Mỗi Lần Đều Là Tôi Nằm Không Cũng Trúng Đạn

Chương 118: Chương 118: Sư thúc tổ, ta thật sự không muốn làm nhân vật phản diện (36)




Dịch: Lạc Đinh Đang

“Cha, cha đừng lo gì hết, con biết.” Chương Hàm Ly gật đầu nghiêm túc.

Lúc này sắc mặt cha Chương mới thả lỏng, bởi vì thực sự không biết nên nói cái gì với Lục Phù Diêu, vậy là ông mỉm cười ôn hòa bắt chuyện với Tiền Thiển: “Tiểu Thiển cô nương là tiểu sư điệt của con trai ta à? Đồng môn một nhà thân, nhất định phải ở lại Chương gia vài ngày, ta bảo Hàm Ly mang cháu tới Vân Lê Thành chơi, thế hệ trẻ tuổi ở Chương gia ta có không ít ngươi, sau này để Ly nhi dẫn cháu đi gặp.”

“Cha!” Chương Hàm Ly vẫn trưng bộ mặt nghiêm túc nói với cha mình: “Tiểu Thiển gọi con là sư thúc là vì trước đó nàng ấy là đệ tử Kiếm Phong ở Diệu Linh Tông, là vì sư phụ con mới trốn khỏi Diệu Linh Tông. Tiểu Thiển và sư phụ con đã lập ngôn thệ với nhau rồi. Cũng là bởi trước khi đi nàng ấy cảnh cáo con hãy cẩn thận vị trên Kiếm Phong nên tình trạng của con mới không thê thảm quá. Giờ con có thể hoàn hảo đứng ở đây, may mà có Tiểu Thiển.”

Tiền Thiển xạm mặt lại, làm ơn đừng tự dưng nhắc tới chuyện lập ngôn thệ được không vại... Ôi lịch sử đen! Để cô y như phụ nữ đã đính hôn rồi. Cô là phụ nữ có gia đình rồi á, mặc dù giờ không nhìn thấy chồng nữa...

“Lại còn đính hôn với nữ nữa! Ai bảo cô ngu thế cơ!” 7788 chế giễu.

“Ồ! Thì ra là thế! Tại hạ cảm ơn tiểu Thiển cô nương.” Sắc mặt cha Chương hiện ra mấy phần cảm kích, giọng điệu càng khách khí hơn: “Ta đi chuẩn bị viện tử, tiền bối và Tiểu Thiển cô nương ở đây chút thời gian.”

“Cha, không cần chuẩn bị gì đâu!” Chương Hàm Ly ngăn cản: “Sư phụ con và Tiểu Thiển sẽ ở trong viện của ta, chuẩn bị thêm chỗ ở sẽ khiến người khác chú ý. Hơn nữa mỗi sáng sư phụ đều chỉ dạy con và tiểu Thiển học từ sáng sớm, ở cùng chỗ cũng tiện hơn.”

Cha Chương nghẹn họng, cảm thấy bé con nhà mình không câu nệ chút nào hết. Người biết chuyện như ông đương nhiên không sao, hai vị tới chơi cùng Chương Hàm Ly sư phụ y và cô vợ nhỏ đã đính ước của sư phụ, nhưng người không biết còn tưởng y đưa hai nữ nhân về viện mình...

Nhưng đang ở ngay trước mặt Lục Phù Diêu, ông cũng không thể phản đối được, bản mặt khó chịu chiều theo ý con trai.

Nhưng sau khi Tiền Thiển và Lục Phù Diêu ở lại vài ngày, cha Chương bắt đầu bình tĩnh. Người trong nhà đều biết có hai nữ nhân tiến vào trong viện Chương Hàm Ly nhưng không có lời đàm tếu nào truyền ra.

Đây là đương nhiên! Cho dù ai trông thấy bản mặt cáu kỉnh của Lục Phù Diêu khi dạy dỗ Tiền Thiển và Chương Hàm Ly, cũng đều không cảm thấy giữa họ có quan hệ kỳ quái nào, ngược lại còn vô cùng đồng tình với Tiền Thiển và Chương Hàm Ly bị dạy dỗ khổ như chó.

