Dịch: Mặc Nhiễm
***
Chương Hàm Ly thề tâm ma xong, Tiền Thiển nghiêm túc nhìn y: “Chương sư thúc, ta đã sớm biết vị trên Kiếm Phong kia không phải Huyền Giám sư thúc tổ, cho nên trước khi đi mới nói như vậy với huynh.”
“Muội đã biết từ sớm? Sao muội lại biết được?” Chương Hàm Ly trấn tĩnh: “Lúc muội mang Huyền Giám sư thúc về, hắn đang hôn mê, muội chỉ là một đệ tử ngoại môn, đáng lẽ...”
Tiền Thiển ngắt lời Chương Hàm Ly: “Huynh nói không có sai!”
Cô kéo Lục Phù Diêu qua: “Có điều Chương sư thúc huynh không biết, lúc ấy ta mang về tận hai người, vị này mới thật sự là Huyền Giám sư thúc tổ.”
“Cái gì??!!” Nét mặt Chương Hàm Ly càng thêm chấn kinh bởi lúc trước hắn chuyên tâm tu luyện tại chủ phong, rất ít ra khỏi tông môn, cũng chưa thấy qua mỹ nữ đứng đầu Tu chân giới vang danh khắp thiên hạ - Lục Phù Diêu.
“Thật đó! Linh kiếm bản mệnh của sư thúc tổ đang trong tay chúng ta, huynh hẳn phải thấy qua rồi.” Tiền Thiển quay lại nhờ Lục Phù Diêu xuất ra linh kiếm bản mệnh của hẳn.
“Hơn nữa, Chương sư thúc, huynh ở tông môn chắc hẳn phải biết, mặc dù sư thúc tổ bị đoạt xá, nhưng hồn bài chưa nát, chứng minh thật ra hắn vẫn còn sống.”
“Đúng là như thế!” Chương Hàm Ly gật đầu: “Sau khi ta hoài nghi vị trên Kiếm Phong kia, cố ý đến điện hồn bài để tra xét, quả thực ngọc bài của Huyền Giám sư thúc vẫn còn ở đó.”
“Lúc ấy sư thúc tổ bất đắc dĩ phải đoạt xá Lục Phù Diêu của Sùng Hoa phái, chắc là huynh nghe qua tên này rồi.” Tiền Thiển chỉ vào Lục Phù Diêu ở bên cạnh.
Đương nhiên Chương Hàm Ly từng nghe nói qua, thiên tài lôi linh căn của Sùng Hoa phái, mỹ nữ đứng đầu Tu chân giới. Hắn bỗng nhiên hiểu ra, bèn gật đầu: “Mấy tháng trước đó, chưởng môn Sùng Hoa phái và Ngọc Tịch lão tổ đã đến một chuyến, chưởng môn bàn bạc bí mật với họ hồi lâu. Lúc rời đi, hai người kia mang nét mặt âm trầm, có lẽ là vì Lục Phù Diêu và Huyền Giám sư thúc tổ.”
Tiền Thiển kể hết mọi chuyện cho Chương Hàm Ly, từ việc Tiêu Đồng Phong bị vây công như nào, rồi làm sao lại bất đắc dĩ đoạt xá Lục Phù Diêu, cuối cùng bị mình nhặt về.
Cuối cùng, Tiền Thiển thuyết phục Chương Hàm Ly: “Chương sư thúc, ta biết vị trên Kiếm Phong kia và huynh có mối hận đoạt thê, nhưng sư thúc tổ đã nói, trước khi xảy ra chuyện, người vừa mới luyện hóa Tiên Phủ tùy thân ở bước đầu. Bây giờ nó đang ở trong tay vị trên Kiếm Phong kia, vậy nên giờ huynh tốt nhất là đừng tuỳ tiện đối đầu với hắn. Chúng ta tạm thời cứ tránh mũi nhọn đã, mưu toan từ từ cho thỏa đáng.”
