nghĩ rằng, chỉ cần Bella luôn ở bên, thì nhất định cậu sẽ không rơi vào vực sâu, cậu sẽ không để linh hồn bị vấy bẩn.
Bởi vì trong giấc mơ của cậu, khi lớn lên Bella sẽ mặc áo cưới trắng tinh khôi, bước từng bước một về phía cậu.
Một thiên sứ thánh khiết và tốt đẹp biết bao.
_____________
Về đóa hoa hồng kia, khụ khụ, tha thứ cho Tô Thanh Gia vì cô không nghĩ nhiều như vậy, cô nhẹ ngửi hương hoa, sau đó tìm một chiếc bình thủy tinh thật đẹp cắm rồi đặt ở trên bàn trang điểm.
Tô Tĩnh Khang yêu con gái như mạng cũng không phát hiện đóa hoa hồng này có điểm gì đáng ngờ để Minh Linh đặt ở đó.
Một tuần sau, hoa hồng đã nở rộ hoàn toàn được Tô Thanh Gia hái cánh hoa xuống, dùng làm nguyên liệu dưỡng da.
Lễ Phục Sinh đến, Tô Thanh Gia muốn đi thăm một bậc thầy dương cầm ở chung cư Bartlow gần đó, danh tiếng người thầy này rất tốt, được đón chào nhiệt tình trong giới dương cầm quốc tế, ở Tây Ban Nha thì khỏi nói, ông chính là thiên tài kiệt xuất hàng đầu.
Louis đã từng khiêu vũ với bà ngoại của Tô Thanh Gia - Sonia.
Trong những năm tháng loạn lạc ấy, Sonia đã mang lại ký ức màu hồng cho biết bao nhiêu người, hình ảnh bà vén làn váy và điệu múa tuyệt đẹp đã khiến trái tim biết bao trang tuấn kiệt nổi lên gợn sóng.
Đương nhiên Louis không quỳ gối dưới làn váy thạch lựu của Sonia, bởi vì ông có thể được xem là anh họ của Sonia.
Lúc trước, Minh Linh cũng đã từng được ông chỉ dẫn.
Càng lớn, ngón tay Tô Thanh Gia càng dài ra, chiều ngang cũng to hơn, kỹ xảo diễn tấu bắt đầu trở nên phong phú, đã có thể khống chế nhạc khúc cấp 10 một cách trọn vẹn, điều làm Minh Linh kinh ngạc chính là, bà nghe thấy trong tiếng nhạc của con gái đầy ắp tình cảm.
Đối với một người chơi nhạc mà nói, diễn tấu thuần thục vẫn chưa đủ, không có khả năng lay động lòng người thì âm nhạc chỉ là những giai điệu đơn giản, không thể bất hủ và thấm sâu vào tâm hồn người nghe.
Nhiều người học dương cầm như vậy, nhưng rất ít người thành công, không phải vì không khống chế được những kỹ xảo đó, mà bởi vì, bị tình cảm kìm hãm. Minh Linh cũng nằm trong số đó.
Nhưng khi Tô Thanh Gia trình diễn, bà thấy được ánh hào quang sáng như kim cương tỏa ra.
Là một người mẹ, bà không muốn thiên phú của con gái bị mai một, không tồn tại tâm lý “vọng tử thành long, vọng nữ thành phượng” [*], Minh Linh chỉ đơn thuần hy vọng con gái có thể tỏa sáng như những ngôi sao trong lĩnh vực mình hướng đến.
[*] Vọng tử thành long, vọng nữ thành phượng ( Mong con trai giống rồng, con gái giống phượng). Ý chỉ sự phú quý, thành công hơn người.
Tô Thanh Gia hơi hoang mang, cô không biết cô có muốn phát triển trên con đường dương cầm này hay không, nhưng điều duy nhất có thể tin được là: Cô không ghét dương cầm, đôi khi, cô còn rất thích nó.
Sau khi nhận được sự đồng ý của con gái, Tô Tĩnh Khang và Minh Linh dẫn theo con gái đến phòng bậc thầy âm nhạc để tiến hành “phỏng vấn“.
Trên đường đến chung cư Bartlow, vì là Lễ Phục Sinh nên có rất nhiều du khách.
Tô Thanh Gia tựa vào cửa sổ xe nhìn chung cư Bartlow trước mắt, cô đã đi đến đây vài lần, đôi lần cùng người nhà, cũng từng đến đây với Carlos vào cuối tuần.
