Mỗi Lần Đều Là Tôi Nằm Không Cũng Trúng Đạn

Chương 69: Chương 69: Tổng giám đốc, tôi thật sự chỉ đi ngang qua (27)




Dịch: Lạc Đinh Đang

Nhìn Tiền Thiển cười ngây ngô, Đường Ngự thấp cúi đầu, càng tiến gần cô: “Em bảo ai là vợ tôi cơ?”

Tiền Thiển nhíu mày: “Anh đừng có bẫy em, sao đằng này biết ai là vợ anh, dù sao cũng không phải em. Nhưng đây có thể nói anh biết đó là một cô gái vừa xinh đẹp vừa dịu dàng, anh sẽ yêu cô ấy điên cuồng... Nếu cô ấy nhìn thấy em hôn anh, sau này nhọc lắm... Không thể hố anh được...”

7788 đứng sau hậu trường cuống đến nhảy dựng lên: D* mẹ nó chứ Tiền Xuyến Tử!!! Cô không biết ngậm miệng vào à!!! Để lúc tỉnh táo nói chuyện thì chết ai chứ!

“Ồ, ra là vậy.” Đường Ngự nhướn mày: “Vậy sao em lại muốn hôn tôi?”

“Vì em thích anh đó!” Tiền Thiển ngẩng đầu, cười híp mắt nhìn Đường Ngự, khuôn mặt tròn tròn nho nhỏ đầy hân hoan: “Anh vừa đẹp trai vừa tài giỏi, cô gái nào cũng thích anh thôi. Tiếc là anh không phải của em, không thì em đã hôn từ sớm chứ đâu chờ tới hôm nay.”

Tiền Thiển nói xong lại hôn một cái xuống môi Đường Ngự, tay nhỏ lách vào vạt áo trước ngực Đường Ngự sờ tới sờ lui, vừa sờ vừa cảm thán: “Cảm xúc tốt thật! Nhất định đây là dáng người cực phẩm mặc quần áo trông gầy mà cởi đồ thì có da có thịt.”

Đường Ngự cười, hắn nghĩ hắn biết Tiền Thiển trúng thuốc gì rồi. Nếu đã như vậy cũng không cần tới bệnh viện nữa. Hắn tỉnh táo ấn lại nút thang máy, ôm chặt Tiền Thiển.

“Tình Tình?” Đường Ngự bước khỏi thang máy, nâng mặt Tiền Thiển lên: “Em đang tỉnh táo đúng không?”

Tiền Thiển cười cười gật đầu: “Nói đi nói lại bao nhiêu lần mà anh vẫn ngốc thế hả? Nể tình cái bản mặt đẹp trai của anh, em tha cho trí thông minh khuyết thiếu đấy...”

“Tốt quá! Lát nữa khi chúng ta ra ngoài, em đi theo tôi, tôi chưa bảo em nói thì không được mở lời, được không?” Đường Ngự nhìn chằm chằm vào mắt Tiền Thiển, muốn quan sát xem cô còn thừa bao nhiêu phần lý trí.

“Em có nói lung tung đâu.” Tiền Thiển tỏ vẻ bất mãn: “Rõ ràng em... rất bình thường mà.”

“Đúng! Rất bình thường, vậy nên em yên lặng một chút nhé, được không? Tôi không muốn để người ngoài nghe được cuộc nói chuyện của chúng ta.” Đường Ngự trấn an Tiền Thiển.

“Được được! Không thành vấn đề! Em biết rồi! Em hiểu mà!” Tiền Thiển vẫn cười hì hì.

Vừa rời thang máy, Đường Ngự đã ôm cô đi về phía bàn lễ tân.Tiền Thiển vừa nhịn ham muốn cọ sát cơ thể hắn, vừa đắc ý vui mừng, cảm thấy năng lực tự kiềm chế của mình rất mạnh, bị hạ thuốc vẫn còn lý trí như vậy.

Đường Ngự mang Tiền Thiển đi tới bàn lễ tân thuê một phòng. Quả thực Tiền Thiển rất ngoan ngoãn đứng cạnh hắn không kêu tiếng nào, nhìn như bình thường. Nếu cô không vừa cười vừa nhìn chằm chằm mặt Đường Ngự thì càng bình thường hơn nữa...

Trở lại thang máy, Tiền Thiển lập tức nhào tiếp lên người Đường Ngự, ôm cổ Đường Ngự, cắn một cái lên cằm hắn. Đường Ngự cười: “Em là cún con à?” Dứt lời nhanh chóng cúi đầu dùng dáng môi mỏng chặn miệng Tiền Thiển.

Trước mặt Tiền Thiển hiện ra một đám pháo hoa chói lọi. Cô không kịp phản ứng tùy cho Đường Ngự cạy mở môi mình. Khi đầu lưỡi bá đạo tìm kiếm lưỡi nhỏ của mình, cả người cô đều tê dại như có dòng điện chạy qua. Trong lòng Tiền Thiển có loại khát vọng khó diễn tả bằng lời nhanh chóng lên men. Tia lý trí cuối cùng đứt phựt, não bộ muốn nhũn ra, giờ cô chỉ muốn dính sát vào Đường Ngự, tham lam mút lấy môi lưỡi hắn.

