Mỗi Lần Đều Là Tôi Nằm Không Cũng Trúng Đạn

Chương 168: Chương 168: Thế tử gia, xin đừng quấy rầy ta dưỡng thương (7)




Editor: Tiểu Mập Mạp

Năm nay Hàn Mục Lăng tám tuổi, lớn hơn Tiền Thiển một tuổi.

Hàn Mục Lăng hẳn là một cô nương dịu dàng! Đánh giá của Tiền Thiển khi lần đầu tiên nhìn thấy nàng là như vậy. Người ta thường nói, tướng từ tâm sinh, Hàn Mục Lăng có một khuôn mặt ôn nhu lương thiện, mặt trái xoan hơi dài, má hồng tươi tắn, long mày nhạt, mắt to tròn, khóe môi mang nụ cười nhẹ, là một tiểu cô nương xinh đẹp, nhưng so với ca ca nàng vẫn kém vài phần.

Đi cùng Hàn Mục Lăng là ca ca nàng, Hàn Mục Thanh, nam chính đại nhân trong truyền thuyết. Nhưng nam chính đại nhân giờ mới là một tên nhóc 11 tuổi, bằng tuổi ca ca Vương Minh Ngọc của cô.

Tuy nhiên bánh bao nhỏ Hàn Mục Thanh và bánh bao nhỏ Vương Minh Ngọc không hề cùng cấp bậc! Vương Minh Ngọc đứng cạnh Hàn Mục Thanh đúng là một trời một vực.

Hàn Mục Thanh mới 11 tuổi nhưng đã có thể nhìn ra vài phần phong hoa, mặt trái xoan tiêu chuẩn, vì còn nhỏ nên có chút phúng phính, trắng trắng mịn mịn khiến người ta muốn cắn một ngụm. Đôi mắt đào hoa, mày kiếm sắc bén, mũi cao thẳng, trung hòa với nhau mang đến vài phần mị hoặc, nhìn bánh bao nhỏ Hàn Mục Thanh anh tuấn mà không nữ tính.

Dưới cái mũi cao của Hàn Mục Thanh là một đôi môi hoàn mỹ, khóe miệng hơi mỉm, mang theo ý cười nhẹ hợp phép nhìn hai huynh muội Tiền Thiển.

Hàn Mục Thanh lớn lên tựa hồ có chút giống ai đó, Tiền Thiển nghi hoặc nhìn hắn nhiều hơn một cái, rốt cuộc là giống ai......

Tiền Thiển nhìn Hàn Mục Thanh và Hàn Mục Lăng, hai huynh muội Hàn thị cũng đang quan sát Vương Minh Ngọc và Tiền Thiển trước mặt. Vương Minh Ngọc mặt hơi vuông, mày rậm mắt to, trông rất khỏe mạnh. Tiền Thiển bên cạnh hắn mặt hơi tròn, má phính phính, mắt rất to, miệng nhỏ hồng hồng, vì còn nhỏ nên nhìn có vẻ ngây thơ, nhưng sau này lớn nhất định không phải một mỹ nhân tuyệt sắc, nhiều nhất chỉ được coi là thanh tú, ngoại hình bình thường của tiểu thư thế gia.

Tiền Thiển và Vương Minh Ngọc đứng đối mặt với huynh muội Hàn Mục Thanh, tương phản tàn nhẫn......

“Chào thẩm thẩm*!” Hàn Mục Thanh và Hàn Mục Lăng chào hỏi Hàn phu nhân trước.

*Đoạn này mình không biết để sao cho hợp luôn

“Lăng Nhi tới rồi. Thanh Nhi cũng đến sao?” Hàn phu nhân tươi cười, vội ôm Hàn Mục Lăng vào ngực.

“Thẩm đón muội muội tới chơi, bỏ lại ta, thật là bất công!” Hàn Mục Thanh cười hì hì làm nũng với Hàn phu nhân.

“Sao có thể, tới là tốt! Đúng lúc thẩm có khách, gần bằng tuổi các con, vừa vặn có thể làm bạn với nhau.” Hàn phu nhân dứt lời vội vẫy tay gọi Vương Minh Ngọc và Tiền Thiển lại: “Đây là con của khuê mật thẩm, Minh Ngọc và Thanh Nhi bằng tuổi, Minh Tú nhỏ hơn Lăng Nhi một ít......”

Tiền Thiển và Vương Minh Ngọc đối lễ với huynh muội Hàn gia, sau đó Tiền Thiển vẫn nhìn Hàn Mục Lăng mỉm cười. Thật vất vả mới nhìn thấy mục tiêu nhiệm vụ, Tiền Thiển hận không thể ôm lấy Hàn Mục Lăng không buông, trong đầu đang nghĩ làm sao để kết tỷ muội với Hàn Mục Lăng.

Thấy Tiền Thiển mình chằm chằm mà cười, Hàn Mục Lăng cũng cười, nàng nhiệt tình kéo tay Tiền Thiển: “Tú muội muội có thể gọi ta là Lăng tỷ tỷ.”

“Lăng tỷ tỷ!” Tiền Thiển cười càng vui vẻ hơn, lộ ra hàm răng trắng, giọng điệu trân thành cảm thán nói: “Lăng tỷ tỷ lớn lên thật xinh đẹp!”

