Mỗi Lần Đều Là Tôi Nằm Không Cũng Trúng Đạn

Chương 75: Chương 75: Tổng giám đốc, tôi thật sự chỉ đi ngang qua (33)




Dịch: Thất Miên

Biên: Lạc Đinh Đang

Mạc Vũ đến thăm giống như một khởi đầu, người nên xuất hiện liên tục xuất hiện.

Đầu tiên là Kỷ Cảnh Ngôn tìm đến cửa. Y vừa xuất hiện đã chế giễu Đường Ngự, lại dùng cái mặt bát quái xích lại gần Tiền Thiển hỏi thử cái gọi là “trải nghiệm tâm đắc khi sống chung“. Đường Ngự không tài nào nhịn nổi, đuổi y ra cửa không chút lưu tình.

Xuất hiện kế đó là Tần Hàm. Không biết vị nữ phụ ác độc trong truyền thuyết này thăm dò được địa chỉ chung cư của Tiền Thiển ở đâu, vừa ngồi xuống đã gây sự hỏi: “Nghe nói cô sắp gả cho Đường Ngự hả?”

Tiền Thiển ngoan ngoãn gật đầu: “Theo tình huống trước mắt thì đúng là như thế.”

Tần Hàm nhìn cô chằm chằm hồi lâu không lên tiếng, sau cùng quay đầu đi, giọng điệu hơi nghẹn ngào nói: “Từ nhỏ tôi đã thích anh ta, đã theo đuổi anh ta lâu như thế... Rõ ràng cô cũng biết mà...”

Nhìn dáng vẻ đau lòng của Tần Hàm, Tiền Thiển không dám hé răng. Tần Hàm đã bỏ bao công sức theo đuổi Đường Ngự, cô hiểu rõ nhất. Đều tại tên muộn tao đáng chết Đường Ngự khiến nhiều cô gái một lòng yêu hắn như vậy, trong lòng Tiền Thiển hơi chua xót ngồi một bên nghiến răng nghiến lợi.

Tần Hàm cúi đầu yên lặng nửa ngày, cuối cùng ngẩng đầu nhìn về phía Tiền Thiển mở lời, vừa nói ra một chữ: “Anh ấy...”, đã lã chã rơi nước mắt.

Thấy không nén nổi cảm xúc, Tần Hàm dứt khoát không thèm giấu nữa, cô nàng khóc nức nở với Tiền Thiển. Từ trước tới nay Tiền Thiển chưa từng trông thấy bộ dáng thất thố đến thế của vị đại mỹ nữ hệ ngự tỷ này, vội đến luống cuống tay chân cầm lấy hộp khăn giấy. Tần Hàm giật lấy hộp khăn giấy trong tay Tiền Thiển, ôm luôn vào trong ngực, làm ổ trên ghế sofa khóc thỏa thích.

Tần Hàm này khóc một cái là khóc hơn một tiếng, cô nàng vừa khóc vừa lẩm bẩm bằng cái giọng bá đạo: “Tại sao... Dựa vào đâu...”

Tiền Thiển hắc tuyến đầy đầu, cô cũng rất muốn hỏi tại sao! Nhất là việc nữ chính và nữ phụ đều thích khóc ở trước mặt cô, cứ như thể cô là công tắc vòi nước, chỉ cần thấy cô, công tắc liền mở, nước mắt sẽ chảy ra...

Nữ chính thì thôi không tính, vốn dĩ cô ta là tiểu bạch hoa thích khóc. Nhưng rõ ràng nữ phụ là một ngự tỷ cơ mà! Trong kịch bản, sau khi Đường Ngự và Lâm Du Du ở bên nhau, chị gái này đã chọn cách xử lý vô cùng kiên quyết, một giọt lệ cũng không rơi rồi hắc hóa luôn! Sao tới chỗ cô lại đi thẳng vào con đường bi tình vậy...

“Cô!” Tần Hàm khóc đủ rồi, cuối cùng có sức nói chuyện với Tiền Thiển.

