Chương 13: Sự nổi giận của quản lý
Ta tự cho là nói lời quan tâm nên nói không ít, ai ngờ lại chạm vào nghịch lân của quản lý. Y trực tiếp dùng lực rút tay về từ trong bàn tay ta, sắc mặt cũng khôi phục lại sự băng lãnh mặt sắt thường ngày.
“Mã Đại Dũng, tôi vốn nghĩ gần đây anh làm việc kỹ lưỡng, lại phối hợp làm việc với tôi rất tốt, còn chuẩn bị trong báo cáo cấp cho anh một hồng bao thật dày, nhưng bây giờ xem ra…” Y lạnh lùng cười cười: “Không nghĩ rằng trong lòng anh lại có nhiều lời cực kỳ oán hận như thế với tôi, nghĩ tôi vừa gây khó dễ anh, lại đày đoạ anh. Xem ra anh thật sự cần phải rèn luyện thêm một chút, học được cái gì gọi là phục tùng thủ trưởng.”
“…” Lần này ta thật sự khóc không ra nước mắt. Ta vốn tưởng rằng lần này cuối cùng cũng đã thuận lợi vuốt đến sảng khoái lông con mèo kiêu ngạo này, không nghĩ rằng cư nhiên lại chọc vào chỗ nhức nhối của y.
“Còn nữa, nếu anh đã tin số mệnh như vậy, cảm thấy tôi gây khó dễ anh bởi vì ‘số mệnh không hoà hợp’, vậy thì tôi nghĩ anh có thể dứt khoát đi tìm một người có chòm sao xứng đôi với anh, bạn gái có bát tự thích hợp, nói không chừng có thể thay ảnh sửa đổi số mệnh một chút đi.” Nói đến đây, thanh âm của y nguy hiểm khiêu khích hẳn lên: “Tôi nhớ A Liên có nói cho anh, cung Thuỷ Bình nhất định là người yêu đúng với mệnh của anh? – Tôi thấy tiểu thư Lâm ở Hằng Xuyên Vĩ Nghiệp cũng không tệ, chòm sao Thuỷ Bình, lại thích anh, chắc chắn hai ngươi tuyệt đối sẽ hạnh phúc suốt đời.”
Ta và quản lý làm việc với nhau lâu như vậy, thật đúng là lần đầu tiên nghe được y dùng giọng điệu muốn mưa gió tới này nói chuyện, càng là lần đầu nghe được y nói nhiều nói lớn như vậy.
Ta ngu ngu đần đần nhìn sự nổi giận của y, hoàn toàn không hiểu được “cơn giận” của y rốt cuộc là vì chuyện gì. Rõ ràng mới vừa rồi còn hoa tiền nguyệt hạ, bầu không khí thật tốt, sao nháy mắt liền hung hăng bạt kiếm, tức giận ngất trời?
(Hoa tiền nguyệt hạ (花前月下): trước hoa dưới trăng, chỉ những nơi nam nữ tỏ tình, nói chuyện tình yêu)
Kỳ quái nhất chính là, đề tài của quản lý sao lại nhảy nhanh như vậy? Trước đó một giây không phải vẫn còn đang mập mờ nói chuẩn bị tăng lương cho ta, sao bây giờ chủ đề đã tiến triển thành muốn nói chuyện yêu thương với Lâm Bình Nước kia vậy?
Ta thật không muốn nói quản lý chúng ta sai, thế nhưng bây giờ cách logic của y, hoàn toàn giống như một nữ nhân cố tình gây sự.
Chẳng lẽ tất cả đồng tính luyến ái trên đời này đều dễ xúc động như thế sao? Như vậy xem ra, ta và y thật đúng là khác nhau không nhỏ.
Bữa cơm này ăn thật là nghẹn khuất, vốn ta muốn tới chỗ này ăn một chầu miễn phí, không ngờ lại một lần nữa hồ đồ lớ ngớ đắc tội quản lý. Còn chuyện gì thương tâm hơn nói cho người ta biết “Ta vốn chuẩn bị tăng lương cho anh thế nhưng bây giờ ta sẽ không tính tăng lương cho anh” chứ?
Đến ngày hôm sau đi làm, quản lý quả thật còn gây khó dễ trầm trọng hơn đối với ta. Trong buổi họp theo thông lệ, quản lý không chỉ phân cho ta nhiều nhà máy hiệu buôn, thậm chí còn không thay đổi mức tiêu thụ quy định cho ta, yêu cầu mức tiêu thụ tháng này của ta phải cao hơn 30%, thật là muốn mài đứt một lớp da của ta.