“Đã biết!” Chương Hàm Ly gật đầu: “Những lời muội nói trước khi đi ta luôn nhớ kỹ, cho tới hôm nay chưa từng chủ động đi tìm hắn báo thù.”
“Thế nhưng là vì Sở Dao, huynh không đi tìm hắn, chắc gì hắn sẽ không tìm huynh gây chuyện.” Tiền Thiển có chút lo lắng: “Thế nên, Chương sư thúc, bây giờ tốt nhất huynh hãy tạm thời rời đi tông môn, nếu như hai người thật sự xảy ra xung đột, Chu Linh Nguyệt và Linh Tiêu lão tổ phía sau nàng nhất định sẽ đứng bên vị trên Kiếm Phong kia. Trong tình huống này, chắc chắn chưởng môn sẽ từ bỏ huynh.”
Chương Hàm Ly cúi đầu không nói, y biết Tiền Thiển nói rất có lý. Tu Chân giới coi trọng thực lực, cho dù thiên phú của y có xuất sắc đến đâu, cũng chỉ là một đệ tử Trúc Cơ kỳ, sư phụ của y sẽ không đắc tội hai vị lão tổ Hóa Thần kỳ là Linh Tiêu lão tổ và Lâm Uyên sư tổ. Cho dù Chương gia của hắn là thế gia vọng tộc, so với tông môn lớn như Diệu Linh Tông, cũng chỉ là hạng xoàng.
Nếu hắn tiếp tục ở lại tông môn... Chỉ cần vị trên Kiếm Phong kia có ý, âm thầm khiến hắn bị thương trong một lần lịch luyện nào đó, thật sự là chuyện dễ như trở bàn tay! Trong tông môn sẽ không có người nào truy cứu, sư phụ của hắn cũng chỉ mắt nhắm mắt mở...
“Đúng rồi!” Đột nhiên Tiền Thiển vỗ đầu một cái, như là chợt nhớ ra điều gì: “Chương sư thúc, ta đã nói với huynh rằng, không được đưa đồ vật trân quý cho nữ nhân, huynh có đưa không đấy?!”
“Không.” Chương Hàm Ly lắc đầu: “Ta biết muội muốn nói gì, Sở Dao đã đòi hai lần rồi, nhưng ta không cho nàng.”
Tiền Thiển vừa cười vừa lắc đầu: “Thật ra ta cũng không biết đó là cái gì, chẳng qua là nghe nói Chương gia ở thành Vân Lê có bảo vật gia truyền, ta lắm miệng một câu chỉ để phòng ngừa mà thôi.”
Nhưng dù cô nói gì, hai người trước mắt cũng không tin tưởng, Lục Phù Diêu lập tức bắt lấy cô, trông vô cùng nghiêm túc: “Ngươi đã hứa sẽ không vận dụng thuật chiêm thệ rồi, đây là một lần cuối cùng, chuyện của người ngoài chẳng liên quan gì đến ngươi cả.”
Chương Hàm Ly cũng mang vẻ mặt lạnh lẽo, gật đầu phụ họa ở bên cạnh như ông cụ non: “Sư thúc nói chí phải, không thể vận dụng thuật chiêm thệ bừa bãi, nếu không thì sẽ mất mạng, dính vận xui...”
Tiền Thiển trợn trắng mắt, đã nói là không phải thuật chiêm thệ rồi mà! Đầu năm nay nói thật mà chẳng ai tin...
“Hàm Ly, ta không thể lộ diện một cách tùy tiện, sau ba ngày, chúng ta tụ hợp ở phường thị tại Diệu Linh Tông, ngươi đi theo chúng ta.” Lục Phù Diêu quay đầu lại, nhìn chằm chằm vào Chương Hàm Ly, mang giọng ra lệnh. Tiền Thiển nghe xong liền biết, cái tên này lại bắt đầu mất kiên nhẫn rồi.
“Rõ!” Chương Hàm Ly hành lễ cung kính với Lục Phù Diêu.