Cô nàng vẻ mặt căm hận chỉ vào Tiền Thiển, vô cùng lớn tiếng tuyên bố: “Cô chờ tôi! Tôi phải kết hôn với anh cô! Làm chị dâu cô! Đến lúc đó hành hạ cô một cách tàn bạo! Gia sản của Mạc gia các cô, tôi muốn cô không lấy được một xu nào!”

Hả? Tiền Thiển ngơ ngác đầy mặt, cái này thì liên quan gì chứ!!! Cô vội vã dỗ dành Tần Hàm: “Đừng! Mặc dù tôi rất thích cô, cũng không ngại cô làm chị dâu tôi, nhưng cô vẫn còn nhớ nhung Đường Ngự thì đừng đi gây hoạ cho anh tôi!! Anh ấy chỉ là một tên nhóc hiền lành thôi mà!!”

“Hừ!” Tần Hàm quay đầu không để ý tới Tiền Thiển.

“Cái gì chứ, nhất định cô đừng nghĩ quẩn nha, đừng vì trả thù tôi mà tùy tiện lấy chồng. Nhưng nếu cô có thể quên đi Đường Ngự, chân thành ở bên anh tôi, tôi vẫn rất hoan nghênh, gia sản gì chứ, cứ tự nhiên!” Tiền Thiển lại bổ thêm một câu.

Tần Hàm đứng dậy, ngạo kiều ngẩng đầu: “Hừ! Không cần cô xen vào!” Nói xong nhanh chóng rời đi!

Tiền Thiển rối bời ngó theo bóng lưng cô nàng trong gió, một hồi lâu mới phản ứng lại, cảm kích vội gọi điện cho Mạc Vũ: “Anh, em nói cho anh biết, Tần Hàm mới đến nhà em, cô ấy...”

“Ừ, anh biết.” Đầu bên kia, Mạc Vũ mắt đầy ý cười.

“Cái gì? Anh biết? Sao anh biết? Cô ấy vừa đi anh đã biết?” Tiền Thiển càng lơ mơ.

“Đúng vậy, địa chỉ chung cư của em chính là anh nói cho cô ấy biết. Sao rồi? Cô ấy gây chuyện với em? Chắc không phải đâu?” Mạc Vũ rất nhẹ nhàng.

“Đúng là không, nhưng cô ấy bảo muốn lấy anh, làm chị dâu em, đợi khi nào hai người kết hôn xong sẽ hành hạ em một cách hung bạo.”

Mạc Vũ nghe Tiền Thiển kể thì cười ầm lên: “Vậy thì tốt quá, tranh thủ thời gian cưới. Sau này cô ấy đánh em, nhất định anh sẽ không giúp em.”

Đậu xanh rau má! Tiền Thiển trợn tròn mắt! Hoá ra cái lão này đã sớm ủ mưu rồi!! Cô đã bảo sao Tần Hàm lại có kiểu trả thù khó tin thế kia, nhất định là con cá mực Mạc Vũ này xúi sau lưng!!!

Tiền Thiển vẫn không hiểu, anh trai cô dính với Tần Hàm kiểu gì?! Rõ rành rành, trước kia thấy Tần Hàm theo đuổi Đường Ngự, Mạc Vũ cũng không có phản ứng gì đặc biệt.

“Chuyện đó... Anh, anh thật lòng muốn cưới Tần Hàm ạ? Anh không sợ trong lòng cô ấy vẫn còn Đường Ngự sao?” Cuối cùng Tiền Thiển quyết định hỏi thử suy nghĩ của Mạc Vũ, dù sao trong kịch bản Tần Hàm thâm tình với Đường Ngự bao nhiêu, vì hắn mà không tiếc trả bất cứ giá nào. Tình cảm thế này muốn buông bỏ cũng chẳng hề dễ dàng.

“Không sợ!” Âm thanh Mạc Vũ rất kiên định: “Sớm muộn cô ấy sẽ nhận ra tình cảm mình dành cho Đường Ngự không phải yêu, nhưng nhiều năm như vậy nên không buông được thôi.”

“Anh chắc chắn vậy? Anh không phải Tần Hàm, sao biết cô ấy có yêu Đường Ngự không.” Tiền Thiển vẫn cảm thấy không yên lòng.

