Dịch: chanh xanh đu Hiên
Lục Phù Diêu đã xuất quan, đám Tiền Thiển bắt đầu chuẩn bị rời bí cảnh, đợi sau này có ai cần bế quan sẽ trở lại.
Mấy ngày nay, Tiền Thiển và Chương Hàm Ly đều tất tả tạm biệt hàng xóm, thu dọn hành lý. Tên tiểu tử Chương Hàm Ly này dường như coi bí cảnh là nhà mình luôn, thái độ khác hoàn toàn Diệu Linh Tông. Y chỉ thu xếp một chút đồ vật, mang ra ngoài những thứ tất yếu, còn đồ quý giá y để hết sạch ở động phủ trong bí cảnh, bao gồm cả cái giường Hàn Ngọc của y.
Không chỉ như thế, y còn gọi Tiền Đa Đa tới báo với hàng xóm Băng linh căn bên cạnh —— Đằng Xà cấp 6 và một tổ Băng Tàm không rõ phẩm giai. Y bảo chúng có thể tu luyện trên giường Hàn Ngọc lúc y không ở đây, thuận tiện trông coi động phủ giúp họ luôn.
Đằng Xà và một nhà Băng Tàm vô cùng vui vẻ đồng ý. Băng Tàm còn đưa cho Chương Hàm Ly một cuộn băng tằm tơ cực to, vật liệu luyện khí bậc này mà đi rao bán bên ngoài, sợ rằng một cuộn này có thể đổi được một quặng linh thạch loại nhỏ.
Nhưng giờ Tiền Thiển đã giàu rồi, cũng không kinh ngạc như trước nữa. Bích Chu Ti mà Bích Chu Nương cho cô đủ để lấp kín người cô rồi. Càng khỏi nói vô số da Kim Lân Xà Giác Giác đưa cho cô, cộng thêm vô số linh dược và vật liệu những hàng xóm khác đưa. Cô cảm thấy chuyến này mình rời bí cảnh có thể mở một tiệm tạp hóa luôn ớ.
Có Bích Chu Ti của Bích Chu Nương, cuối cùng Lục Phù Diêu thôi nhớ thương tấm bản đồ kia của họ. Hắn lại bế quan khoảng một tháng, dùng Bích Chu Ti và Kim Lân Xà cộng thêm ít tài liệu quý giá hắn tích trữ lúc trước, vội vàng luyện chế một pháp y cho Tiền Thiển.
Cái pháp y có vô số tài liệu quý giá này thoạt nhìn qua thì có màu trắng, nhìn kỹ lại hiện ra vầng sáng bảy màu, mặc lên người tỏa ra ánh sáng lung linh, cực kỳ xinh đẹp.
Lục Phù Diêu nhìn bộ pháp y này, sắc mặt vẫn còn bất mãn: “Năng lực ta có hạn, nàng tạm mặc cái này trước, chờ sau khi rời khỏi đây thì tìm đại sư luyện khí luyện lại cho nàng.”
Thế này còn chưa đủ tốt ư?! Đã là thượng phẩm Linh khí rồi đấy! Tiền Thiển cúi đầu nhìn quần áo trên người: “Sư thúc tổ, dạng tu vi thấp như ta lại ăn mặc xa hoa thế, không sợ ra ngoài sẽ bị cướp sao?”
“Không sao đâu!” Lục Phù Diêu lắc đầu: “Có ta và Hàm Ly ở đây, sẽ không để nàng lạc nhóm đâu.”
Trước ngày đi, Tiền Thiển vừa rời động phủ đã phát hiện hàng xóm Đại Bạch đang đứng trước cửa vào, ngao ngao với cô.
“Tiền Mãn Mãn, nó nói cái gì đó.” Tiền Thiển cúi đầu hỏi Tiền Mãn Mãn cuộn tròn trong ngực cô. Chỗ tốt của Thần thú là ở đây, có thể miệng nói tiếng người, không cần là chủ nhân của nó cũng có thể giao lưu được.
“Đại Bạch bảo muốn ra ngoài với chúng ta.” Giọng nói của Tiền Mãn Mãn đối lập hoàn toàn với cái hình tượng siêu cấp dễ cưng của nó, giọng oang oang trông rất nóng tính.
“Không được đâu Đại Bạch, không phải linh thú khế ước không mang khỏi bí cảnh được. Ngươi làm linh thú tự do ở đây không tốt sao?” Tiền Thiển nhìn Xích Dực Hổ Đại Bạch hình thể cực lớn trước mắt, nó đã tới cấp 6, đã mở ra linh trí từ lâu, hẳn là sẽ không muốn bị khế ước.
Đại Bạch lại ngao ngao ngao một trận nữa...
Tiền Mãn Mãn ngẩng đầu: “Nó nói cô có Tiền Đa Đa, nhưng nó nguyện ý đi theo Ly Ly.”
“Cái gì? Ngươi nguyện ý thật á?!” Tiền Thiển nhìn Đại Bạch, Đại Bạch nhẹ gật đầu.
“Chương sư thúc ——!” Tiền Thiển hét to về phía động phủ của Chương Hàm Ly: “Huynh được hời to rồi nhá!”
“Làm sao thế? Chuyện gì vậy?” Chương Hàm Ly trưng bản mặt băng sơn của y, vội vàng chạy ra động phủ. Y vừa sắp xếp cẩn thận một nhà Băng Tàm đã nghe thấy Tiền Thiển cao giọng gọi.
“Huynh được hời lớn rồi á!” Tiền Thiển chỉ chỉ Xích Dực Hổ: “Đại Bạch bảo muốn đi cùng chúng ta.”
