Dịch: Mặc Nhiễm
***
Tiền Thiển nhìn lại trong một giây lát, rồi nhanh chóng đưa kiếm Thiên Cực cho Lục Phù Diêu. Nói đùa chứ, đây chính là Thần khí, các loại diễn viên quần chúng có vận may ít ỏi như cô không nên cầm không buông tay.
“Chuyến này đi quả thực đáng giá!” Tiền Thiển cười hì hì nhìn Thiên Cực trong tay Lục Phù Diêu. Đột nhiên, ánh mắt cô lệch đi, trừng lên.
Lục Phù Diêu cũng không phát hiện vẻ mặt khác thường của Tiền Thiển, hắn còn đang nhìn chăm chú Thiên Cực trong tay cho đã mắt.
“À ừm...” Tiền Thiển giật nhẹ tay áo của Lục Phù Diêu: “Sư thúc tổ, ta đang phân vân không biết có nên nhắc nhở ngài không, thanh kiếm bên cạnh ngài đã đi theo rất lâu rồi!”
Ánh mắt của Lục Phù Diêu ngưng lại, hắn nhìn sang bên cạnh. Một thanh linh kiếm màu xanh lẳng lặng lơ lửng giữa không trung, cách hắn không đến nửa thước (~16cm). Lục Phù Diêu trở nên nghiêm túc, thế mà hắn lại không cảm giác được, quá không bình thường.
Lục Phù Diêu xoay người, đối diện với linh kiếm màu xanh, hơi híp hai mắt, Thiên Cực trong tay hắn phát ra tiếng leng keng, như thể đang uy hiếp nó.
Dường như thanh linh kiếm màu xanh này bị Thiên Cực hù dọa, hơi lùi lại một chút, sau đó lại xông lên trước mặt Lục Phù Diêu không hề nao núng.
“Thì ra là thế!” Sau một lát, Lục Phù Diêu mở mắt ra: “Biết ẩn nấp ư? Đây quả là một biệt tài.”
Thanh kiếm tỏa ra ánh sáng như là đồng ý, khẽ rung lên.
Lục Phù Diêu lắc đầu: “Thiên Cực đã nhận chủ, hơn nữa nó càng thích hợp với ta hơn.”
Quầng sáng quanh thanh kiếm ảm đạm đi một chút, rồi lại tỏa sáng chói lóa. Nó tiếp tục lơ lửng trước mắt Lục Phù Diêu một cách cố chấp. Tiền Thiển quýnh quáng, nó đây là... cũng chọn trúng Lục Phù Diêu rồi? Đang thương lượng để cướp đoạt chủ nhân? Lá gan đủ to đấy! Còn dám khiêu chiến với thần kiếm.
Lục Phù Diêu lại lắc đầu: “Ta cũng không cần một thanh linh kiếm khác, ngươi đi theo ta chỉ sợ lãng phí tài năng ưu tú như vậy của mình.”
Ánh sáng từ thanh kiếm ảm đạm đi, dường như nó có chút thất vọng, nhưng vẫn không chịu rời đi.
“Có điều,“ Lục Phù Diêu nghĩ nghĩ một chút: “Thê tử của ta còn thiếu một thanh linh kiếm, nếu như ngươi nguyện ý nhận nàng làm chủ thì có thể đi cùng chúng ta. Mặc dù tu vi của nàng thấp, nhưng mà nàng còn nhỏ, nàng sẽ trở thành một vị kiếm tu tốt.”
Thê tử? Ai vậy?! Đừng nói là chỉ cô đấy?! Tiền Thiển đen mặt lại, hiện tại Lục Phù Diêu là nữ nhân, lấy đâu ra thê với chả tử!! Đây là ăn hiếp linh kiếm chưa từng thấy qua việc đời hay sao?! Sao Lục đại mỹ nhân có thể vác vẻ mặt nghiêm túc đó đi lừa bịp linh kiếm đã mở ra linh trí chứ?!
Nói xong, Lục Phù Diêu liền không lên tiếng nữa, lẳng lặng ở một bên chờ thanh kiếm mình tự quyết định. Trừ phi linh kiếm trong Kiếm Trủng tự nguyện, không ai có thể ép chúng nhận chủ.
Đột nhiên Tiền Thiển có loại cảm giác kỳ diệu, giống như có người đang truyền ý nghĩa của mình cho cô. Chưa từng gặp chuyện này nên cô lập tức ngạc nhiên, chỉ vào linh kiếm màu xanh, hỏi Lục Phù Diêu đầy khiếp sợ: “Ai? Là nó sao?”
Lục Phù Diêu lập tức căn dặn Tiền Thiển: “Ngưng thần tĩnh khí, tập trung tinh lực để cảm giác, tu vi của ngươi còn thấp, thần thức yếu ớt, không thể chủ động giao lưu. Đừng ngăn ý thức của nó tiến vào thức hải của ngươi.”
Tiền Thiển làm theo những gì Lục Phù Diêu nói, cố gắng tập trung tinh thần để cảm nhận ý thức mà linh kiếm màu xanh truyền đến, sau một lát, Tiền Thiển mở miệng hỏi: “Ngươi... Sẽ không hối hận chứ? Ta chỉ là kẻ vô dụng có tứ linh căn, chẳng phải là tu sĩ thiên tài gì.”
Sau hồi lâu, Tiền Thiển phí sức mãi mới hiểu được linh kiếm muốn biểu đạt cái gì, cô quay đầu lại hỏi Lục Phù Diêu: “Sư thúc tổ, nó nói nó không hối hận, muốn nhận chủ đi theo chúng ta, hiện tại phải làm sao?”