Sáng sớm ngày hôm đó, Lục Phù Diêu đang ở trong sân, ôm một chén linh trà nhìn Tiền Thiển luyện tập kiếm quyết, Chương Hàm Ly ở bên cạnh ngoan ngoãn đả tọa. Lúc này cha Chương vui mừng đi đến.

“Tiền bối!” Ông thi lễ một cái với Lục Phù Diêu: “Vừa nãy có đệ tử gia tộc tiến vào báo, bí cảnh Tiểu Chu Thiên vốn phải năm mươi năm sau mới mở ra bất ngờ có dị động, dường như có dấu hiệu mở ra sớm. Chẳng hay ngài có muốn đưa Hàm Ly và Tiểu Thiển cô nương đi xem một chút không?”

“Ồ? Vậy à...” Quả nhiên Lục Phù Diêu cảm thấy khá hứng thú. Tiến vào bí cảnh Tiểu Chu Thiên chỉ bị hạn chế nhân số chứ không hạn chế tu vi, nghe nói bên trong có truyền thừa thượng giới, bởi vậy mỗi lần mở ra, các đại tông môn đều tranh nhau vỡ đầu chiếm danh ngạch. Tiếc là mỗi lần mở ra chỉ có hai trăm người được tiến vào, ngọc bài truyền tống tiến vào bí cảnh vô cùng quý hiếm..

Giờ ngoài báo thú, cái Lục Phù Diêu quan tâm nhất là tu vi của Tiền Thiển. Nếu bí cảnh Tiểu Chu Thiên thật sự có truyền thừa thượng giới, nói không chừng là một cơ duyên.

Nghĩ đến đây, hắn quả quyết quay đầu bảo Tiền Thiển và Chương Hàm Ly: “Mấy ngày nữa chúng ta sẽ đi xem, tới lúc đó nếu Hàm Ly nhìn thấy người Diệu Linh Tông thì tạm thời đi cùng với bọn họ. Ngươi là đệ tử thân truyền, chưởng môn nhìn thấy nhất định sẽ đưa ngọc bài cho ngươi, ta và Tiểu Thiển nghĩ cách khác.”

“Vâng. Nhưng sư thúc tổ à, ta đến Vân Lê Thành đã mười ngày rồi còn chưa ra ngoài dạo chơi, ngày nào cũng luyện công. Chúng ta có thể ra ngoài dạo chơi trước khi đi không?!” Tiền Thiển bắt đầu mặc cả.

Lục Phù Diêu thở dài, nha đầu này suốt ngày chỉ nghĩ chơi, chỉ mình hắn rốt ruột nóng vội với tu vi của cô thì làm được gì! Lục Phù Diêu đang định phản đối, lại nhìn thấy ánh mắt nài nỉ của Tiền Thiển, vậy là bay sạch tiết tháo, ra miệng thành câu: “Ừ được! Mấy ngày nay chúng ta ra ngoài dạo chơi.”

Tiền Thiển lập tức vui vẻ ra mặt, vui hơn cả cô là Đại Bạch, cuối cùng đã được dạo phố rồi! Suốt ngày đi theo cuồng nhân tu luyện, nó thấy mình rời bí cảnh cũng chẳng tiếp thu được thêm kiến thức nào.

Sau khi đồng ý ra ngoài chơi với Tiền Thiển, Lục Phù Diêu cũng không ép Chương Hàm Ly và Tiền Thiển ngày ngày tu luyện nữa. Vừa rạng sáng hôm sau, Tiền Thiển và Đại Bạch đã kích động kết hội vồ Chương Hàm Ly đẩy ra ngoài.

Trong ngực Tiền Thiển ôm Tiền Mãn Mãn, trên đầu có Tiền Đa Đa bay lơ lửng, Lục Phù Diêu đeo mạng che mặt, nhìn y như một tôn đại Phật đi sau lưng Chương Hàm Ly, Tiền Thiển và Đại Bạch. Một đám người rình rang dạo phố.

