Dịch: Lạc Đinh Đang
Lục Phù Diêu đi trước dẫn đường, mấy người bay thẳng tới một sơn cốc nhỏ cực kỳ bí ẩn, đây là chỗ lần trước Lục Phù Diêu tới bí cảnh Tiểu Chu Thiên phát hiện ra nó. Sơn cốc này khá thanh tịnh, cũng không có Linh thú qua lại, vừa nhìn là biết không phải nơi rèn luyện tốt.
Xuống khỏi linh kiếm, Lục Phù Diêu bắt đầu bố trí trận pháp, để phòng bị người khác tới quấy rầy.
“Tiên tử, sao lại dừng ở đây?” Tuy gã ngựa giống hơi nghi ngờ nhưng cũng không suy nghĩ nhiều, thậm chí nhìn hoàn cảnh thanh tịnh xung quanh còn mừng rỡ, đang nghĩ cách đẩy Tiền Thiển và Chương Hàm Ly ra ngoài thế nào cho tốt, để mình gã ở chung với Lục Phù Diêu.
“Đương nhiên vì chỗ này là địa điểm rèn luyện không thể thích hợp hơn rồi.” Khóe môi Lục Phù Diêu cong lên ý cười, không hề che giấu ác ý trong mắt.
“Nhưng mà...” Gã ngựa giống càng khó hiểu hơn, đang tính mở miệng hỏi thăm thấy Chương Hàm Ly rút linh kiếm ra. Cùng với kiếm, y vội vỗ túi Linh Thú bên người, thả ra một con Xích Dực Hổ cấp 6, một người một hổ vây quanh gã ngựa giống, đối đầu nhau.
“Chương sư điệt, ngươi có ý gì thế. Ngay trước mặt sư phụ ngươi mà không có quy củ gì hết?” Gã ngựa giống cảnh giác, giận tái mặt quát Chương Hàm Ly, một tay kia của gã lặng lẽ sờ nhẫn trữ vật.
Chương Hàm Ly không đáp lời, nhếch miệng về phái gã ngựa giống, từ từ đưa linh kiếm mình ra. Linh kiếm của Chương Hàm Ly được Lục Phù Diêu tặng cho, đương nhiên không phải vật tầm thường. Linh kiếm này vô cùng hợp với linh căn của y, kiếm vừa rời vỏ, một khí tức lạnh băng xen lẫn nhuệ khí ập thẳng vào mặt gã ngựa giống, khiến gã vội lùi lại mấy bước.
Lúc này, Lục Phù Diêu chậm rãi mở miệng: “Tiểu đồ Hàm Ly trước đó không lâu đã tiến giai Kim Đan kỳ, đang thiếu kinh nghiệm đối chiến với tu sĩ cấp cao. Nghe nói Huyền Giám chân nhân là thiên tài kiếm tu của Diệu Linh Tông, mong rằng có thể chỉ điểm tiểu đồ một hai.”
Gã ngựa giống nghe giọng Lục Phù Diêu, thần sắc vừa dịu xuống lại nghe Lục Phù Diêu nói với Chương Hàm Ly: “Dù tu vi gã cao hơn ngươi nhưng chưa vững chắc, không phải không có hy vọng. Khiêu chiến vượt cấp thì chiến ý là thứ quan trọng nhất.”
Chương Hàm Ly quả quyết gật đầu, cầm linh kiếm của mình trực diện lao tới gã ngựa giống. Khí tức băng cộng thêm kiếm khí nghiêm nghị đổ ập về phía gã ngựa giống. Ngựa giống nam thấy thế vội vàng lấy linh kiếm của mình ra đỡ, một chiêu tiếp một hai, rất nhanh hai người đã triền đấu với nhau. Lục Phù Diêu nhìn ra ngựa giống nam cũng không dốc hết toàn lực. Thằng ngu này! Còn nghĩ muốn luận bàn chỉ đạo với gã à?
“Kiếm chi đạo, ngàn ngàn vạn vạn, trăm sông đổ về một biển, hôm nay thứ ngươi cần lĩnh ngộ là sát ý chi đạo. Lấy sát nhập đạo, thu hoạch tính mệnh mới là mục đích cuối cùng của ngươi. Kiếm khí của ngươi quá ngay thẳng, mà giết người cũng không chú ý.” Lục Phù Diêu nghiêm túc quan sát hai người giao đấu, thỉnh thoảng mở miệng chỉ dạy: “Người kiếm hợp nhất, ngươi đã là kiếm, kiếm đã là ngươi, kiếm hữu hình, pháp vô hình, một kiếm băng lạnh, gió sóng dậy dất, hữu hình vô hình, đều có thể chết.”
Theo lời Lục Phù Diêu, tay phải Chương Hàm Ly cầm trường kiếm, tay trái bấm niệm pháp quyết, vô số kiếm ảnh ào ào lao tới gã ngựa giống.
Ngựa giống nam như khẽ cười khinh miệt, chênh lệch tu vi khiến gã nhìn rất rõ đường đi của kiếm ảnh. Gã hơi động người, tránh thoát mấy kiếm khí sát ý mạnh, còn lại chỉ tùy ý đưa tay ra đỡ, kiếm ảnh đã tán loạn giữa không trung
Nhưng cái khiến gã ngựa giống không ngờ là, kế sau kiếm ảnh là vô số băng trùy dày đặc. Băng trùy bén nhọn lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, tán loạn bay thẳng về hướng gã, khiến gã phải nhanh chóng lui lại. Lần này khiến gã ngựa giống chật vật rồi.