“Đương nhiên, không chỉ mỗi mình anh nhìn ra. Nếu không, nhiều năm vậy, thấy cô ấy hết lần này đến lần khác đâm đầu vào bức tường phía Nam*, sao Cảnh Ngôn đều chỉ xem náo nhiệt chứ. Mọi người đều là bạn bè, nếu cảm tình của cô ấy với Đường Ngự là chân ái không quên được, Cảnh Ngôn đã sớm ra tay giúp đỡ rồi.” Mạc Vũ giải thích, bộ dáng nói có sách mách có chứng: “Hơn nữa em xem, cô ấy bị Đường Ngự từ chối nhiều lần như vậy, có lần nào là đau lòng thật đâu.”

*Cái này là 1 phần của thành ngữ “Không đụng tường Nam không quay đầu”. Theo baidu, cửa lớn của các kiến trúc Trung Quốc thường quay về hướng nam. Trước đây, người có địa vị, thế lực, ngoài cửa lớn đều có tường xây làm bình phong chắn ngoài cổng, cho nên ra cửa sẽ đi sang bên trái hoặc phải của cái tường này, đi thẳng chắc chắn sẽ đâm vào. Ngụ ý còn chưa thấy được hậu quả của 1 việc xấu nào đó thì còn chưa biết hối cải. Mình không chắc nên để là “đâm đầu vào bức tường phía Nam’ hay “phạm sai lầm” nữa.

!!! Rõ ràng là lão già Mạc Vũ này nhìn trúng Tần Hàm người ta nên mới tìm lý do gượng gạo thế để ngụy biện.

Tiền Thiển vô cùng bất bình: “Nhưng cô ấy vừa khóc to một trận ở ổ nhỏ của em, trông rất đau lòng.”

“Em đừng lo nhầm chuyện, đó là cô ấy không cam lòng! Tức giận đến khóc thì cũng là khóc. Khóc đủ rồi lại thôi, không phải vẫn còn sức uy hiếp em sao! Yên tâm đi, anh trai em ra tay chắc chắn làm một thu hai. Giờ mẹ đã nhẹ lòng hơn, cuối cùng cũng lừa được con dâu về nhà rồi!” Giọng Mạc Vũ nghe hết sức vui mừng.

Xì! Một người hai người đều không biết xấu hổ giống nhau! Tiền Thiển phẫn hận cúp điện thoại.

Sau khi Đường Ngự trở về, câu đầu tiên của Tiền Thiển là: “Tần Hàm vừa tới.”

“Ồ?” Đường Ngự nghiêng đầu nhìn cô: “Là anh của em báo địa chỉ cho cô ấy à?”

“Hả? Sao anh biết được!” Tiền Thiển vô cùng giật mình, sao cứ như Sherlock Holmes vậy, hại cô chẳng có lòng tin vào chỉ số thông minh của mình tí nào.

“Cái này thì có gì kỳ quái!” Đường Ngự cười: “Anh trai em đã nhớ thương Tần Hàm rất lâu rồi.”

“Vì sao em không biết?!” Tiền Thiển tỏ vẻ kinh sợ.

“Ngày nào cũng đọc sách học đàn, học đến choáng váng.” Đường Ngự xoa xoa bóp bóp cái mũi của Tiền Thiển: “Tần Hàm nói gì?”

“Nói muốn trả thù bằng cách gả cho anh em, làm chị dâu để hung bạo hành hạ em.” Tiền Thiển đần mặt trả lời: “Tên khốn Mạc Vũ kia nói, nếu như Tần Hàm đánh nhau với em, lão ta nhất định không giúp em.”

Đường Ngự cười ha hả, ôm lấy Tiền Thiển hôn mạnh một cái: “Cậu ta vất vả lắm mới có cơ hội, em tha thứ cho cậu ta đi. Đừng lo, về sau nếu em với Tần Hàm đánh thật, anh sẽ giúp em. Ông xã em không phải loại ăn không ngồi rồi, Mạc Vũ nhất định chơi không lại anh.”

Đồ thần kinh! Tiền Thiển ném cho hắn một cái liếc xéo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.