Chung cư Bartlow xinh đẹp, khắp nơi khắc hình “đồ long” trong truyền thuyết, cả chung cư đều như thần thoại, giá chữ thập hình ống khói đại diện cho anh hùng, vảy nóc nhà là sống lưng rồng, ban công là máu rồng hóa thành hoa hồng.
Đó là tác phẩm nghệ thuật của nhà kiến trúc thiên tài - Gaudi, tòa chung cư này đã biến những chuyện tình yêu mạo hiểm ngày xưa trở nên sống động như thật.
Còn đang cảm thán Bartlow thật xinh đẹp thì xe đã chạy đến nơi.
Tô Thanh Gia sắp xếp lại suy nghĩ một chút rồi mới xuống xe.
Nhân viên dẫn họ đến phòng đàn, Louis đang đứng bên cửa sổ ngắm phong cảnh.
Tô Thanh Gia nhìn thấy bức màn khắc hoa chạm rỗng màu vàng cam bị thổi bay, Louis xoay người lại sau khi phát hiện ra tiếng động.
Ông đã già rồi, trên mặt xuất hiện những nếp nhăn, tất cả mọi người đều không thể chạy thoát khỏi sự ăn mòn của năm tháng, cho dù là Sonia xinh đẹp, Minh Úc thần bí, hay nhà dương cầm trước mắt.
Nhưng khí chất trên người ông lắng đọng theo năm thắng, lại trở nên thuần hậu dịu dàng, áo khoác dài bọc lấy thân người cao ngất khiến người nghệ sĩ anh tuấn này tràn ngập mị lực.
Đúng lúc đó, Tô Tĩnh Khang ho một tiếng, làm Minh Linh đang hồn bay phách lạc định thần lại.
“Mọi người khỏe chứ, công chúa Anna đáng yêu và người nhà của con vẫn khỏe chứ.” Louis chủ động chào hỏi, trên người ông không có sự thanh cao của người chơi loại nhạc cổ điển này, ấn tượng đầu tiên của Tô Thanh Gia đối với ông rất tốt.
“Chào ngài.” Tô Tĩnh Khang bắt tay với ông: “Xin lỗi vì đã mạo muội quấy rầy, tôi là Vincent, chồng của Anna, đây là con gái chúng tôi, Bella.”
Hình như Louis rất thích Tô Thanh Gia, ông cúi người hôn trên má Tô Thanh Gia một cái.
“Con là cô bé xinh đẹp nhất mà ta từng thấy, không gì có thể sánh nổi. Ta chắc chắn khi con trưởng thành còn xinh đẹp hơn bà ngoại của con.”
Tô Thanh Gia nheo mắt, ngọt ngào đáp lại: “Cảm ơn ngài đã khích lệ, ngài cũng là nhà dương cầm anh tuấn nhất con từng thấy, không gì có thể sánh nổi, tuy rằng con mới chỉ gặp một nhà dương cầm thôi.”
Louis bị cô chọc đến cười to, không khí trở nên vui vẻ, ông nói: “Tin ta, cho dù con gặp qua nhiều nhà dương cầm, ta sẽ vẫn là nhà dương cầm anh tuấn nhất, đàn hay nhất.”
Tô Thanh Gia chu chu miệng, đáng yêu nói: “Chờ con trưởng thành, nhà dương cầm đẹp nhất không phải là con sao?”
Tất cả mọi người đều bị Tô Thanh Gia chọc cười, Louis đành cười trừ: “Được được, con là nhà dương cầm có dáng dấp tốt nhất.”
Ấn tượng tốt của Louis đối với Tô Thanh Gia lại tăng lên, ở phòng nghỉ nghỉ một lúc, hai bên bắt đầu nói chuyện với nhau về chủ đề chính.
Louis đã chỉ dẫn rất nhiều người, ông là một nhà dương cầm rất thẳng tính, không chèn ép người trẻ tuổi có thiên phú, ngược lại còn giúp đỡ bọn họ, trong đó có Minh Linh.
Hồi còn trẻ, Louis anh tuấn phong lưu, ông và rất nhiều mỹ nhân hôn nhau trên chiếc dương cầm, ngón tay dài thon mảnh bỏ đi từng lớp áo đẹp.
Một người đàn ông phong lưu khắp nơi đến bây giờ vẫn độc thân, ông nói ông thích hưởng thụ cảm giác tự do này, những người phụ nữ xinh đẹp đó mang đến cho ông cảm giác vui sướng và cảm hứng sáng tác.
Cho tới bây giờ, ngọn lửa này cũng chưa từng tắt.