Ta lại không dám ý kiến gì với y, chỉ có thể vâng vâng dạ dạ đáp ứng. Nhưng sau khi tan họp Maria vẫn còn chưa mở mang tầm mắt tới tìm ta, giọng mang vẻ hâm mộ chúc mừng: “Quản lý chúng ta đối với ông quả không tệ, thật là khá trọng dụng nha.”
“Trọng dụng quái gì ah,” ta với vẻ mặt đau khổ: “Rõ ràng là đày đoạ! Tuỳ tuỳ tiện tiện nói một câu bắt ta phải nâng mức tiêu thụ lên 30%, nào có chuyện dễ dàng như thế?”
Maria trừng ta một cái: “Còn không biết đủ? Cũng không phải bắt ông chạy đến những nhà máy hiệu buôn không quen biết, mà đem hai hộ khách có quan hệ lâu dài dưới tay y đưa vào tay ông, một là Hằng Xuyên Vĩ Nghiệp, một là Tường Phi Thực Nghiệp, thật không biết ông làm sao nịnh bợ được quản lý. Chỉ với hai công ty này, giao dịch mỗi năm hơn mấy ngàn vạn!”
Ồ, vừa rồi họp khi ta vừa nghe phải tăng chỉ tiêu giao dịch lên 30% liền khiếp sợ không nghe tiếp nổi, không ngờ quản lý lại có thể phân Hằng Xuyên và Tường Phi cho ta. Hằng Xuyên thì không cần nói, không phải là chỗ công ty xuất nhập cảng của Lâm Bình Nước sao. Mà công ty Tường Phi kia cũng chả xa lạ gì – tra nam bạch tuộc không phải hợp chung một chỗ với thiên kim của công ty kia sao!
=========
Bởi vì quản lý phân Hằng Xuyên và Tường Phi cho ta, lại cho ta một quy định chỉ tiêu cứng rắn, dĩ nhiên ta đây phải cố gắng phấn đấu. Nhưng ta thật sự không muốn đến Tường Phi Thực Nhiệp gặp tên bạch tuộc không biết xấu hổ kia, cho nên đặt Hằng Xuyên Vĩ Nghiệp thành mục tiêu đầu tiên.
Trong khoảng thời gian này ta luôn phải chạy đến Hằng Xuyên, lôi kéo làm quen đủ mọi kiểu với quản lý Vương ở bên kia, tuy người ta thật bất mãn là người trung gian từ quản lý biến thành ta, thế nhưng cuối cùng vẫn bị ta đả động, dần dần có sắc mặt tốt hơn đối với ta.
Dĩ nhiên đây đều là chuyện nằm trong dự liệu, mà chuyện nằm ngoài dự liệu của ta, chính là ta không biết chuyện thế nào, ngơ ngác hồ đồ quen biết nhiều hơn với Lâm Bình Nước kia.
Ta đi Hằng Xuyên bảy tám lần, có bốn năm lần tình cờ gặp nàng. Có đôi khi ta ở trong thang máy đi lướt qua, có đôi khi thấy cảnh tượng nàng đang bưng một xấp tài liệu dày vội vội vàng vàng. Nàng là thư ký trưởng của Hằng Xuyên, phía dưới còn dẫn dắt một hai cô bé, dáng vẻ nàng phân công nhiệm vụ thật cởi mở, hoàn toàn xoá bỏ ấn tượng mà lúc trước ta tưởng rằng là một bình hoa trèo lên dựa vào bóng che của cha.
Gặp nhiều hiển nhiên cũng thêm quen thuộc, khi lần đầu tiên nàng mời ta ăn một bữa trưa vì công việc, ta chần chừ một chút liền đồng ý.
Trước kia phần lớn bữa trưa của ta là do căntin ở công ty thu xếp, thỉnh thoảng đi theo ngồi bên cạnh quản lý chúng ta đôi khi còn có thể lẫn vào vài món ngon. Thế nhưng từ sau lần chia tay buồn bã ở Hoa Chúc Dạ trước kia, quản lý chưa từng có vẻ mặt tươi cười với ta, giống như đày ta vào lãnh cung vậy, càng miễn bàn chuyện cùng ăn cơm trưa với ta. Nếu không phải lúc ta ngây ngốc ở trong phòng làm việc, vẫn có thể cảm giác được ánh mắt nóng rực của quản lý rơi xuống sau lưng ta, ta còn hoài nghi y không hề phản ứng gì với ta nữa chứ.