Vân Lê Thành không hổ là thành thị cỡ lớn, vô cùng náo nhiệt. Phía đông thành là các loại cửa hàng cao lớn xa hoa, phía tây là phường thị bán hàng rong.

Chương Hàm Ly dẫn theo Tiền Thiển, vừa ra khỏi cửa đã tới thẳng tửu lâu lớn nhất Vân Lê Thành. Trong nhóm có Tiền Đa Đa và Tiền Thiển là hai con hàng tham ăn, đã sớm thèm nhỏ nước dãi với các loại đồ ăn được đầu bếp xào nấu cẩn thận.

“Chương sư thúc!” Tiền Thiển nghiêm túc đứng ngoài cửa ra vào tửu lâu: “Ta bấm tay tính toán, hôm nay huynh không may lắm đâu, phải lấy của đi thay người!”

Chương Hàm Ly cười một tiếng, gương mặt băng sơn sáng sủa hơn vài phần: “Yên tâm đi, cứ ăn thỏa thích.” Nói xong liền dẫn Tiền Thiển tìm một chỗ ngồi gần cửa sổ. Mấy người cười cười nói nói với nhau, bầu không khí rất hòa hài, Lục Phù Diêu cũng rất nể mặt mà không bùng nổ tính khí. Có lẽ là thấy Tiền Thiển vui nên tâm tình hắn cũng tốt theo, đưa mắt nhìn cảnh sách ngoài cửa sổ.

“Hàm Ly ca ca... Không ngờ gặp huynh ở đây.” Tiền Thiển và Chương Hàm Ly đang lập hội với nhau bắt Tiền Mãn Mãn bò lên khung của sổ, bất chợt sau lưng truyền tới một giọng nữ dịu dàng, nghe giọng có phần quen thuộc.

Tiền Thiển và Chương Hàm Ly hơi giật mình quay đầu. Hai người vội túm lấy Tiền Mãn Mãn, lúc xoay người, trên tay Tiền Thiển đang túm gáy cục lông tơ Tiền Mãn Mãn, mà Chương Hàm Ly thì bắt lấy một cái chân sau của nó. Nhìn qua hệt như một đôi cha mẹ không đáng tin đang chỉnh đốn đứa con nghịch ngợm nhà mình.

Xoay người lại, hai người mới phát hiện, người chào hỏi với Chương Hàm Ly lại là Sở Dao. Ai ngờ lại gặp nàng ta ở đây, cái này gọi là oan gia ngõ hẹp à?

Sở Dao nhìn Chương Hàm Ly và Tiền Thiển cùng nắm một con linh thú trước mặt mình, ánh mắt lóe lên cảm xúc không rõ. Nàng ta lại nhanh chóng lộ ra nụ cười, ôn nhu mở miệng: “Hàm Ly ca ca, đã lâu không gặp.”

Lúc này, Tiền Mãn Mãn lại giãy giụa vùng vằng, Tiền Thiển cúi đầu xuống, hung dữ đe dọa: “Tiền Mãn Mãn! Đừng nghĩ ta sẽ không đánh nhóc!”

“Muội hung dữ thế. Nó tuổi nhỏ không hiểu chuyện, muội đừng so đo.” Chương Hàm Ly tức thì đau lòng đoạt lấy Tiền Mãn Mãn trong tay Tiền Thiển, ôm vào ngực mình, cảnh giác nhìn chằm chằm động tác của Tiền Thiển, như sợ cô sẽ đánh Tiền Mãn Mãn thật.

Trong lúc nhất thời, vậy mà không ai quan tâm tới Sở Dao. Trên mặt Sở Dao hơi ngại, nàng ta mịt mờ nhìn thoáng qua Tiền Thiển, ánh mắt bất thiện. Tiền Thiển bị nàng ta nhìn như thế cũng vô cùng khó hiểu. Nhìn cô á? Nhìn cô làm gì...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.