“Không sao, ta sẽ giúp ngươi ký khế ước.” Lục Phù Diêu đến gần một bước.
“Chờ một chút!” Tiền Thiển chỉ vào linh kiếm màu xanh: “Nó yêu cầu khế ước thần hồn có đẳng cấp cao nhất, nghĩa là sao?”
“Như thế lạ thật thấy.” Lục Phù Diêu hơi có vẻ giật mình: “Chẳng lẽ sợ ngươi không thể phi thăng thuận lợi, còn muốn chuyển thế cùng ngươi hay sao? Lo lắng như vậy thật sự thừa thãi.”
Tiền Thiển không có lên tiếng, cô vốn dĩ không thể phi thăng, càng đừng nói là nổi danh, nhưng mà rốt cuộc khế ước thần hồn có đẳng cấp cao nhất nghĩa là sao.
“Sư thúc tổ, khế ước thần hồn có đẳng cấp cao nhất là cái gì? Có thể đáp ứng nó không?” Dạng ngây thơ không rõ sự đời như Tiền Thiển đành phải cầu viện Lục Phù Diêu.
“Có thể, đối với chúng ta chỉ có lợi không hại. Nhưng làm vậy nó sẽ không còn đường lui nữa, sau này đành phải theo ngươi, nếu ngươi qua đời, nó sẽ phải theo ngươi chuyển thế, cũng không thể trở lại Kiếm Trủng chờ đợi chủ nhân mới. Nhưng mà có ta ở đây, ngày đó sẽ không xảy ra, cho nên có hay không cũng thế thôi.” Lục Phù Diêu chỉ chỉ linh kiếm màu xanh.
“Ồ, vậy sao. Làm như ngài nói đi. Vậy chúng ta ký khế ước đi.” Tiền Thiển gật gật đầu với phía linh kiếm màu xanh.
Lục Phù Diêu tay nắm tay Tiền Thiển dạy cô một trận pháp phức tạp, dặn đi dặn lại với cô: “Chờ chút nữa linh thức của nó linh thức sẽ đụng chạm với thần hồn của ngươi, không cần phải sợ, vẽ trận pháp này ra, khắc lên trên linh thức của nó và thần hồn của ngươi.”
Tiền Thiển gật đầu đáp ứng. Lúc này, linh kiếm màu xanh tỏa ra một vầng sáng bọc lấy Tiền Thiển, cô cảm giác được rõ ràng linh thức của thanh kiếm đang cẩn thận tiếp xúc từng li từng tí với thần hồn của mình. Cô làm y theo những gì Lục Phù Diêu dạy bảo, từ từ khắc họa trận pháp phức tạp lên trên linh thức của thanh kiếm và thần hồn của mình.
Chờ đến khi làm xong hết thảy, Tiền Thiển đã đầy mồ hôi trên trán, dù sao cũng là tu vi thấp, thu phục,linh kiếm đẳng cấp cao khá là quá sức.
Thanh kiếm thuận lợi nhận Tiền Thiển làm chủ, người phản ứng đầu tiên không phải là Tiền Thiển, cũng không phải Lục Phù Diêu, thậm chí cũng không phải là kiếm của Tiền Thiển, mà là 7788 đang ngồi xổm trong không gian nhỏ.
“Đậu xanh rau má! Tiền Xuyến Tử!!! Cô lại làm gì đấy!!!” 7788 kêu to.
“Làm sao đấy, tôi vẫn bình thường mà, có làm chuyện gì khác người đâu.” Tiền Thiển không hiểu, cái hệ thống ngu ngốc này sao lại lên cơn nữa rồi.
“Vậy cô giải thích cho tôi xem, đây là cái gì!!!” 7788 mang theo một vật nhảy tới nhảy lui.
“Ấy... Hình như là kiếm của tôi...” Tiền Thiển cũng có chút giật mình, rốt cuộc là sao đây.
“Tôi biết đây là kiếm của cô, điều tôi muốn hỏi chính là, sao nó lại nằm trong ổ của tôi?!! Cái ổ này là chính tôi mở ra, chỉ để có chỗ ở thuận tiện lúc đi khắp nơi cùng cô, vấn đề là, vì sao nó lại ở chỗ này!!!” 7788 phát điên.
“À ừm, tôi không biết...” Tiền Thiển đổ mồ hôi, sao linh kiếm của cô lại chạy đến chỗ của 7788 rồi?! Chẳng lẽ thanh kiếm này cũng là sản phẩm công nghệ cao??
Không chỉ Tiền Thiển hoang mang, ngay cả 7788 cũng rất hoang mang, nó làm một cái hệ thống, khóa lại đồng thời với năng lượng thể và sóng điện não của Tiền Thiển. Nếu nói đơn giản thì là nó khóa lại với linh hồn và ý thức của Tiền Thiển, tồn tại trong không gian ý thức của cô, cùng cô bôn ba đến các thế giới làm nhiệm vụ.
Nghiêm túc mà nói, 7788 thật ra không có thực thể, cái ổ nhỏ của nó chính là không gian ảo nó mở ra bên trong không gian ý thức của Tiền Thiển. Mà hiện tại vấn đề là, một thanh kiếm có thực thể, được cấu tạo từ vật chất thực sự, tiến vào một cái không gian ảo thế quái nào?! Thế này rõ ràng trái ngược với định luật vật lý thông dụng ở tinh tế!!