Đinh! Thang máy dừng. Đường Ngự buông cánh môi Tiền Thiển ra, hơi thở hỗn loạn đỡ trán cô. Tiền Thiển lúc này không hề tỉnh táo, trong mắt như có ánh nước long lanh, khuôn mặt tròn nhỏ nhắn đỏ ửng lên. Cô vô thức liếm môi một cái, đuôi mắt còn đang chăm chú nhìn môi Đường Ngự.

Đường Ngự giúp Tiền Thiển chỉnh lại bên tóc mai rồi mang cô rời khỏi thang máy. Bước chân cô liêu xiêu như đang đạp trên bông, hơi dựa vào lòng Đường Ngự, một tay dùng sức túm vạt áo hắn.

Đi được vài bước, dường như Tiền Thiển tỉnh táo hơn một chút. Cô đưa tay đỡ trán, vừa cười ngây ngốc vừa lẩm bẩm: “Trên sách bảo lúc này phải dùng nước lạnh.”

Đường Ngự không đáp lời nói, nhanh chóng tìm phòng, mở cửa rồi đưa cô vào. Vừa vào cửa, Tiền Thiển đã buông Đường Ngự ra bổ nhào lên ghế salon, vừa cười vừa xua xua Đường Ngự phía sau: “Yêu nghiệt kia, cách xa em một chút! Chẳng may em bổ nhào lên người anh thì sao!”

Đường Ngự bước vài bước tới cạnh ghế salon, lật người Tiền Thiển qua. Hắn hạ người xuống sát người cô, hai bên mặt đối mặt.

Tiền Thiển càng cười vui vẻ hơn. Cô đưa tay túm vai Đường Ngự, khẽ ngẩng đầu, lại hôn một cái lên môi hắn: “Bảo anh rồi sao anh vẫn không có tí cảnh giác nào vậy... Tiếp tục như vậy thì em không nhịn được nữa đâu...”

Nhưng thoáng trong giây lát, Tiền Thiển đã buông Đường Ngự ra, nhắm mắt lại, lấy tay che mắt mình: “Không được... Em phát hiện mình không thể nhìn anh được... Ngâm nước lạnh... Ngâm nước lạnh... Trước khi em thay đổi, anh mau ngồi dậy đi...”

Đường Ngự không động. Hắn kéo bàn tay đang che mắt của Tiền Thiển xuống, một tay khác nhẹ nhàng vuốt ve eo cô: “Tình Tình, nhìn tôi...”

Tiền Thiển mở mắt ra, đôi mắt phản chiếu bóng hình Đường Ngự gần trong gang tấc. Cặp mắt hoa đào của hắn khép hờ, trong lúc ánh mắt chạm nhau thoáng vài phần câu dẫn. Khóe miệng hắn cong lên ý cười, khẽ vuốt cánh môi Tiền Thiển: “Tình Tình, em có biết mình bị trúng thuốc không?”

“Biết chứ! Có phải anh bị ngốc không mà nói nhảm lắm thế.” Tiền Thiển lại cười: “Em còn biết thuốc này vốn được hạ cho anh cơ.”

“Đúng vậy, em rất thông minh.” Một tay Đường Ngự thuận theo eo cô tiến lên trên: “Vậy em đoán xem nếu tôi trúng thuốc thì thế nào?”

“Hôm sau mở mắt sẽ có thêm một cô bạn gái.” Tiền Thiển nhớ đến Lâm Du Du, lại cười gian trá, mặc dù cô cũng không biết mình cười cái gì. Cô yếu ớt đẩy đẩy Đường Ngự: “Anh đứng dậy nhanh lên, em sắp không chịu nổi nữa rồi...”

“Tình Tình, giờ em có hai lựa chọn.” Tay Đường Ngự đã chạm tới ngực cô: “Ngâm nước lạnh, hoặc nhào vào tôi. Em chọn đi...”

Hắn cúi đầu ngậm vành tai Tiền Thiển. Mà lúc này trong đầu Tiền Thiển đã không còn nghĩ được cái gì: “Chọn... Chọn gì cơ...”

“Tôi là ai?” Môi Đường Ngự đã hôn xuống cổ Tiền Thiển, tay lặng lẽ chuyển tới lưng cô, vừa vuốt ve vừa kéo khóa váy cô xuống. Tiêu cự trong mắt Tiền Thiển đã sớm tan rã, khóe miệng vô thức rên rỉ.

“Anh là ai?” Đường Ngự lại hỏi. Môi hắn tiếp tục hôn xuống, bắt đầu liếm xương quai xanh cô, tay men vào từ chỗ khóa váy, xoa nắn vòng eo mềm mại của cô.

“Đường... Đường Ngự.” Tiền Thiển đã không còn biết mình đang nói gì nữa rồi. Cô bất giác ôm cổ Đường Ngự, hai mắt như phủ sương mù, không nhìn rõ bất kỳ thứ gì...

“Được thôi, đây là em chọn đấy!” Bên miệng Đường Ngự lộ ra nụ cười hút hồn, gương mặt anh tuấn nghiêm túc có thêm vài phần quyến rũ. Hắn ôm Tiền Thiển đã được cởi đến nửa người đi về phía giường lớn...

Tình Tình à... Đã chọn rồi thì không trả hàng được đâu!!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.