Nhưng cùng ăn cơm với đại mỹ nữ Lâm Bình Nước này thật đúng là một chuyện rất vui tai đã mắt. Ta vốn tưởng nàng thuộc loại yếu ớt kén chọn, không phải quán ăn sang trọng thì sẽ không vào. Không ngờ rằng từ lúc du học ở nước ngoài trở về nàng không hề chê bai cả quán ăn vỉa hè, có đôi khi sau khi ăn đồ ngon ở công ty nàng chúng ta tuỳ tiện qua một con phố khác tìm một sạp hàng, một người một chén mì xào tương ăn cũng rất khá.
Khiến ta triệt để thay đổi cái nhìn về nàng, là có một lần lúc nàng và ta đang ở bên ngoài, không cẩn thận bị trặc chân, xui xẻo nhất là gót giày bên phải của nàng lại bị rớt mất. Kết quả là không ngờ rằng nàng không nói hai lời, trực tiếp đập gót chiếc giày kia lên đường làm gãy nó. Một đôi giày hơi cao chớp mắt đã thành đôi giày đế bằng.
Loại cảnh tượng này ta chỉ thấy qua ở trong quảng cáo “Mentos tâm trạng tốt” mười năm trước, nào ngờ lần này lại có thể xuất hiện trước mặt ta, ta nhất thời kinh ngạc há hốc mồm, cũng không biết nên khen nàng giải quyết quyết đoán, hay là nên ngưỡng mộ sức mạnh một tay của nàng.
Dù sao đi nữa kể từ sau đó, ta càng ngày càng khâm phục cô gái này, dĩ nhiên cũng thân thiết với nàng hơn một chút.
Ngày hôm đó xong việc ở Hằng Xuyên các nàng, vừa đúng lúc là giờ tan sở, nàng liền chủ động tỏ ý muốn đưa ta về nhà. Ta dĩ nhiên từ chối, nói còn phải quay về lại công ty Huy Đằng chúng ta để lấy thêm vài tài liệu bảng báo cáo. Nàng cũng không quá để ý, dứt khoát nói đưa ta về công ty chúng ta là được rồi. Ta nghĩ một chút thấy cũng đúng, bằng không ta không có xe còn phải chen lên tàu điện nghầm đi về, đoán chừng là sẽ mệt đến chết.
Dọc theo đường đi chúng ta nói nói cười cười, chủ đề cũng không ngừng. Nhưng mà có một chuyện rất lúng túng: Khi ta quay đầu qua muốn nhìn nàng, lại ngoài ý muốn phát hiện được nơi ngực áo sơ-mi của nàng bị rớt một hột nút, lộ ra nội y màu vàng nhạt bằng ren ở bên trong áo sơ-mi.
Ta chợt cảm thấy mặt nóng lên, vội vàng quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, trong lòng ảo não không biết nên nhắc nhở nàng thế nào mới phải.
Nếu không nói phụ nữ có ngực quá lớn cũng bất tiện, nếu như đi trên đường vô tình làm rớt một cúc áo, chẳng phải là sẽ bị nam nhân dùng con mắt say mê ăn đậu hũ sao? May mà hôm nay là ta thấy được, ta tự nhận mình vẫn là một chính nhân quân tử, sẽ không vào thời điểm này mà không quản được con mắt của mình. Nếu là người khác thì, Lâm Bình Nước này hẳn đã bị người khác khi dễ rồi.
Chờ đến cổng công ty chúng ta, ta lễ phép nói cảm ơn với nàng liền hốt hoảng muốn trốn xuống xe, không dám ở cùng một xe với bộ ngực nổi bật nửa hở này nữa.
Ai ngờ lúc này bỗng nhiên nàng kéo ta lại, ánh mắt sáng quắc: “Quản lý Mã, xin chờ một chút.”
“Sao vậy?” Ánh mắt ta do dự bỏ liều nhìn nàng.
Nàng che miệng cười một tiếng: “Có người nói, đàn ông hiểu phong tình là đàn ông tốt, nhưng theo ta thấy thì, đàn ông không hiểu phong tình mới thật là đàn ông tốt.”