??? Chương Hàm Ly hoang mang.
“Ta và sư thúc tổ có Tiền Đa Đa và Tiền Mãn Mãn, giờ chỉ huynh không có Linh thú, người ta tự nói là nguyện khế ước với huynh, còn không tranh thủ quỳ tạ đi. Huynh mới Kim Đan tầng 1, Đại Bạch người ta đã cấp 6 rồi đấy.” Tiền Thiển chỉ chỉ Đại Bạch nằm bên người cô.
Chương Hàm Ly có chút không dám tin, y cẩn thận nhìn về phía Đại Bạch: “Tiền bối, ngài thật sự nguyện ý không?” Đại Bạch lại nhẹ nhàng gật đầu. Nó thật sự rất muốn đi xem một chút, không bị người khế ước, thì không thể ra ngoài được. Hơn nữa nó cũng thích mấy nhóc con này, bé trai này rất tốt, bình thường có lễ phép có quy củ, so với cô nhóc không đáng tin kia thì ổn trọng hơn nhiều.
Đương nhiên, quan trọng là cô nhóc này với tên ngoại hình nữ nhân thân thể nam nhân đều có Linh thú rồi, vẫn là Thần thú cơ. Nó cũng không dám khiêu chiến Tiền Đa Đa và Tiền Mãn Mãn, tuy rằng hai oắt con đó còn bé tí...
Chương Hàm Ly vui sướng: “Tiền bối, ngài tủi thân rồi.”
Đại Bạch còn lâu mới tủi thân. Nó đã quyết định thì sẽ không hối hận. Chưa kể cậu bé này có linh căn tốt, nói không chừng sau này sẽ có đại tạo hóa.
“Như thế cũng tốt!” Lục Phù Diêu bước từ động phủ ra, chắp tay sau lưng đứng sau Chương Hàm Ly.
“Sư phụ!” Chương Hàm Ly hành lễ với Lục Phù Diêu.
Lục Phù Diêu gật gật đầu, nhìn Đại Bạch: “Trong bí cảnh có hạn chế, tuy yêu thú sống ở đây có tuổi thọ khá dài nhưng lại không thể phi thăng. Ngươi nhận Hàm Ly làm chủ, nghiêm túc bảo hộ hắn, tu vi hắn cao cũng có ích với ngươi, sau này hai người cùng phi thăng thì cũng không gọi là thiệt cho ngươi.”
Đại Bạch ngao ngao gật đầu, càng tán đồng hơn. Nếu không phi thăng được, nó ở lại bí cảnh này khá chán. Thế là dưới sự chủ trì của Lục Phù Diêu, Chương Hàm Ly có thêm một Linh thú tu vi cao hơn y cực nhiều, thật sự là hời to!
Sau khi Đại Bạch nhận chủ, hoan hoan hỉ hỉ đi theo đám Tiền Thiển rời bí cảnh. Nhoáng một cái mười lăm năm, Tiền Thiển cảm thấy mình cũng không quá quen thuộc với linh khí ít ỏi bên ngoài.
“Chương sư thúc, huynh có định về thăm nhà chút không? Không biết hôn ước của huynh đã hủy bỏ xong chưa.” Tiền Thiển quay đầu nhìn về phía Chương Hàm Ly. Đã mười lăm năm rồi, không biết tiến độ hiện tại của tên ngựa giống kia thế nào, để Chương Hàm Ly về nhà hỏi thăm một chút cũng tốt.
Chương Hàm Ly không trả lời, y quay đầu nhìn về phía Lục Phù Diêu trước. Lục Phù Diêu vẫn như trước đó, vừa ra ngoài đã che một tấm lụa mỏng ngăn cách thần thức. Hắn suy nghĩ một chút, gật đầu đáp: “Hàm Ly về xem một chút cũng tốt. Nhưng trước đó tiểu Thiển và Hàm Ly phải lịch luyện một năm ở Cô Hà Sơn đã, với kiếm tu mà nói, kinh nghiệm thực chiến cực kỳ quan trọng.”
Một câu quyết định nhân sinh gà bay chó chạy một năm tới của Tiền Thiển và Chương Hàm Ly.
Sau một năm, cuối cùng Tiền Thiển cũng tu đến Luyện khí tầng 8. Tốc độ này cũng gọi là hàng đầu trong tứ linh căn, nhưng cô không tự hào cho lắm, bởi vì Chương Hàm Ly vừa đổi nghề kiếm tu đã có thể vượt cấp giết yêu thú cấp 5, còn cô vẫn đang tranh đấu với yêu thú cấp 2 tương đương Trúc Cơ trung kỳ, mà còn chưa thắng nổi đâu...
Đáng sợ nhất là tên biến thái Lục Phù Diêu kia. Hắn tự chạy tới trung tâm khu vực Cô Hà Sơn chém chết một con Hồn Thiên Hống cấp 7. Tiền Thiển cảm thán không thôi, Lục Phù Diêu cộng Thiên Cực, quả thực là hung khí di động.
Sau một năm, cuối cùng Lục Phù Diêu cũng hài lòng với thành tích của Tiền Thiển và Chương Hàm Ly. Hắn đưa hai người lên linh thuyền, bay thẳng hướng Vân Lê Thành. Lần đầu cưỡi linh thuyền Đại Bạch vô cùng hưng phấn, cuối cùng nó cũng được vào thành rồi!!! Lăn lộn một năm ở Cô Hà Sơn, nếu không phải còn gặp tu sĩ khác ở xa xa, nó còn tưởng rằng thế giới bên ngoài không khác bí cảnh cho lắm, đều là núi lớn và rừng rậm, chỉ khác là linh khí mỏng manh hơn thôi...