Nghe thấy Chương Hàm Ly đồng ý, Lục Phù Diêu cũng không nhiều lời. Hắn kéo tay Tiền Thiển, quay người định đi. Trước khi đi, Tiền Thiển quay đầu lại nhìn Chương Hàm Ly: “Chương sư thúc, chúng ta vừa mới vào Kiếm Trủng cầm linh kiếm đi, dù sao huynh cũng phải rời khỏi tông môn, chi bằng trong hai ngày này thử xem vận may thế nào.”
Chương Hàm Ly không nói chuyện, trên mặt đơ lộ ra một nụ cười, trông tốt hơn nhiều nụ cười đứng chát khi nãy!
“Ngươi quan tâm hắn làm gì.” Lục Phù Diêu dắt Tiền Thiển đi thẳng ra ngoài, mặt lộ vẻ không ngờ.
“Bởi vì về sau chúng ta sẽ là đồng bọn cùng đào vong mà, tất nhiên là phải quan tâm chứ. Không phải là sư thúc tổ rất thích Chương sư thúc hay sao? Nếu không thì sao lại để huynh ấy đi theo chúng ta.” Tiền Thiển thấy kỳ quái, nhìn thoáng qua Lục Phù Diêu.
“Con người Hàm Ly trung thực, tu vi cũng không tệ, sắp tới ta muốn bế quan, có hắn che chở ngươi, ta cũng yên tâm một chút. Tuy nhiên,“ Lục Phù Diêu quay đầu lại, nhìn Tiền Thiển đầy nghiêm túc: “Chuyện của hắn ngươi đừng quan tâm nhiều. Ngoài ta ra, chuyện của người khác ngươi không cần ngươi để bụng.”
Lục Phù Diêu phóng hết khí thế ra ngoài, ra vẻ uy hiếp mà nhìn Tiền Thiển. Đây chính xác là phong phạm của ngự tỷ bá đạo rồi, Tiền Thiển nhìn mà mê muội, hai mắt tỏa sáng như sao.
“Sư thúc tổ, ngài thật là xinh đẹp!!” Thuộc tính fangirl của Tiền Thiển bị bại lộ. Lục Phù Diêu lại bị câu nói này của cô chặn họng, giận xanh mặt.
Sửng sốt hồi lâu, rốt cuộc Lục Phù Diêu cũng không phát cáu lên, chỉ lạnh lùng hừ một tiếng, dắt Tiền Thiển đi qua tầng tầng trận pháp ra khỏi Diệu Linh Tông một cách thô lỗ. Xem chừng chứng cáu kỉnh đã đỡ hơn lúc trước rồi.
Ra khỏi phạm vi Diệu Linh Tông, Tiền Thiển thở dài một hơi. Thần kiếm mua một tặng một đã tới tay, thuận tiện còn bắt cóc được Chương Hàm Ly - người tặng đồ miễn phí cho nam chính, chuyến này xem như không bõ công. Chuyện Diệu Linh Tông đã xong, Tiền Thiển bắt đầu nhớ đến một chuyện khác - bản đồ giấu trong hộp ngọc.
Lên linh chu, Tiền Thiển và Lục Phù Diêu lại bay về phía Đạm Vân Sơn. Gương mặt của Lục Phù Diêu cực kỳ nổi tiếng, bọn họ không muốn xảy ra thêm chuyện, cho nên không dừng lại ở chỗ đông người.
Đến nơi lúc trước hai người ở ở Đạm Vân Sơn, Tiền Thiển bảo Lục Phù Diêu lấy ra hộp ngọc nhỏ mua được ở hội đấu giá, cầm trong tay, xem qua xem lại cho cẩn thận. Rốt cuộc là nam chính làm sao mà phát hiện ra tường kép? Chẳng lẽ lại phải dùng linh lực đập một phát??
“Thích đến thế à? Sau này ta sẽ làm cho ngươi một cái còn đẹp mắt hơn nữa.” Lục Phù Diêu thấy Tiền Thiển cầm hộp ngọc nhìn tới nhìn lui không ngừng, còn tưởng rằng cô thích nó đến mức không muốn buông tay.