Có lẽ không ai không thích nghe lời nói dễ nghe, hoặc có thể ngữ khí của cô đặc biệt trân thành, Hàn Mục Lăng có vẻ rất vui vẻ, nàng nắm tay Tiền Thiển lắc lắc, cũng đáp lễ khen lại: “Tú muội muội lớn lên cũng rất đẹp.”

“Ta?” Tiền Thiển kinh ngạc chỉ chỉ mình: “Ta và ca ca ta lớn lên giống nhau như vậy, sao có thể đẹp! Ca ca ta và ca ca Lăng tỷ tỷ đứng chung một chỗ, nhìn như cái bánh bao! Ta chắc cũng vậy, nhìn như cái bánh bao hoặc màn thầu**.”

** Đoạn so sánh này hơi bị mơ hồ nhưng nó chuẩn rồi đó, mình không hiểu ý tác giả lắm!

Tiền Thiển vừa nói xong, mọi người xung quanh đều bật cười, quay đầu nhìn Vương Minh Ngọc, càng nhìn càng giống bánh bao. Vương Minh Ngọc bị mọi người nhìn liền ngượng ngùng gãi đầu: “Ta lại không phải nữ hài, lớn lên xinh đẹp làm cái gì.”

Tiền Thiển cẩn thận nhìn hắn một cái gật gật đầu: “Nói như vậy cũng không sai, chỉ là mỗi lần nhìn mặt ca ca, muội lại thấy muội cũng không hy vọng gì nữa! Ca ca muội giống như bị huynh làm liên lụy?”

Người xung quanh cười càng to hơn, Vương Minh Ngọc cũng cười rộ lên: “Muội cái tiểu nha đầu này, còn ghét bỏ ca ca, sao muội không nghĩ tổ phụ cũng là mặt chữ điền. Muội sợ gì chứ, mẫu thân chúng ta rất đẹp!”

“Cái này cũng đúng,“ Tiền Thiển quay đầu nhìn Hàn phu nhân: “Dì Anh Di, ca ca nói có đúng không? Mẫu thân con rất đẹp? Nếu là vậy, con có thể có chút hy vọng rồi.”

“Đúng vậy!” Hàn phu nhân hốc mắt có chút ướt: “Mẫu thân của con là một mỹ nhân!”

Hàn Mục Lăng nhìn Tiền Thiển một cái không nói gì, nàng thật không nghĩ tới, tiểu muội muội nhìn có vẻ vui vẻ này vậy mà chưa từng nhìn thấy mẫu thân mình. Chẳng trách thẩm thẩm cố ý gọi mình tới, chắc là muốn nàng kết giao với tiểu cô nương này! Vui vẻ như vậy, có lẽ là vì cô đơn......

Tiền Thiển không biết Hàn Mục Lăng đang bổ não cái gì, cô đang vắt óc nghĩ, làm sao để ở chung với một cô bé 8 tuổi. Bán manh không phải cách lâu dài, phải trở thành tiểu khuê mật, phải có chủ đề chung. Nhưng cô bây giờ rất mù mờ! Không biết làm sao để làm quen với Hàn Mục Lăng trước.

Tiền Thiển đang sốt ruột, thần trợ công Hàn phu nhân liền nói: “Được rồi! Đừng ở trong phòng suốt, chờ một chút ba tiểu tử nhà ta sẽ về, các con đi hoa viên chơi đi, ta gọi nha hoàn đem điểm tâm và trái cây lên, Thanh Nhi nhớ chiếu cố muội muội.”

Đám tiểu hài tử đáp ứng liền đi hoa viên chơi, Tiền Thiển và Hàn Mục Lăng tay cầm tay đi trước.

Hàn Mục Lăng đi cạnh Tiền Thiển, miệng mỉm cười, đoan trang lịch sự, tuổi còn nhỏ đã mang vài phần phong thái. Tiền Thiển đảo mắt, im lặng vậy cũng không tốt lắm, phải nghĩ cách bắt chuyện. Cô quay đầu cười với Hàn Mục Lăng: “Lăng tỷ tỷ, ngày thường tỷ ở nhà làm gì?”

“Cũng không có gì.” Hàn Mục Lăng cười cười: “Chắc không khác Tú muội muội lắm, theo nữ tiên sinh học tập, sau đó cùng nha hoàn chơi đùa, ca ca cũng tới chơi với ta.”

“A, vậy không giống nhau.” Tiền Thiển cười mi mắt cong cong: “Muội không có nữ tiên sinh, trước kia học quy củ một thời gian, sau đó mẫu thân phải chăm chỉ luyện nữ hồng, cho nên muội mỗi ngày đều làm nữ hồng, có chút buồn chán.”

“Thật sao?” Hàn Mục Lăng có chút ngạc nhiên, nàng nghe nói, Vương Minh Tú là cháu gái Binh Bộ thượng thư, cũng là tiểu thư thế gia, sao mỗi ngày đều ở nhà làm nữ hồng?”

Phải biết, họ không giống nữ nhi của thường nhân, các tiểu thư chỉ coi may vá nữ hồng là mua vui, làm chơi mà thôi. Nữ hồng tốt cũng tự hào, mà xấu cũng không sao, vì vậy không có đại gia tộc nào bắt nữ hài tửu mỗi ngày ở nhà làm nữ hồng cả.

Vương Minh Ngọc đi phía sau, nghe Tiền Thiển nói vậy, thần sắc có chút buồn bã, Hàn Mục Thanh bên cạnh nhìn sắc mặt hắn như vậy cũng không nói lời nào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.