Dịch: Lạc Đinh Đang
Đường Ngự thở dài bất đắc dĩ: “Anh trai em nói đúng, quả thực em không nên sống một mình.”
“Ấy, đừng nói lão ta bảo anh khuyên em về nhà chứ?” Tiền Thiển đưa tay lên lắc: “Em nhất định không về đâu! Mẹ em giục lão tìm bạn gái, lão lại muốn chuyển sự chú ý. Còn lâu em mới tự chui đầu vào lưới, kiểu gì mẹ em cũng kêu em nhanh nhanh lấy chồng cho xem.”
“Tôi không bảo em chuyển về nhà.” Đường Ngự liếc nhìn Tiền Thiển: “Lại nói, kết hôn sớm chút thì sao, em định để tới khi nào?”
Tiền Thiển bĩu môi kệ xác hắn, cái này gọi là đứng nói chuyện không đau eo. Đường Ngự hắn là bá đạo tổng giám đốc, nhan sắc có, năng lực có, muốn kết hôn có là người xếp hàng cầu gả. Chỉ cần nhìn con mắt lấp lánh tỏa sáng của nữ chính kun bên cạnh là rõ.
Diễn viên quần chúng như cô so kiểu gì với nhân vật chính đây! Kết hôn có gì không tốt, quan trọng là cô phải gả đi được! Tiền Xuyến Tử cô ở thế giới gốc ít nhiều gì cũng coi như bạch phú mỹ nhỏ, kết quả hơn ba mươi năm cũng không gả đi được. Giờ biến thành Tiểu Bàn Tử vui vẻ, độ khó lấy chồng càng tăng thêm gấp bội, gã nào mắt mù mới lấy cô. Đâu phải cưới về làm linh vật đâu.
Đường Ngự tinh mắt thấy Tiền Thiển bĩu môi, nhìn cô: “Sao thế? Tôi nói sai à?”
“Vâng vâng vâng, anh nói đúng! Kết hôn sớm rất tốt, không nên chậm trễ. Tục ngữ nói, cưới vợ cưới đầu năm, giờ là tháng 3, anh còn chín tháng để cố gắng.” Tiền Thiển liếc Lâm Du Du một cái, gõ lên chỗ trống bên cạnh.
Tiền Thiển vốn nói đùa, không ngờ Đường Ngự lại nghiêm túc gật đầu: “Có lý! Tôi thấy không cần kéo dài tới cuối năm, trời lạnh khó mặc áo cưới. Tháng 8, tháng 9 ổn đấy, sớm hơn thì tháng 5 cũng được.”
Tiền Thiển nghe vậy liếc xéo Đường Ngự: “Tính nhanh thật! Chẳng lẽ thời điểm khác không được?”
Đường Ngự lại cúi đầu nhìn thực đơn, trong miệng vẫn nhẹ giọng: “Ai nói không được, chỉ cần cô dâu đồng ý, sáng mai kết hôn cũng được.”
Lâm Du Du đứng cạnh nghe Tiền Thiển và Đường Ngự nói chuyện, trên mặt có vài phần chán chường.
“Đường tiên sinh...” Giọng cô ta hơi sa sút: “Ngài định kết hôn à...”
Dường như Đường Ngự không nghĩ tới việc cô ta sẽ xen vào, kinh ngạc nhìn Lâm Du Du, đáp: “Ừ.”
“Vậy à...” Tông giọng Lâm Du Du đã có phần nghẹn ngào: “Vậy chúc mừng ngài...”
Má nó! Cái gì thế này hả! Tiền Thiển đỡ trán, nam chính kun à, ngài làm ơn đừng tìm đường chết...
Nhìn thần sắc thẫn thờ và vành mắt hoe đỏ của Lâm Du Du, Tiền Thiển trượng nghĩa giúp Đường Ngự vớt vát: “Cô đừng nghe tên này nói linh tinh! Kết hôn cái gì chứ, chúng tôi nói đùa thôi.”
“Hơn nữa còn chưa lừa được cô dâu về, anh ta kết hôn với ai.” Tiền Thiển ngầm ý nhìn Lâm Du Du.
“Ai bảo tôi đùa.” Đường Ngự bộp một tiếng đóng thực đơn lại: “Dù cô dâu hơi khó lừa, nhưng tôi sẽ cố gắng.”
Nghe Đường Ngự nói vậy, lập tức Lâm Du Du thất vọng, cánh môi hơi run như đang cố nén nước mắt.
Tiền Thiển thở dài đập đầu xuống bàn, nhọc lòng ghê! Chưa thấy nam chính nào tìm chết bậc này! Chẳng lẽ không sợ sau này không rước được nữ chính đại nhân sao! Không quản được! Thích làm thế nào thì làm!!!
Đường Ngự không để ý tới sắc mặt Lâm Du Du, tay hắn cầm thực đơn, nhìn đỉnh đầu Tiền Thiển hỏi: “Muốn ăn bánh dâu không, giờ đang vào mùa.”
“Không ăn!” Tiền Thiển bị rời lực chú ý trong một giây, lập tức ngẩng đầu nói: “Em không thích ăn Shortcrust pastry!”
“Tôi biết, tôi ăn Shortcrust pastry. Nhất định hôm nay em chưa ăn rau quả, ăn chút dâu tây bổ sung Vitamin đi.” Đường Ngự gật đầu, sau đó nhìn về phía Lâm Du Du nhanh chóng chọn món.