“Gì?” Ta nghe không hiểu lắm. Cái gì mà hiểu phong tình, cái gì mà không hiểu phong tình? Lâm Bình Nước này nói chuyện thật kỳ quái, hoàn toàn khiến ta chẳng mò ra được suy nghĩ của nàng.
Nàng thấy ta đích thật không hiểu, cũng không tiếp tục giải thích. Chỉ thở dài, bỗng nhiên kéo ống tay áo của ta, chợt ép tới gần ta. Ta với nàng mặt đối mặt, mũi dán mũi, nước hoa mùi hoa thuỷ tiên trên người nàng quanh quẩn ở bên cạnh ta, cả kinh khiến toàn bộ tóc gáy của ta đều dựng lên. Sức lực của cô gái này thật là mạnh, bằng không cũng không thể một tay đập gãy giày cao gót, ta bị nàng túm lấy, trong lúc nhất thời không thể động đậy.
Sau đó trong ánh mắt khiếp sợ của ta, nàng đột nhiên tiến lên trước nhẹ nhàng mổ lên môi của ta một cái, tiếp tục nói khe khẽ: “Quản lý Mã, lần đầu tiên khi gặp nhau tôi đã nói tôi thích anh, không phải là nói chơi thôi đâu.”
Cái cái cái cái cái cái cái gì? Lâm Bình Nước mà thích ta?!!!
Lời trong lòng ta tức thời muốn nhảy ra khỏi miệng: Hoàn toàn không thấy vui vẻ, mà là bị doạ sợ.
Ta tự nhận mình là một nhân viên nhỏ vô cùng bình thường, đời này lập kế hoạch chính là mua một gian phòng vô cùng bình thường mua một chiếc xe vô cùng bình thường tìm một cô gái bình thường sinh một đứa con vô cùng bình thường sau đó trải qua một đời vô cùng bình thường.
Cuộc đời của ta tuyệt đối tuyệt đối tuyệt đối không chuẩn bị cho sự xuất hiện của một nữ nhân “không bình thường” như thế!
Ta bị doạ sợ đến nói không ra lời, nhưng có thể bởi vì quá kinh hãi khuôn mặt của ta nhất thời đơ ra một biểu tình cổ quái. Ta cố hết sức để khiến mình tỉnh táo đẩy nàng ra, ổn định lại giọng nói một câu “Tiểu thư Lâm thật biết đùa”, sau đó không đợi nàng nói thêm gì nữa, lòng bàn chân như bôi dầu nhanh chóng trốn ra khỏi xe nàng.
Nhưng bi kịch vẫn chưa chấm dứt ──
Ta trăm triệu lần không ngờ được, sau khi chờ ta chuồn ra khỏi xe, lại phát hiện quản lý chúng ta đang đứng ở cổng công ty!!
Y giống như mới đi ra từ công ty vậy, một tay ôm áo khoác (lại không chịu mặc vào cho tốt), một tay xách cặp công văn, sắc mặt trắng bệch như sương nhìn chằm chằm về hướng ta. Chắc chắn đã sớm thấy hết thảy mọi chuyện xảy ra trong xe. Ta chưa từng thấy vẻ mặt y ngưng trọng như thế bao giờ, giống như một ngọn núi lửa, một giây kế tiếp sẽ bùng nổ vậy. Thế nhưng dòng nhiệt lưu dâng lên đều bị lãnh ý của y mạnh mẽ ép xuống, không biết khi nào mới bộc phát ra một lượt.
Thấy ta xuống từ xe của Lâm Bình Nước đang khẩn trương đi về phía y, y lạnh lùng cười một tiếng, chỉ quẳng ra mấy chữ cứng rắn: “Mã Đại Dũng, anh thật lợi hại nha!”
Một giây kế tiếp, y giận dữ bỏ đi.
Hết chương 13
———–
Lời của tác giả: Quản lý thất vọng rồi thất vọng lại thất vọng nên giận dữ!!!!! Ngày đó hơi oán trách vì nghĩ sẽ có nhiều replies… >< Thật xấu hổ đã để mọi người chê cười rồi! Hôm nay đã đăng hơn ba ngàn chữ rồi, nhưng chắc chắn sẽ khiến mọi người càng tức bể phổi… Mã Đại Dũng thật không đáng tin cậy!