Gã ngựa giống hơi lảo đảo tránh thoát băng trùy, trong vô ý tay áo còn bị rách toạc. Mất mặt ngay trước Lục Phù Diêu, bị một tiểu bối tu vi thấp hơn gã làm mình xấu mặt, cơn giận này gã ngựa giống không sao nhịn được.
“Chương sư điệt, ngươi không biết chừng mực gì cả. Hôm nay ta sẽ dạy dỗ ngươi thay sư phụ ngươi.” Ánh mắt gã ngựa giống lạnh lẽo, cầm linh kiếm bay thẳng tới chỗ Chương Hàm Ly.
Chương Hàm Ly không chút sợ hãi. Y nhảy lên cao, hai tay cầm linh kiếm bổ thẳng xuống đỉnh đầu gã ngựa giống.
“Tài mọn đòi ra oai.” Gã ngựa giống nhẹ nhàng giơ kiếm đón đỡ, ngay cả tránh cũng lười.
Thấy gã ngựa giống khinh thường như thế, khóe miệng Chương Hàm Ly thoáng cười. Trong nháy mắt khi kiếm của y va chạm với kiếm gã ngựa giống, linh quang bừng lên sáng rực. Rất rõ ràng, linh kiếm của gã ngựa giống chiếm ưu thế hơn cả, mạnh mẽ chống kiếm Chương Hàm Ly dựng đứng.
Chương Hàm Ly không cố ép tới, ngược lại dựa thế lao vọt lên, nhờ linh quang lóe lên khi hai kiếm va chạm, một cái Pháp khí dạng cái chuông lục lạc treo trên chuôi kiếm Chương Hàm Ly yên lặng trượt xuống, đúng lúc nện cổ tay gã ngựa giống.
Tức thì chuông lục lạc biến thành một cái vòng nhỏ, vững vàng bọc cứng trên tay gã ngựa giống.
Chương Hàm Ly trên không trung nhẹ nhàng lật người, rơi xuống chỗ cách Lục Phù Diêu không xa. Y mỉm cười báo cáo với Lục Phù Diêu: “Sư phụ, xong rồi!”
Lục Phù Diêu cũng cười, hắn gật đầu khen ngợi Chương Hàm Ly: “Hàm Ly khá lắm! Giờ ta sẽ áp chế tu vi gã xuống Kim Đan hậu kỳ, ngươi tới thử xem có tự tay kết liễu gã được không.” Nói xong hắn móc một cái Pháp khí hình chuông lục lạc ra khỏi nhẫn trữ vật, nhìn kích cỡ thì lớn hơn chút so với cái bọc cứng trên tay gã ngựa giống mà Chương Hàm Ly vừa ném.
Lục Phù Diêu quay về phía gã ngựa giống khẽ rung chuông, theo đó một vòng sáng phủ xuống đầu gã. Chỉ trong chốc lát, quanh người gã hiện ra phù văn phức tạp rồi biến mất.
Gần như cùng lúc khi phù văn xuất hiện, gã ngựa giống thấy tu vi của mình bị ép xuống từng tầng một. Gã không phải kẻ chịu tĩnh tâm tu luyện, tu vi Nguyên Anh này được nâng lên do một lần tình cờ có được bí thuật nhanh chóng đề cao tu vi mà thôi. Vốn cảnh giới đã bất ổn, lại thêm trước đó Lục Phù Diêu cưỡng ép tách Tiên Phủ tùy thân khỏi người gã khiến gã bị thương khá nặng, chính vậy nên lần này Lục Phù Diêu không tốn bao nhiêu công sức đã áp tu vi gã xuống.
“Tiên tử! Nàng đang làm gì vậy?” Gã ngựa giống hoang mang hỏi Lục Phù Diêu.
“Hàm Ly chỉ có tu vi Kim Đan tầng 1, tuy kiếm tu có thể vượt cấp chiến đấu nhưng khi đối đầu tu sĩ Nguyên Anh tu sĩ vẫn khá miễn cưỡng, “ Lục Phù Diêu hờ hững nhẹ nhàng nói: “Ta áp chế tu vi Nguyên Anh của ngươi xuống, chẳng phải như vậy sẽ công bằng hơn à?”
“Tiên tử không cần làm vậy!” Gã ngựa giống chau mày: “Chương sư điệt là đồ đệ nàng, ta sẽ ra tay có chừng mực. Nếu nàng không yên lòng ta cũng có thể tự áp chế tu vi, việc gì tiên tử phải làm như thế. Chẳng lẽ nàng không tin ta à?”
“Đương nhiên ta phải tự mình áp chế tu vi của ngươi thì mới yên tâm được.” Lục Phù Diêu vui vẻ, khóe mắt đuôi mày để lộ ra sát ý vô tận: “Bởi vì đồ nhi ta không thiếu kinh nghiệm khiêu chiến vượt cấp. Thứ y muốn là vượt cấp giết ngươi!!!”
“Cái gì?! Các ngươi...” Gã ngựa giống đang định tranh cãi với Lục Phù Diêu, Chương Hàm Ly đã khó chịu âm thầm tấn công.
Chương Hàm Ly ném linh kiếm của mình lên không, linh kiếm trên không trung chia làm mấy chục đạo hư ảnh, xoay chầm chậm vây quanh y. Hai tay y bấm niệm pháp quyết, trong nháy mắt mưa tuyết giăng đầy trời, hàn ý lạnh thấu xương tưởng như có thể ăn mòn người khác.
Sắc mặt gã ngựa giống run lên, thì ra khi nãy tiểu tử họ Chương không dốc hết toàn lực ư?!