“Một ly Matcha Latte, một ly cà phê Ailen, Muffin phô mai, bánh dâu và đĩa sandwich nhỏ. Cảm ơn.” Đường Ngự lịch sự gật đầu với Lâm Du Du, giao thực đơn lại cho cô.
Lâm Du Du vẫn bị tin tức “Đường Ngự sắp kết hôn” không rõ thật giả dọa ngơ người, thậm chí còn không nghe rõ Đường Ngự nói gì. Cho tới khi Đường Ngự đưa thực đơn lên trước mặt cô, Lâm Du Du mới hồi thần.
“Vâng? Gì ạ?” Sắc mặt Lâm Du Du trắng bệch: “Rất xin lỗi, Đường tiên sinh, tôi không nhớ rõ.”
Đường Ngự cũng không chấp nhặt, hạ giọng nói lại các món thêm lần nữa. Lâm Du Du nghe xong, sắc mặt trắng đến xám tro.
“Đường tiên sinh... Ngài thường chọn Blue Mountain mà! Vẫn uống loại đó không được ư?” Kỹ thuật pha chế Lâm Du Du khổ luyện là vì từ trước tới nay Đường Ngự đều chọn Blue Mountain, vài năm vẫn không đổi. Tự tay pha cà phê cho người mình thích là một trong những chuyện khiến Lâm Du Du hạnh phúc nhất hiện nay.
Nhưng mà hôm nay hắn lại chọn cà phê Ailen. Loại cà phê này thường được pha bằng máy pha cà phê trong tiệm, qua tay Barista sau bếp điều chế, cô không có cơ hội nhúng tay vào.
Đường Ngự cau mày khi nghe câu hỏi của Lâm Du Du, nhiều lúc nhân viên phục vụ này không biết thức thời là gì. Nhưng hắn không cần so đo với nhân viên không hiểu biết. Theo phép lịch sự, hắn vẫn từ tốn trả lời: “Ailen hợp với trà bánh.”
Thấy Lâm Du Du còn định nói gì đó, Đường Ngự lại bổ sung thêm một câu: “Phiền cô nhanh chế biến.” Nói xong ánh mắt sắc bén liếc Lâm Du Du.
Thấy hắn như thế, Lâm Du Du đành rời khỏi bàn, chỉ có thể quay người vào bếp trước.
“Ánh mắt dữ tợn ghê!” Tiền Thiển bên cạnh tặc lưỡi đánh giá: “Cô gái này rất xinh, nhìn qua rất dịu dàng. Lần trước người ta tỏ tình với anh, kết quả anh lại nhìn người ta hung tợn vậy à.”
“Cô ta nói nhiều quá.” Đường Ngự cau mày, bất ngờ nhìn Tiền Thiển, lại nói thêm: “Tôi không thích cô ta, dù cô ta xinh đẹp dịu dàng cũng không liên quan tới tôi.”
“Không biết nhìn hàng! Rồi sẽ hối hận cho xem!” Tiền Thiển lườm Đường Ngự một cái: “Em nói anh biết, người thích cô gái này rất nhiều! Em nhớ trong yến hội lần trước có một nam sinh rất đẹp trai, che chở cô ấy hệt như cún lớn bảo vệ đồ ăn. Nhìn xem người ta tinh mắt thế nào.”
Đường Ngự loáng thoáng nhớ hình như có chuyện như vậy. Hắn chọc chọc gương mặt Tiền Thiển: “Tôi nhớ tên đó, nhìn cũng không đẹp lắm. Em đừng hâm mộ.”
“Vâng vâng vâng, anh đẹp trai nhất!” Tiền Thiển gạt tay Đường Ngự ra: “Anh đẹp trai nhất trên đời!”
Đường Ngự ngả người ra sau ghế, nhíu mày với Tiền Thiển: “Chưa nói so với tôi, ngay cả anh trai em và Cảnh Ngôn đều hơn cậu ta. Quanh em đều là trai đẹp, sao tầm mắt nông cạn vậy chứ.”
M* nó! Nam phụ người ta sai ở đâu hả?! Rõ ràng rất đẹp trai đấy! Cái gì gọi là tầm nhìn nông cạn?! Tiền Thiển tức chết rồi! Ngạo kiều độc mồm này ở đâu ra thế! Mau đổi lại nam chính cao lãnh kiệm lời cho tui!
Đường Ngự nhìn gương mặt tròn tròn đủ loại biểu cảm của Tiền Thiển, cúi đầu cười. Tiểu nha đầu Mạc Tình này rất thú vị! Khiến mỗi lần hắn nhìn thấy đều muốn bắt nạt cô một chút.
Xa xa, Lâm Du Du nhìn Đường Ngự cúi đầu bật cười, trong lòng chua xót khôn nguôi. Đường tiên sinh nói hắn sắp kết hôn... Cô gái nào có thể xứng với người như Đường tiên sinh? Cô ta nhìn Tiền Thiển mặt mày giận dữ ngồi đối diện Đường Ngự: Chắc không phải cô đâu? Cô gái bình thường như thế sao xứng với Đường tiên sinh...
Nhưng mà, Đường tiên sinh lại cười ấm áp với cô như thế. Họ có quan hệ thế nào? Có lẽ... Có lẽ chỉ là họ hàng, hoặc chỉ là bạn bè tốt mà thôi. Lâm Du Du cố gắng an ủi mình, ra sức xem nhẹ sự thật “Đường Ngự sắp kết hôn“. Dù sao... Vẫn chưa kết hôn mà? Cô ta vẫn còn cơ hội...